"Phập!!"
Mũi tên cắm sâu vào thân cây khiến Mộc Quy mỉm cười đầy kiêu ngạo. Đã vài tuần từ khi cô đến đây, từ lúc nhận được cung tên mà Mèo Béo đưa cho, Mộc Quy chưa bao giờ lười biếng bỏ bê việc tập bắn cung. Cô còn đặt tên cho cây cung này của mình một cái tên: Phượng Quy. Đến giờ cô đã có thể bắn được mũi tên ra xa gần trăm mét.
Sau khi học bắn tên xong, Mộc Quy quyết định bước ra ngoài để thực hành. Quyết định xong tất cả mọi chuyện, Mộc Quy cùng Mèo Béo giải quyết vài món ăn, rồi cô để Mèo Béo lên vai mình, đeo bao đựng tên lên lưng, cầm theo Phượng Quy bước ra khỏi lằn ranh giới.
Vừa đặt chân ra khỏi lằn ranh giới, không khí lạnh lẽo ùa đến ngấm vào da thịt cô khiến cô rùng mình. Cô hít sâu một hơi, lấy can đảm chạy về phía trước. Cô đã luyện được cách học bắn tên, lực kéo cung cũng đã cải biến được đôi chút. Thế nhưng cô biết lúc cô chiến đấu không thể nào chỉ đứng im một chỗ mà bắn tên được, làm vậy khác đưa đầu ra cho kẻ địch chém đâu chứ. Điều cô muốn là vừa có thể di chuyển vừa có thể bắn tên trúng đích. Để làm được điều này cô cần phải luyện tập nhiều hơn nữa.
Chạy tầm năm trăm nét, Mộc Quy phát hiện ra một con quái vật con đang đi kím ăn. Sở dĩ cô dám chắc con quái vật này là con con bởi vì nhìn kích thước của nó nhỏ hơn ba con quái vật mà trước đâu cô từng thấy gấp nhiều lần. Móng vuốt cũng không mấy gì là cứng cáp cho lắm, đám quái vật này không ăn thịt người, nhưng chúng lại thích thú với việc giết chóc nhân loại.
Mộc Quy nấp vào rồi bắt đầu quan sát con quái vật hòng tìm điểm yếu của nó, cô muốn một kích tất sát, vì nếu trong một chiêu không giết được nó thì cô sẽ là người chết. Đám quái vật này sức khỏe kinh người, di chuyển cực nhanh, cô không thể chạy nhanh hơn nó được. Vạn vật đều có điểm yếu và cô tin chắc rằng đám quái vật này cũng vậy.
Sau nữa tiếng quan sát con quái vật con, vừa hay đúng lúc nó cúi đầu xuống đất để tìm dấu vết con mồi, Mộc Quy phát hiện ra ngay trên đỉnh đầu con quái vật có một vùng da hình thoi trông có vẻ mềm hơn những nơi khác, mà nếu như không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện ra. Do dự trong chốc lát, Mộc Quy bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển tìm điểm bắn, cô dương cung tên lên, ngắm ngay vào vùng da hình thoi đó, mắt híp lại, rồi thở ra, thả tay để cho mũi tên bay vút đi.
"Phập!!" Mũi tên cắm xuyên vào vùng da hình thoi khiến cho dịch não màu xanh lá bắn ra.
"Grécccc!" Con quái vật con rống lên một cách đau đớn, sau đó ngã vật xuống đất không nhúc nhích. Mộc Quy mỉm cười đầy phấn khích, đưa tay vuốt lỗ tai đầy lông của Mèo Béo, vậy là cô đã đoán đúng rồi. Còn chưa kịp vui mừng bao nhiêu thì một con quái vật trưởng thành đã nhào ra từ trong bụi cây bên tay trái, nó hình như là mẹ của con quái vật con kia. Sau khi nhìn thấy xác con của mình, nó rống to phát tiết đau đớn, sau đó hung dữ nhìn chằm chằm về phía Mộc Quy rồi nhún chân lấy đà lao vút về phía cô với tốc độ cực nhanh.
"Chết tiệt! Béo à, em chạy về vùng cát vàng đợi chị!" Mộc Quy thấy thế bèn chửi thề một câu rồi ra lệnh cho Mèo Béo. Khoản cách giữa nó và cô là mười lăm mét, thế nhưng chỉ trong một cú phóng mà con quái vật đã lao đi được hơn năm mét. Mộc Quy hoảng sợ rút cung tên ra để nhắm bắn nó. Cô vẫn chưa hoàn toàn khắc phục nổi sợ với đám quái vật này. Hơi thở hổn loạn, tay cô run lên, điều này làm cho mũi tên bị chệch đi. Lúc này con quái vật đã tới sát cô, nó tức giận dùng cả hai tay đâm xuyên người cô, sau đó xé toạc cô ra làm hai. Điều cuối cùng mà cô cảm nhận được là cơn đau thấu xương bao trùm lấy người cô.
"Con bà nó, lại chết!". Mộc Quy chửi thầm trong bụng rồi chìm vào bóng tối.
Tỉnh lại lần nữa, Mộc Quy thất tha thất thiểu đi về điểm cư trú an toàn của cô, Mèo Béo không tim không phổi đang nằm ngửa ra phơi nắng. Cô ngồi bệt xuống đất thở dốc, theo bản năng sờ sờ người mình để kiểm tra xem cô còn nguyên vẹn hay không.
"Shit! Đau thiệt chứ! Đồ quái vật khốn khiếp!" Mộc Quy tức giận chửi thề, đến giờ cô không còn sợ nữa mà là cảm thấy tức giận. Con giun xéo lắm cũng quằn, huống hồ Mộc Quy cô không phải là con giun! Cô tức giận đứng bật dậy làm cho Mèo Béo giật mình, ngơ ngác nhìn cô. Sau đó Mộc Quy nghĩ nghĩ gì đó rồi lại ngồi bệt xuống đất.
"Ăn no đã rồi tiếp tục làm việc!!!" Mộc Quy hung dữ quyết định. Sau đó cô kêu Mèo Béo biến ra vài món ăn mà mình yêu thích, một người một mèo cứ thế mà giải quyết hết đồ ăn. Sau khi ăn uống nó nê, Mộc Quy nằm xuống nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ rồi lại đứng lên, cầm lấy cung tên đi tìm quái vật để phát tiết bực tức trong lòng mình. Cô để Mèo Béo leo lên vai cô, cô muốn Mèo Béo cùng vận động với cô, để ít ra sau này nếu không có cô ở bên thì nó cũng có năng lực tự bảo vệ ăn toàn cho chính bản thân mình.
Một người một mèo cứ thế mà tiến về phía trước. Con đường cho dù gian nan, nhưng Mộc Quy không hề từ bỏ. Đây là trách nhiệm, cũng là thử thách mà bên trên giao cho cô!
........................
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi. Tính từ lúc Mộc Quy tới nơi này đã được ba tháng. Trong ba tháng này cô và Mèo Béo cũng không hề rảnh rỗi. Cô không biết mình đã chết bao nhiêu lần, cũng không biết mình đã chịu bao nhiêu cơn đau. Thế nhưng cô biết giờ đây cô đã có thể tự tin giết được quái vật mà không bị chúng nó giết lại. Số quái vật chết trong tay cô cứ thế tăng dần lên. Nhìn xác năm sáu con quái vật nằm trên mặt đất, cô kiêu ngạo nhếch mép cười. Trãi qua ba tháng cực khổ huấn luyện không ngừng nghỉ, chết rồi sống lại, sống lại rồi lại chết đi, nếu như Mộc Quy cô còn chưa học được bản lĩnh thì cũng đừng tên Mộc Quy nữa, nên đổi tên thành Đồ Cùi Bắp đi thôi.