Mộc Lan Vô Huynh Trưởng


Edit/Beta: Chúi
Tổ tiên Trần Tiết đến từ Quận Dĩnh Xuyên, là nơi nổi danh với nhiều cường hào sĩ tộc.

Ông cố và ông nội của Trần Tiết đã từng duy trì truyền thống và phẩm đức của người Hán, mãi cho đến khi nhà họ bị xếp vào phủ binh cha truyền con nối.

Trần gia vốn chẳng có lòng trung thành gì đối với quốc gia do người Tiên Ti lập nên nhưng cũng không có lá gan dời đến phương Nam, lăn lộn theo đất nước người Hán thành lập, khi Trần gia vì giàu có mà được đổi thành phủ binh cha truyền con nối, thậm chí còn được ban cho một dòng họ Tiên Ti thì tất cả trở nên thật châm chọc.
Năm đầu Bắc Nguỵ, Đại khả hãn sẽ xếp một ít gia tộc người Hán giàu có và biết chữ vào quân hộ, điều này trong mắt người Tiên Ti là một niềm vinh quang vô hạn, thế nhưng đối với người Hán, đó chẳng qua chỉ là vì người Tiên Ti cần tiền đánh trận, là một loại thủ đoạn bày mưu tính kế khiến người Hán giúp đỡ tạo nên nhiều ngành nghề hơn mà thôi.

Ông nội của Trần Tiết vì muốn trốn đãi ngộ xếp vào quân hộ nên lựa chọn con đường phạm tội, ông ấy vốn nghĩ tội nhân sẽ không được nhập ngũ, kết quả chẳng những quân phủ không hủy bỏ thân phận quân hộ của họ mà còn giáng cấp, từ phủ binh Ưng Dương xuống thành tam đẳng, trở thành “binh tạp nham” trong miệng người khác.

Sự kiện này tuyệt đối là một đả kích to lớn đối với Trần gia.

Thế hệ cha chú của Trần Tiết sau này đều theo lệnh nhập ngũ nhưng vì chuyện này nên đã chịu biết bao nhiêu khinh thường từ người khác trong quân, dù họ biết chữ, hiểu binh pháp nhưng dưới những ánh mắt khinh thường ấy, họ dần dần đều sa sút tinh thần.

Phụ thân Trần Tiết bị chém rớt mũi trên chiến trường nhưng dẫu sao cũng đã an toàn trở về.

Nhóm thúc thúc thì kẻ chết, người bị thương nặng, không một ai có được kết cục tốt.

Tuyệt đối không nên giở trò khôn vặt, vì muốn tránh thiệt thòi mà làm chuyện sai lầm, đến cuối cùng đều sẽ gây thành họa lớn.

Hắn chưa bao giờ dám quên lời dạy bảo của cha mẹ từ khi còn bé.

Khi Trần Tiết đến tuổi nhập ngũ đã dứt khoát chọn nơi nguy hiểm nhất là Hắc Sơn trở thành điểm khởi đầu cho cuộc đời quân lữ của mình.

Nơi này là chiến tuyến đầu tiên giữa Đại Nguỵ và Nhu Nhiên, vô số nam nhi có được vinh dự và tài phú từ nơi đây, ở nơi đây cũng đã có vô số nam nhi bỏ mạng, trở thành “Dũng sĩ” chống lại Nhu Nhiên mà chết.

Dù có là kết quả thế nào, Trần Tiết cũng không kháng cự.

Tổ tiên vì sợ chiến, vì yếu đuối đã phạm phải sai lầm thì hãy để hắn một lần nữa rửa cho sạch sẽ.

Trần Tiết chú ý tới Hoa Mộc Lan là vì tài bắn cung của hắn (Hoa Mộc Lan) hấp dẫn.

Đại Nguỵ đa số là kỵ binh, quân hộ ngoài đánh giặc còn phải phụ trách nuôi ngựa cho quân đội nên người cưỡi ngựa giỏi cũng không hiếm.

Thế nhưng kỵ sĩ vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung giỏi thì lại không nhiều lắm.

Dù Trần Tiết có tự phụ thế nào đi chăng nữa đối với võ nghệ của bản thân, có khao khát kiến công lập nghiệp đến cỡ nào thì hiện thực cũng đã phá hủy suy nghĩ chủ quan của hắn:
—— Trên sa trường, đôi khi chỉ dựa vào võ nghệ là vô dụng.

Người Nhu Nhiên không hề yếu ớt, ngược lại, bởi vì nội chiến liên miên, binh sĩ Nhu Nhiên đều sống sót nhờ chiến lợi phẩm nên bọn chúng ai cũng ghê tởm như loài châu chấu.

Lần đầu tiên Trần Tiết xuất chiến đã bị tập kích bất ngờ bên cạnh sườn, vây quanh hắn là Nhu Nhiên với quân số cao gấp mấy lần.

Hắn và các đồng đội ra sức chém giết cũng chỉ có thể miễn cưỡng cầm cự, gã đàn ông Nhu Nhiên đội mũ đầu sói kia như một tên quái vật, lúc thì chỉ huy quân Nhu Nhiên giết người này, thoáng cái lại chỉ huy bọn chúng bắn chết người kia, mắt thấy rất nhiều đồng đội khí phách hăng hái trong trại tân binh phải chết một cách uất ức, đáy lòng Trần Tiết bỗng dâng lên một luồng huyết khí…
Ông đây dù có chết cũng phải làm thịt cái tên đầu sói kia!
Dù có chết cũng không thể chết một cách uất ức như vậy được!
Trần Tiết dùng chính là vũ khí hiếm thấy trong quân đội – mã sóc(1).
(1)Mã sóc:


Loại vũ khí này thoạt trông đơn sơ nhưng thực tế muốn làm ra phải tốn ba, bốn năm, đến bước cuối cùng là cán sóc vẫn có khả năng bị rạn nứt nên người bình thường vốn không dùng loại vũ khí này.

Thanh trường sóc này được người nhà Trần Tiết chuẩn bị từ khi hắn bắt đầu học võ, nó đã theo hắn suốt mười năm trời, khi múa nó trên lưng ngựa thật đúng là hàn quang sắc bén, nhanh tựa gió gào, chính nhờ võ nghệ và loại binh khí khác lạ này đã giúp Trần Tiết nổi bật nhất trong trại tân binh, được làm chức tiểu đội trưởng ngay từ lúc đầu.

Mà giây phút này, chủ nhân của thanh mã sóc đang liều chết chém giết!
Đôi mắt đỏ hồng của Trần Tiết cứ nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh Nhu Nhiên kia, lấy khí thế hung hãn không sợ chết bước từng bước về phía gã.

Tục ngữ nói mạnh sợ ngang, ngang sợ liều mạng, nói chung là như thế.

Người bị ép đến đường cùng lúc phát huy tiềm lực thật sự khiến người ta giật mình!
“Thằng nhóc kia có phải bị điên rồi không?” Mấy binh lính Nhu Nhiên nhìn Trần Tiết một thân thương tích mà vẫn còn phản kháng như cũ, “Hắn muốn tìm chết à?”
“Mặc kệ có phải hắn tìm chết hay không……” Một tên tiểu đội trưởng giơ lên cây cung trên tay, “Thì cũng đã đùa giỡn đủ rồi, nên kết liễu hắn thôi.”
“Ta muốn áo giáp của hắn, vừa nhìn đã biết da tốt!”
“Ta muốn vũ khí trên tay hắn!”
Một tay Trần Tiết cầm chắc mã sóc, tập trung tinh thần nhìn về phía thủ lĩnh đầu sói đằng xa.

Hắn đang chờ, chờ một cơ hội phóng mã sóc của mình đi!
Các đồng đội của Trần Tiết biết hắn định làm gì, bọn họ đã được chứng kiến bản lĩnh “phóng sóc” của hắn.

Nhóm tân binh bị quân Nhu Nhiên vờn như mèo vờn chuột đều khơi dậy ý chí chiến đấu, dũng cảm quên mình yểm trợ để hắn tiếp tục tiến về phía trước.


Trong nhất thời, càng lúc càng nhiều tiểu đội quân Nhu Nhiên chú ý tới việc này, bọn chúng tăng tốc độ cắt thủ cấp, lột chiến lợi phẩm, bắt đầu chạy về phía mấy nhánh quân Nguỵ còn sót lại.

Quân công!
Áo giáp!
Vũ khí!
Cục thịt mỡ lớn như vậy, sao có thể để kẻ khác nuốt được!
Khoảng cách càng lúc càng gần hơn…..
Vèo!
Trần Tiết hít sâu một hơi, khom lưng xoay cánh tay, phóng mã sóc ra ngoài!
“Bảo vệ đại đội trưởng!”
“Giết tên nhóc kia!”
Mã sóc mang theo niềm hy vọng của mấy chục người bay về phía tướng lĩnh Nhu Nhiên đứng ở khoảng cách ngoài trăm bước chân.

Kế tiếp, gã đàn ông đấu sói kia giục ngựa lui về sau mấy bước, trường sóc vốn nên ghim vào đầu gã dùng một đường cong xinh đẹp lao xuống dưới, cắm phập vào đầu con ngựa, dính chặt trên mặt đất.

Chiến mã ầm ầm ngã xuống, tướng lĩnh đầu sói lộ ra vẻ mặt kinh hồn táng đảm lăn trên mặt đất hai vòng, tiện tay túm một nô lệ chắn trước người gã, bò dậy lấy một con ngựa khác.

“Giết tên nhóc phóng sóc kia!”
“Chém bọn chúng thành tám khối cho ta!”
Không trúng!
Vậy mà lại không trúng!
Còn chọc giận thêm đám nhúc nhích!
Trần Tiết và các đồng đội đều lộ ra biểu tình tuyệt vọng.

Bỗng nhiên, thanh âm chấn động mặt đất càng ngày càng lớn, lớn đến nỗi khiến màng tai con người ta như phồng lên.
Tiếng động này là gót sắt gõ trên mặt đất tạo nên.

Rất nhiều người Nhu Nhiên không đóng móng ngựa, có thể truyền ra tiếng động này thì hết tám, chín phần mười là kỵ binh Đại Nguỵ.

“Theo ta xung phong!”
Sau tiếng kèn sắc bén cao vút, trên sườn đồi đã xuất hiện cờ xí quân Nguỵ.

Được cứu rồi!
Chỉ cần chống đỡ đến lúc Tướng quân bên kia xung phong lại đây là có thể sống!
Viện quân tới bất ngờ kích phát ý chí chiến đấu của mọi người, Nhu Nhiên thích vây giết nhưng lại ghét nhất là cứng đấu cứng.

Bọn chúng đánh nhau bao nhiêu năm nay với Đại Nguỵ, biết đối thủ này có thể điên tới mức nào.

Sinh ra vì chiến, đến chết mới thôi.
“Rút quân!” Tướng quân đầu sói nhìn đám cờ xí ngay trước mắt, “Lui lại! Lui lại!”
“Bây giờ rút lui?” Có mấy tên đại đội trưởng không muốn rút.

Nhánh quân Nguỵ này là nhánh cuối cùng, cũng là đội ngũ được trang bị hoàn mỹ nhất.

Tướng quân đầu sói kia nhìn thoáng qua tên đại đội trưởng nọ bằng ánh mắt như nhìn người chết, tự mình quay đầu đi trước.

Nơi xa, Hoa Mộc Lan phát hiện tân binh bị bao vây nên lập tức dẫn đầu đội ngũ của mình xung phong.

Vận mệnh vừa mới xuất hiện trên người nhóm tân binh giờ coi như đã đổ ập lên bọn Nhu Nhiên.

Ngay khi quân Nhu Nhiên vừa xuất hiện trên sườn đồi, Hoa Mộc Lan đã dẫn dắt đội ngũ cắm thẳng vào chiến trường như một thanh kiếm sắc bén, đao thương kiếm kích tạo thành thế công như một cỗ máy giết chóc khổng lồ, tàn nhẫn chém sạch đối thủ.

Chỉ trong chốc lát, nhánh quân đối diện đã tới bên cạnh, ngoại trừ tướng lĩnh đầu sói dẫn theo một số người bỏ chạy còn đa số binh lính Nhu Nhiên vẫn ở lại.

Rốt cuộc thì số lượng quân địch chỉ bằng một nửa, xem cờ xí cũng chẳng phải Tướng quân nổi danh nào, phỏng chừng chỉ là mấy tên Tướng quân nho nhỏ mà thôi.

Tướng quân kiểu này trong quân Nguỵ thiếu gì, cái gì mà Hổ Đầu Sư Diện Trung Dũng Nhân Nghĩa, nghe thì uy phong nhưng thật ra chỉ là tiểu tướng dẫn theo không tới năm trăm người.

Nhưng rất nhanh, bọn chúng đã biết mình sai rồi.

Lúc vị Tướng quân cầm đầu kia chém giết, sức lực hầu như có thể chém người thành hai nửa khiến người ta sợ hãi.

Mà kỵ binh phía sau hắn vừa tiếp cận quân địch đã lập tức đổi hướng, lấy cung tên ra bắn.

Bóng dáng cao lớn kia vẫn còn vô tình chém giết, nơi hắn đi qua đã nhanh chóng trở thành tấm thảm máu kết bằng thi thể kẻ địch.

Người Nhu Nhiên sợ hãi, bọn chúng muốn bỏ chạy.

Chỉ trong tích tắc, Hoa Mộc Lan đã dẫn theo quân tinh nhuệ giết tới trước mặt kẻ địch, lúc này tên cầm đầu đã bỏ chạy thật xa.


Nàng liếc mắt thấy một thanh trường sóc cắm xuyên qua cổ ngựa, thanh trường sóc màu đen này tựa như một tia chớp đánh xuống từ không trung, cắm ngập vào đầu ngựa, xuyên qua cổ ngựa lộ phần mũi ra ngoài.
Nàng giục ngựa chạy tới, trong lúc phi nhanh qua con ngựa chết đồng thời cúi người xuống, rút thanh trường sóc kia lên.

Trường sóc lọt vào tay, cảm giác vừa vặn khiến Hoa Mộc Lan không khỏi thốt lên câu tán thưởng.

“Binh khí tốt!”
Vũ khí của nàng bị cùn rất nhanh, hầu như mỗi lần đánh giáp lá cà xong là phải thay cái khác.

Sức của nàng quá mạnh, lúc thương tổn đến người khác cũng đồng thời phá hủy tính chất hoàn chỉnh của thanh vũ khí trên tay nàng.

Quân Nhu Nhiên đã thua chạy, những kẻ không chạy đều phải vĩnh viễn ở lại đây.

Hiện tại là thời gian lính Nguỵ “quét dọn” chiến trường.

Cắt thủ cấp, những tên chưa chết thì bổ thêm cho vài đao, cởi hết đồ đạc của bọn chúng, lục soát khắp thi thể xem trên người chúng có thứ gì có thể mang đi.

Chôn cất kẻ địch? Đó là chuyện dư thừa.

Kền kền và sói hoang sẽ gặm hết thi thể bọn chúng.

Đối với quân mình, việc họ cần phải làm làm là đào một cái hố sâu, ném hết thi thể vào đó, lại cưỡi ngựa ém chặt đất để thú hoang và quân địch không thể tìm thấy thi thể đồng đội.

Đối với đội ngũ Hoa Mộc Lan mà nói thì điều này đã quá quen thuộc, quá trình “quét dọn” chiến trường nhanh chóng đâu vào đấy, tựa như đàn châu chấu vừa mới quét qua.

Còn đối với nhóm Trần Tiết, đa số bị mai táng là đồng đội ở Hắc doanh đã cùng bọn họ xuất chiến, mà việc cần làm của những người được cứu như họ là dựa theo quy luật cũ, chờ viện quân chọn xong chiến lợi phẩm, họ lại “quét dọn” thêm lần nữa.

Trần Tiết và đồng đội của hắn đã chiến tới mức mệt thở không ra hơi, giờ phút này đang nằm sõng soài trên mặt đất, uể oải nhìn đội ngũ Hoa Mộc Lan.

“Tuy đúng là phải cảm ơn quân cứu viện nhưng chính quân Hữu quân hiện tại hẳn là đang truy kích Nhu Nhiên, sao bọn họ lại trên đường về doanh trại vậy nhỉ?”
Tân binh được lệnh trở về đại doanh, quân chính quy còn lại thì tiếp tục truy đuổi.

Bọn họ bị lọt bẫy kẻ địch trên đường trở về, bởi vì nhánh quân tiên phong cùng nhau xuất trận vẫn còn chém giết ở đằng xa nên nhóm tân binh ai ai cũng đã chuẩn bị tâm lý chết trận.

“Khỏi phải nói nhiều, chắc có lẽ là đội ngũ của vị kia.” Một đồng đội biết chuyện nói một cách thần bí, “Chính là Hoa Tướng quân, thuộc hạ của Vương Tướng quân, hắn hiếm khi truy đuổi Nhu Nhiên quá xa, cũng không bao giờ thâm nhập quá sâu.”
“Ai cũng gọi hắn là ‘Tướng quân nhát gan’ hết í.”
“Nhát gan? Ta thấy dáng vẻ giết người như ngoé của hắn vậy mà nhát gan chỗ nào!”
“Hắn từng nói mình sợ chết.

Hơn nữa, nghe bảo hắn nói với thuộc hạ dưới trướng là mình không thích đổi thuộc hạ mới nên ai cũng phải cố mà giữ mệnh.”
“Này cũng bình thường mà.”
“Làm lính mà sợ chết là không đúng! Sợ chết thì giết địch kiểu gì!”
Tay chân Trần Tiết mềm như bông, chẳng còn chút sức lực nào, nghe mọi người nghị luận, hắn bèn nhìn về phía Hoa Tướng quân bên kia chiến trường.

Bỗng nhiên Trần Tiết ngồi bật dậy!
Hoa Mộc Lan đang cầm cái gì với vẻ mặt thưởng thức ấy vậy?
Đó chẳng phải là mã sóc của Trần Tiết hắn sao!
“Trần Tiết, ngươi định đi đâu? Hiện tại đang là lúc chính quân quét tước chiến trường mà.” Một đồng đội lo lắng giật giật quần áo Trần Tiết, không để hắn làm gì ra chuyện.

“Không phải ta đi ‘quét tước’.

Mã sóc của ta bị vị Tướng quân kia nhặt, ta phải lấy về!” Thứ quý nhất đối với Trần Tiết chính là món binh khí kia, nếu không phải vừa rồi hắn cứ nghĩ mình phải chết cũng sẽ không để nó rời tay!
“Ngươi bị ngốc à, mã sóc tốt như vậy, nếu đổi là ta thì ta cũng không trả lại cho ngươi.

Huống chi nếu ngươi đã chết, Hoa Tướng quân lấy đi cái gì cũng hợp tình hợp lý.” Đồng đội thấp giọng khuyên Trần Tiết, “Dù sao cũng không lấy về được, không bằng ngươi bán cái nhân tình, cứ nói vũ khí là của ngươi nhưng ngươi nguyện ý dâng lên cho hắn.

Tuy hắn là ‘Tướng quân nhát gan’ nhưng có sức mạnh trời sinh, là dũng sĩ hiếm có trong quân.”
“Vì sao ta phải dâng lên cho hắn?” Trần Tiết khó tin mở to hai mắt, “Đó là mã sóc của ta!”
“Ngươi chứng minh bằng cách nào?” Đồng đội kia nghiến răng khuyên, “Ngươi đừng có mà cương với hắn.

Cho dù toàn bộ chúng ta ‘chết trận’ ở đây thì nhánh quân báo thù thay chúng ta của hắn cũng sẽ được khen thưởng.”
“Ngươi….

Ý ngươi là?” Trần Tiết trừng to hai mắt, “Chỉ vì một cây mã sóc mà chúng ta bị người một nhà…….

Rốt cuộc trong đầu ngươi suy nghĩ cái quái gì vậy!”

Hắn vẫn luôn cảm thấy người đồng đội này là lạ, bình thường xử sự cũng rất hẹp hòi nhưng không ngờ lại điên khùng tới mức này!
Nếu nhóm người kia muốn kiếm lợi thì vừa rồi đứng ngoài chiến trường chờ bọn họ chết hết lại xung phong là được, cần gì nhảy vào sớm như vậy, mạo hiểm xâm nhập vào lòng địch?!
Về sau phải cách tên này xa một chút mới được.

“Ngươi không tin ta cũng không sao, nhưng đừng có lôi chúng ta chịu xui xẻo cùng!” Đồng đội kia thấy Trần Tiết hơi giận thì trong lòng cũng mắng hắn mấy câu không biết tốt xấu.

“Nếu Tướng quân kia hỏi mã sóc này của ai, chúng ta sẽ không giúp ngươi làm chứng đâu!”
Nghe thấy câu này, cả tiểu đội hai mặt nhìn nhau, có vài người ấp úng lên tiếng: “Uy Quý, như vậy không ổn lắm đâu?”
“Hừ, các ngươi cho rằng ai trong quân cũng là Bồ tát hết chắc?”
Trần Tiết bị tên đồng đội nọ nói mà nghẹn khuất, vừa xoay người đã chạy về phía Hoa Mộc Lan ở giữa chiến trường.

Không giống mọi người, ngoại trừ cây mã sóc kia thì Hoa Mộc Lan cũng không chọn bất cứ thứ gì khác.

Đây vốn chính là đặc quyền của võ tướng, cũng như người được cứu phải đợi viện quân chọn chiến lợi phẩm trước rồi mới được chọn sau, tướng quân dẫn quân cũng có quyền chọn trước.

Nhưng nàng cứ thế đứng dựa bên cạnh con ngựa, trên mặt còn mang theo vẻ không kiên nhẫn, chờ thuộc hạ làm xong chuyện nên làm.

Chỉ là trên tay nàng vẫn nắm chặt thanh trường sóc nọ.

Lúc này mặt Trần Tiết đầy máu là máu, có máu của kẻ địch mà cũng có máu của mình.

Một người mặt mày không thấy rõ nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía này thật sự khiến mọi người bất ngờ, hai phó tướng của Hoa Mộc Lan lập tức giục ngựa tiến lên, ngăn cản bước chân của Trần Tiết.

“Đứng lại! Ngươi là ai?”
“Có chuyện gì cứ đứng bên kia nói!”
Hoa Mộc Lan ngước mắt nhìn lại, phát hiện binh lính một thân máu me nọ đúng là người chém giết hung ác nhất mà nàng nhìn thấy trên sườn núi.

Bởi vì ấn tượng khắc sâu nên Hoa Mộc Lan cũng không tỏ thái độ kiêu căng như đối với những người khác, nàng chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chăm chú vào hắn: “Tìm bản tướng có chuyện gì?”
Từ lúc nhìn thấy Hoa Mộc Lan không vội vã chiếm đoạt chiến lợi phẩm, Trần Tiết đã cảm giác vô vọng đối với việc lấy lại trường sóc.

Vị Tướng quân này rõ ràng chướng mắt vũ khí và áo giáp rách nát của đám nhúc nhích, chỉ đối với vũ khí của hắn là yêu thích không buông tay.

Thế này thì làm gì có chuyện trả mã sóc lại cho hắn?
Mà lúc nãy hắn gom hết dũng khí, muốn dùng hành động chứng minh lời nói của đồng đội là vô căn cứ nhưng khi nhìn thấy sát khí trên người Hoa Mộc Lan, dũng khí của Trần Tiết hắn đã chẳng còn sót lại chút gì.

Không phải hắn nhát gan mà là thật sự không dám ngẩng đầu.

Ngay cả bầu không khí xung quanh Hoa Mộc Lan đều như đang đọng lại thành thực chất, đè cho Trần Tiết đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.

Trước mặt võ tướng khí thế khiếp người, Trần Tiết chỉ có thể ấp a ấp úng mở miệng: “Không có… không có gì……”
Trần Tiết, ngươi là một kẻ nhát gan!
Hu hu hu, nhưng mà vừa rồi bộ dạng Hoa Mộc Lan bổ tên đại đội trưởng một phát quá dọa người! Nếu mình mở miệng đòi mã sóc có thể nào cũng bị chém luôn hay không?!
Hoa Mộc Lan nghe tên kia trả lời xong cũng sững sờ.
Ngay lập tức, nàng như có chút hiểu rõ hạ giọng nhẹ hơn.
“Có chuyện gì ngươi cứ nói, đừng ngại.”
Mỗi lần xung phong giết địch, nàng đều tiến vào một cảnh giới huyền diệu, tinh thần lực của nàng sẽ vô cùng tập trung, điều này khiến tốc độ của kẻ địch trong mắt nàng cũng chậm hơn.

Di chứng của việc tập trung tinh thần giết địch chính là trạng thái sát khí quấn quanh phải rất lâu mới tiêu tán, nó không ảnh hưởng gì lớn đến nàng nhưng một thân sát khí này thật sự đã dọa đến không ít người.

Trên thực tế, sau khi giết người, tâm trạng của nàng sẽ không quá tốt.

Nhưng dù là như thế, nàng cũng luôn luôn ghi nhớ không thể giận chó đánh mèo với người khác.

Ai cũng có lúc tâm trạng không tốt, thế nhưng cứ chiều theo cảm xúc, trút giận lên người khác là hành động còn đáng xấu hổ hơn so với thất bại.

Sợ hãi trong lòng Trần Tiết càng lúc càng đậm.

Nhìn vị Tướng quân với vẻ mặt sát khí đằng đằng đột nhiên lộ ra nụ cười xấu xa (?) có thể hù chết trẻ nhỏ, hỏi người khác rốt cuộc có chuyện gì, dù là ai cũng không dám ho he gì đi?
“Ngươi là chủ cũ của nó? Có tin ta biến nó thành ‘di vật’ của ngươi không?”
Trong lòng Trần Tiết, dường như kế tiếp vị Tướng quân này sẽ nói như thế.

Cho nên hắn sợ.

“Ta ta ta ta……..

ta đến để cảm ơn ngài…..” Hắn lắp ba lắp bắp, “Nếu ngài không tới kịp, toàn bộ chúng ta đã chết ở chỗ này…..”
Hoa Mộc Lan sẽ không bị lừa bởi câu này của Trần Tiết.

Khi nàng tiến vào trạng thái “Nhập võ”, chẳng những sự nhạy bén tăng cao mà lực chú ý cũng tăng.

Nên nàng cảm thấy tiểu binh này rất có thể là đến vì chuyện gì đó khác.

Dám mạo hiểm va chạm cấp trên mà tìm tới nàng bắt chuyện, nhất định sẽ không chỉ có mỗi “cảm tạ” đơn giản như vậy.

Có lẽ ánh mắt đánh giá của Hoa Mộc Lan quá chăm chú, Trần Tiết nói lắp càng lúc càng dữ dội.

“Ta ta ta ta ta không có việc gì, ta ta đi ngay đây!”
“Ngươi…….” Hoa Mộc Lan khẽ nhíu mày, “Có phải ngươi……”
“Ta đi đây!”
“Có phải mã sóc này… của ngươi hay không? Thấy ngươi cứ nhìn nó mãi.”
Hoa Mộc Lan nói thẳng ra.


Xong đời!
Hắn muốn giết người diệt khẩu!
Muốn chiếm đoạt!
Trong tích tắc, đầu óc Trần Tiết hiện lên đủ loại suy đoán đáng sợ của tên đồng đội kia.

“Thanh trường sóc này là của ta!” Cả người Trần Tiết run lẩy bẩy vì căng thẳng, “Thế nhưng ngài mới thích hợp dùng nó, nên ta nguyện ý…….”
“Ngươi cầm đi đi.”
“Hả?”
Hoa Mộc Lan xoay xoay mã sóc trong tay một cách đáng tiếc, vũ khí thế này rất hiếm thấy ở Hắc Sơn.

“Cầm đi đi.

Lúc nãy ta có hơi khó hiểu, người Nhu Nhiên thích sử dụng vũ khí như gậy gộc hay là búa chuỳ, còn mã sóc thì thật ra người Hán hay dùng hơn.”
“Người Hán có câu ‘quân tử không chiếm đoạt thứ tốt của người khác’, nếu là vũ khí của ngươi, vậy nó hẳn nên ở bên cạnh ngươi.” Hoa Mộc Lan ném mã sóc trong tay đi.

Đối với nàng mà nói, tuy mã sóc này dùng thuận tay nhưng cũng không tốt hơn là mấy so với lang nha bổng thô kệch.

“Đón lấy!”
“Hả? Vâng! Vâng!”
Trần Tiết luống cuống tay chân tiếp nhận vũ khí do Hoa Mộc Lan ném tới từ đằng xa, trong nháy mắt mã sóc vào tay, hắn không kiềm được ôm chặt nó vào lòng.

Đây là vũ khí của hắn, vũ khí hắn đã dùng mười năm, là vũ khí mà cả nhà tốn hết tâm tư chế tạo cho hắn.

Hắn còn muốn dùng nó tạo dựng một mảnh tiền đồ, làm rạng rỡ gia môn.

Rốt cuộc vừa rồi hắn đã suy nghĩ cái gì mà nỡ lòng chắp tay nhường nó cho người ta?
Là vì hắn cảm thấy so với mình, vị Hoa Tướng quân kia mới xứng cầm nó hơn hay sao?
Hay là khí thế ngài ấy quá đáng sợ?
Trần Tiết lại nhìn chăm chú, cảm thấy sát khí cả người vị Hoa Tướng quân kia đã thu hết về, ngay cả mặt mày cũng bình thản hơn rất nhiều.

Hắn nghe thấy Hoa Tướng quân cười nói: “Vũ khí tốt như vậy, sau này đừng để lạc mất nữa.”
“Vâng! Vâng!” Cảm giác mất mà tìm lại được khiến hắn nước mắt lưng tròng, “Sẽ không bao giờ lạc mất nữa!”
*
Đây có lẽ chỉ là một đoạn nhạc đệm trong kiếp sống quân lữ của Hoa Mộc Lan nhưng đối với Trần Tiết mà nói, nó đã khiến nhân sinh quan và giá trị quan của hắn thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Hắn đã lấy về được vũ khí trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi và khó mà tin được của tên đồng đội, hơn nữa còn lớn tiếng cười nhạo tên đó lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Đối với Trần Tiết, thứ hắn lấy về không chỉ có mã sóc mà cả sự tin tưởng giữa đồng đội với nhau, là sự yêu quý của tướng quân đối với binh lính.

Là niềm tin, lại càng là sự biết ơn đối với cuộc đời này.

Trận chiến đầu tiên của hắn gian khổ biết bao, nguy hiểm nhường nào nhưng thứ hắn đạt được càng quý giá hơn so với chiến lợi phẩm.

Vì sao tổ phụ hắn không muốn tòng quân? Nơi đây rõ ràng là một nơi tốt đẹp đến vậy mà.

Từ đó về sau, Trần Tiết bắt đầu chú ý tới vị “Hoa Tướng quân” này.

Mỗi khi Hoa Tướng quân đến Hắc doanh huấn luyện tân binh, hắn sẽ hăng hái nhiệt tình biểu hiện chỉ để Hoa Mộc Lan chú ý đến mình.

Chỉ là không biết có phải do trận chiến ấy thua thê thảm quá hay không mà mấy lần Hoa Tướng quân đều chỉ nhìn lướt qua, không nhận ra hắn là tiểu binh được trả lại trường sóc.

Trần Tiết có chút thất vọng, nhưng càng nhiều lại là không cam lòng.

Hắn muốn trở nên mạnh hơn, mạnh hơn chút nữa, để đường đường chính chính đi đến bên cạnh ngài ấy, báo ra tên họ của mình.

Hắn dùng hết tất cả mọi cách chen đến trước mặt Hoa Tướng quân, dù là bị “xé toạc áo giáp” hay bị người khác chê cười mình là tên a dua nịnh hót, hắn đều không để bụng.

***
“Tên ta là Trần Tiết, xin hãy để ta theo bên cạnh ngài!”
Hoa Mộc Lan xoa xoa cái trán một cách đầy bất lực.

Thằng nhóc này lại tới nữa rồi.

“Trần Tiết, ta đã từ chối ngươi rất nhiều lần.

Đúng là ngươi rất giỏi võ, nhưng thuộc hạ của ta không cần liều mạng, chỉ cần là người biết bảo vệ tốt tính mạng bản thân.

Mỗi lần đánh trận, ngươi đánh tới phát điên, ai cũng đều hy vọng thu được dũng sĩ như ngươi về dưới trướng, vì sao cứ nhất định phải tốn nhiều tâm tư muốn vào nhánh quân hộ vệ của ta chi vậy?”
“Bởi vì…”
Trần Tiết nghĩ nghĩ, dùng lời nói giản dị nhất nói ra một câu: “Tại hạ kính nể ngài là một trang hảo hán!”
…………
Hoa Mộc Lan ngốc hết cả người.

Vở kịch nhỏ:
Sợ hãi trong lòng Trần Tiết càng lúc càng đậm.

Nhìn vị Tướng quân với vẻ mặt sát khí đằng đằng đột nhiên lộ ra nụ cười xấu xa (?) có thể hù chết trẻ nhỏ.
Hoa Mộc Lan (cười): chém ngươi à nha.
HẾT CHƯƠNG 51.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận