Sau khi Bạch Mã xuất hiện, Trần Tiết không biết bị đám người Cái Ngô đưa tới đâu liền biết điều mà im lặng.
Hắn không nhớ khuôn mặt thiếu niên này nhưng lại nhớ rất rõ giọng nói.
Hình như đây là thuộc hạ đắc lực của cái gã dùng song đao kia, chính là người Như La Nữ miêu tả “Vừa nhắc đến Hoa Mộc Lan đã nghiến răng nghiến lợi “.
‘Phải nhẫn nại, phải ngoan ngoãn, đây là kẻ thù của Tướng quân, ta phải giữ mạng để phục vụ cho Tướng quân.’
Trần Tiết cố nén thù hận của mình, giả vờ như mù mịt hỏi ra tiếng: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Đã cướp xe lương của ta thì chớ, giờ lại đưa ta tới đâu nữa?”
Đây dường như là căn phòng chứa nhạc cụ hay đồ lặt vặt gì đó, bởi vì quá tối nên Bạch Mã một đường đi tới cứ va phải mấy loại nhạc cụ, phát ra tiếng thùng thùng thình thịch.
Bạch Mã cũng bực bội vì mình gây ra âm thanh ầm ĩ bèn dứt khoát khoanh chân ngồi xuống, lẫm liệt báo ra thân phận với Trần Tiết: “Chúng ta là người Hồ Lư Thuỷ.
Đã từng nghe danh ‘Thiên đài quân’ ở Hạnh Thành hay chưa?”
“… Là nhóm Hồ Lư Thuỷ chỉ cần trả tiền cái gì cũng làm kia?”
Chẳng phải chỉ là một đám khốn kiếp cùng hung cực ác, thấy tiền sáng mắt đấy sao!
Đám người này tuy ở Đại Nguỵ nhưng lại vốn không xem bản thân là người dân nước Nguỵ, cả đám toàn là kẻ điên!
“Ngươi nói vậy cũng được.
Muốn chúng ta làm việc thì nhả tiền ra, nhưng dù ngươi có cho tiền, chúng ta cũng không nhất định sẽ giúp ngươi làm việc.” Dường như Bạch Mã rất kiêu ngạo về thân phận của mình, “Ngươi là người mà chúng ta không cần tiền đã cứu trở về, ngươi hẳn nên vui mừng mới đúng!”
Vui mừng cái quỷ gì!
“Vậy… Vậy ta đúng thật là nên đa tạ.” Trần Tiết cố nén có chút đau đến sốc hông, ho khan hai tiếng.
“Có điều Lộ Na La đại thúc nói không sai, ngươi quả thật là một hảo hán, xương sườn và toàn thân đều mang vết thương mà vẫn cố chống đỡ đến khi thoát ra ngoài cùng chúng ta mới ngất đi.
Đúng rồi, vì sao ngươi không khai ra chúng ta? Là vì anh hùng trọng anh hùng, cảm thấy thủ lĩnh của chúng ta anh dũng lắm đúng không?”
Chẳng phải người Hán thường có mấy câu chuyện xưa như vậy sao, cái gì mà Tào Tháo thả Quan Vũ, Triệu Tử Long bảy lần xuất nhập Tào doanh nhưng Tào Tháo không cho phép quân lính bắn tên gì gì đó.
‘Ai lại xem kẻ cướp đồ của mình thành anh hùng? Nếu vậy chắc toàn bộ nhà lao đều là anh hùng rồi?’
“Không phải vấn đề về anh hùng.” Trần Tiết cứng rắn đáp.
Trong lòng hắn chỉ có người như Tướng quân nhà mình mới là anh hùng.
“Ta có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.”
“Ta thích điểm này của ngươi, rất thẳng thắn!” Bạch Mã cười ha hả.
“Nhóc con, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Rốt cuộc Trần Tiết cũng không nhịn nổi.
“Mười sáu, sao?”
“Ông đây năm nay ba mươi! Ngươi có thể đừng nói chuyện bằng giọng điệu ông cụ non như vậy được không? Thủ lĩnh của ngươi nói vậy thì cũng được đi, lúc ông đây bằng tuổi ngươi đã ra trận giết bọn nhúc nhích, ngươi lấy cái gì xưng đại ca trước mặt ta, ta còn cần ngươi thích ta chỗ nào sao?” Trần Tiết cười lạnh.
“Lại nói tiếp, hiện giờ ta thảm như vậy chẳng phải vì bị các ngươi hại? Nếu ta thật sự nguy hiểm đến tính mạng thì đã chết trong ngục từ lâu rồi, còn chống đỡ được đến khi các ngươi tới cứu?”
“Ngươi… ngươi thật đúng là không biết tốt xấu!” Bạch Mã bị Trần Tiết nói đến tái mặt.
“Ngươi biết thế nào gọi là tốt xấu à?”
“Cmn! Nếu không phải Lộ Na La đại thúc nói có thể đấm một quyền lên vách tường để lại dấu ấn như vậy là dũng sĩ khó gặp trong vạn người, ta thật rất muốn bóp chết ngươi!” Rõ ràng Bạch Mã vẫn còn rất trẻ con, đứng dậy giậm chân thình thịch.
Dấu đấm gì?
Dấu đấm trên tường?
“Hả? Ngươi là nói cái dấu tiện tay đánh lên trên tường đó…”
Đó chẳng phải là Tướng quân nhà mình giận quá đập lên tường để lại dấu tay hay sao? Từ khi nào lại biến thành dấu đấm vậy?
“Thật sự chỉ tiện tay đánh lên thôi sao?” Sự chú ý của Bạch Mã lập tức bị hấp dẫn.
“Tiện tay?” Trần Tiết nhớ lại, thật đúng là tiện tay, “Ừm, tiện tay như kiểu đập con muỗi vậy á.”
Hẳn là Tướng quân muốn đập chết con muỗi tên “Cái Ngô” mới đập lên mặt tường như thế.
“Ngươi lợi hại dữ vậy!” Bạch Mã sửa lại thái độ thô lễ vừa rồi, trở nên hiền lành hẳn, “Có hứng thú lăn lộn giang hồ cùng chúng ta không?”
Tên nhóc này có bệnh không thế? Thái độ vui buồn bất chợt quá rồi đi?
Mịa nó! Vòng tới vòng lui, mấy tên này là thấy Tướng quân lợi hại, tưởng nhầm thành hắn làm nên muốn mời chào hắn?
“Lăn lộn cùng các ngươi là sao?”
“Ngươi xem, bây giờ ngươi đã bị Đại Nguỵ truy nã vì vượt ngục, chắc chắn là có nhà mà không thể về, vừa xuất hiện sẽ bị đuổi bắt, thân thể lại đang bị thương, chạy cũng chạy không xa, nếu chúng ta không quan tâm chắc ngươi đã chết ở xó xỉnh nào chưa biết chừng.
Coi như dưỡng thương lành lặn rồi, muốn tìm một nghề kiếm sống nào đó cũng rất khó.
Ta đoán trước đây ngươi đi lính, chắc chỉ biết đánh đấm giết người thôi đúng không?” Bạch Mã hất cằm hỏi Trần Tiết.
“Phải thì sao? Không phải thì thế nào?”
Ta còn biết giặt quần áo giặt vớ, nướng nguyên con dê đấy!
Ngươi cho rằng nhiều năm qua ta làm thân binh duy nhất của Tướng quân là như thế nào!
“Mỗi một nam tử Hồ Lư Thủy trưởng thành hầu như đều kiếm cơm bằng đao kiếm.
Chúng ta sẽ không để ý tới xuất thân, tuổi tác hay quá khứ của ngươi.
Nếu ngươi nguyện ý làm một phen đại sự cùng chúng ta, chúng ta liền xem ngươi như huynh đệ, có gì cũng chia đều; nếu ngươi ngại việc giết người bẩn tay, ở quê chúng ta còn một đám cừu non chờ ngươi huấn luyện thành sói.
Nghe nói trước đây ngươi từng luyện binh? Vậy chẳng phải càng thích hợp hơn sao?”
“Bây giờ ngươi không nhà để về nhưng nếu gia nhập vào nhóm chúng ta dù sao cũng có nơi để đi, có việc để làm, có vốn liếng để sống yên ổn.”
“Ngươi thấy sao?”
Như La Nữ không biết đã ra ngoài từ lúc nào, trong phòng giờ đây yên tĩnh đến đáng sợ.
Lượng tin tức trong lời nói của Bạch Mã khiến Trần Tiết bị dọa tới nỗi lông tơ dựng đứng, hắn cũng không thể thích ứng được với giá trị quan không phân biệt thiện ác của đứa nhỏ này.
Giết người, làm công việc bẩn tay?
Huấn luyện cừu non thành sói?
Cuộc sống bọn họ trải qua chính là như vậy sao?
Còn cái gì mà không nhà để về, nhập bọn với họ sẽ có vốn liếng sống yên ổn?
“Ngươi nói làm đại sự rốt cuộc là làm gì? Không phải đi ăn cướp của người ta đấy chứ?”
“Để ta nói nhỏ cho ngươi nghe…” Bạch Mã chậm rãi tiến đến gần bên tai Trần Tiết, nhỏ giọng nói một cách bí hiểm, “Nếu ngươi nhập bọn, ta sẽ nói cho ngươi biết đại sự là gì!”
“Hứ!” Trần Tiết vừa lên tinh thần lập tức bị dội một gáo nước lạnh.
Bạch Mã cười hì hì ngồi trở lại trên mặt đất.
“Các ngươi muốn ông đây bán mạng cũng phải để ông thấy thái độ và thực lực của các ngươi.
Nhốt ông đây vào cái nơi tối đen như mực này, lại phái ra tên tiểu quỷ như ngươi tới thuyết phục, ông là ông chẳng thấy một tí thành ý nào rồi đấy!”
“Hết cách rồi, hiện tại ngươi đang bị truy nã bởi Vương Thái thú Trần Quận, cáo thị đang dán khắp nơi kia kìa.
Bản thân chúng ta cũng gặp phiền toái, chỉ có thể tìm một nơi giấu tạm ngươi.
Ngươi tưởng tìm được nơi cho ngươi tạm dưỡng thương dễ lắm chắc?”
Trần Tiết bày ra bộ dạng “cao nhân”, nói: “Ông đây mười sáu tuổi tòng quân, hai mươi tuổi đã quân công cấp năm.
Đến chỗ này làm Đô uý bất quá chỉ vì muốn ở gần bạn bè chiến hữu thêm một chút.
Các ngươi hại ta thê thảm rồi lại cứu ta ra, chỉ bằng ấy đã muốn ta quy thuận?”
“Ngươi đánh không lại thủ lĩnh chúng ta.” Bạch Mã nhếch môi, phun ra một sự thật khiến Trần Tiết không thể chối cãi, “Lúc đó ngươi chỉ cầm cự được một khắc dưới tay thủ lĩnh chúng ta.”
“…….
Ngươi để ta cân nhắc kỹ lại đã.” Đối mặt với sự thật này, Trần Tiết muốn ngang cũng ngang hết nổi, chỉ có thể tìm cách kéo dài thời gian.
“Được thôi, dù sao chúng ta cũng phải ngốc ở chỗ này một thời gian nữa.
Vừa hay dưỡng thương cho ngươi luôn.
Về sau còn phải ngựa xe mệt mỏi, nếu vết thương ngươi dưỡng không tốt, chúng ta cũng không muốn kéo theo một tên tàn phế đi cùng.”
Bạch Mã đứng lên.
“Cô nương này là hạ nhân của gia chủ ở đây, ngươi đừng có gây chuyện gì đấy nhá.
Chúng ta chỉ ở nhờ, nếu chọc giận gã, bị đuổi đi thì ngươi cũng chỉ có thể chết đói đầu đường thôi.”
Bạch Mã nói xong câu này lại đá đạp lung tung, thùng thùng thịch thịch mà đi ra ngoài.
Hắn vốn không phải không tránh được mớ nhạc cụ kia mà là không muốn tránh.
Bạch Mã vừa ra khỏi phòng, Trần Tiết liền xụi lơ.
Đây rốt cuộc là đâu? Thoạt nghe không phải địa bàn của người Hồ Lư Thuỷ, ngược lại người Hồ Lư Thuỷ còn phải nhìn sắc mặt chủ nhân nơi đây mà làm việc nữa.
Bạch Mã nói “làm đại sự”, nhất định không phải là giết người cướp của đơn giản như vậy, thế thì bọn chúng muốn làm gì?
Nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được một đám lính đánh thuê có thể làm cái gì.
Thôi, không nghĩ nhiều nữa.
Trước tiên cứ dưỡng thương cho lành cái đã, chờ lành rồi đi gây sự với mấy cô nương, để chủ nhân nơi này ném bọn họ ra ngoài mới được.
***
Hạng Thành.
Gần đây Hạng Thành bùng nổ một tin tức lớn, cái tin này đã lập tức đè bẹp mấy tin cũ như “Trần Đô uý là quan tham cắt xén quân lương lấy tiền công đút túi riêng” và “Một đám kẻ xấu cùng hung cực ác đánh cướp nhà lao nội quan giết đến máu chảy thành sông”, trở thành đề tài câu chuyện những lúc trà dư tửu hậu của bá tánh Hạng Thành.
Tuy hai câu chuyện trên quá dữ dội nhưng thứ nhất là rất nhiều người dân không biết “Trần Đô uý” là ai, thứ hai họ cũng không quan tâm rốt cuộc kẻ xấu giết bao nhiêu cai ngục.
Dù sao cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, chết một tên đỡ một tên.
Thế nhưng tin lớn lần này lại khác vì ai cũng có thể gặp được nhân vật trong truyền thuyết nọ.
Đến bây giờ, mọi người vẫn còn đang bàn tán say sưa về cảnh tượng xe ngựa của vị “đại nhân vật” được gia tướng phủ Thái thú và quận binh hộ tống vào thành ngày hôm ấy.
Bốn thất ngựa quý kéo theo chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy!
Phía sau là một đoàn xe ngựa chứa rất nhiều rương đồ nặng nề, nhìn mãi không thấy điểm cuối!
Thật nhiều người Hồ!
May mắn Chu Thái thú và Phí Vũ Thái thú đều không nghèo, cả hai lại là quan giỏi, nếu không thì trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà phải chuẩn bị nhiều thứ như thế chắc là đã lộ tẩy từ lâu.
Những điều này phần lớn đều có liên quan tới việc Phí Vũ phu nhân là người Hồ Tây Vực, vị phu nhân này thật sự đã giúp đỡ họ rất nhiều.
*
“…… Chỉ thấy nàng bước xuống xe ngựa, một bàn tay duỗi ra trước tiên, ta nói bàn tay kia mềm mại như cỏ xanh, làn da trắng nõn nà, tỳ nữ mà Thái thú phu nhân phái tới nghênh đón vừa đưa tay ra đón lấy bàn tay ấy, so sánh hai bên, tay của tỳ nữ trông khô cằn y như khúc củi vậy!”
A Lộc Hoàn ăn mặc như gã sai vặt, ngồi trong quán rượu nhỏ ven đường kể lại sinh động y như thật.
Chỉ trong chốc lát, bên cạnh hắn đã tụ tập không ít đàn ông nhàn rỗi nhắm rượu, nghe lời hắn nói, nhóm đàn ông kia nuốt nuốt nước miếng.
“Sao đó thì sao, sao đó thì sao?”
“Nghe bảo vị phu nhân này xuất thân là Công chúa của một tiểu quốc nào đấy ở Tây Vực, về sau được gả cho một phú thương giàu nứt đố đổ vách cũng ở Tây Vực.
Chỉ đáng tiếc hồng nhan bạc phận, vừa gả tới không bao lâu, vị phú thương nọ chết thẳng cẳng, cũng không lưu lại đời sau, gia nghiệp to như vậy đều về tay vị tuyệt sắc mỹ nhân này…..” A Lộc Hoàn lại khoác lác tiếp.
“Nói bừa! Công chúa sao có thể gả cho phú thương?”
“Vậy là ngươi không biết rồi, ở Tây Vực có biết bao nhiêu tiểu quốc, nói là tiểu quốc nhưng thật ra còn không lớn bằng một châu, thậm chí là một quận của chúng ta.
Phú thương ở Tây Vực mới gọi là có địa vị, có thân phận, một Công chúa nói gả là gả, không xem như gả thấp.”
“À….” Mọi người thi nhau gật đầu.
“Vị phú thương đó vừa qua đời là lập tức xuất hiện rất nhiều kẻ muốn tranh gia sản.
Vị phu nhân này sợ nếu trở về sẽ bị quốc chủ tuỳ tiện gả đi nên mang theo thuộc hạ và tài sản một đường hướng về phía Đông, thứ nhất là đến Đại Nguỵ buôn bán, thứ hai là chuẩn bị định cư ở đây, mong được quốc gia của chúng ta che chở.” A Lộc Hoàn chà xát hai tay vào nhau.
“Các ngươi còn muốn nghe hay không?”
“Muốn!”
“Mịa bà, kể một nửa không kể tiếp, bộ ngươi muốn ta nghẹn chết hay sao vậy?”
“Tại hạ kể đến miệng khô lưỡi khô, các vị có phải hay không nên…..” A Lộc Hoàn cười khì khì.
Câu chuyện nghe được dễ dàng rất nhanh sẽ quên, phải tốn chút công phu thì mới tin là thật.
Đám người A Lộc Hoàn vốn là cò trắng, công việc mỗi ngày chính là làm cái này nên tất nhiên vô cùng thông thạo.
Hắn vừa dứt lời, mọi người nhao nhao kêu lên.
“Ông chủ, cắt cho hắn một miếng bánh trứng!”
“Mang lên cho hắn một chén rượu, tính cho ta!”
“Mang lên hai dĩa đồ nhắm!”
A Lộc Hoàn ở bên này được rượu được thịt, thong thả ung dung ngồi ăn một hồi rồi mới lau miệng, dưới ánh mắt mong chờ khấp khởi của mọi người, hắn kể tiếp câu chuyện.
“Một vị phu nhân vừa có tài vừa có sắc như vậy, dù có gia binh bảo vệ nhưng đi tới đâu cũng là một khối thịt mỡ.
Tuy Bình Thành là chỗ tốt nhưng quý nhân quan lớn nhiều như mây, tuỳ tiện tới lui mà không ai che chở còn thảm hơn so với trở về tiểu quốc.
Vậy nên nàng mới mang theo tiền tài gia nhân tới Trần Quận phương Nam này, đến cậy nhờ hảo hữu ngày xưa — chính là Thái thú phu nhân Tiên Ti hiện tại của chúng ta.”
A Lộc Hoàn bốc một miếng đồ nhắm ném vào miệng.
“Thái thú phu nhân của chúng ta là con gái của phú thương Tây Vực, hồi chưa xuất giá là bạn khuê mật của vị phu nhân kia.
Bạn cũ gặp biến cố lớn, Thái thú phu nhân bèn mời nàng ấy tới Trần Quận, có Phí Vũ đại nhân che chở chắc chắn sẽ không có ai dám mạo phạm nàng ấy.
Hơn nữa, mấy món hàng Tây Vực tuy không hiếm lạ ở Bình Thành nhưng về phương Nam chúng ta lại quý, đây cũng là một mối làm ăn lớn…..”
Hắn thần thần bí bí nhỏ giọng nói thêm một câu: “Vị Thái thú phu nhân kia của chúng ta định hợp tác làm ăn cùng phu nhân Tây Vực, kiếm chút tiền tiêu vặt.”
“Thì ra là thế.
Ta nói rõ ràng hai người gả hai nơi nhiều năm như vậy, dù mối quan hệ có tốt thế nào đi nữa cũng sẽ không mời tới trong phủ đối đãi như tỷ muội đâu.” Một người hóng chuyện lắc lắc đầu.
“Ngươi nói vị quả phụ xinh đẹp kia đến ở trong phủ của Phí Vũ Thái thú, có khi nào… hì hì….” Một người khác nở nụ cười đáng khinh, “Phí Vũ Thái thú thật đúng là có phúc!”
“Ta thấy chắc không đâu.
Dù Thái thú phu nhân muốn kiếm thêm nhưng cũng sẽ không nhường chồng mình cho người khác xài.
Theo ta ấy à, vị Địch Cơ phu nhân nọ hơn phân nửa là sẽ dọn ra ngoài ở.” Một người hóng chuyện lớn tuổi khác lại không nghĩ vậy.
“Dù muốn chiếm tiện nghi cũng phải xem mấy thuộc hạ dưới tay nàng ấy có chịu hay không.
Dù sao vị phu nhân này cũng là Công chúa xuất thân vương tộc, có một nhóm thuộc hạ là nữ võ sĩ, người đứng đầu có biệt danh ‘Thiết nương tử’, bộ dáng cao to, võ nghệ siêu quần, ba bốn võ sĩ bình thường đều không dễ gì đến gần nàng, lại có một thân bản lãnh mở đường máu trong loạn quân, nếu không thì vị phu nhân kia đi nghìn dặm xa xôi chắc đã sớm tiêu tùng rồi.”
“Làm gì có nữ nhân nào được như vậy!”
“Cũng chưa chắc à, vị nữ anh hùng Hoa Mộc Lan đến từ Hoài Sóc, hiện tại ở Lương Quận kia chẳng phải cũng có một thân võ công thần sầu, tướng mạo lưng hùm vai gấu đấy sao?”
“Cái đó thì…….
Nhưng mà ‘Thiết nương tử’này chắc chắn không thắng nổi ‘Gấu nương tử’ của chúng ta đâu.
Nghe nói nàng ấy có thể tay không xé xác tướng địch, một chưởng đánh chết tuấn mã…….”
Dần dần, chủ đề lại lái qua thành rốt cuộc là Gấu nương tử mạnh hơn hay Thiết nương tử mạnh hơn.
Hoa Tướng quân, tiểu nhân thật có lỗi với ngài!
Ai mà ngờ khả năng liên tưởng của họ lại mạnh đến thế!
“Này tên nhóc kia, sao mặt ngươi như sắp khóc tới nơi vậy? Có phải vì không được chứng kiến Hoa Mộc Lan và Thiết nương tử đấu với nhau một trận nên thấy tiếc đúng không?”
“Ừm…” Hắn hít vào một hơi.
Chợt có ai đó ở phía sau véo hắn một cái, vừa quay đầu lại, thấy chính là A Đan Trác đi cùng hắn.
A Lộc Hoàn sợ tới mức nhảy nhỏm trong lòng, vội vàng bù đắp.
“Trước tiên không nói tới cái này, nếu vị Địch Cơ phu nhân kia định cư ở đây thì chắc chắn sau này sẽ thường xuyên ra vào phủ Thái thú, nếu các ngươi không tin lời ta nói cứ để ý bên ngoài phủ, nói không chừng sẽ có thể được nhìn thấy dung nhan thật sự của nàng ấy.” A Lộc Hoàn vội vã uống hết chén rượu rồi vội vã đứng dậy.
“Ta ra khỏi phủ làm việc lâu quá rồi, sợ về bị quản sự mắng, các vị cứ từ từ uống, ta xin kiếu trước!”
A Lộc Hoàn bước hai ba bước đã ra khỏi quán rượu, đau đến nhe răng trợn mắt.
Đậu má!
Thằng nhóc kia xuống tay độc quá mà!
Thành Đông này đã lê la xong rồi, có phải ta nên đến thành Tây uống thêm chút rượu?
Mịa nó, nhóc đen kia sao theo kịp hay vậy kìa?
***
Mỹ nữ Tây Vực nhan sắc tuyệt trần!
Là bạn khuê mật của Thái thú phu nhân!
Là quả phụ có được mớ tài sản kếch xù!
Lại không có con!
Nhiều thông tin nóng hổi như vậy vừa nổ ra đã khiến cho toàn bộ Hạng Thành như điên cuồng cả lên.
“Ngươi hỏi thăm rõ ràng, quả thật là tuyệt sắc, lại còn đang đi xem cửa hàng ở mấy con đường đắt địa khắp Hạng Thành?” Đại quản sự của Viên gia ở Hạng Thành nghe vậy thì vui mừng, cứ hỏi đi hỏi lại liên tục.
“Đúng vậy ạ, tiểu nhân tốn một chén rượu, hai dĩa mồi, mời tên sai vặt phủ Thái thú ăn một bữa mới moi được tin này.
Sau đó tiểu nhân lại thường xuyên la cà xung quanh cửa hông phủ Thái thú, ngẫu nhiên gặp được vị phu nhân kia ra ngoài, quả thật là khuynh quốc khuynh thành, phong tư yểu điệu, xinh đẹp tuyệt trần!”
Hắn vừa nhớ lại xa xa trông thấy bóng dáng kia, dung mạo kia, gương mặt không nhịn được đỏ hồng lên.
“Quả thật là…… tuyệt sắc giai nhân!”
Đại quản sự thấy bộ dạng si mê của tên nọ thì trong lòng đã tin tám phần, lại nghe nói Thái thú phu nhân phái thị nữ đứng đầu ra vào tới lui cùng nàng, hắn càng thêm tin tưởng vào thân phận của nàng.
“Là quả phụ, xinh đẹp, rất giàu có, đang chuẩn bị buôn bán ở Trần Quận……..” Đại quản sự lẩm bẩm lầm bầm một mình.
“Người đâu! Chuẩn bị chim bồ câu cho ta!”
Hắn muốn truyền tin về pháo đài.
Quản sự phụ trách chọn mua Hồ cơ đã coi thường hắn lâu rồi, chờ hắn báo tin tức này lên trên xem tên kia còn hách dịch nữa hay không.
Đây chính là Công chúa chân chính, là Tây Vực phu nhân! Mấy loại phấn hoa tầm thường kia sao có thể so sánh!.