Ở trong Mộc phủ có bóng người bay lên, bọn họ bay đến tuốt trên cao, chỉ có thể nhìn thấy được hình dáng.
Không nhìn ra được là ai, nhưng đích thị là từ phủ quận chủ bay ra.
Bạch hổ có cánh to lớn, chở trên lưng ba người, Tiểu Lệ, Đại Vỹ và Lê Tần.
Bọn họ quan sát tình hình xung quanh, quyết định không để những khối đá lớn sao chổi này gây hại cho người dân.
Kim Chi và Lê Dung cũng từ trong nhà đi ra.
Bọn họ không phải là đấu tông, không đủ sức như mấy người kia, chỉ có thể ở dưới này bảo vệ Mộc phủ cho tốt.
Lại nói đến, quan tài của Ngọc Diệp còn chưa hạ táng, Kim Chi muốn ở lại đây thay thế cho em gái mình bảo vệ Mộc gia.
- Tiểu Lệ, ở khoảng cách như này đã được chưa? Các người đều là đấu tông, từ đây rơi xuống, lỡ ta không có hứng kịp thì cũng không chết được đâu.
- Nói bậy! Ngươi là thần thú, dĩ nhiên phải có khả năng này!
- Ta nói là lỡ như! Nhưng, cũng chỉ có bốn chúng ta, vẫn không thấy đủ sức.
Mấy người họ nhìn nhau, cảm thấy Bạch hổ nói đúng.
Mấy khôi đá này rơi khắp nơi, đâu phải một, hai tảng.
Phải nói là thiếu nhân lực trầm trọng.
Phía xa xa, lại có mấy người bay lên trời.
Nhìn theo phương hướng, là của học viện Trần Hưng!
Lão Tôn và ba lão sư đã bay vút lên cao, tuy nhiên, ba vị lão sư kia đều cưỡi thú có cánh mà bay lượn.
Còn lão Tôn, ông ta chính là tự bay, trình độ này phải là đấu hoàng rồi?
- Sư phụ!
Tiểu Lệ hét lên, thành công thu hút mấy vị lão sư.
Tôn hiệu trưởng quay lại nhìn cô.
- Tiểu Lệ, Đại Vỹ, ở đây rất nguy hiểm, các con mau xuống đi!
- Con không sao, có thể giúp mọi người một tay!
- Được, nhớ cẩn thận!
Nhóm người của Tiểu Lệ có thần thú hỗ trợ, tự nhiên lão Tôn cũng không còn lo lắng.
Hoàng cung Tinh Châu, lại có hai bóng người cưỡi thú bay lên trời.
Là thái hoàng đế Nguyễn Cẩn, cùng với con trai ông là hoàng đế Nguyễn Thiệu.
Mấy vị thái tử ở trong thành chạy ra, dẫn theo mấy đội kỵ binh, khí thế hừng hực.
Thái tử Nguyễn Du và tam hoàng tử Nguyễn Thuận cưỡi huyền thú hắc lang, chia nhau ra từng đoạn.
Nhị hoàng tử Nguyễn Tích cưỡi ngựa trắng tách ra một hướng khác.
Sau lưng bọn họ đều dẫn theo mấy chục binh lính, chia ra các ngõ ngách, muốn bảo vệ người dân.
Đám người ở trên bầu trời bắt đầu ra tay, bọn họ đang dùng sức đánh vỡ mấy khối đá to lớn kia.
Đất đá này không biết từ nơi nào rơi xuống, đặc biệt cứng cáp.
Họ phải đánh mấy lần mới vỡ được một tảng.
Đá to rớt ra, chia nhỏ thành những cục bằng nắm tay.
Từ nơi bọn họ rớt xuống nếu trúng phải người, có thể gây tổn thương rất nặng.
Nhiệm vụ của đám người bên dưới chính là đỡ hoặc đánh nát mấy khối đá nhỏ đó.
Giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất có thể.
Không chỉ ở một nơi, mà bọn họ phải chia đều ra.
Tuy nhiên số lượng cao thủ ít, thực lực lại có hạn.
Cho nên rất nhanh đã có nơi đá bị rơi xuống mà không có người đỡ.
Tiếng khóc thương lan truyền, người bị nạn ngày càng tăng lên, rất nhanh đã náo loạn từng hồi.
Phượng Hoàng đứng bên dưới Linh Vân giới.
Nhìn lỗ to lỗ nhỏ, đất đá vẫn đang rơi.
Nếu cứ rơi mãi như vậy, Linh Vân giới có khi không chịu được trăm năm nữa mà sụp đổ hoàn toàn.
Trong khi đó người ở hạ giới cũng phải chịu tai họa.
Mấy người Huyết đế nhìn nhau.
Bọn họ không có cách, cũng không biết nên làm gì.
Phượng Hoàng lấy từ trong tay áo ra một sợi lông đuôi của chim phượng hoàng.
Cô ném chiếc lông bay về phía Linh Vân giới.
Trong phút chốc hào quang bắn ra, sáng chói, uy lực mạnh mẽ truyền đi bốn phía.
Lông vũ kia nhìn nhỏ bé như vậy mà còn mạnh hơn Huyết đế bọn họ.
Nó ở bên dưới Linh Vân giới không ngừng phát tán năng lượng.
Những nơi đất đá đang rơi cũng dừng lại hẳn.
Bọn họ kinh ngạc nhìn Phượng Hoàng, chỉ một sợi lông đã có uy lực như vậy? Đúng là thần không sai!.
ngôn tình sủng
- Phượng Hoàng tỷ lợi hại! Đệ sùng bái tỷ quá đi!
Tiểu Hồ hai mắt long lanh, kích động nhìn cô.
Phượng Hoàng liền xoa đầu cậu.
- Nếu em chăm chỉ học tập, có thể qua mấy trăm năm sẽ theo kịp ta!
- Thật sao?
- Ừ, chúng ta nhanh trở về thôi.
Đùa rồi, một kim đan kỳ qua mấy trăm năm sẽ đạt được thần tôn sao? Mấy ngàn năm thì còn nghe được.
Chắc chỉ là lời nói khích lệ mà thôi.
Dưới hạ giới loạn lên từng hồi, đám người ở phía trên phá đá cũng đã kiệt sức, người bị thương càng lúc càng nhiều.
Đập một tảng cũng phải tung mấy chiêu.
Đúng là mệt chết người.
Tiểu Lệ ở trên không trung chóng mắt rơi xuống.
- Tiểu Lệ!
Bạch hổ kêu lên, bay lại hứng cô ở trên lưng.
Tiểu Lệ bị tiếng kêu của thần thú làm cho bừng tỉnh.
Cô nhất định không thể bỏ cuộc, lấy trớn từ lưng hổ tiếp tục nhảy lên.
- Tiểu Lệ, không cần gắng sức!
Bạch hổ lo lắng cho cô.
Đại Vỹ và Lê Tần cấp bậc chưa bằng, hai người họ đã ở bên dưới hỗ trợ đám người thái tử rồi.
Ở đây còn mỗi cô, bên kia là mấy người lão sư và hoàng đế.
Tiểu Lệ ở trước mặt một khối đá, khối này to gấp 5 lần mình, tung mấy chiêu cũng không tài nào phá được nó.
Cô đã cạn kiệt linh lực rồi!
Bạch hổ ở bên kia dùng móng vuốt phá đá.
Từ sớm tới giờ phá cũng phá được không ít, móng vuốt của nó sắp mòn luôn rồi.
Lại thêm một khối đá từ trên rơi trúng vào người Tiểu Lệ.
Bạch hổ vừa quay lại đã nhìn thấy cô đang rơi xuống.
- Tiểu Lệ!
Một bóng người lập tức xẹt qua mặt Bạch hổ, nhanh hơn đón Tiểu Lệ vào trong tay.
Tiểu Lệ kiệt sức, thở hồng hộc, lúc này mới nhìn xem là ai đỡ cô.
Phút chốc ánh mắt của cô dao động, kinh ngạc không dám tin.
- Tiểu thư!!!
Bạch hổ lập tức cúi đầu, khom người xuống.
Cung kính hô lên.
- Điện hạ, ngài tỉnh rồi!.