Mộc Lan Vô Huynh Trưởng


Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
“Hoa Mộc Lan, ngươi còn muốn lề mề tới khi nào?” Địch Diệp Phi không nhịn được, dùng âm thanh khàn khàn mà thúc giục, “Hôm nay có thêm tân binh vào doanh trại, chẳng lẽ ngươi định trang điểm thành một đóa hoa mới chịu ra ngoài gặp người ư?”
“Ta nói này Diệp Phi, ngươi có thể đừng dùng cái giọng khó nghe đó nói chuyện được không? Nghe y như vịt kêu vậy!” Hoa Mộc Lan sửa sang lại khôi giáp trên người, nàng có nỗi khổ tâm riêng, không thể để thân binh giúp đỡ mặc áo giáp nên lần nào cũng phải tự mình làm tới làm lui một lúc lâu.

“Một chốc một lát không thể đổi ngay được, dùng lâu rồi, cứ cảm thấy đây vốn nên là giọng nói thật sự của ta.” Địch Diệp Phi đổi lại giọng trong trẻo, càm ràm bất đắc dĩ, “Nếu chẳng phải A mẫu bắt ta thề không được tự làm hại bản thân, dù trong bất cứ tình huống nào cũng phải sống sót thì ta đã rạch nát khuôn mặt này rồi, cần gì phải mỗi ngày giả giọng nói chuyện.”
Mẹ của Địch Diệp Phi là một vũ cơ biết múa biết hát, tuy bị cha hắn bắt về nhưng chưa từng chịu khổ, cả đời cha hắn cũng chỉ có mỗi một người phụ nữ là bà.

Mẹ hắn hát rất hay, đặc biệt là khả năng một người hát hai giọng, khi hắn còn bé cảm thấy khá thú vị nên cũng học cách thay đổi giọng nói của mình, có thể giả làm giọng già và giọng con nít.

Chỉ có điều lúc nhỏ khuôn mặt Địch Diệp Phi xem như thanh tú đáng yêu mà không ngờ lớn lên lại dần trưởng thành theo kiểu này.

Khuôn mặt của hắn luôn mang đến không ít phiền toái, dù chỉ bước chân ra cửa thôi cũng thu hút thật nhiều ong bướm, vì muốn chứng minh mình là đàn ông hàng thật giá thật, hắn mới chăm chỉ luyện tập võ nghệ, thay đổi giọng nói trước mặt người ngoài, mục đích là để người khác không đối đãi với hắn như phụ nữ.

Khi nhận được giấy chiêu binh, hắn còn tưởng rằng cơ hội để bản sắc nam nhi của mình trở nên đậm hơn đã tới, kết quả khi đến quân doanh rồi, tình hình khiến người ta đau đớn không muốn sống như trước kia chẳng những không giảm mà ngược lại càng lúc càng nhiều lên.

Từ nhỏ đến lớn Địch Diệp Phi đã gặp phải không ít phiền toái, tới đây rồi càng liên tục bị sờ ngực, vuốt má linh tinh, nhiều lúc hắn đã tắm rửa xong xuôi mà vẫn có kẻ xông tới, sau đó là cảnh tượng kẻ nọ hận không thể tự chọc mù hai mắt, xông ngược ra ngoài….
Về phần ban đêm gặp phải mấy tên lén vào lều trại bị đồng đội hắn đánh cho chạy về, đang đi trên đường bị người khác đột nhiên thổ lộ “Lòng ta ngưỡng mộ” này nọ là chuyện thường như cơm bữa.

Có một khoảng thời gian, Địch Diệp Phi thậm chí còn cảm thấy toàn bộ mọi người trong quân doanh ai cũng mặt mày khả ố.

Nghĩ đến việc có thể đồng đội của hắn thủ•dâm mà tưởng tượng tới khuôn mặt này, hắn thật hận không thể cạy đầu họ ra, xem xem óc của bọn họ có phải đã teo hết rồi hay không.

Bạch doanh đối với Địch Diệp Phi quan tâm chăm sóc, yêu quý có thừa đều là vì khuôn mặt này, đây đúng là khuôn mặt khó lường mà….
Thật cmn phiền!
Tại sao hắn lại không có được sức mạnh trời ban như Hoa Mộc Lan chứ! Ít nhất thì lỡ ban đêm có kẻ “tập kích”, hắn có thể vung tay đập một phát cho bẹp dí luôn!
Hoa Mộc Lan nhìn vị đồng chí chốc thì nhíu mày chốc thì nghiến răng là biết lời nói của mình đã lỡ nhắc tới chuyện bực bội gì của Địch Diệp Phi rồi.


Bắt đầu từ khi nàng vì có thể được một mình ở một lều mà đánh bại cả đám dũng tướng trong doanh trại, bị Vương Phó tướng sắp xếp cho Địch Diệp Phi cũng vào đây ở, nàng đã chứng kiến vị “mỹ nhân quân doanh” này phải sống một cuộc sống vất vả đến cỡ nào.

Dù sao nàng cũng không thể tưởng tượng được lúc mình đang “giải quyết nỗi buồn” mà cứ có kẻ làm bộ lơ đãng ngẫu nhiên “gặp gỡ” sẽ là tình cảnh thế nào, lấy tính tình của nàng chắc có lẽ sẽ đánh người ta tới chết, sau đó bị Hình quan(1) quất roi thành tàn phế luôn đi?
(1)Quan viên thi hành lệnh phạt trong quân đội.
Tính tới tính lui, nàng chỉ mới ở cùng lều với hắn hơn một tháng mà đã đuổi cổ không ít tên giả ngây giả dại, nhân lúc tối trời định đến “xơ múi” Địch Diệp Phi.

Mấy tên đó có binh lính bình thường, có cấp trên tự cho là mình võ dũng hơn người, thậm chí còn có mấy kẻ vô liêm sỉ muốn buổi tối tới xem nàng và Địch Diệp Phi “cùng giường”.

Cũng nhờ hắn ban tặng mà Hoa Mộc Lan đã luyện thành thói quen tỉnh ngủ, chỉ cần chút xíu gió thổi cỏ lay gì là lập tức tỉnh ngay.

Tuy biết mấy tên kia nửa đêm chạy tới nhất định không phải vì mình nhưng lòng phòng bị của nữ giới khiến nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Dần dần, tin tức “Địch Diệp Phi” và “Hoa Mộc Lan” là một đôi đoạn tụ, “Địch Diệp Phi” là tình yêu trong bóng tối của “Hoa Mộc Lan” càng ngày càng nhiều, đôi khi Hoa Mộc Lan đến hai doanh trại Hắc Bạch để huấn luyện tân binh đều sẽ bị người khác xem như kẻ thù cả nửa ngày, giống như nàng đã làm bẩn nữ thần rồi vậy.

Nàng vô cùng hoài nghi lão cáo già Vương Phó tướng là cố ý.

Ông ta cố ý nhân cơ hội nàng vừa chiếm được đại thắng trong quân, để nàng đến bảo vệ “Đoá hoa đẫm máu” này, hoặc có thể nói là bảo vệ tính mạng cho rất nhiều đồng đội rất có khả năng phải chết dưới song kích của “Đoá hoa đẫm máu”.

Làm việc dưới trướng một cấp trên như vậy vừa là may mắn và cũng là bất hạnh của Hoa Mộc Lan.

Mấy tháng trước, cấp trên Đột Quý của nàng không may bỏ mạng trong một trận ẩu đả dùng tới binh khí.

Vị Tướng quân kia không chết trên chiến trường mà lại vùi thân trong tay một Tướng quân bên Tả doanh, sau đó Tướng quân nọ cũng chết vì bị thân tín của Đột Quý chém trọng thương, không chạy chữa được.

Chuyện này gây ra ảnh hưởng vô cùng tệ hại trong quân doanh, thậm chí binh lính dưới trướng Đột Quý đều rơi vào hoàn cảnh lúng túng, rất có thể sẽ bị nhét bừa vào một đơn vị nào đó.

Vì Hoa Mộc Lan từng gián tiếp cứu Vương Phó tướng một mạng nên được Vương Tướng quân (lúc bấy giờ đã thăng lên chức Tướng quân) điều tới làm việc dưới quyền, phụ trách theo Vương Tướng quân dẫn binh trợ giúp đơn vị bạn hoặc huấn luyện tân binh trong những lúc không phải chiến đấu.


Bởi vì vụ ẩu đả giữa Đột Quý cùng Tướng quân bên Tả quân nên Hữu quân và Tả quân có xung đột âm ỷ trong bóng tối, thêm phần rất nhiều người bên Tả quân vẫn luôn ôm bất mãn đối với Địch Diệp Phi, cho rằng cái kẻ nam không ra nam nữ chẳng ra nữ như thế ở lại trong quân đội chính là một sự sỉ nhục.

Hoa Mộc Lan biết đại khái Vương Tướng quân muốn làm gì nhưng ngoại trừ bất đắc dĩ chấp nhận kết cục này, nàng cũng không nghĩ ra được cách giải quyết nào khác.

May mắn là người đồng đội cùng lều này tuy có chút độc mồm độc miệng, tính tình hơi lập dị nhưng lại là một người dễ ở chung tới bất ngờ, chẳng những không chảnh chọe mà còn yêu sạch sẽ hơn so với mấy tên cùng tiểu đội của nàng trước đây.

Có trời mới biết Hoa Mộc Lan nàng đã phải chịu đủ thứ mùi kỳ lạ quái đản nào tỏa ra trong lều trại lúc mùa hè!
“Hôm nay vẫn là ngươi dạy cách tác chiến, ta dạy võ thuật?” Hoa Mộc Lan và Địch Diệp Phi sóng vai bước ra khỏi lều, đi về phía thao trường của hai doanh trại Hắc – Bạch.

“Ngươi nói xem?” Địch Diệp Phi tức giận liếc mắt nhìn Hoa Mộc Lan một cái.

“Cũng đúng, ta nói mấy lời ngốc nghếch gì vậy nè, nếu ngươi dạy võ thuật thì sợ là toàn bộ bọn họ đều sẽ nằm xuống để mặc cho ngươi đánh.

Ta dạy cách tác chiến thì mấy tên t*ng trùng lên não đó sẽ hận không thể xem ta là tình địch mà xé xác, làm gì còn đầu óc đâu nghe ta….”
Nàng lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

Khả năng bày binh bố trận của cả hai đều học từ Vương Tướng quân, Vương Tướng quân muốn họ nhân lúc huấn luyện tân binh mà học thành thạo môn học này, có điều thuộc tính “quyến rũ” của Hoa Mộc Lan hiển nhiên không quá cao, Địch Diệp Phi chỉ thuận miệng ra lệnh một cái thôi đã có thể làm mấy binh sĩ kia xếp hàng chỉnh tề ngay ngắn, tới lượt nàng lại loạn cào cào, nhất định phải dùng nắm đấm mới khiến họ nghe lời….
Nếu đã vậy còn không bằng cứ trực tiếp dạy võ luôn cho xong.

Chí ít thì lúc đánh cũng không bị gánh nặng tâm lý.

Khi tới thao trường tân binh, biết hôm nay lại được “Mỹ nhân quân doanh” của Hữu quân đích thân huấn luyện, tưởng tượng lại có thể được trông thấy khuôn mặt diễm lệ, thân thể mềm mại đáng yêu (?) của vị “Địch mỹ nhân” kia, cả đám đàn ông độc thân đang trong thời kỳ máu sói dâng trào hận không thể nhìn trời rống lên một tiếng, trút hết những suy nghĩ tươi đẹp ra ngoài.

“Đến rồi đến rồi!”
“Ối!” Một tân binh nhanh mắt phát ra tiếng kêu rên, “Sao Hoa Phó tướng cũng đến vậy?”
“Hôm nay chắc bị đánh cho chết!”

“Nắm đấm của Hoa Phó tướng quá là độc ác! Lần trước hắn đã suýt chút bẻ gãy tay ta, vậy mà còn nói ngón tay không cẩn thận dùng lực chút thôi! Nghe đi nghe đi! Đấy mà là lời nói của con người hay sao!”
Hoa Mộc Lan nghe thấy hàng loạt âm thanh quỷ khóc sói gào thì không nhịn được khẽ cười thành tiếng.

Rõ ràng là nàng cũng chẳng lớn hơn bọn họ bao nhiêu tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn vài người trong đó nhưng nhìn tới đám người này, nàng dường như có thể nhớ lại lúc tiểu đội trưởng chưa hy sinh, bọn họ đều cùng bị nhóm Phó tướng Hữu quân dùng sức mà huấn luyện.

Thời gian như thoi đưa, giờ mới chưa được bao lâu đã đến phiên nàng “huấn luyện” những tân binh này.

Nhớ tới chiến hữu ngày xưa, khuôn mặt Hoa Mộc Lan không khỏi hiện lên sự thương cảm.

Chín người đồng đội, giờ chỉ còn lại bốn.

“Hoa Mộc Lan, ta Hắc, ngươi Bạch.” Địch Diệp Phi cầm lấy cờ lệnh, vài bước đã nhảy lên đài điểm quân, bắt đầu chỉ huy tân binh Hắc doanh di chuyển về phía bên trái thao trường.

Hoa Mộc Lan thì đi tới phía trước Bạch doanh, thuận tay gọi ra vài tiểu đội trưởng rồi bắt đầu chỉ huy bọn họ bắt cặp đấu tay đôi, học cách nâng cao khả năng sinh tồn khi cận chiến.

Nhóm tân binh này mạnh hơn nhiều so với lúc nàng mới nhập ngũ, có lẽ là vì mấy năm nay Đại khả hãn chinh chiến khắp nơi, tinh thần thượng võ trong dân gian cũng tăng cao hơn.

Nhưng chắc vì người muốn làm “Anh hùng” quá nhiều, Hoa Mộc Lan dần dần phát hiện ra vấn đề lớn nhất của bọn họ.

“Khi ngươi dùng cách đánh cùng nhau tìm chết này, trong lòng ngươi nghĩ gì?” Hoa Mộc Lan lộ ra vẻ mặt phẫn nộ và tiếc nuối.

Có lẽ vì thái độ của Hoa Mộc Lan quá nghiêm nghị nên tên tân binh mặt búng ra sữa mới vừa đắc ý dạt dào giờ cũng tắt nụ cười, dùng giọng điệu kiên quyết đáp: “Thuộc hạ chỉ nghĩ tới việc giết địch!”
“Dù là dùng tính mạng của mình ra đổi?” Hoa Mộc Lan lại hỏi tiếp.

“Đánh trận không sợ sống chết, sợ chết chính là loại hèn nhát!”
“Ngươi thật ra cũng ‘anh hùng’ lắm.” Hoa Mộc Lan không hề vừa lòng mà sắc mặt ngược lại càng kém hơn, “Bài học thứ nhất ta muốn dạy các ngươi chính là so với giết địch, các ngươi phải còn sống mới là chuyện quan trọng hơn nhiều.”
“Thuộc hạ không rõ….

Trên chiến trường là phải giết địch, vì sao….”
“Chỉ một tên nhúc nhích, ngươi đã bằng lòng lấy mạng mình đổi rồi sao?” Hoa Mộc Lan thở dài.

Tân binh kia suy nghĩ chốc lát bèn lắc đầu.


“Vậy ngươi cho rằng phải bao nhiêu cái mạng nhúc nhích mới có thể đổi được mạng của ngươi?”
Sau khi thoáng suy nghĩ, tân binh kia trả lời khá chắc chắn: “Năm tên đi, tuy nói giết một đủ vốn giết hai có lời nhưng thuộc hạ vẫn cảm thấy giết thêm vài tên nữa mới tốt.”
“Thật là ngu ngốc mà.” Vẻ mặt nghiêm nghị của Hoa Mộc Lan trở nên nhẹ nhàng hơn, giọng nói mang theo sự thẳng thắn hiếm thấy, “Tính mạng tinh binh Đại Ngụy ta chỉ rẻ mạt như vậy sao?”
Tân binh kia ngây ngốc mỉm cười.

“Chỉ cần có thể sống sót, dù chạy thoát vài tên cũng vẫn sẽ còn cơ hội giết địch.

Thế nhưng….” Trong ánh mắt Hoa Mộc Lan đã không còn ý cười.

“Xem như chỉ ‘liều mạng’ một lần mà đã hoàn toàn kết thúc….”
“Từ thời khắc ngươi quyết chí ‘cùng đi tìm chết’ kia, cái gì mà kiến công lập nghiệp, bảo vệ quốc gia đều đã không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa, những lý tưởng của ngươi đều phải dựa vào người khác giúp đỡ hoàn thành.”
Hoa Mộc Lan dùng giọng điệu như khi hạ mệnh lệnh mà quát lên với đám tay mơ: “Mặc kệ thế nào đi nữa, phải đặt mục tiêu sống sót lên hàng đầu!”
“Rõ!”
“Vì điểm này….” Nàng trừng mắt nhìn, “Trước tiên các ngươi phải học được bản lĩnh tránh né dù đang bị đánh.”
Mọi người đều đồng loạt run cầm cập.

“Ai là người xung phong đầu tiên?”
Gạt người!
Trước đó nói nhiều như vậy đều là gạt người!
Chẳng phải đã nói dù thế nào đi nữa cũng đặt mục tiêu sống sót lên hàng đầu đấy ư? Hiện tại Hoa Phó tướng không phải đang mưu sát sao? Thật sao?
Nữ thần! Đến cứu mạng aaaaa!
Một đám tân binh Bạch doanh đều lộ ra biểu tình tuyệt vọng.

HẾT CHƯƠNG 39
Vở kịch nhỏ:
Hoa Mộc Lan: Thật hâm mộ làn da và nhan sắc của Địch Diệp Phi….
Địch Diệp Phi: Thật hâm mộ sức mạnh của Hoa Mộc Lan….
Đám người thèm nhỏ dãi: Thật hâm mộ vận may của Hoa Mộc Lan…..
Đồng đội cũ của Địch Diệp Phi: A ha ha ha ha ha, chờ khoảnh khắc Địch Diệp Phi khoe “chim”, nhất định Hoa Mộc Lan sẽ thất vọng tới nỗi ngất luôn cho mà xem….
Hoa Mộc Lan: ……… Đúng là sắp ngất thật rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận