Mộc Lan Vô Huynh Trưởng


Edit: Mều
Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Nhóm người đến làm chỗ dựa cho Hoa Mộc Lan đang bị Hạ Mục Lan trái xua phải đuổi.
Những người này dùng sân của Hoa Mộc Lan để cắm trại, ăn sạch lương thực tích trữ của Hoa gia, còn ăn hết mấy con gà con cô nuôi…
Mỗi ngày, vô số thôn cô người Hán rảnh rỗi lại đến trước cửa nhà cô xem trò vui, duỗi cổ hóng hớt Hoa gia.

Hoa gia là quân hộ Tiên Ti trong thôn, vốn ở nơi hẻo lánh rộng rãi mà bây giờ cửa nhà cũng sắp thành chợ bán thức ăn rồi.
“Các ngươi có cút hay không?” Hạ Mục Lan đã không thể bày ra sắc mặt tốt với đám đàn ông này được nữa, “Các ngươi không cút ta sẽ xử đẹp đấy!”
“Có thể so tài với Hoa Tướng quân là vinh hạnh của chúng mạt tướng!” Lý gia Bát lang Lý Ngạn nghe thấy vậy thì ánh mắt lập tức sáng ngời, không nhịn được xoa tay khởi động làm nóng người.
Hạ Mục Lan giận dữ, hận không thể nhìn xem mấy tên “quý tộc” này lấy loại mỹ phẩm nào để rửa mặt.
Sao mà da mặt lại dày như vậy chứ!
“Các ngươi quá rảnh rỗi đúng không?” Hạ Mục Lan chọn vài người vừa nhìn chính là Vũ lâm quân người Hồ, “Ngươi, ngươi, ngươi, ba người các ngươi đến chuồng ngựa cho ta.

Thuận tiện chải lông ngựa một chút!”
Đúng là rảnh quá mà, tìm chút chuyện cho bọn họ làm thôi.

“Tuân lệnh!” Ba hán tử người Hồ ôm quyền vâng dạ, ngoan ngoãn tìm Hoa tiểu đệ đòi chải bờm ngựa.
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Hạ Mục Lan nhìn mấy nam tử tuấn tú áo mũ lộng lẫy một chút, xoa xoa cằm, “Các ngươi đều là con cháu nhà quyền quý?”
“Đúng.” Mấy người rụt rè gật gật đầu.
Độc Cô Nặc sốt ruột muốn cào tường.
Lẽ nào Hoa Tướng quân thiên vị cho mấy tên người Hán anh tuấn thanh tú này?
Vậy hắn sẽ là người đầu tiên không vui!
“Đúng lúc các ngươi biết viết chữ, người biết viết thư trong thôn chúng ta không nhiều, nếu nhiều người đến xem trò vui như vậy thì chúng ta đặt một cái bàn nhỏ ở cửa, ngươi giúp dân làng ở đây viết thư hay viết công văn gì đó đi.” Hoa gia chỉ có Hoa Mộc Lan biết chữ nhưng người người đều sợ nàng nên cũng không ai dám tới nhờ nàng viết chữ giùm.
Cái gọi là sợ hãi và tin đồn đều đến từ sự không hiểu biết, đây chẳng phải là cơ hội tốt để hòa hợp với hàng xóm sao!
Hoa Mộc Lan vung tay lên, bày ở cửa một chiếc bàn dài rồi lại đặt thêm vài cái đệm, để Hoa tiểu đệ đến từng nhà hỏi xem có ai muốn viết hộ hay không, dù sao nơi này cũng có sẵn mấy nhân công.
Đám con cháu nhà quyền quý kia không nghĩ rằng tới đây sẽ bị Hoa Mộc Lan sai bảo như thế, tức thì cười khổ với nhau một cái, hất vạt áo lên, yên ổn ngồi xuống đất phía sau bàn, nếu đây không phải là tiểu viện Hoa gia thì chỉ sợ đã bị người khác xem như một đám ẩn sĩ đang nói chuyện huyễn hoặc rồi.
Những người này vừa ăn vừa ngủ ở Hoa gia, quả thực mang đến cho Hoa gia không ít phiền phức.
Hoa Mộc Lan cũng không ngại sai bảo bọn họ vì bọn họ khóc lóc cầu xin cô “Hãy coi bọn ta như người theo đuổi ngươi đi”, vậy cô sẽ yên tâm thoải mái coi bọn họ là tiểu đệ mà sai bảo.

Chúng kỵ sĩ: … A ha ha, có gì đó sai sai, bọn ta muốn làm “người theo đuổi” chứ không phải “người theo đuôi” đâu nha.

“Vậy ta thì sao? Vậy ta làm cái gì?” Độc Cô Nặc trơ mắt nhìn người thì được chỉ huy sửa chữa nóc nhà, người thì cho heo sau nhà ăn, một nhóm khác thì tắm ngựa, phút chốc chỉ còn lại một mình hắn mặc áo giáp sáng rực ngu ngốc đứng trong sân.
Hạ Mục Lan xoay người, liếc từ trên xuống dưới Độc Cô Nặc một cái.
“À, ngươi như vậy không được…” Cô nhìn Độc Cô Nặc, nói một câu làm hắn mở cờ trong bụng, còn chúng kỵ sĩ suýt chút nữa trừng thủng Độc Cô Nặc.
“Ngươi cởi đi.”
“Hả?” Độc Cô Nặc che ngực, do dự nhìn đủ loại ánh mắt của các huynh đệ quét tới, “Ở đây sao?”
Hạ Mục Lan chớp chớp mắt.

“Ngươi muốn ở chỗ này cũng được.”
Một canh giờ sau.
Độc Cô Nặc mặc quần áo cũ của Hoa Mộc Lan, không thoải mái kéo kéo cánh tay nhưng trong lòng lại phơi phới.
Đây là quần áo Hoa Tướng quân từng mặc nha, cái đó, mặc dù hơi nhỏ một chút…
Những huynh đệ khác cũng không được đãi ngộ này đâu!
Hạ Mục Lan cưỡi ngựa, cạn lời nhìn Độc Cô Nặc cười ngây ngô, không hiểu sao hắn mặc cái áo chẽn cũ thì có gì mà vui mừng.
Cô cũng không biết những người này có phải đặc biệt đến khoe sự đẹp trai hay không mà mặc áo giáp, vận cẩm y, đến cả quần áo trong hành lý bộ nào bộ nấy cũng hoa mỹ, quả thực giống với khổng tước chuyên lại đây đong đưa cái đuôi.
Bây giờ cô sai bọn họ làm việc, bọn họ muốn mặc đồ của mình thì cô cũng không miễn cưỡng, nhưng cô có việc muốn hỏi riêng Độc Cô Nặc nên cũng chỉ có thể lấy danh nghĩa đi chợ “mua đồ” dụ hắn ra ngoài.
Lúc đến hắn mặc một bộ áo giáp chế tác tinh xảo sáng rực, đạp dưới chân là giày sắt đánh trận (Hạ Mục Lan vô cùng hoài nghi chân thúi là hắn), bộ cánh đó đương nhiên sáng mù mắt người, nếu mặc như vậy đi chợ, chỉ sợ chẳng mấy chốc hai người sẽ bị dân chúng vây xem cho coi.
Cho dù không bị vây xem nhưng mặc như vậy đi mua lương thực, mua dầu muối tương giấm thì hoặc sẽ bị chém giá, hoặc sẽ làm dân chúng sợ đến mức hai tay dân “phí bảo hộ”.
Nếu là vậy, sau này Hoa Mộc Lan hoàn toàn không thể lăn lộn ở đất Ngu Thành này được nữa.
Cho nên Hạ Mục Lan mới bảo hắn cởi áo giáp trên người, đổi lại quần áo bông của người bình thường.

Giày thì dễ xử lý, bách tính thông thường cũng không nhìn ra ủng da tốt hay xấu đâu, mượn một đôi ủng của người có cỡ chân không chênh lệch quá nhiều với Độc Cô Nặc cho hắn mang là được.

Còn trang phục áo giáp của Vũ lâm quân so với bộ đồ sáng mù mắt người của Độc Cô Nặc cũng không kém hơn bao nhiêu, đương nhiên không thích hợp để “cải trang mua thức ăn.”
Thể trạng hắn cao to, Hoa tiểu đệ và cha Hoa cũng thấp hơn hắn một đoạn, Hoa tiểu đệ khá gầy yếu, Độc Cô Nặc chân dài vai rộng, quần áo của Hoa tiểu đệ chật đến nhét không vừa, cuối cùng không còn cách nào, Hoa Mộc Lan bèn tìm một cái áo chẽn bông lớn nhất của mình để hắn mặc trước.
Nhưng Hoa Mộc Lan dù sao cũng là nữ, tuy dáng người thon dài nhưng hình thể cũng không tráng kiện, áo bông này là bạn bè tặng cho, so với mấy bộ quần áo khác của cô lớn hơn một ít nhưng cũng có hạn.

Độc Cô Nặc mặc vào, vai và ngực miễng cưỡng nhét vừa đi, còn tay áo lại thiếu mất một nửa.

Vậy mà bản thân hắn không cảm thấy khó chịu, cứ cười ngây ngô cả đường đi.
Quả thật có bộ não trẻ em là sướng vậy đấy.

Hạ Mục Lan thấy nô lệ đánh ngựa kéo đồ phía sau còn đang ở chỗ khá xa, cô bèn giật dây cương một cái, giống như thân mật cưỡi ngựa đến bên cạnh Độc Cô Nặc.
Độc Cô Nặc thấy Hoa Mộc Lan đến gần đây, trong lòng như có nai con nhảy loạn, chỉ nghe “Hoa Tướng quân” mở miệng hỏi:
“Nói đi, rốt cục tại sao các ngươi lại tới đây? Nhiều binh sĩ anh tuấn trong quân doanh như vậy, thoạt nhìn cũng không phải quá thân quen với ngươi, sao ngươi có thể tập hợp toàn bộ bọn họ lại cùng một chỗ chạy đến thôn quê nho nhỏ của ta chứ?”
Thật muốn bùng nổ, dù có tới cũng nên là những chiến hữu và binh sĩ dưới trướng mấy năm cùng quân doanh với cô chứ không phải huy động lực lượng “đàn ông chất lượng tốt” tới nhiều như vậy.
Tùy tiện chọn một người, đến công chúa cũng hài lòng.
Trong phút chốc, vẻ mặt Độc Cô Nặc trở nên mê man.

Hắn trừng mắt nhìn, hơi sững sờ.
“Tại sao gì chứ? Vì đến cưới ngài thôi.”
Hạ Mục Lan đang đợi đáp án chợt nghe Độc Cô Nặc trả lời, hơi thở kẹt giữa không trung không xả ra được.
Nếu Độc Cô Nặc này là người tâm cơ thâm trầm, vậy thì kỹ xảo diễn xuất của hắn cũng quá tốt rồi!
“Ta không có kiên nhẫn lải nhải với ngươi.

Độc Cô Nặc, ta không nghi ngờ việc Hoa Khắc Hổ thư từ qua lại với ngươi, nhiều binh sĩ trong quân doanh như vậy, Hoa Mộc Lan ta hoàn toàn một không thân quen hai không liên lạc, chẳng lẽ do ngươi nhiều chuyện truyền việc Hoa Mộc Lan ta tới khắp nơi trong quân doanh sao?”
Hạ Mục Lan nghiêm mặt: “Nếu thật sự như thế, ngược lại ta thật phải ‘cảm ơn’ ngươi rồi.”
“Sao ta lại làm thế!” Độc Cô Nặc chau mày, “Do bọn họ tìm tới ta dò hỏi chân tướng, bởi vì họ đều biết Hoa Khắc Hổ từng là thuộc hạ dưới trướng của ta, họ muốn hỏi thăm có phải bây giờ ngài bị những thôn cô người Hán rảnh rỗi kia chỉ chỉ trỏ trỏ hay không…”
“Hơn nữa chúng ta là bạn tri kỷ của ngài! Bạn tri kỷ!” Độc Cô Nặc dùng tiếng Tiên Ti lưu loát nói từ đơn mà Hạ Mục Lan hoàn toàn nghe không hiểu.
Trong tiếng Tiên Ti hoàn toàn không có từ “bạn tri kỷ” này, đúng là đã làm khó hắn.
Hạ Mục Lan thấy Độc Cô Nặc thực sự chỉ là tên đẹp trai mà khuyết thiếu đầu óc nên đành phải buông tha ý đồ ép hỏi lần nữa.
Chẳng trách phần lớn chiến hữu của nàng được thăng chức đến nơi chiến tuyến quan trọng, mặt hàng như tên này lại bị điều đi làm túc vệ của Hoàng đế ở Bình Thành.
Đồ có tiếng mà không có miếng.

Tuy cô chỉ là pháp y nhưng nhiều năm làm trinh sát hình sự như vậy, đương nhiên nghe lời đoán ý cũng không tệ lắm.

Dáng vẻ Độc Cô Nặc “À bọn họ tới tìm ngươi, ta cũng muốn tới tìm ngươi, thế là chúng ta hợp lại quyết định đi cùng với nhau” không giống làm bộ.

Có người nào sau lưng đang thêm dầu vào lửa hay không, là ý tốt hay là âm mưu, Hạ Mục Lan không biết, cũng không muốn chú ý tới.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn vậy.
Một lát sau.
“Đến rồi.” Hạ Mục Lan và Độc Cô Nặc đến chợ trấn trên.
Lương Quận ở phương Nam của Bắc Ngụy, không giống Bình Thành ở kinh đô và Lục Trấn bảo vệ xung quanh Bình Thành, đây là một quận huyện lấy nông canh làm chủ, đồ mua ở chợ cũng đa dạng hơn so với phương Bắc nhưng lại không giống Hoài Sóc quê nhà Hoa Mộc Lan, có thể tùy ý mua những món đồ như chiến mã và áo giáp binh khí.
Nội quy Phủ binh và chế độ chiêu binh trong quân đội không giống nhau, quân hộ Bắc Ngụy một khi gia nhập quân đội đều phải tự chuẩn bị những thứ từ nhỏ như kim chỉ đến lớn như khôi giáp và chiến mã, thông thường một nhà quân hộ nhận được một bộ vũ khí tốt sẽ để làm đồ gia truyền, vũ khí áo giáp Hoa Mộc Lan dùng năm đó cũng là đồ mà Hoa Hồ đã dùng trong quân doanh năm xưa, chỉ có chiến mã của cha Hoa đã quá lớn tuổi, dây cương và hàm thiết(1) cũng rách nát cả rồi, cho nên mới xuất hiện chuyện “Chợ Đông mua tuấn mã, chợ Tây mua yên đai.”
(1)Dây cương và hàm thiết:

Bởi vì nơi đây là quận huyện phương Nam, không phải lúc nào cũng có thể tiến vào tình trạng chiến tranh, toàn dân toàn quân trông thành giống như phương Bắc, trên đường lớn ở đây có rất nhiều chó cùng rất nhiều những đứa trẻ hoạt bát nghịch ngợm, trình độ bướng bỉnh không phân cao thấp với mấy con chó con, hơn nữa đâu đâu cũng có gia súc và xe bò tạo thành những những ổ gà, vũng nước bùn đọng lại.
Người Tiên Ti không nhiều, bởi vì người Tiên Ti phải phụ trách đánh giặc, người Hán phụ trách canh tác, cho nên nếu các nam nhân Tiên Ti trưởng thành mà ngồi rảnh rỗi trong chợ thì cũng bị đâm cột sống.
Bây giờ lại có hai nam nhân Tiên Ti cao to không ở phương Bắc đánh trận mà lại nhàn nhã đi dạo chợ.
Nhìn con chó béo phệ vừa xuất hiện trên mặt đất rồi lại nhìn đám tiểu quỷ nước mắt nước mũi chảy dài đang chạy trốn, Độc Cô Nặc không nhịn được mà nhíu nhíu mày, siết chặt nắm đấm.
Không sao hết!
Không phải là mua thức ăn mua gạo mua dầu muối tương giấm thôi sao.
Đi cùng với Hoa Tướng quân, mua cái gì hắn đều tự nguyện.
“Nhờ phúc của các ngươi, hiện tại nhà chúng ta chẳng còn sót lại chút ngô và lúa mạch nào.” Hạ Mục Lan nhìn bắp tay săn chắc của Độc Cô Nặc bị cái tay áo cũ của cô siết chặt thì hài lòng gật gật đầu.

“Trước đây đều do ta khiêng, tuy thật sự dễ dàng nhưng bị người khác nhìn chằm chằm đúng là chuyện rất khó chịu.

Cũng may lần này có ngươi, giờ ta cầm trọng lượng của người bình thường là được.”
Một câu “cũng may lần này có ngươi” của Hạ Mục Lan làm Độc Cô Nặc mở cờ trong bụng, tự tin dạt dào nở nụ cười.
“Giao cho ta đi, Độc Cô Nặc ta được gọi là ‘Gấu nâu’, giống như nam nhân mạnh mẽ!”
Một canh giờ sau.
Tính sai quá sai rồi!
Sao hắn có thể tính thiếu thần lực trời sinh của Hoa Tướng quân được!
“Ngươi vẫn ổn chứ? Có muốn ta cầm phụ một túi hay không?” Hạ Mục Lan có chút lo lắng nhìn Độc Cô Nặc từ nâng biến thành vác, từ vác biến thành ôm, lại từ ôm biến thành gần như kéo đi.
“Không....!Không cần....!” Độc Cô Nặc đến nói cũng phải nín thở.

Hắn sợ hắn nói nhiều, hụt hơi một cái, đậu trong tay rơi hết xuống đất.
Tại sao ngựa lại ăn hạt đậu và lúa mì chứ! Tại sao bọn họ lại dẫn nhiều ngựa đến như vậy chứ.
Quả thực là tự làm bậy thì không thể sống!
Những vật nặng đều đặt lên trên xe đồ rồi.


Nhưng vì bọn họ chạy xe ngựa tới, mà nơi này đã quen dùng xe kéo tay và xe lừa, một khi xuất hiện xe ngựa to lớn làm người khác chú ý, thứ hai là có rất nhiều thứ đặt bán trên đất, xe ngựa rất ảnh hưởng đến người dân.
Cho nên vừa đến cửa chợ, bọn họ đã phái một nô lệ bảo vệ xe ngựa, sau đó đi bộ vào trong chợ mua gạo và thịt thà này nọ.

Hạ Mục Lan thừa nhận mình cố ý mua nhiều như vậy, chẳng qua cô cũng đúng là nhìn trúng sức lực của Độc Cô Nặc.

Bên này không ai ăn mì, lúa mạch làm thành một thứ khó ăn gọi là “cơm lúa mạch”, cô muốn xem xem mua lúa mạch về rồi có thể nhào ra bột mì trắng hay không.
Ừm, trong nhà có sẵn cối xay bằng đá, lại có sẵn sức lao động nam, cũng không cần đày ải mấy con lừa trong nhà, để hắn đến xay bột đi.
Không phải hắn là người đàn ông giống “gấu nâu” sao?
Hẳn là sẽ không thua con lừa đâu.
Một bên khác, Du Khả dẫn Thôi gia Thập Nhị lang đến thôn Doanh Quách đã là buổi trưa, không dám tin những gì trước mắt.
Trong sân Hoa gia, những Vũ lâm quân được xưng “anh tuấn giỏi giang” trong quân doanh đang làm việc đến khí thế ngất trời.
Bọn họ lộ ra cơ ngực rắn chắc, quát to một tiếng giơ rìu lên… Ặc, chẻ củi, chỉ nhìn tư thế còn tưởng rằng họ chém đầu tướng địch hay kẻ trộm gì đó vậy, làm tụ tập không ít thôn phụ và tiểu cô nương với gương mặt ửng hồng, đứng ngoài cửa nhìn lén.
Đến khi nhìn thấy hai chàng thanh niên đi tới, mấy Vũ lâm quân đang đốn củi lộ ra biểu tình thất vọng, lấy một loại tư thế “nghiêm nghị” tiếp tục chẻ củi.
Trong sân có mấy tướng sĩ đang… cho heo ăn? Tư thế kia đừng nói là cho heo ăn, không bằng nói là trong lúc cho heo ăn không cẩn thận thả heo chạy ra, bây giờ đang chật vật lùa heo về chuồng.
Mấy tướng sĩ vừa kéo chân heo vừa kéo đuôi heo, vẻ mặt một thanh niên gầy yếu bên cạnh thoạt nhìn như muốn khóc, vừa kêu “nhẹ chút nhẹ chút, đây là con heo cuối cùng”, vừa hét “ối ối.”
Chỉ không biết con heo này lúc trước chịu kinh hãi gì, sống chết không chịu quay đầu lại nữa.
Mấy thanh niên mặc cẩm bào hoa lệ đang ngồi trên mặt đất trước cửa Hoa gia, bên cạnh vây quanh rất nhiều thôn dân người Hán và mấy bà lão.

Ngày đầu mùa đông mà đầu bọn họ đầy mồ hôi, bởi vì một bà lão bất mãn vỗ bàn nói rằng bà ấy nói rõ ràng như vậy mà hắn lại viết bừa, đến bà cũng nghe không hiểu, vậy thì con trai của bà càng nghe không hiểu.
Hơi thở Thôi Lâm có chút suy yếu nghiêng đầu qua chỗ khác, lần đầu tiên Du Khả mới biết trên mặt người bạn tốt từ nhỏ được gọi là “thần đồng” này còn có thể lộ ra biểu cảm gọi là “ngu ngốc”.
Thôi Nhị lang dùng một loại ngữ khí giống như mộng du nói rằng:
“Hi Chi, nhất định là tối hôm qua ta ngủ không ngon, xuất hiện ảo giác rồi…”
“Không phải bị bệnh tâm thần, đúng không?”
HẾT CHƯƠNG 13
Vở kịch nhỏ:
Hoa tiểu đệ: Heo của ta, dê của ta, gà của ta, hu hu hu hu hu…
Phòng thị: Con của ta, con của ta….

(đang ngồi nhổ lông trên cổ Lý Bát lang)
Mẹ Hoa: Nóc nhà của ta, ngói của ta…
Cha hoa: Tuổi xuân của ta, tuổi xuân của ta…
Vũ lâm quân nào đó (dại ra): Giày của ta, giày của ta….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận