Tương Tư cho rằng quên một người, chung quy chỉ là vấn đề của quá trình, sau buổi sáng ngày hôm nay, ca ca làm chuyện như vậy với nàng, để nàng nếm trải được cảm giác tuyệt đỉnh, dường như nàng đã thực sự không còn nhớ được Tiêu Chính Bình trông như thế nào nữa rồi.
Nàng nghĩ, cứ tiếp tục như vậy, chung quy sẽ có một ngày, nàng có thể thản nhiên nâng kiếm, cho dù có đâm thủng trái tim Tiêu Chính Bình, nàng cũng không chớp mắt lấy một cái.
Đêm lạnh lẽo, Hoa Tư ôm tay áo chứa đầy Càn Nguyên Hồi Lực Đan, rời khỏi Tương Tư Lâu, ngọn đèn cung đình trên đỉnh đầu dưới hành lang nhẹ nhàng đung đưa.
Vạt áo của bà lay động theo tiết tấu của đèn cung đình, sau khi đi khá xa, bà dừng lại giữa hành lang, Tiểu Đào đưa tiễn phía sau bà cũng dừng lại.
“Chăm sóc tiểu thư, đừng để tiểu thư xảy ra chuyện.”
Hoa Tư hơi nghiêng đầu, khóe mắt nhìn thoáng qua tỳ nữ bên người Tương Tư.
Tiểu Đào ở sau lưng bà, đứng lặng lẽ như một gốc cây, nàng cúi đầu, cung kính nói:
“Thưa vâng.”
“Lần này may mắn tìm được người trở về, lần sau, e rằng sẽ không dễ dàng như vậy đâu.”
Hoa Tư quay đầu lại, nhìn về phía ánh trăng bên ngoài hành lang, chậm rãi thở dài:
“Muốn thay đổi thời tiết, nhà quan chúng ta có câu, một đời vua một đời thần, một trận gió tanh mưa máu.”
Tiếng thở dài lẳng lặng vang lên trong bóng đêm.
Lão cung chủ Lưu Diễm Cung về trời, sang ngày hôm sau, cả tòa cung điện Lưu Diễm Cung gõ vang hồi chuông báo tử, Nhung Vu ngồi trên bảo tọa cung chủ, phân phó cung nhân đưa tin tới triều đình.
Vô số chim bồ câu bay lên từ bức tường cung điện cao chót vót, tản ra tứ phía, vài con hãn huyết bảo mã đạp vó ngựa ra khỏi cửa cung.
Các bang phái nhỏ trực thuộc Lưu Diễm Cung, các thế lực lớn, thậm chí cả quan viên trong phạm vi thế lực của Lưu Diễm Cung, từ khi nhận được tin tức, bắt đầu khởi hành vội vàng về chịu tang tại Lưu Diễm Cung.
Rất nhiều môn phái lớn không hề liên quan gì đến Lưu Diễm Cung, cũng phái người, một tay dâng lễ vật, chúc mừng tân cung chủ kế vị, một tay cầm điếu văn, muốn tới trước linh cữu lão cung chủ ra vẻ ta đây một phen.
Cả tòa Lưu Diễm Cung, trước khi lão cung chủ chết thì vắng vẻ lạnh lẽo, ngược lại sau khi chết lại vô cùng náo nhiệt.
Trong điện của các phu nhân, từ sau khi khách khứa tới mới dần dần có vài tiếng khóc truyền ra, vải bố trắng treo khắp nơi, bắt đầu từ tân cung chủ, toàn bộ trên dưới Lưu Diễm Cung đều mặc y phục màu trắng.
Tứ đại hộ pháp, tám vị trưởng lão, mười sáu quản sự, 32 chấp sự, 64 hành chủ tọa trấn trong cung, không một ai vắng mặt.
Một yến hội giống như nước chảy được trải dài ở thị trấn dưới chân Lưu Diễm Cung, kiếm khách giang hồ, quan to hiển hách, văn nhân xướng kĩ, được mời hay không được mời đều có mặt.
Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt này, khiến Lưu Diễm Cung luôn bị đè nén trong bầu không khí áp lực chán nản, cũng đặc biệt sinh động.
Trong màn đêm dày đặc, ngọn lửa rực cháy bên đường.
Tương Tư mặc đồ trắng, chậm rãi bước trên con đường to rộng, ven đường đều là tử sĩ mặc áo giáp đen, võ trang đầy đủ canh gác Lưu Diễm Cung.
Đi trước nàng là một ám vệ bên người Nhung Vu, hắn ta dẫn nàng tới Điện Nghị Sự của Lưu Diễm Cung, lúc này mới dùng hai tay ôm quyền, cung kính thối lui về phía sau.
Tương Tư nhấc làn váy trắng, giơ tay chỉnh lại đóa mận trắng bên thái dương, nâng chân bước vào cửa lớn nguy nga cao ngất của Nghị Sự Điện.
Trong điện không có người, chỉ có một cỗ quan tài, những ngọn nến sáng ngời khắp xung quanh.
Nàng nhất thời có chút sợ hãi, mở miệng hỏi:
“Đại ca? Đại ca huynh ở đâu? Không phải ngày mai mới phát tang cho cha hay sao? Vì sao hôm nay đại ca đã gọi muội tới đây? Đại ca, huynh đừng làm muội sợ.”