Đừng bao giờ xem nhẹ cảm xúc của trẻ con, vì rất nhiều hành động cùng lời nói tưởng như vô tình của người lớn, có thể sẽ đi theo đứa trẻ đến tận khi chúng trưởng thành.
***
Tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, Quan Lệ Nguyệt nặng nề mở mắt, nhìn chằm chằm vào khoảng đen trước mặt.
Đôi môi hồng cong lên, vẽ ra một nụ cười chua chát:
“Cái giấc mơ chết tiệt!”
Nhận thấy cả người đang nhớp nháp mồ, khẽ rủa một câu, cô nhanh chóng rời khỏi giường.
Nước ấm từ vòi sen trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng bao trọn lấy cả cơ thể nhỏ nhắn.
Dưới làn nước êm dịu, đôi mắt phượng sắc bén hơi khép lại, tựa như một tính đồ đang tắm mình trong nước thánh thanh tẩy.
Có một số chuyện vốn không muốn nghĩ đến nhưng...
Dưới sự gột rửa của nước, những bí mật dần dần được hé mở.
Đằng sau tấm lưng trần trắng mịn, những vết sẹo chi chít đã bắt đầu xuất hiện.
Cách đây gần của rất nhiều năm về trước…
[Anh… em xin anh… đừng đi mà… em xin… anh…]
Một người phụ nữ tóc tai rối bù, khổ sở ôm lấy chân người đàn ông.
Mặc cho ông ta cự tuyệt, bà cũng nhất quyết không buông tay.
[Hừm, con đàn bà kinh tởm.
Còn không biết tự mình soi gương!]
Vừa điên cuồng mắng chửi vừa không ngừng đấm đá, căn bản không coi người dưới chân mình là vợ.
Giờ khắc này đối với ông ta, người phụ nữ ấy chính là một cục nợ gớm ghiếc vô tích sự.
[Em xin anh… là em sai, đừng bỏ đi mà…]
[Cút!!!]
Một đạp khiến bà văng vào tường, người đàn ông lúc này mới từ tốn chỉnh trang lại quần áo rồi lạnh lùng quay đi.
[Bẩn thỉu!!!]
Úp mặt xuống sàn nhà lạnh lẽo, người phụ nữ thất thanh khóc rống, như muốn tỏa lòng ấm ức đau khổ.
[Ba… mẹ…]
Vợ chồng hai người giằng co ầm ỉ cả một ngày trời lại chẳng hề hay biết, trong một góc nhà chật hẹp, đứa con gái nhỏ tuổi của họ đã chứng kiến hết thảy.
Sự hèn mọn bất lực của mẹ, lẫn tính vũ phu, bạo lực của cha.
Cô bé lặng lẽ lau đi nước mắt, đau lòng bước đến chỗ mẹ mình.
[Mẹ ơi…]
Đôi mắt tròn long lanh nước, ngây thơ chăm chăm nhìn vào những vệt bầm tím trên người mẹ.
Bàn tay nhỏ bé giơ lên, run run chạm vào những vết thương ấy.
[Mẹ ơi… đau… đau lắm phải không?]
Vừa nhìn thấy gương mặt non nớt của con gái, người phụ nữ kia như phát điên mà bật dậy, ghì chặt lấy cô bé vào lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm.
[Không đâu, không đâu… còn con ở đây, anh ấy sẽ không bỏ rơi mình đâu…]
Lặng lẽ ngắm nhìn những vết sẹo trên lưng, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười chua chát.
Người ta vẫn thường nói: Thời gian sẽ chữa lành mọi thứ, kể cả những vết thương.
Nhưng chẳng ai nói, khi vết thương đã lành thì những vết sẹo sẽ xuất hiện.
Tổn thương vẫn mãi là tổn thương.
[Aaaa… đừng mà, đau quá ba ơi…]
Mặc cho con gái van xin, sau mỗi một lần người đàn ông vung tay, cái thân hình nhỏ bé dưới chân ông ta lại ra sức run rẩy.
Trên cái cơ thể non nớt ấy, không có chỗ nào là lành lạnh, tay chân xước xát, những vết cắt ứa máu lẫn cùng những vệt bầm tái tím.
Trước đòn roi dã man, cơ thể mong manh ấy như đạt tới giới hạn.
Em cong người, tất cả những thứ em đã ăn đều cuồn cuộn nôn ra.
[Súc vật!!!]
Mặc kệ con gái đang nôn mửa đến mật xanh mật vàng, ông ta hung hăng giơ tay đánh vào đầu em.
[Tưởng Hào… đủ rồi…]
Người phụ nữ lao đến, dùng thân mình che chắn cho con.
Nhưng cái hành động đầy tình mẫu tử này như càng làm gã đàn ông thêm phần điên tiết, lực tay đánh xuống ngày một mạnh hơn.
[Con nghiệt chủng vô ơn… hai mẹ con mày đi chết đi…]
Sau một hồi đấm đá thoải mái, Tưởng Hào thở phào một hơi, thỏa mãn vuốt tóc rời đi, chẳng thèm liếc nhìn hai người dưới chân vừa bị ngược đãi, sống chết làm sao!
Nhìn bóng lưng của kẻ được gọi là cha ngày một khuất xa, trong đôi mắt non dại của một đứa trẻ tám tuổi, giờ đây đã nhuốm màu uất ức.
[Mẹ ơi, chúng ta đi thôi… làm ơn…]
Dù vẫn còn là một đứa trẻ nhưng cô bé Quan Lệ Nguyệt khi ấy đã hiểu rằng, nếu còn tiếp tục ở lại đây, một ngày nào đó mẹ và em chắc chắn sẽ chết dưới đòn roi nghiệt ngã của cha.
Em sợ đau… em sợ đau lắm…
Vì sao lại đánh em? Em đã làm gì sai sao?
Mỗi lần gặp ba… ba lại đánh em.
Em không muốn gặp ba nữa, không muốn thấy ba nữa.
Những câu hỏi ngày ấy cho đến bây giờ Quan Lệ Nguyệt cô vẫn chưa tìm được câu trả lời, và hiện tại nó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
[Cha dạy dỗ con cái, các người có quyền gì mà chỉ trích tôi.]
Trong buổi xét xử hôm ấy, trước mắt quan tòa, chẳng còn hình tượng bảnh bao hào hoa mọi ngày, mắt long sòng sọc, ông ta như phát điên mà cay độc mắng chửi đứa con nhỏ ốm yếu.
Nếu không phải có cảnh sát ở đây, hẳn là “người làm cha” ấy đã giết chết em.
[Con khốn nạn, ngày hôm đó tao không nên nương tay… để rồi bây giờ mày cắn ngược lại cha ruột mày… đồ sao chổi...]
Trước những đòn roi ngoan độc của chồng, người vợ không thể chịu đựng nổi đã bất hạnh qua đời, những hành vi bạo lực ngược đãi của ông ta cũng lần lượt được phơi bày.
Vợ chết, chồng đi tù, nhà ngoại đã đem cháu gái về nuôi dưỡng.
Thay tên đổi họ, quá khứ được giấu nhẹm đi, chẳng một ai hay biết, người con gái rạng rỡ sải bước tự tin nơi sàn runway kia đã từng có một quá khứ đau lòng.
Nhìn những “dấu tích” ngày ấy còn sót lại, Quan Lệ Nguyệt chỉ mỉm cười cay đắng.
Sự vô dụng mềm yếu của mẹ cùng sự bạc bẽo vô tình của cha, những vết sẹo này sẽ là lời nhắc nhở, để cô không cho phép lịch sử được tái diễn lần hai!
Tiếng chuông cửa vang lên, kéo cô ra khỏi phút thất thần lơ đãng, đôi mày liễu khẽ chau lại.
Một giờ sáng, là tên ôn thần nào biết chọn giờ đến làm phiền vậy!
Cửa vừa mở, một dáng người quen thuộc xuất hiện.
Khuôn mặt nam tính điển trai, cùng nụ cười ôn hòa dễ mến.
“Tổng biên tập Quan.”.