Mấy nữ tử trên đài đang nhẹ nhàng khởi vũ, dáng múa tuyệt đẹp, mang phong cách dị vực nồng đậm, khắp thiên địa đều là tiếng vang đinh linh linh thanh thúy, giống như làm nhạc đệm cho các nàng.
Quân Mộc Hề vốn còn xem hăng say, nhưng xem tới đây liền cảm thấy có chút không thích hợp.
Nữ nhân ngực lớn kia cứ quăng mị nhãn không ngừng, thường xuyên nhìn về hướng Mộ Bạch, hơn nữa động tác cũng càng lúc càng lớn gan, đôi khi chân còn nâng lên theo dáng múa, phần đùi tuyết trắng thậm chí sẽ lộ ra khỏi làn váy.
Quân Mộc Hề âm thầm nghiến răng, nhưng lại thấy hòa thượng có vẻ không hứng thú gì với nàng ta, cậu chỉ đành im lặng nuốt hờn dỗi vào lòng rồi hung hăng gặm một loại trái cây không biết là gì trong tay.
Mẹ nó, chua quá.
Kết thúc một điệu múa, văn võ bá quan nhiệt liệt vỗ tay, Hoàng Thượng cũng là không ngừng nói.
“Đẹp, đẹp lắm, không hổ là Công chúa Đông Lai quốc, tài múa rất tuyệt.”
“Hoàng Thượng quá khen.” Giọng nói của vị Công chúa này hào sảng mà lại không kém phần dịu dàng, quả thực rất có đặc điểm của dị vực.
“Tiểu nữ ngưỡng mộ phương trượng đại sư đã lâu, có thể để ta rót một ly trà cho đại sư không?” Giọng nàng mềm nhẹ, một đôi mị nhãn ngượng ngùng nhìn thoáng qua Mộ Bạch đang ngồi ngay ngắn một bên, giọng nói mang theo chút khẩn cầu, khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.
Hoàng Thượng cười ha hả, cảm thấy đây cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao cũng là công chúa của một quốc gia, chút mặt mũi vẫn có thể cho.
Nhìn thoáng qua hòa thượng mặt không biểu cảm bên cạnh, y vỗ vỗ tay, bảo người trình lên một bộ trà cụ tinh mỹ.
Được Hoàng Thượng đồng ý, công chúa đi đến trước mặt Mộ Bạch, trên mặt là nụ cười nhu hòa, động tác châm trà cũng tuyệt đẹp như đang khiêu vũ, trong lúc lơ đãng, thân thể còn hơi nghiêng về phía trước, một cặp ngực bự bại lộ ngay trước mặt hòa thượng.
Quân Mộc Hề cách đó không xa nhìn chăm chú, thấy vậy liền nghiến răng, ánh mắt như bốc lửa, hung tợn nhìn bọn họ.
Hồ ly tinh ở đâu mà dám quyến rũ người đàn ông của cậu như thế, cặp ngực kia sắp dán lên mặt hắn rồi!
Mộ Bạch thấy nàng như vậy cũng nhíu mày, không dấu vết lui về phía sau, ánh mắt ngó đến đồ đệ nhỏ cách đó không xa, thấy đôi mắt đào hoa đang lườm hắn cháy mặt, trong mắt đột nhiên dâng lên ý cười.
Bé cưng thật giống như một chú mèo nhỏ đang giương móng vuốt.
Nhưng trong mắt Quân Mộc Hề thì hình ảnh này vô cùng khó coi, tên hòa thượng thối ấy thế mà lại cười với hồ ly tinh kia! Cậu không thể tin tưởng trừng mắt nhìn hắn, bình thường hòa thượng rất ít khi cười với cậu, vậy mà giờ lại cười với nữ nhân này.
Quả nhiên đàn ông đều thích ngực lớn? Cậu âm thầm cảm thụ bộ ngực bằng phẳng bị bọc lại trước ngực mình, trong lòng càng thêm giận.
Bị lửa giận và lòng đố kị xông lên khiến thiếu niên căn bản không chú ý khi người đàn ông kia cười, rõ ràng là nhìn cậu.
Giờ cậu vẫn còn đang tủi thân, miệng liên tục cắn loại trái cây chua loét kia để phát tiết cảm xúc.
Mộ Bạch cảm thấy thực phiền với nữ nhân không biết ở đâu ra này, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Hoàng Thượng đang cười ha hả trên đài cao, vì nể mặt y nên hắn nhẹ nhàng dùng môi chạm chạm bên cạnh chén trà, như vậy cũng là nhẫn nại tới cực hạn.
Hoàng Thượng cũng biết hắn sắp hết kiên nhẫn liền cười ha hả bảo công chúa kia mau lui ra, tuyên bố yến hội tiếp tục.
Sau đó lại lục tục có mấy tiết mục biểu diễn, nhưng Quân Mộc Hề đã không còn tâm trạng nào mà xem, cả buổi cậu chỉ chiến đấu hăng say với loại trái cây chua loét kia.
Hừ, mi cũng bắt nạt ta chứ gì! Ta ăn chết mi!
Chờ khi yến hội kết thúc, Hoàng Thượng đặc biệt mời Mộ Bạch đi cùng y tới Ngự Thư Phòng.
Mộ Bạch xoa đầu thiếu niên vẫn rầu rĩ không vui từ lúc yến hội kết thúc, giọng cưng chiều, “Sao thế? Tiết mục chán lắm à?”
Quân Mộc Hề giờ nào còn muốn nghe đến hai chữ tiết mục này, miệng cậu chua loét, hơn nữa chỉ cần nghĩ đến hồ ly tinh kia là trong lòng liền khó chịu.
Hòa thượng thối này còn cười với nàng ta, khiến cậu càng thêm khó chịu, nhưng cậu lại ngượng ngùng không nói, chỉ phải rầu rĩ lắc lắc đầu.
Mộ Bạch tưởng cậu xem tiết mục không hay, tiểu thái giám một bên còn đang thúc giục hắn, hắn chỉ phải lưu lại một câu, “Chờ sư phụ trở về rồi đưa em ra ngoài chơi nhé? Ngoan.” Rồi rời đi.
Đoàn người được sắp xếp ở một đình viện rất lớn, bên trong có rất nhiều phòng óc, Quân Mộc Hề cùng hòa thượng chọn một gian thiên phòng tương đối.
Quân Mộc Hề rầu rĩ trở lại chỗ ở, hung hăng chà đạp một bông hoa vừa hái xuống trong tay, trong lòng nghĩ đến công chúa cái gì quốc kia rồi xé nát bông hoa thành từng mảnh nhỏ.
Khi cậu đang xé mảnh hoa cuối cùng thì đã nghe thấy tiếng vang đinh linh linh, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
Chính chủ tới.
“Mộ phương trượng có đây không?” Giọng nữ nhu hoà chậm rãi vang lên ngoài viện, Quân Mộc Hề cau mày đứng dậy đi ra.
“Mộ đại sư? Ngươi là?” Công chúa phát hiện không phải người mình muốn tìm, vẻ mặt rõ ràng là rất thất vọng.
“Ngươi tìm sư phụ ta? Hắn bị Hoàng Thượng gọi đi nghị sự rồi.” Quân Mộc Hề mím môi, cố gắng làm cho vẻ mặt mình bình thản.
“Ôi chao, thì ra là đồ đệ của Mộ đại sư.” công chúa khanh khách cười, giọng nói kiều mị.
“Ta tới tìm sư phụ ngươi nói về công việc trong chùa, ngươi không biết sao? Hoàng thượng đã hạ chỉ bảo ta đi Đại Phật Tự hầu hạ sư phụ ngươi.” Nàng vẫn cười nhẹ, cố ý nhấn mạnh hai chữ hầu hạ, ngữ khí cũng bắt đầu trở nên kiêu căng “Nói không chừng ngày nào đó ta sẽ trở thành sư mẫu của ngươi, còn không mời ta vào uống trà, ta muốn ở đây chờ Mộ đại sư trở về.”
Quân Mộc Hề khẽ giật mình, có hơi không thể tin tưởng, nhưng ngoài miệng cũng không phản bác “Sao có thể, sư phụ ta là tăng nhân, đâu ra sư mẫu chứ.”
“Ôi chao, tiểu đồ đệ không biết sao, sư phụ ngươi đâu phải tăng nhân bình thường.
Ta đã ngưỡng mộ đại sư từ rất lâu rồi.” Vẻ mặt nàng ta đắc ý, khi nhắc tới Mộ đại sư lại có chút khát khao.
Quân Mộc Hề gắt gao mím môi, cậu đã nghe những lời này không phải một hai lần, biết hòa thượng có rất nhiều chuyện mà cậu không biết, vốn cậu muốn chờ tới khi hòa thượng muốn nói thì sẽ nói cho cậu, nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý của nữ nhân kia, trong lòng cậu đột nhiên tủi thân vô cùng.
Cậu không biết quá khứ của hòa thượng, mà thực ra trừ việc hắn là phương trượng trong chùa, dường như cậu hoàn toàn không biết gì về hắn cả.
Giống như hòa thượng cũng không hề biết đến hệ thống hay thế giới nguyên bản của cậu.
“Ta cũng không biết khi nào sư phụ mới về, ngươi vẫn đi về trước đi.” Quân Mộc Hề kiên quyết không cho nàng ta vào, mặt không biểu cảm hạ lệnh đuổi khách.
Công chúa tức muốn hộc máu răn dạy “Chờ ta gặp được Mộ đại sư, nhất định sẽ bảo hắn dạy dỗ tên đồ đệ không biết quy củ như ngươi!” Sau đó hừ lạnh một tiếng rồi không cam lòng xoay người đi mất.
Quân Mộc Hề sầm mặt vào phòng, trong lòng đột nhiên chua xót, toàn thân héo héo, uể oải ỉu xìu nằm lên giường.
Giờ đầu óc cậu rất loạn, tất cả đều là vì lời nói của nữ nhân kia, vẻ mặt đắc ý làm cậu cảm thấy mình còn không hiểu về người đàn ông của mình bằng một người ngoài.
Chôn mặt trong ổ chăn, trong đầu cậu nghĩ lung tung rối loạn, rồi mơ màng ngủ mất.
Chờ đến khi Mộ Bạch từ chỗ Nguyên Tĩnh Thành về thì đã tới chạng vạng.
Hắn vào phòng, nhìn thấy thiếu niên đang nằm trên giường ngủ, đôi mắt đào hoa gắt gao nhắm chặt, không hề có biểu cảm phong phú như ban ngày, bây giờ nhìn cậu có vẻ rất yên tĩnh.
Hắn cố gắng thả nhẹ động tác, đặt điểm tâm tinh xảo lấy từ Ngự Thiện Phòng xuống, cẩn thận cởi tăng bào, gần như trần trụi nằm vào ổ chăn.
Từ khi ngủ cùng bé cưng, vì cậu thích sờ cơ bụng ấm áp của mình nên bình thường hắn đều trần trụi ôm cậu vào ngực, đương nhiên, hắn cũng rất thích thú.
Trong ngực là dáng người thơm tho mềm mại, ngủ cũng thấy ngon hơn nhiều.
Mộ Bạch nhìn thiếu niên ngủ đến mức quần áo hơi loạn, hắn cau mày, sao bé cưng không thay quần áo đã ngủ rồi.
Nhẹ nhàng cởi bớt đồ cho cậu, lại sợ đánh thức cậu nên hắn hơi cách xa một chút mới nằm xuống.
Quân Mộc Hề đã tỉnh từ lúc hoà thượng tiến vào, trong lòng cậu có chuyện, vốn không ngủ say được.
Sợ hòa thượng phát hiện mình đang giả bộ ngủ nên cậu ra vẻ trở mình.
Bên tai dần dần truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đều của hòa thượng, trong lòng cậu lại bắt đầu miên man suy nghĩ, vì mới vừa tỉnh ngủ nên đầu óc cậu càng thêm thanh tỉnh lên.
Hòa thượng chỉ cách cậu một chút, nhưng vì chuyện ban ngày nên trong lòng cậu vẫn luôn bất an và tủi thân, chỉ muốn gần hắn thêm một chút.
Cậu cứng người, thật cẩn thận xê dịch về phía hòa thượng, không cảm nhận được hơi thở ấm áp kia, trong lòng cậu vẫn thực vắng vẻ, lại dịch thêm một chút, đến khi thân mình hoàn toàn gần sát hòa thượng mới thôi.
Vì sợ hòa thượng tỉnh, cậu lại cứng người đợi trong chốc lát, thấy tiếng hít thở của hắn vẫn không thay đổi, cậu mới cẩn thận xoay người đối mặt với hòa thượng.
Gương mặt khi ngủ của người đàn ông ấy không còn lãnh đạm, mà lại rất anh tuấn cùng dịu dàng.
Cậu nhìn gương mặt ấy chăm chú, trong lòng lại bừng lên chua xót.
Bởi vì trong lòng nghẹn muốn chết nên cậu muốn mở miệng phát tiết một chút.
Mộ Bạch biết bé cưng đang giả bộ ngủ, vốn định gọi cậu xem có chuyện gì, rồi lại nổi lên ý xấu, muốn nhìn xem cậu có thể giả bộ đến lúc nào.
Chỉ chốc lát sau hắn liền cảm giác được một thân thể mềm mại đang sáp lại mình, cực kỳ cẩn thận, làm tim hắn bỗng mềm nhũn.
Ngay khi hắn muốn trêu chọc thiếu niên, lại chỉ cảm thấy bên cạnh không còn, bụng thì ướt át ngứa ngứa, bé cưng đang liếm hắn.
Quân Mộc Hề muốn hòa thượng, cậu vươn đầu lưỡi nhỏ khẽ liếm láp cơ bắp căng chặt của người đàn ông, đầu lưỡi chậm rãi phác hoạ hoa văn cơ bắp rõ ràng, linh hoạt như con rắn nhỏ khiến Mộ Bạch ngứa ngáy.
Mộ Bạch âm thầm cắn răng chịu đựng.
Quân Mộc Hề cũng vì hơi thất thần nên không chú ý cơ bắp dưới miệng mình hơi căng chặt, đầu lưỡi nhỏ trượt xuống cơ bụng căng chặt, xuống tuyến nhân ngư gợi cảm, lông dương vật hơi cứng làm mũi cậu hơi ngứa, cậu cọ cọ phần trên rồi ngậm lấy dương vật nóng như lửa.
Bởi vì còn đang mặc quần lót nên phía dưới hòa thượng đã phồng to, tuy còn chưa cứng hẳn nhưng có thể thấy là rất có vốn liếng.
Đầu lưỡi nhỏ khẽ liếm bên trên một chút, ngay sau đó lại như nghĩ tới cái gì, động tác đột nhiên khựng lại, cậu không thèm để ý tới dương vật nóng rực kia nữa, chỉ di di môi về phía trước.
Vốn Mộ Bạch còn đang chờ mong tiếp theo bé cưng sẽ trêu chọc hắn như thế nào, bỗng nhiên liền cảm thấy bụng đau xót, miệng hắn cũng bật ra tiếng rên rỉ.
Hắn xốc lên chăn, tưởng là sẽ trông thấy một gương mặt nhỏ đang xấu xa cười, lại không ngờ thấy thiếu niên đầy mặt nước mắt, đang mở đôi mắt to vô cùng tủi thân nhìn hắn.
“Bảo bối nhi, có chuyện gì! Ai bắt nạt em?!” Mộ Bạch nhanh chóng ôm cậu, động tác hơi hoảng, hắn có thể cảm thấy cảm xúc của thiếu niên, dường như đang buồn, đang tủi thân lắm.
Quân Mộc Hề không muốn khóc, vốn cậu chỉ muốn cắn mạnh hắn một miếng cho bõ tức, nhưng cuối cùng lại không nỡ, chỉ để lại một dấu răng, ngay cả máu cũng không chảy, còn khiến răng mình đau vì cơ bắp cứng rắn ấy, đúng thật là tủi thân chồng chất tủi thân, cậu lập tức không khống chế được cảm xúc, nước mắt chảy đầy mặt.
------oOo------