Kim Chi và Lê Tần đứng ở trong phòng Ngọc Diệp.
Lại thấy người hôn mê nằm ở trên giường kia vô cùng lạ mặt.
Tiểu thư gọi bọn họ đến có chuyện quan trọng, không lẽ là nhìn người này thôi sao? Đây là ai? Sao có thể nằm trên giường của Ngọc Diệp?
- Tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì?
- Đừng vội!
Ngọc Linh lấy chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay áo, mở ra.
Ánh sáng hình cầu bay lên, cô liền thi triển thuật pháp, cho ánh sáng đó nhập vào người của Yểm hậu đang nằm trên giường.
Ngọc Linh phóng ra hàn quang diệu kỳ, điều hòa thân xác đó thật tốt.
Lê Tần và Kim Chi cũng chăm chú nhìn theo.
Trông chốc lát, cô gái kia cử động, mở mắt lên nhìn trần nhà, rồi từ từ ngồi dậy.
Ánh mắt cô ta đảo quanh một vòng, khuôn mặt tinh xảo như điêu như khắc, môi mọng đỏ lập tức lắp bắp.
Hai mắt tràn lệ mông lung, lại gọi Kim Chi trước tiên.
- Tỷ tỷ!
Kim Chi ngạc nhiên, cảm giác vừa quen vừa lạ.
Lồng ngực tự nhiên lại đau nhói.
Cô gái kia đi xuống giường, quỳ trước mặt Ngọc Linh, chắp tay nói rằng:
- Tiểu thư, thuộc hạ không làm tròn trách nhiệm, để người ta khi dễ Mộc phủ.
- Đứng lên đi! Làm tốt lắm.
Ngọc Linh kéo tay cô đứng lên, Yểm hậu mới phát hiện cái gì đó không đúng.
Đôi tay ngọc ngà ở trước mắt này không giống của cô.
Kim Chi dựa theo cảm giác, đi đến gần nhìn Yểm hậu, hốc mắt rưng rưng, cẩn thận hỏi lại.
- Cô gọi lại một lần nữa xem!
- Tỷ tỷ!
Kim Chi không hiểu sao trong lòng lại chấn động mấy hồi, nước mắt cô trào ra như thác.
Hai tay cũng bất giác run run.
- Gọi lại lần nữa!
- Tỷ tỷ!
Bờ môi Kim Chi mấp máy, xác thực người trước mặt không sai! Cô ôm thật mạnh Yểm hậu vào trong lòng, khóc thật to.
- Ngọc Diệp! Hu hu hu...
Lê Tần kinh hãi!
Ngọc Diệp?
Cô ta là Ngọc Diệp?
Chuyện gì xảy ra vậy? Sao cô ấy lại là Ngọc Diệp được? Vậy người nằm trong quan tài lại là ai?
- Cô thật sự là Ngọc Diệp?
Lê Tần không nhịn được buộc miệng hỏi.
Yểm hậu nhìn anh ta, nước mắt long lanh không ngừng rơi xuống.
- Lê Tần! Đúng là ta!
Lê Tần không kìm được nước mắt, thật sự muốn đi lại ôm cô giống như Kim Chi, nhưng mà anh không làm được.
Ngọc Diệp sống lại rồi! Anh vui mừng không tả nổi.
Miệng thì cười toe toét, nhưng sao nước mắt cứ rơi ra.
Ngọc Linh nhìn mấy người họ vui mừng khóc òa, trong lòng cũng rạo rực vui lây.
- Ngọc Diệp, em cảm thấy cơ thể mới này như thế nào?
Kim Chi và Ngọc Diệp dứt nhau ra, lúc này cô mới khởi động linh lực, liền kinh ngạc kêu lên.
- Tiểu thư, thực lực quá khủng bố rồi!
Ngọc Linh gật đầu, vui vẻ "ừ" một tiếng.
Không khủng bố mới là lạ! Thân xác của Yểm hậu đã tu luyện tới Nguyên Anh đỉnh phong.
Dù là ở Linh Vân giới cũng không kiếm ra được mấy người làm đối thủ.
Ngọc Diệp đi đến bàn trang điểm, nhìn mình ở trong gương.
- Thật xinh đẹp, khuôn mặt này, thân thể, làn da này đều là cực phẩm!
Cô kinh diễm, tự xem chính mình ở trong gương mà khen.
Sau đó quay lại quỳ xuống, dập đầu với Ngọc Linh.
- Đa tạ tiểu thư tái sinh thuộc hạ! Ban cho em một thân xác mới! Ân đức này đời đời kiếp kiếp đền đáp không hết!
Kim Chi cũng tới bên cạnh Yểm hậu, quỳ xuống dập đầu với Ngọc Linh.
- Đa tạ Mộc tỷ thương xót, cứu Ngọc Diệp.
Kim Chi cả đời cũng sẽ ghi nhớ.
Tùy thời tùy khắc cho Mộc tỷ sai bảo.
- Được rồi được rồi! Đứng lên đi.
Từ nay ta sẽ gọi Ngọc Diệp là Yểm Nhi, tránh để người khác hoài nghi thân phận.
Yểm hậu lập tức cúi đầu một lần nữa.
- Đa tạ tiểu thư ban tên! Từ đây về sau, em sẽ là Yểm Nhi!
Kim Chi không biết nghĩ gì, lập tức khóc bù lu bù loa lên.
- Không! Không chịu đâu! Là Ngọc Diệp! Là Ngọc Diệp của ta! Hu hu hu...
Thân xác đã đổi khác rồi, tên cũng muốn thay đổi luôn sao? Cô nhất thời không chịu được, khóc nấc lên giống như một đứa trẻ con!
- Tỷ tỷ ngốc! Yểm Nhi để cho mọi người gọi.
Tỷ cứ gọi ta là Ngọc Diệp cũng được mà!
- Thật không? Hức hức...
Yểm Nhi gật đầu, người chị mới chịu nhỏ tiếng khóc lại, sau đó hai người lại ôm lấy nhau, không muốn buông ra.
Ngọc Linh nhìn một cảnh này, trong lòng cũng xúc động gần chết.
Thi thể Ngọc Diệp được an táng ở hậu viện Mộc gia.
Bài vị đặt ở trong phòng Ngọc Diệp, bởi vì cô sống lại rồi, không cần người quỳ bái đốt nhang nữa.
Phủ quận chủ xuất hiện thêm một cô nương tên Yểm Nhi, dung mạo xuất chúng, tài đức có thừa.
Kim Chi lại quấn quýt bên cô ấy, không muốn về nhà.
Bảo cô ấy tách xa Yểm Nhi ra thì Kim Chi sẽ khóc.
Cho nên, mọi người cũng để yên như vậy.
Họ có cảm giác như Kim Chi đang xem Yểm Nhi kia là Ngọc Diệp mà đối xử.
Chắc là bị mất em gái nên Kim Chi sốc nặng, mới xem người khác thành Ngọc Diệp.
Mà chính xác là cô ta cứ kêu Yểm Nhi là Ngọc Diệp.
Mọi người chỉ sợ cô đau thương quá mà hóa tâm bệnh.
Dĩ nhiên, trừ Lê Tần ra, mấy người ở trong phủ chẳng còn ai biết.
Mấy ngày tới, phủ quận chủ đều yên bình trôi qua..