Mộc Lan Trắng

- Tenoshiwa, mười bảy năm qua người đã tự tạo ra phe cánh riêng cho mình, và bây giờ hãy cố gắng lũng đoạn triều chính đi.

- Thưa chủ nhân, việc này vốn không phải dễ dàng.Hoàng đế Urushi không phải là người tầm thường.Từ lâu rồi ông ta đã có ý đề phòng tôi.Đó là chưa kể sự tồn tại của Kinomoto và Ly cũng là trở ngại đáng kể.Hữu đại thần Kinomoto rất có uy tín trong triều đình còn Ly tướng quân lại nắm quyền về binh lực.

- Ta biết là khó khăn nhưng ta tin ngươi sẽ không làm ta thất vọng.

Sau khi kết thúc câu chuyện, Tenoshiwa lui ra ngoài còn người bí ẩn thì vẫn im lặng ngồi trong bóng tối.Ánh mắt người đó thoáng hiện lên một nét buồn rười rượi và từ khóe mắt có hai hàng lệ chảy xuống.Đột nhiên người đó cất tiếng nói:

- Menchi, mọi việc thế nào rồi?

- Kính thưa chủ nhân, người của tôi đã tìm ra và giết chết người đàn bà đó trước khi ả kịp tiết lộ điều gì.Thêm vào đó chúng ta còn biết thêm được một việc.Đó là đứa con gái mà Thái tử Eriol đang yêu say đắm lại chính là đứa trẻ đó.Chúng ta phải làm gì bây giờ ạh?

Người đàn bà tên Menchi cung kính đứng trước người bí ẩn ấy và báo cáo mọi việc vừa xảy ra.Người đó nghe xong thì nhắm mắt cau mày có vẻ như đang suy tính việc gì.Và rồi người ấy mở mắt ra, nhìn xoáy vào bà ta và nói:


- Đúng là duyên số.Không ngờ đứa bé đó lại là người mà Thái tử yêu.Quyết không thể để việc này thành công được.Ngươi phải tìm cách chia rẽ chúng nhưng đừng giết con bé ấy vội.Nó là con cờ quan trọng của ta đấy.

- Vâng, tôi sẽ thực hiện ngay ạh!!!

- Urushi Haragizawa, ngày ngươi ngồi trên cái ngai vàng ấy sẽ không còn lâu đâu, và món nợ máu ngươi thiếu ta ngươi cũng phải trả sòng phẳng.

Khuôn mặt người bí ẩn ấy đanh lại và ánh mắt lóe lên một nỗi căm hận khủng khiếp.

Trở về kinh thành đã 2 ngày mà Tomoyo vẫn còn rất buồn.Bây giờ cô đang ngồi trong phòng, nét mặt chất chứa đầy phiền muộn.Cô đã gần chạm đến sự thật vậy mà cuối cùng lại vuột mất.Cô không hiểu những điều bà Itomi nói với cô trước lúc lâm chung có ý nghĩa gì.Tại sao thân thế của cô lại có liên quan đến Hoàng cung.Hôm trước Eriol đã hứa sẽ giúp cô thử dò hỏi một số cung nữ lớn tuổi trong cung xem 17 năm trước có xảy ra việc gì có thể liên quan đến thân thế của cô hay không nhưng cô cảm thấy việc đó có vẻ quá vô vọng.Đã quá lâu rồi hơn nữa cô chỉ là một đứa trẻ giữa Hoàng cung.Tomoyo nhẹ nhàng đưa chiếc vòng lên trước mắt mình và thở dài cất trở lại vào túi áo.

Đột nhiên cửa phòng xịch mở, và Yu ri bước vào, bảo rằng Haruka đến tìm cô.Cô vội vàng vuốt lại đầu tóc và bước ra ngoài.

- Tomoyo, đừng ủ rũ như thế nữa em, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.

- Phải đấy, hai anh chị đi dạo đi.Em sẽ trông cửa hàng giúp cho – Yu ri tán đồng một cách hăng hái và không quên nháy mắt tinh nghịch với Haruka một cái.

Vậy là Tomoyo cùng với Haruka cùng đi bộ trên đường.Lúc này trời đã vào thu, cái nóng bức của mùa hè đã nhường chỗ cho khí trời mát mẻ của những cơn gió thu.Hai bên đường, những hàng cây bắt đầu xuất hiện những chiếc lá vàng và mỗi khi có gió thì từng đợt lá vàng lại cuốn xoay theo chiều gió trải thảm xuống đường.Haruka chỉ im lặng đi bên cạnh Tomoyo vì anh biết cô đang rất buồn, vả những lúc như thế này chỉ cần im lặng ở bên cô là đủ.Đột nhiên Tomoyo lên tiếng hỏi:

- Haruka, anh nghĩ chiếc vòng ấy có gì đặc biệt không?


- Anh không rành lắm về các loại trang sức Tomoyo.Sao chúng ta không đến một tiệm kim hoàn và thử nhờ họ xem xét xem có tìm được manh mối gì không?

Tomoyo gật gù đồng ý với Haruka và họ cùng đến một tiêm kim hoàn ở cuối dãy phố này.

Người chủ cửa hàng sau khi xem xét kỹ càng chiếc vòng đã thông báo đây là loại cẩm thạch đen vô cùng quý hiếm chỉ có những nhà giàu quý tộc mới có được.Hơn nữa nó phải được chế tác bởi một người thợ có tay nghê vô cùng tinh xảo chứ những cửa tiệm kim hoàn bình thường quyết không thể làm ra một chiếc vòng như thế.Và rồi ông ta khuyên hai người nên đến hỏi ở những tiệm kim hoàn lớn và lâu đời ở kinh thành xem sao.

Những điều ông ta nói khiến cho Haruka và Tomoyo khá sửng sốt.Họ biết cẩm thạch đen là loại đá quý nhưng không ngờ chiếc vòng ấy lại quý giá đến như thế.

Hai người tiếp tục thả bộ trên đường đến lúc trời sắp ngả về chiều.haruka thấy vậy nên bảo với Tomoyo cùng vào một quán ăn ven đường dùng một chút bánh.Nhưng Tomoyo muốn mua bánh về cùng ăn với cả nhà hơn.Thế nên Haruka bảo cô chờ ở ngoài cửa để anh vào mua.Sau đó hai người trở về nhà.

Khi vể đến trước cửa nhà, Tomoyo bảo anh vào nhà cùng ăn bánh uống trà với cả nhà nhưng anh lại từ chối.Tomoyo rất ngạc nhiên vì lúc nãy chính anh cũng muốn nán lại dùng trà vậy mà bây giờ lại đổi ý.Cô định hỏi thì anh ra dấu cho cô đừng hỏi gì cả nên cô lại thôi.Và rồi Haruka đề nghị Tomoyo đưa cho anh chiếc vòng ấy và anh sẽ đem nó đến các tiệm kim hoàn lớn trong kinh thành để hỏi hộ cô.Tomoyo cho là phải bèn đưa cho Haruka chiếc vòng ấy.Sau đó cô tạm biệt anh và vào nhà.

Haruka đi bộ lững thững trên đường và đến khi cách nhà Tomoyo một quãng xa thì anh đột ngột lên tiếng:

- Ngươi ra đây ngay cho ta.Tại sao lại lén lút theo dõi chúng ta vậy hả? Ngươi tưởng ta kém cỏi đến mức không phát hiện được ngươi sao?


- Thưa cậu, thuộc hạ không có ý theo dõi cậu đâu.Người mà đại nhân sai thuộc hạ theo dõi là Tomoyo Daidouji kìa.

Một người mặc trang phục đen xuất hiện từ trên mái nhà một cửa hiệu bên đường và ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Haruka

- Tại sao ông ta lại theo dõi Tomoyo?

- Việc này thuộc hạ không được biết.Tốt nhất là cậu nên trực tiếp hỏi đại nhân đi.

Sau khi nói xong, người đó lập tức bỏ đi.Haruka nhìn theo và tiếp tục bước về phía trước, vừa đi anh vừa suy nghĩ tại sao tả đại thần Tenoshiwa lại cho người theo dõi Tomoyo.

“Chỉ có hai giả thuyết thôi.Một là vì mối quan hệ với Thái tử Eriol, hai là ông ta biết gi đó về thân thế của Tomoyo.Phải thử điều tra từ ông ta xem sao” – Haruka nghĩ thầm và rảo bước nhanh hơn về phía cửa Tây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận