" Cậu cũng đừng mãi như thế.
" Ngụy Kiệt ngồi xuống ở cạnh giường bệnh Tần Húc.
Đây là lần hiếm hoi mà Ngụy Kiệt mang theo dáng vẻ nhẹ nhàng tới như vậy.
Ngụy Kiệt cúi đầu, đôi mắt vậy mà cũng trở nên buồn bã hơn, mãi cậu mới nói tiếp :
" Thật ra, cậu là người hiếm hoi, nói tôi là người tốt.
"
" Ba của tôi, ông ấy đã luôn cho rằng tôi là một đứa xui xẻo.
Vì cứu tôi nên mẹ của tôi mới phải qua đời.
"
Đây là một điều khiến cậu luôn cảm thấy tự ti, không dám cởi mở hơn với xã hội.
Ba của cậu từ khi cậu còn nhỏ đến giờ đã luôn cho rằng cậu là nguyên nhân làm cho mẹ cậu phải qua đời, lâu dần cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của Ngụy Kiệt.
Mà Ngụy Kiệt nhận ra mình đã để lộ cảm xúc quá nhiều trước mặt Tần Húc bỗng chốc tỏ vẻ ngượng ngùng, cậu lắp bắp mà giải thích :
" Mấy lời vừa rồi, là tôi nói linh tinh thôi, cậu đừng có để ý.
"
"Không sao mà, tôi cảm thấy rằng, nếu như cậu thoải mái nói ra tâm sự của mình, cậu sẽ thoải mái hơn.
"
Mặc dù Tần Húc nói là vậy, nhưng anh thật sự không thể nào làm được.
Trước giờ, anh chưa bao giờ dám nghĩ tới việc công khai bản thân mình có tình cảm với người cùng giới trước mặt người khác, kể cả là những người thân thiết nhất.
Ngoại trừ A Vương do gã tình cờ biết được việc này, còn lại Tần Húc đều luôn giấu kín.
Anh nhìn Ngụy Kiệt, có lẽ từ bé cậu đã được sống vui vẻ, sung sướng nên thật sự rất đẹp trai, gương mặt dù mang vẻ nhẹ nhàng, vậy mà biểu cảm lúc nào cũng lạnh tanh khó gần, điều đó tạo nên một sự đối nghịch rất thu hút người khác mà có lẽ Ngụy Kiệt không biết được.
Bàn tay của Tần Húc khẽ giơ lên, chạm nhẹ vào mái tóc của Ngụy Kiệt.
Đến khi nhận ra, cộng thêm vẻ mặt ngạc nhiên của Ngụy Kiệt, Tần Húc mới vội vàng chống chế :
" Tóc mái của cậu bị rủ xuống rồi, như vậy không còn đẹp trai nữa, tôi giúp cậu vuốt lại.
"
" Ồ.
" Ngụy Kiệt không nghi ngờ, cậu lấy chiếc gương nhỏ trong cặp sách ra soi.
" Đúng thật này.
"
" Thấy khoẻ hơn thì tự đi về nhé.
Tôi có hẹn, sẽ về nhà muộn.
" Ngụy Kiệt vác cặp lên vai, cậu chào Tần Húc một tiếng rồi rời đi.
Ngụy Kiệt đứng trước cổng trường, rất nhanh sau đó đã có một chiếc xe hơi sang trọng phóng đến, từ trên Ngụy Đông bước xuống, vừa cầm cặp sách, lại giúp cậu mở cửa xe.
Anh xoa đầu Ngụy Kiệt đầy yêu chiều, lại nhìn xung quanh rồi mới lên tiếng :
" Tiểu Kiệt, cậu nhóc kia đâu ? Anh tính đưa cả hai đứa đi ăn tối nữa mà.
"
" Phòng y tế ạ.
Cậu ta bị đánh chấn thương.
" Ngụy Kiệt thành thật đáp.
Ngụy Đông khẽ lắc đầu, anh hiểu rõ lý do vì sao Tần Húc lại đồng ý nghe theo lời Ngụy Kiệt.
Bây giờ Tần Húc lại bị đánh như vậy, có khác nào nói Ngụy Kiệt đã không giữ được lời hứa bảo vệ của mình.
Thân là một người anh trai tốt, Ngụy Đông đã nghiêm túc dạy dỗ lại em trai của mình.
" Tiểu Kiệt, nếu em đã hứa rồi, anh mong em sẽ bảo vệ Tần Húc, dù sao nhóc đó cũng chăm sóc em rất tốt đấy chứ.
"
" Anh vừa ghé qua nhà, được dọn dẹp rất ngăn nắp, quần áo của em cũng đã được giặt sạch, có sẵn sữa tươi và hoa quả trong tủ lạnh,! Tần Húc làm rất tốt, lẽ ra nếu nó muốn, anh sẵn sàng tăng thêm tiền lương.
"
" Anh à, em không phải không muốn đi trả thù.
" Ngụy Kiệt nói.
" Bị người ta giành mất đồ chơi, em là người bực mình đó.
"
" Nhưng căn bản là Tần Húc quá hèn nhát, quá yếu ớt, nếu cậu ta cứ vậy, em bảo vệ cậu ta thế nào ?"
Ngụy Đông đặt tay lên vai Ngụy Kiệt, đối với việc bạo lực học đường, anh biết rõ rằng em trai mình rất căm phẫn, dù sao lúc còn nhỏ, khi mới sang New York thì Ngụy Kiệt cũng rất hay bị các bạn bè trêu chọc vì cậu là người Châu Á.
Đối với những sự phân biệt đó, Ngụy Kiệt đã phải tự mình vật lộn, vậy nên cậu cảm thấy rất khinh thường sự cam chịu bị bạo lực của Tần Húc.
" Dù em không nói, nhưng anh biết em sẽ làm gì.
"
" Em sẽ ép buộc cậu ta phải tự mình xử lý đám người đó, thế thì cậu ta mới không còn sợ hãi nữa.
"
" Được rồi, anh tin em.
" Ngụy Đông mỉm cười.
" Đối với anh, miễn em làm được điều có ích, dù hậu quả là gì, anh cũng sẽ không quan tâm.
".