Mộc Lan Vô Huynh Trưởng


Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Mười bốn cấm quân lão luyện ngàn chọn vạn tuyển ở lại nhà Hoa Mộc Lan ba ngày, rốt cuộc vẫn xơ xác trở về.

Nhóm Vũ lâm quân sinh trong phú quý đã ăn không ít khổ trong ba ngày này.

Trong đó có một người khi sửa nóc nhà đã vô tình dẫm lên rêu xanh, bị trượt chân té xuống, may là khi đó Hạ Mục Lan đang trông con giùm Phòng thị và Hoa Mộc Thác, vì không muốn hắn ngã chết dọa đến con nít (hiểu lầm to lớn), Hạ Mục Lan đỡ được tên Vũ lâm quân kia, không tạo thành lời đồn “Đúng là bi kịch mà, cầu thân không thành còn bị gãy chân”.

Về phần Hạ Mục Lan rốt cuộc đỡ hắn như thế nào, lấy tư thế nào để đỡ thì chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, vì không muốn lưu lại bóng ma tâm lý cho vị Vũ lâm quân kia trong suốt quãng đời còn lại nên chúng bạn đều săn sóc tỏ vẻ không thấy hoặc đã quên rồi.

Còn mấy chuyện như cho heo, cho gà ăn, đẩy cối xay thì không nhắc đến, dù sao cũng chỉ là chút việc cỏn con không tốn sức.

Tuy Hoa tiểu đệ đau lòng vì một Vũ lâm quân có ý tốt muốn giúp giết gà, kết quả hắn đã chặt phăng đầu gà đi, không lấy được chút huyết gà nào nhưng đối với chàng thanh niên từ bé đã phải gánh vác mọi việc trong nhà như làm ruộng, nuôi ngựa, cho heo ăn mà nói, mấy ngày nay chính là những ngày khó có thể tưởng tượng nổi.

Thế nên buổi tối, khi cậu và Phòng thị đi ngủ đều sẽ không nhịn được nói ra ước ao của mình, nếu người tham gia quân ngũ mà là cậu vậy có phải bây giờ bản thân sẽ trải qua cuộc sống uy phong như thế, mặc áo giáp sáng loé như thế hay không.

Đối với ước mơ này, Phòng thị tàn nhẫn tạt cho một gáo nước lạnh.

“Chờ chàng không sợ người chết rồi tính sau.”
Còn đối với những đệ tử nhà giàu người Hán thì họ cũng đã học được không ít thứ.

Bây giờ họ rất tự tin là nếu nghèo túng, chỉ bằng bản lĩnh một tay viết chữ này sẽ không bao giờ phải chết đói.

Viết thư khác hơn nhiều so với ngâm thơ vịnh phú, đặc biệt đối với dân chúng một chữ bẻ đôi cũng không biết, nói chuyện hơi chút văn vẻ đã không hiểu thì làm cách nào vừa tiết kiệm giấy lại viết dễ hiểu chính là một môn học khó.

Mấy vị con cháu thế gia đại tộc phương Bắc dưới vô số những lời lải nhải của cụ ông cụ bà đã dần nắm được tinh tuý của môn học này.

Quan trọng nhất là phải dễ hiểu, khi chấp bút lại biểu đạt những nỗi niềm nhung nhớ chờ mong.

Nhung nhớ con trai xuất chinh nơi phương xa.

Nhung nhớ người đang tha hương phiêu bạt bên ngoài.

Nhung nhớ con gái đã gả đi giờ có khỏe hay không.

Những tình cảm giản dị tốt đẹp nhất đối với người thân hoặc người yêu….
Bọn họ không nói “một ngày không gặp như cách ba thu”, cũng sẽ không nói “bấy lâu chàng tách đi luôn, làm sao em chẳng nhớ buồn vì ai”(1) nhưng những lời của họ còn cảm động hơn cả mấy câu thơ đó.

(1)Bài thơ Quân tử vu dịch của Khổng Tử, dịch thơ Tạ Quang Phát (thivien.net):
Bấy lâu chàng tách ra đi,
Trở về chẳng rõ hạn kỳ nào hay.
Bây giờ chàng tới đâu đây?
Gà vừa lên ở cả bầy yên nơi.
Ngày đà bảng lảng tối rồi
Bò dê lần lượt nối đuôi về chuồn.
Bấy lâu chàng tách đi luôn,
Làm sao em chẳng nhớ buồn vì ai?
Nếu nói đám con cháu nhà giàu lúc đầu chỉ vì muốn lưu lại ấn tượng đẹp cho Hoa Mộc Lan mới miễn cưỡng làm mấy chuyện này thì về sau bọn họ đã cam tâm tình nguyện, hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa của “cho nhiều hơn nhận”.

Chữ nghĩa chính là vũ khí trong tay văn sĩ, họ phát huy tác dụng của nó bằng cách thức mềm mại, an ủi được tâm hồn những ai nhìn thấy nó.

Mấy vị con cháu nhà giàu này thậm chí còn tò mò, nếu những người lính nơi biên thuỳ, những khách nhân đang tha hương nhìn thấy bức thư bọn họ đã viết sẽ có tâm tình thế nào.

Nhưng bất kể ra sao, khi Hạ Mục Lan biểu hiện rõ ràng bọn họ đã quấy rầy đến cuộc sống của cô, nhóm Vũ lâm quân không thể không dọn dẹp chạy về Bình Thành.

Bọn họ ngưỡng mộ Hoa Mộc Lan đến nỗi không muốn nàng lộ ra bất cứ sự chán ghét nào đối với họ.

Sáng sớm, mười bốn kỵ sĩ dắt ngựa ra ngoài từ chuồng ngựa phía sau nhà Hoa Mộc Lan.

Hạ Mục Lan chỉ huy binh tốt khiêng lễ hỏi ra khỏi nhà kho của cô, để lại trên xe ngựa.

Tuy mười bốn kỵ sĩ nhất trí rằng bọn họ đã quấy rầy sự yên bình của Hoa gia mấy ngày nay, những lễ hỏi này đơn giản làm thành lễ vật tặng Hoa Mộc Lan nhưng Hạ Mục Lan căn cứ trên suy nghĩ không công không nhận lộc, vả lại cô thật sự đã cự tuyệt bọn họ đến cầu thân, giờ mà nhận lễ vật thì có hơi thiếu đạo đức nên kiên quyết không chịu, mười bốn kỵ sĩ cũng chỉ có thể thuận theo.

“Hoa Tướng quân, từ biệt hôm nay, không biết ngày nào có thể gặp lại.

Hy vọng lần sau ta lấy thân phận bạn cũ tới thăm, ngài sẽ không đuổi ta ra ngoài.” Hốc mắt Độc Cô Nặc hồng hồng, nếu không phải là cấm quân trong cung, giờ phút này hắn hận không thể dựng một mái nhà tranh bên cạnh Hoa gia, quấn lấy Hoa Mộc Lan đến khi nàng chịu gả thấp mới thôi.

“Đương nhiên rồi.” Hạ Mục Lan cười thoải mái, “Lần sau đến, ta sẽ đãi rượu ngon thức ăn ngon nhá.”
Cô vui vẻ chớp mắt vài cái với Độc Cô Nặc.

“Lần này mọi người đến đông quá, đành phải tiết kiệm rượu.”
Độc Cô Nặc chưa từng thấy qua một mặt nhí nhảnh này của Hoa Mộc Lan, sau khi sửng sốt thì mừng như điên.

“Độc Cô Tướng quân….” Hạ Mục Lan kề sát tai Độc Cô Nặc, nhỏ giọng nói thầm.

Cùng với khoảng cách gần của Hạ Mục Lan, Độc Cô Nặc mặt đỏ tim đập loạn xạ, mà sau khi hắn nghe Hạ Mục Lan nói xong quả thật đã nhảy nhổm.

“Ta từng nghe nói mỗi ngày ngâm chân trong nước pha chút giấm sẽ phòng ngừa được bệnh hôi chân….”
“Đã nói không phải ta!” Mặt Độc Cô Nặc đỏ sậm, “Không phải ta không phải ta!”
Hạ Mục Lan cười như không cười nhìn thoáng qua Độc Cô Nặc.

“À, không phải ngươi.

Vậy ngươi cũng nghe rồi nhớ lấy, biết đâu sau này cần dùng đến thì sao?”
Độc Cô Nặc mắng thầm trong lòng, không biết tên khốn nào đã bôi nhọ hắn, nháy mắt đã bị đám kỵ sĩ đang chỉ huy chiến mã vây quanh.

“Hoa Tướng quân vừa nói nhỏ gì với ngươi đấy?”
“Độc Cô Nặc, ngươi đúng là gian trá, có phải khi đi chợ ngươi đã tranh thủ khoe mẽ trước mặt Hoa Tướng quân?”
“Còn bô bô nói là cạnh tranh công bằng!”
Cạnh tranh công bằng cái gì?
Xem chân ai thơm hơn à?
Độc Cô Nặc trợn trắng mắt.

Mười bốn kỵ sĩ nhanh chóng chuẩn bị xong, Phòng thị và Viên thị cầm bánh bột mì cùng trứng gà luộc đưa cho bọn họ làm lương khô trên đường.

Hạ Mục Lan đã nghiên cứu thành công, trộn bột mì với nước làm thành một loại bánh bột mì chưa lên men, tuy thời gian gấp gáp, không làm được bánh mì nhưng lúa mì trắng nghiền thành bột mì ăn ngon hơn lúa mì đen rất nhiều.

Mười bốn kỵ sĩ này xuất thân hiển hách nhưng vì phải thường xuyên hộ tống Thác Bạt Đảo đi săn nên họ không khó khăn trong chuyện ăn uống, gặm lương khô cả ngày cũng được.

Hạ Mục Lan nhìn tình cảnh chia tay như thế này, trong lòng cũng có chút thương cảm.

Cho dù cuối cùng bọn họ có phải do Thác Bạt Đảo chỉ thị đến hay không, đã nguyện ý đến thì chính điều đó cũng khiến người ta cảm động rồi.

Tuy cô không cảm thấy độc thân có gì không tốt nhưng từ sâu trong nội tâm, cô thật sự cảm kích Thác Bạt Đảo đã làm tất cả vì Hoa Mộc Lan.

Cô chẳng phải người mù, trong ba ngày ở chung, cô tất nhiên cảm nhận được mười bốn quân nhân này ngoại trừ tướng mạo anh tuấn, cơ thể cao lớn cường tráng thì nhân phẩm đều không tầm thường.

Mười bốn thanh niên ưu tú có tấm lòng son, Hoàng đế Thác Bạt Đảo này thật lòng muốn Hoa Mộc Lan có được “hạnh phúc” thật sự nào đó.

Đây cũng không phải là loại “hạnh phúc” giả tạo để người ngoài ngước nhìn như trong miệng Thôi Lâm.

Nếu là vậy, Thác Bạt Đảo chỉ cần lợi dụng người trong Hoa gia bức ép, ép nàng gả cho một người có vẻ ngoài thật ưu tú là được.

Cần gì phải tìm mọi cách tạo nên tình huống “chống lưng” như thế này, lại còn để bọn họ ở cùng nàng mấy ngày nữa?
Trong ba ngày này, cô nhìn bọn họ đuổi gà cho heo ăn, leo lên sửa nóc nhà.

Cô nhìn một thanh niên diện mạo anh tuấn bị một bà lão bắn nước bọt lên mặt nhưng chỉ yên lặng lau đi, tiếp tục cúi đầu một lần nữa viết bức thư nhà.

Cô nhìn Độc Cô Nặc kéo cối xay đá giống một con lừa, hình như hoàn toàn không biết đang bị cô trêu cợt.

Phẩm chất như thế còn quý giá hơn xuất thân và tương lai của bọn họ.

Mà cô không tin Thác Bạt Đảo mắt sáng như đuốc lại chỉ chọn lựa tuỳ tiện một đám thanh niên ưu tú đẩy đến đây.

Nhưng giống như mười bốn kỵ sĩ trước mặt này, Hoa Mộc Lan cũng là thần tượng của Hạ Mục Lan.

Vì Hoa Mộc Lan là thần tượng của Hạ Mục Lan nên cô mới sử dụng cẩn thận di sản mà “Hoa Mộc Lan” để lại, không dám cả gan “trộm cướp” đồ của nàng ấy.

Mỗi phút mỗi giây, cô chưa từng quên người mà những người này sùng bái là ai, kính yêu là ai, muốn hỏi cưới là ai.

Cô muốn luôn luôn duy trì sự thanh tỉnh này, không để cho hư vinh làm choáng váng đầu óc.

Cho nên cô ôm quyền, cao giọng nói với mười bốn vị kỵ sĩ đứng trước mặt.

Những lời này không phải do cô nói mà là dựa vào thân thể Hoa Mộc Lan, dùng miệng Hoa Mộc Lan, nói lên những gì Hoa Mộc Lan vẫn luôn ghi khắc trong lòng không dám quên.

Bọn họ đã đến vì Hoa Mộc Lan, cô cảm thấy bọn họ nên nghe một chút.

“Các vị đã nấn ná ở hàn xá ba ngày, tất nhiên biết được bá tánh sinh sống không dễ, thế đạo gian nan.

Hoa gia ta đã là nhà giàu có trong tầng lớp dân chúng bình dân Đại Ngụy mà cũng phải nuôi quân mã, làm ruộng cung cấp lương thực cho binh sĩ trong quân, hiện giờ chinh chiến liên miên, thuế má không nhẹ, ta biết các ngươi đều là hậu duệ thế gia đại tộc, có thể sẽ không hiểu một cuộc sống như vậy….”
“Ở Đại Ngụy có nhiều gia đình không bằng nhà ta nhưng vẫn nhịn ăn nhịn mặc như cũ để nuôi binh mã Đại Ngụy, chỉ để Đại Nguỵ ta không gì địch nổi, trăm trận trăm thắng, trong quân có thể chết mất vài người, không thể trở về quê nhà nhưng giữ cho chiến hỏa không đốt cháy quê hương.”
“Ta không hiểu biết đạo nghĩa gì lớn lao, chỉ hy vọng một ngày nào đó, nếu các ngươi có rong ruổi nơi chiến trường thì hãy suy nghĩ đến những bá tánh bình dân này.”
Hạ Mục Lan biết trong số họ có nhiều người chưa từng trải qua những cuộc chiến lớn, cho dù là Độc Cô Nặc cũng chém giết trên chiến trường vì vinh quang gia tộc và tiền đồ cá nhân mà thôi.

Đối với bọn họ, chiến trường chỉ là nơi thăng quan tiến chức, lấy tính mạng cược tương lai, không hơn không kém.

So với binh lính bình thường phải chém giết từ dưới đi lên như Hoa Mộc Lan thì bọn họ dễ dàng nổi danh hơn nhiều, cũng càng dễ trở thành một vị thống soái quyền cao chức trọng hơn.

Bọn họ được trời cao ưu ái như thế nên chưa bao giờ cúi đầu nhìn quang cảnh bên dưới.

Đối với hàng ngàn hàng vạn bá tánh mà nói, chiến tranh không phải như thế.

Bọn họ không phải Hoa Mộc Lan, không cần phải cởi giáp về vườn khi đang ở độ tuổi huy hoàng nhất của một chiến sĩ, con đường và niềm tin mà bọn họ lựa chọn sau này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến nhiều người khác.

“Lời dạy bảo của Tướng quân, tất sẽ nhớ kỹ!”
Độc Cô Nặc đáp lời một cách xúc động.

“Lời dạy bảo của Tướng quân, sẽ tuân thủ suốt quãng đời còn lại!”
Mười ba kỵ sĩ hô to ra tiếng.

Cha Hoa chống quải trượng, tựa người lên một gốc cây dâu trong sân.

Khi nhìn thấy dáng người dong dỏng cao của con gái nói “chỉ hy vọng một ngày nào đó, nếu các ngươi có rong ruổi nơi chiến trường thì có thể suy nghĩ đến những bá tánh bình dân này”, ông không nhịn được mà tránh ra phía sau thân cây, lau lau nước mắt.

Ông đã hiểu được đại khái vì sao trước khi xuất chinh, con gái đã đồng ý với ông, chỉ cần có một cơ hội sẽ nghĩ cách sống sót trở về, mà phải đợi suốt mười hai năm mới có cơ hội này.

Trước kia, ông cứ tưởng bởi vì Mộc Lan có thiên phú kinh người nhưng không nghe theo lời dặn dò của ông giấu diếm sức mạnh.

Không ai lại chịu buông bỏ một dũng sĩ như vậy, thế nên mới khiến con gái phải khổ đến nay.

Hiện giờ xem ra đứa bé này tự nguyện ở lại trong quân đội.

Nếu nói trước đây ông vui sướng vì đứa con phải giành giật sự sống từ sa trường trở về, mười bốn kỵ sĩ đến đây hôm nay đã khiến ông dần dần chạm đến một mặt khác của con gái.
Giấu bên dưới khát vọng về cuộc sống bình thường, con gái ông đã từng có một mặt nội tâm không tầm thường kia.

Ông nghĩ, có phải vì mình đã căn đi dặn lại con gái trước khi rời nhà rằng phải xuất ngũ về quê hay không? Mộc Lan không thay đổi mà chỉ muốn lấy bộ dáng lúc ban đầu về cạnh thân nhân, thậm chí vì cảm nhận của bọn họ mà đã chịu rất nhiều thiệt thòi.

Nàng rốt cuộc đã không còn là đứa con gái ngoan ngoãn dệt vải “lách cách bên khung cửa” nữa.

Ông đã từng tiếc nuối vì Mộc Lan không phải con trai, nếu nàng là con trai, “Phú Quý”(3) của Hoa gia sẽ không phải từ bỏ những nỗ lực mà “nàng” đã phấn đấu đạt được.

(3)Chú thích của tác giả: Mộc Lan trong tiếng Tiên Ti có nghĩa “sung túc”, “phú quý”, là một cái tên phổ biến, nam nữ đều có thể dùng.

Đối với rất nhiều dân tộc thiểu số, “Mộc Lan” đều mang nghĩa “sung túc”, nguồn gốc xuất phát từ ngôn ngữ Đông Hồ.

Từ cái tên Hoa Mộc Lan, có thể thấy hy vọng thuở ban đầu của cha mẹ Hoa gia là mong Hoa Mộc Lan có được cuộc sống phú quý an bình.
Nhưng bây giờ ông biết là ông đã sai rồi.

Một đứa con như vậy thì nam hay nữ có khác gì nhau đâu? Bởi vì nàng là con gái lại càng khiến ông thêm kiêu ngạo.

Đứa con có thể nói ra câu “Ta không hiểu biết đạo nghĩa gì lớn lao, chỉ hy vọng một ngày nào đó, nếu các ngươi có rong ruổi nơi chiến trường thì có thể suy nghĩ đến những bá tánh bình dân này” chẳng lẽ lại không đáng để ông kiêu ngạo hay sao?
Nếu ông là binh lính dưới trướng Mộc Lan, chỉ sợ cũng sẽ khăng khăng một mực theo nàng chém giết nơi chiến trường rồi.

Viên thị nhìn thấy chồng mình dựa vào cây dâu không nhúc nhích, không rảnh lo con gái đang nói gì đó với nhóm thanh niên anh tuấn mà vội vàng chạy đến bên cạnh ông.

“Phu lang, ông làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?” Bà kinh ngạc lau đi nước mắt của ông, không biết chồng mình đang buồn chuyện gì.

“Mẹ mấy đứa nhỏ à, chúng ta không nên thúc giục Mộc Lan thành thân nữa.”
Cha Hoa mở to đôi mắt đỏ bừng, lẩm bẩm nói: “Không nên thúc giục, không nên thúc giục mà.”
“Ấy? Tại sao? Ta còn đang tiếc nuối đây, lần này có nhiều chàng trai tốt như vậy….” Viên thị có chút hối hận nhìn nhóm kỵ sĩ ngoài cửa, “Chỉ tiếc nhà ta rốt cuộc là gia đình bình thường, có lẽ Mộc Lan trèo cao là không tốt, tuy ta mang phận phụ nữ nhưng vẫn hiểu mấy điều này….”
“Bà không hiểu đâu….” Cha Hoa chống quải trượng lên khiến sống lưng mình thẳng tắp như con gái.
“Trèo cao cái gì? Mộc Lan nhà ta dù gả cho ai cũng không tính là trèo cao hết.”
Ông lẩm bẩm mấy lời Viên thị nghe không hiểu.

“Con gái đã hoá thành chim ưng giương cánh bay cao.

Trong lúc nó bay, tất cả mọi người đều hiểu nhốt nó lại là một loại tội lỗi, nên để nó tiếp tục bay.

Hiện giờ cánh chim đã mỏi nhưng chúng ta không thể biến nó thành chim én nấp dưới mái hiên.”
“Hả?” Viên thị choáng đầu hoa mắt.

Cái gì mà én với ưng ở đây?
“Khiến Mộc Lan tiếp tục sống những ngày mà bà muốn.” Ông dừng một chút, gằn mạnh mấy chữ kia.

“Những ngày mà bà muốn.”
HẾT CHƯƠNG 15
Vở kịch nhỏ:
Cô chưa từng quên người mà những người này sùng bái là ai, kính yêu là ai, muốn gả cho là ai.
Cắt!
Hạ Mục Lan: Tác giả, sai lời thoại rồi!
Tác giả: Không sai, là gả, cô nói tiếp đê..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui