Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú

Mấy ngày sau, Bích Oánh đã nằm trên giường bệnh gần sáu năm cuối cùng cũng có thể bước xuống đất. Tôi giúp nàng làm vật lý trị liệu, lại qua
hơn tháng nữa, nàng đã bước được nhiều hơn, tuy còn hơi thở dốc nhưng đã làm được những việc nhỏ trong nhà. Tôi ôm nàng cười lớn, nói trời xanh
thật có mặt còn nàng thì nước mắt tuôn như mưa, đôi tay gầy guộc ôm chặt lấy tôi.

Đáng tiếc trong tiểu ngũ nghĩa chỉ có tôi ở bên nàng, Cẩm Tú vẫn còn
đi dâng hương ở Pháp môn tự, Vu Phi Yến thì trấn thủ ở biên giới. Tên
Tống Minh Lỗi kia thì gần đây bận tối mặt, mà tôi vẫn còn giận chuyện
lần trước huynh ấy xen vào việc của tôi, quyết định chiến tranh lạnh,
nên cũng không thèm đi mời nữa. Không còn cách nào khác, tôi đành choàng áo khoác thật ấm cho Bích Oánh rồi tới Tây doanh tìm Tống Minh Lỗi.

Tôi tới một tòa viện tường xám tìm suốt cả buổi chiều, đây chính là
nơi ở của binh sĩ Tây doanh. Trước cửa có hai viên lính đứng canh gác,
nhìn mặt áng chừng mười bảy, mười tám tuổi. Tôi quay sang một người hành lễ rồi nói: “Cảm phiền ca ca đi truyền lời giúp muội, muội mang một ít
đồ tới cho nhị ca Tống Minh Lỗi.”

Người lùn hơn trong đó nghe được ba chữ Tống Minh Lỗi thì lập tức tỏ
vẻ tươi cười: “A! Tống đại ca đã nhắc qua, cô nhất định là Mộc Cẩn tỷ tỷ rồi.”

Hử?! Chẳng lẽ tên Tống Minh Lỗi này đã biết Bích Oánh hết bệnh? Nhất
định huynh ấy đã biết tôi sẽ vì Bích Oánh mà đến, so với một người hiện
đại như tôi, xem ra huynh ấy đúng là thần cơ diệu toán, thảo nào lại
được xưng tụng là tiểu Hàn Tín của Tây doanh. Thủ vệ thấy tôi gật đầu
thì nói: “Tiểu nhân tên là Nguyên Vũ, Tống đại ca dặn tiểu nhân dẫn tỷ
tỷ vào doanh.”

Vào doanh trại, tôi đi qua một thao trường, rõ ràng đang là giờ nghỉ
trưa nhưng có không ít người hoặc giương cung tập bắn, hoặc đánh tay
đôi. Dưới tán cây có vài ba viên lính cường tráng đang ngồi không, tay
cầm mấy cái bát cũ rích vừa ăn vừa nói chuyện oang oang, vừa nhìn thấy
tôi và Nguyên Vũ thì đều ngừng lại. Một thiếu niên rất đen tay cầm bát,
đứng lên, thân người phải cao gấp hai lần tôi, tựa như cái cột sắt, tôi
hoàn toàn bị khuất trong cái bóng cao lớn của hắn. Tôi cả kinh thì nghe
hắn cười đùa: “Không ổn rồi, thằng lỏi này, người yêu của nhà ngươi xinh thật đấy.” Người đứng bên cạnh chợt cười vang.

Khuôn mặt của Nguyên Vũ đỏ bừng, gấp đến độ hai chân nhảy dựng lên:
“Hòe An, ngươi đừng có nói liều. Cô ấy là nghĩa muội của Tống đại ca,
ngươi không muốn sống nữa sao?” Hòe An kia lập tực ngậm miệng, thân hình cao lớn thoáng cứng lại còn tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn tôi. Tôi
cười cười nhìn bọn họ, cũng không nói gì mà chạy nhanh theo Nguyên Vũ.
Tôi nghĩ Tống Minh Lỗi quả thật rất được. Xem ra trong Tây doanh này,
huynh ấy rất có quyền.

Dọc đường đi, Nguyên Vũ không ngừng giải thích, cái gì mà huynh đệ
trong doanh đều là người thô tục, không nên để ý tới họ, lòng tôi không
khỏi thấy buồn cười, nhưng nét mặt vẫn giả một bộ thùy mị, hiền lương
của nữ tử cổ đại vừa bảo hắn không cần để bụng, tôi không ngại.

Đi tới một mảnh rừng trúc, Nguyên Vũ chỉ vào một căn nhà giản dị, nói rằng đó là chỗ ở của Tống Minh Lỗi – Thanh Trúc cư. Thực không ngờ
huynh ấy lại ở một nơi thanh tịnh như vậy, thế nhưng so với Đức Hinh cư
cũ nát của tôi và Bích Oánh thì vẫn còn tốt hơn nhiều lắm.

Tiểu Vũ kia dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, chắc là nhớ tới lời trêu
đùa của mọi người khi nãy, nên đỏ mặt cúi chào tôi rồi vội vàng chạy
mất. Tôi bước tới gần, chợt nghe một giọng nói lạ đứt quãng truyền ra:
“Thiên hạ hiện nay đã sớm loạn, không bằng sớm chọn minh chủ, mà dựa
vào… Bên ngoài là người phương nào?”

Một bóng áo xanh quỷ mị xuất hiện trước mắt tôi, tay muốn chộp xuống đầu tôi.

“Tiên sinh, xin dừng tay, đó là tứ muội nhà ta.” Nghe Tống Minh Lỗi
hét lên, người nọ thu hồi lực đạo nhưng một phần lực vẫn khiến tôi lảo
đảo. Tôi hét nhỏ một tiếng ngã về phía sau, mắt thấy sắp ngã xuống đất
thì đã có người lao tới, nhanh chóng nâng tôi dậy. Ánh nắng chiếu xuống, tôi mê hoặc nhìn thiếu niên tuấn tú trước mắt, vẻ mặt lo lắng nhìn tôi, chính là người trong lòng Bích Oánh – Tống Minh Lỗi.

Tống Minh Lỗi đỡ tôi đứng dậy. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một
cao thủ võ lâm thi triển tuyệt kỹ lại còn muốn giết mình, trong lòng
không khỏi hoảng sợ. Tôi ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy một đôi mắt đen
sâu thẳm.

Tôi quay đầu lại, chỉ thấy một người hơn bốn mươi tuổi, râu dài phất
phơ trong gió, đang đứng chắp tay, lỗi lạc tựa như trúc thẳng, mắt sáng
như sao. Ông ta thản nhiên đánh giá tôi, nghĩ lại sát ý sắc bén khi nãy, tôi thấy có chút sợ, không kìm được mà lùi về phía sau Tống Minh Lỗi.

Giọng của Tống Minh Lỗi từ trên truyền xuống: “Tứ muội đừng sợ, vị
này chính là Hàn Tu Trúc tiên sinh vang danh thiên hạ, là thầy của Bạch
Tam gia. Ông ấy hẹn với nhị ca cùng nhau thưởng trà.”

Thì ra đây là thầy dạy kiêm bảo mẫu của thần đồng Nguyên gia – Hàn Tu Trúc tiên sinh, cũng chính là lão thất phu mà Nguyên Phi Giác vẫn vừa
căm hận vừa ngưỡng mộ. Hình như các người không chỉ đơn giản là uống trà như vậy nha.

Tôi ổn định tinh thần rồi thi lễ với Hàn Tu Trúc: “Hàn tiên sinh vạn phúc.”

“Quang Tiềm có nghĩa muội tới chơi, vậy hôm khác ta lại tới quấy
rầy.” Hàn Tu Trúc gật đầu với Tống Minh Lỗi, cũng không nhìn tôi một cái đã chắp tay bỏ đi.

“Tứ muội có sao không?” Tống Minh Lỗi sốt ruột nhìn tôi, trong nháy
mắt dường như tôi nhìn thấy một tia nồng nàn trong đó. Tôi lắc đầu, khôi phục dáng vẻ tươi cười: “Không sao rồi! Đa tạ nhị ca đã cứu muội.”

Bước vào phòng, tôi thấy bày biện bên trong rất đơn giản, nhưng bốn
bức tường thì đã có hai mặt đặt giá sách lớn, như một thư viện vậy.

Tống Minh Lỗi rất nhiệt tình tiếp đãi tôi, tự mình bưng trà rót nước, không có chút tự kiêu nào, khiến tôi có chút ngại ngùng.

Có điều khi tôi vừa nói tin thân thể của Bích Oánh đã khỏe, huynh ấy
cũng không ngạc nhiên chút nào, có thể thấy là đã sớm biết rồi. Tống
Minh Lỗi mỉm cười nói: “Đây quả việc vui lớn, bệnh tình của tam muội
khỏe lên đều là công lao của tứ muội.”

Tôi lắc đầu: “Lời ấy của nhị ca sai rồi, người có công thật sự là huynh mới phải.”

Huynh ấy nhíu mày, mắt sáng như đuốc nhìn tôi: “Sao tứ muội lại nói vậy?”

Ôi! Lại còn giả ngu nữa, tôi đang định nói ra tình cảm của Bích Oánh
thì huynh ấy đột nhiên đứng lên, chỉ vào một đống mô hình thành lũy,
hỏi: “Tứ muội kiến thức rộng rãi, có biết tòa thành này không?”

Huynh ấy ngăn lại đề tài ấy khiến tôi có chút kỳ quái, chỉ đành nghe
lời, hướng mắt nhìn sang mô hình quen thuộc kia, tôi tươi cười bảo: “Nhị ca, đây là Tử Cấm thành sao?”

“Tử Cấm thành?” Tống Minh Lỗi sửng sốt hỏi lại.

“Đây không phải hoàng thành ở kinh đô – Tử Cấm Thành sao?” Tôi cũng
thấy hoang mang, chẳng lẽ ở thời không này, Tử Cấm thành không gọi là Tử Cấm thành, nếu vậy thì gọi là gì?

Huynh ấy cười nói: “Chính là hoàng thành, có điều gọi là Chiêu Minh
cung. Nhị ca cũng không biết nơi đó còn có tên là Tử Cấm thành? Tứ muội
đọc được ở đâu vậy?”

Hả? Tôi theo thói quen nói là đọc được từ đống sách cũ hồi còn ở Kiến châu.

Bên cạnh còn đặt một tấm bản đồ hấp dẫn sự chú ý của tôi, đây là lần
đầu tiên tôi nhìn thấy bản đồ ở cổ đại, quả nhiên nhìn rất giống lược đồ trong sách lịch sử. Tống Minh Lỗi thấy tôi hứng thú liền hào hứng chỉ
vào bản đồ, giảng giải cụ thể.

Điều thật sự khiến tôi trợn tròn mắt chính là cương vực của Đông Đình hoàng triều hiện này còn ít hơn so với triều đại Nam Tống, một phần
lãnh thổ rộng lớn phía nam đều là nước Đại Lý!

Ở phía Tây Bắc chính là địa giới của Đột Quyết và Nhu Nhiên.

Phía Đông Bắc có nước láng giếng hùng mạnh Khiết Đan, nhưng cũng may Đông Doanh và Cao Ly còn chưa lớn mạnh lắm.

Mấy năm trước, sau khi Đột Quyết bị Nguyên tướng quân đánh bại, Đông
Đình khó mà gánh được chi tiêu cho chiến tranh nữa nên đành áp dụng
chính sách hòa thân, hiện nay hai nước đang ở thế lưỡng lự, nhưng mấy
năm nay Đột Quyết liên tục gây áp lực ở biên giới, mà Nhu Nhiên lại là
chư hầu của Đông Đình. Ý nghĩa của trận chiến tranh này thực chất là
quyết định quyền không chế trên con đường tơ lụa.

Nhưng mà Đông Đình lại đang bận bịu việc Hoài Nam vương cầm binh mưu
phản khai chiến với Giao Đông vương, không có chút đề phòng nào.

Tương đối nghiêm trọng là Đại Lý hùng mạnh ở phía nam, ngày càng
không muốn phụ thuộc vào nước khác, rất có tinh thần độc lập tự chủ, mà
quốc thổ nước ấy từ lâu đã bao quát toàn bộ những vùng tương đương với
Vân Nam, Tây Tạng, Quý Châu, Tứ Xuyên, Việt Nam, Miến Điện ở thời đại
tôi, so với lãnh thổ của Đông Đình còn lớn hơn. Quốc gia của chúng tôi
lại ngày càng giống nước phụ thuốc, hơn nữa gần đây Đại Lý còn hay cho
quân quấy nhiễu nơi biên cảnh.

Tống Minh Lỗi nói chậm rãi, từ từ phân tích thời thế, thực là lòng
mang chí lớn, bụng có mưu hay, cơ hồ ẩn chứa cả cơ mật thế giới, nói ra
toàn là chí lớn thiên địa, có chút giống một anh hùng của thời đại.

Ngay cả hạng nữ lưu như tôi nghe vào cũng thấy nhiệt huyết sôi trào,
lòng tôi khẽ rung động: “Tống nhị ca, vừa rồi huynh đang cung Hàn tiên
sinh của Tây Phong Uyển bàn luận thời thế thiên hạ sao?”

Tống Minh Lỗi cũng không gạt tôi, lập tức gật đầu, còn nói thẳng Hàn
tiên sinh kia muốn huynh ấy về dưới trướng Bạch Tam gia. Tôi dần dần
cười không nổi, mà huynh ấy lại nhìn chằm chằm vào mắt tôi, nhẹ nhàng
hỏi: “Tứ muội thấy có điều gì không ổn sao?”

Tôi nhíu mày nói: “Mộc Cẩn biết đại ca và nhị ca là thiếu niên anh
hùng đương thời hiếm có, ngày sau tất là nhân vật kiệt xuất, chỉ là nhất tướng công thành vạn cốt khô…!”

Tống Minh Lỗi than nhẹ một tiếng: “Tứ muội nói rất đúng, tiểu ngũ
nghĩa chúng ta đều do trong nhà gặp biến cố nên mới lưu lạc thiên nhai,
có những lúc đừng nói là ngu huynh, ngay cả đại ca cũng thường than mình sinh không gặp thời. Khi đó nếu không có Nguyên gia, ta rồi sẽ ra sao,
có lẽ vẫn còn đang lưu lạc nơi đầu đường, làm kẻ khuân vác giữa phố hoặc phải sống nơi trăng gió rồi.”

Nói xong thì cười khổ, tôi không khỏi gật đầu tán thành, nếu không có Nguyên gia, tôi và Cẩm Tú chắc đã bị bán vào lầu xanh, chỉ nghe ngữ điệu của huynh
ấy biến đổi: “Người đời trắng đen khó phân, chỉ cốt tranh vinh nhục,
người vinh thì tự mình sung sướng, kẻ nhục thì long đong(1). Bước chân vào Nguyên gia này đã do vận mệnh định trước rồi. Tứ muội,
hiện nay nhà Hiên Viên suy đồi, gian thần hoành hành, ngoại thích lộng
quyền, nơi biên cảnh ngoại tộc lại xâm lấn, muốn đạt Hoa Hạ Cửu Châu ta, thiên tai nhân họa khiến cho muôn dân khốn khổ. Hàn tiên sinh đã tính,
mười năm sau, Đông Đình hoàng triều tất sẽ đổi chủ.”

Tống Minh Lỗi khẽ cười giễu, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào tôi:
“Không đến mười năm, tứ muội có tin không, ngu huynh chắc chắn, không
tới năm năm, thiên hạ đại loạn, nhất định Nguyên gia có thể giành được
Trung Nguyên. Nếu có thể giúp họ hoàn thành bá nghiệp, tức là đã cứu vạn dân ra khỏi thế nước lửa, cũng đỡ cho Hoa Hạ ta bị ngoại tộc xâm lấn.
Huynh cũng sẽ dựng được một cơ nghiệp lớn, lưu danh muôn đời.”

Huynh ấy ngừng lại, thoáng khôi phục bình tĩnh rồi nhìn tôi, nói
vang: “Huynh vẫn luôn coi tứ muội là tri kỷ, không biết muội nghĩ thế
nào?”

Lúc đó tôph cũng phải nghẹn lời, thật lâu không nói
được gì. Tôi thầm ngẫm lại câu thơ “thanh đạm để sáng chí, yên lặng mà
đi xa”(2) liền đề nghị huynh ấy trước tiên lấy Tây Xuyên làm nhà, sau lập tức lấy Kinh Châu để dựng cơ nghiệp, tạo thành thế chân vạc, tiếp đó mới từ từ
mưu tính đến Trung Nguyên.

Nhìn khuôn mặt kiên nghị trẻ tuổi kia, trong mắt chứa đầy tín nhiệm,
như lấy câu nói của tôi làm tuyên ngôn, tôi chợt nghĩ tới kiếp trước tôi đã gặp một ông chú từng phục vụ trong đại đội bay. Tuy sau khi xuất ngũ ông ấy đã trở thành thương nhân nhưng suốt đời vẫn giữ niềm ham mê với
những cuộc chiến từ xưa đến nay. Sở dĩ tôi thi đại học vào khoa lịch sử
là do mỗi khi không có việc gì làm là lại chạy tới nhà ông chú đó.

Đối với sở thích của chú, có lẽ thím còn nhiệt tình với túi xách Prada và quần áo Chanel hơn. Vậy nên ông ấy xem tôi là đối tượng thổ lộ tâm tình. Mỗi khi nhắc tới thời kỳ Bắc Tống bị ngoại
tộc khuất nhục, trong trận chiến thời cận đại lại bị các nước đế quốc
xâm lược ông liền đấm ngực, giậm chân, thở ngắn than dài không giống
hình tượng của một CEO(3) chút nào. Ông hận mình không sinh vào thời ấy, nếu được vậy ông chắc
chắn sẽ là Alexandros đại đế của Trung Hoa, giống như Hán Vũ Đế lúc
đương thời, có thể giúp dân tộc Trung Hoa dẹp yên Cửu Châu, quét sạch
đại lục Âu – Á.

Khi đó tôi nghe như si như say, sau đó liền noi theo chú, muốn lấy
thương nghiệp và kinh tế để cường quốc, cho đến lúc phát hiện Trường An
ngoại tình, rồi Tử Phù đại náo địa phủ rồi không dưng bị đưa tới thời
không kỳ quái này.

Chú đã từng xúc động giơ tay nói: “Nếu tổ quốc cần, muốn tôi lên trời cũng được!”

Lòng tôi khẽ động, khuôn mặt của chú như hòa với mặt Tống Minh Lỗi,
trong một phút hoảng hốt, tôi chợt nghĩ, tại cái thời không này, tôi có
thể hoàn thành mộng tưởng của chú lại vừa có thể bảo vệ cho thân nhân
kiếp này: cha già ở Kiến Châu, Vượng Tài, mẹ kế, Cẩm Tú, Bích Oánh, Tống Minh Lỗi, Vu Phi Yến, còn có Nguyên Phi Giác. Thì ra đúng như Tống Minh Lỗi đã nói, tuy chúng tôi sinh không gặp thời nhưng nếu không có Nguyên gia, hẳn sẽ còn thảm hơn. Vì vậy, một khắc bước vào cổng lớn Nguyên
gia, số phận của bọn tôi đã hòa cùng một chỗ với Nguyên gia.

Tôi gật đầu với Tống Minh Lỗi: “Mộc Cẩn vô cùng bội phục chí hướng
của nhị ca.” Thấy sắc mặt của thanh niên trước mặt đã vui vẻ hơn, tôi
nói tiếp: “Nếu nhị ca đã xem Mộc Cẩn là tri kỷ, muội cũng xin nghe theo
lời huynh. Mấy hôm trước, nhị ca nhắc tới thư đại ca gửi về bàn về chiến pháp với Đột Quyết, muội về suy nghĩ thêm một chút. Bây giờ muội sẽ
viết ra cho huynh nhìn, biết đâu có thể giúp đại ca.”

Móc ra bút lông ngỗng tự chế, chấm vào nghiên mực của Tống Minh Lỗi, tôi viết ra mấy sách lược cổ đại mà mình từng nhìn thấy trong đám sách vở
chiến tranh của chú, ví dụ như tước hạnh, hành yên(4), dương trần xa(5).

Còn có vũ khí hóa học vẫn khiến nước Mỹ đau đầu, Trung Hoa chúng ta
đã có từ những năm Bắc Tống. Đó chính là những quả cầu khói độc, tại
triều đại này chắc chắn chưa có. Trong lịch sử, Tống triều có nước láng
giếng quá hùng mạnh, bản thân lại trọng văn khinh võ, cho nên vẫn ở thế
hạ phong, nhưng điều kỳ lạ là xuất hiện khá nhiều phát minh dành cho
chiến tranh. Chỉ tiếc trong những năm nhà Tống, khi hoàng đế vô dụng thì tướng quân có tài, còn chờ lúc hoàng đế có ý phản kích thì trong triều
lại không có lương tướng dùng được. Có lẽ ở đây mấy phương pháp khá tiên tiến này khi qua tay người tài sẽ có đất dùng, làm cho dân tộc Hoa Hạ
ta ngăn được quân xâm lược.

Tống Minh Lỗi thoáng nhìn, hai mắt đột nhiên sáng bừng, đoạt lấy tờ
giấy trong tay tôi, tỉ mỉ xem xét. Lực của huynh ấy quá lớn khiến bàn
tay vốn bị nẻ của tôi nứt toác, đau nhói lên.

Tôi trầy trật móc khăn ra định băng cái tay đang sưng tấy lại, thì
Tống Minh Lỗi cũng chợt nhận ra bàn tay tôi chảy máu. Huynh ấy ôm lấy
tay tôi, mặt nhăn tít lại, hạch hỏi: “Thuốc trị thương ta đưa muội đâu?”

Đã sớm dùng hết rồi, không phải mấy ngày nay đều chiến tranh lạnh với huynh sao? Đương nhiên tôi không thể không biết xấu hổ mà đi hỏi huynh – tôi thầm nói trong lòng, nhưng khi nói ra miệng thì lại ngượng ngùng:
“Mới dùng hết rồi.”

Tống Minh Lỗi liếc tôi, tựa hồ có chút tức giận, sau đó lôi ra một
chiếc bình sứ nhỏ từ trong tủ. Huynh ấy chụp lấy tay tôi, tỉ mỉ bôi
thuốc lên, tôi đau đến mức nhe răng nhếch mép nhưng miệng lại phải nói
cảm ơn, tôi nghĩ tên tiểu tử này nhất định là cố ý.

“Tống đại ca,” một giọng nói mềm mại truyền tới đã cứu được cái tay
đáng thương của tôi. Tôi và Tống Minh Lỗi quay lại, chỉ thấy một cô gái
rất đáng yêu đang đứng ở cửa, mắt nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Kia
không phải tỳ nữ thân cận bên người Nhị tiểu thư – Hương Cần hay sao? Cô ta là con gái nhũ mẫu của đôi huynh muội đại phòng, lại lớn lên cùng
Đại thiếu gia và Nhị tiểu thư. Có người nói, nếu đại thiếu gia không
phải lấy Trưởng công chúa thì phu nhân đã gả cô cho Đại thiếu gia làm vợ lẽ rồi. Chính vì vậy cô ta mới có thể làm nha hoàn
thân thiết của Nhị tiểu thư, việc này cũng giống Bình Nhi bên người
Vương Hy Phượng(6) vậy.

Tôi đứng lên thi lễ với cô ấy: “Hương Cần tỷ tỷ.”

Thoáng nhìn nét mặt Tống Minh Lỗi, cô ta mới gật nhẹ với tôi, rồi
lạnh lùng đi qua, trực tiếp cười ngọt ngào với Tống Minh Lỗi: “Nhị tiểu
thư đã từ Pháp môn tự trở về, bảo muội tới nói với huynh.”

Thật tốt, cuối cùng nha đầu Cẩm Tú cũng đã quay về, tôi không khỏi vui mừng.

Hương Cần liếc tôi một cái rồi khép miệng.

Vừa hiểu ra, tôi liền lên tiếng cáo từ Tống Minh Lỗi. Huynh ấy cũng
là người thông minh, cũng không giữ lại mà chỉ gói đống cuộn quyển, bút
lông ngỗng lại, rồi lại nhét thêm một hộp kim sang dược, một hộp bột
linh chi mật rắn chữa ho dành cho Bích Oánh.

Huynh ấy không để ý tới sắc mặt khó coi của Hương Cần, chỉ ôn tồn
tiễn tôi ra ngoài: “Sắc trời đã tối, thứ nhị ca không tiễn xa được. Tứ
muội về cẩn thận, nhớ thay huynh hỏi thăm tam muội, mà muội cũng phải
thoa thuốc đúng giờ đấy.”

Lòng tôi thấy ấm lên, nhét quyển trục vào tay áo, dạ một tiếng rồi
bước ra ngoài. Có điều tôi để ý thấy ánh mắt của Hương Cần khi nhìn tôi
thật lạnh lẽo.

-*-*-*-*-*-*-

(1) Đây là bài “Thượng thiên như viên cái” của Gia Cát Lượng nhưng tác giả đã sửa lại một chút. Đây là bài thơ gốc:

Thương thiên như viên cái,

Lục địa như kỳ cục.

Thế nhân hắc bạch phân,

Vãng lai tranh vinh lộc.

Bần giả tự an an,

Phú giả tự lạc lạc.

Nam Dương hữu ẩn thổ,

Cao miên ngoạ bất túc.

(2) đây là lời Gia Cát Lượng dạy con: Đạm mạc dĩ minh chí, ninh tĩnh nhi trí viễn. Tức là đạm bạc để chí khí sáng, yên tĩnh để lòng tiến đi xa.

(3) CEO: tổng giám đốc điều hành

(4) Hai cái này mình cũng không biết là gì, sẽ tra lại sau.

(5) dương trần xa: một loại vũ khí cổ của Trung Quốc, hình như cái này để tạo khói thì phải


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui