" Tất nhiên là tôi biết rồi.
" Tần Húc nói, " Có chuyện gì hay sao ?"
Ngụy Kiệt lục lọi trong cặp, đưa cho anh một chùm chìa khoá, có vẻ là chìa khoá của căn nhà cổ kia, đắn đo một chút rồi nói tiếp :
" Giúp tôi dọn dẹp căn nhà này sạch sẽ một chút, sau khi đến lễ đường chúc mừng ba xong tôi sẽ về đây.
"
" Nếu mệt quá, cậu có thể nghỉ ngơi rồi làm, dù sao căn nhà theo lối kiến trúc cổ này dọn dẹp cũng khá vất vả.
"
" Lời cậu đã bảo, chắc chắn tôi sẽ làm.
Bây giờ cậu đi luôn ư ?" Tần Húc thấy Ngụy Kiệt rời đi liền gọi theo.
" Ừm.
" Ngụy Kiệt khẽ gật đầu.
Ngụy Kiệt gọi anh trai đến đón mình, hai người trở về nhà sửa soạn thêm đôi chút rồi cùng tới lễ đường.
Đối với người con trai út như Ngụy Kiệt, cáu mặc một bộ vest đen, mái tóc được vuốt keo cẩn thận, vẫn là bộ dạng hoàn hảo đến đáng kinh ngạc.
Cậu nhìn ba mình và Tô Linh đang đứng ở trên lễ đường, cũng không muốn nói thêm gì về họ cả, đợi đến một lúc lâu sau Ngụy Đông mới lên tiếng nhắc nhở :
" Tiểu Kiệt, em cũng nên kính ba mẹ một ly rượu đi, như vậy sẽ tốt hơn.
"
" Mẹ ?" Ngụy Kiệt nhìn Ngụy Đông, ánh mắt ánh lên vẻ khinh thường.
" Có đánh chết thì em cũng chỉ có một người mẹ thôi ạ.
"
Ngụy Đông thở dài, anh xoa đầu cậu, giọng nói vẫn luôn nhẹ nhàng mà nói :
" Em không thấy ba đang rất hạnh phúc sao ? Khi mẹ qua đời, anh cũng rất đau lòng, nhưng anh nghĩ cũng nên để cho ba có được một người bên cạnh bầu bạn chứ.
"
" Ba và dì ấy luôn yêu thương anh mà, anh nói gì cũng đều đúng cả.
" Ngụy Kiệt tùy tiện cầm cốc nước ngọt trên bàn mà uống.
Ngụy Kiệt thật sự nói không sai, sau khi cậu đến New York, tình yêu thương của cả ba cậu và Tô Linh đều đã dành hết lên anh trai cậu.
Có lẽ trong lòng họ, cậu hẳn không thể sánh bằng anh trai mình, cậu không thể chấp nhận việc có một người phụ nữ khác thay thế mẹ mình, vậy nên họ cũng chỉ muốn cậu biến đi càng xa càng tốt mà thôi.
Ngụy Trấn Nam và Tô Linh, cả hai người tiến tới phía Ngụy Kiệt, ông nhìn cậu một lát rồi mới nói :
" Tiểu Kiệt, ba thật sự mong con sẽ chấp nhận việc này, đó là quyết định của ba.
"
" Không sao đâu ạ.
" Ngụy Kiệt cúi đầu.
" Con không cản ba, ba muốn làm gì cũng được.
"
" Con thật sự chúc ba và dì hạnh phúc.
" Ngụy Kiệt thật sự vẫn không thể can tâm mà nói ra câu này.
Đợi đến khi hôn lễ đã kết thúc, Ngụy Trấn Nam và Tô Linh đang tiếp những người khách ra về, Ngụy Kiệt bấy giờ mới từ từ tiến tới, ra hiệu muốn nói chuyện riêng với họ.
Trong căn phòng chờ nhỏ, Ngụy Kiệt cúi đầu, cậu do dự hồi lâu rồi cũng nói :
" Ba à, ba biết trong lòng con thật sự không muốn hôn lễ này.
Nhưng khi nãy con đã giữ thể diện cho ba và dì mà không làm loạn, con mong ba sẽ chấp nhận điều con sắp nói.
"
" Con muốn gì ? Tiền hay là.
.
" Ngụy Trấn Nam hỏi.
" Con không muốn ở trong căn nhà này nữa.
" Cậu ung dung nói.
" Con! Tiểu Kiệt! " Ánh mắt Tô Linh ánh lên vẻ buồn bã nhìn cậu.
" Con sợ nếu ở trong căn nhà này, con sẽ không nhịn được mà nói những lời không hay với dì.
" Cậu nhìn Tô Linh, " Con nghĩ kỹ rồi, con sẽ sống ở căn nhà cũ của mẹ.
"
Ngụy Trấn Nam cũng hiểu rõ tích cách cậu con trai út của mình, biết cậu sẽ không chấp nhận sự thật này, vậy nên với ý định muốn ở riêng của cậu ông cũng không ngăn cản.
Ông không nói gì, chỉ móc trong túi áo ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cậu, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng :
" Mong rằng khi con quay lại sẽ không có thái độ như bây giờ.
"
" Nếu thế, ba có thể cho con trở lại New York không ?" Ngụy Kiệt cau mày.
" Con trở lại New York, con sẽ tiếp tục sống ở đó, sau này cũng sẽ nhập tịch ở đó, không làm ảnh hưởng cuộc sống hạnh phúc của ba người ạ.
".