Những tia nắng yếu ớt của buổi chiều tà tựa như một vết mực đỏ đang dần dần tan ra.
Ngay sau khi nghe cấp dưới báo cáo, Trương Hạo Dân khẽ cau mày, trong đôi mắt nâu hằn lên sự toan tính.
“Bà ta đã đồng ý bán hết toàn bộ số cổ phần đó?”
Theo suy đoán của hắn, đáng lẽ Lục Thanh Tâm sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, có khi nào… vị Mộng phu nhân này lại toan tính gì chăng?
“Đúng vậy, đồng thời ra giá cao hơn gấp đôi số tiền mà chúng ta đã định.”
Ra giá tận gấp đôi? Xem ra mẹ vợ của hắn đang tận dụng thời cơ kiếm từng đồng một đây mà.
“Bên phía Diệp Thị thế nào, Diệp Mỹ Uyên đó không có nhúng tay vào chứ?”
Đặt một tập văn bản lên bàn, Phùng Nghị chắc chắn khẳng định:
“Quyết định lần này, chín phần là ý muốn của Mộng phu nhân.
Theo như tôi nghe ngóng thì bà ta đang rao bán tất cả những tài sản còn lại, bao gồm cả căn biệt thự đang ở.”
Trương Hạo Dân bất ngờ nhướng mày.
Mặc dù Mộng Gia Trí đã chết nhưng nhà họ Mộng cũng chưa túng thiếu đến mức phải gấp gáp bán nhà.
Sau một lúc suy nghĩ, bất giác hắn nhớ đến một chuyện trong quá khứ…
Hình bóng người con gái mảnh mai nô đùa giữa cánh đồng hoa oải hương tím biếc…
[Hạo Dân, Pháp rất đẹp đúng không anh?]
Ha, hay vừa mới ly hôn xong đã kìm lòng không được muốn thoát khỏi tay hắn rồi? Đúng là ả đàn bà trắc nết!
“Nghe ngóng tin tức ở đại sứ quán Pháp, e là hai mẹ con đó muốn xuất ngoại rồi.”
“Tôi đã biết rồi.”
Nhìn Phùng Nghị rời đi, Trương Hạo Dân mỉm cười khinh miệt.
Mộng Tịch Ái, cô tưởng chỉ cần ly hôn rồi ra nước ngoài là có thể dễ dàng thoát khỏi bàn tay tôi hay sao?
Ngu ngốc! Dù có chết, cô cũng phải hỏi tôi cho cô chết thế nào!
***
Từ sau cái chết của Mộng Gia Trí, biệt thự nhà họ Mộng cũng trở nên cô quạnh và lạnh lùng hơn nhiều.
Dưới sự khuyên can nài nỉ và thậm chí là đe dọa của Lục Thanh Tâm, Mộng Tịch Ái mới miễn cưỡng sinh hoạt như một người bình thường.
Những tia nắng vàng hoe xuyên qua lớp lá cây rậm rạp như tô điểm thêm cho vẻ đẹp dịu dàng của cô tiểu thư nhà họ Mộng, nhưng thật đáng tiếc thay, đây lại là một vẻ đẹp không có chút sức sống nào!
“Gặp được nhau tức là ta có duyên, chào cô, tôi tên Mộc Thanh.”
Đối diện với người đàn ông xa lạ trước mặt, đôi mắt đen chỉ vô hồn nhìn ngang, tựa như một con búp bê vải bị rút đi linh hồn.
“Tôi có thể ngồi đây với cô không?”
Mộng Tịch Ái im lặng chẳng phản ứng, cô như thể đã khóa chính mình vào thế giới nhỏ của bản thân.
Dù không nhận được phản hồi nào từ người đối diện, Mộc Thanh vẫn nhẫn nại quan sát.
Tất cả mọi tình huống đều đã được anh chuẩn bị từ trước.
Vừa mất con lại vừa mất cha, một nỗi đau mà không phải người phụ nữ nào cũng có thể mạnh mẽ vượt qua.
Nếu nghĩ theo hướng tích cực thì Mộng Tịch Ái yên tĩnh như vậy, cũng là một chuyện tốt.
Cách để dễ dàng bắt chuyện với một người lạ, chính là tìm được điểm chung của bản thân với người đó.
Nhìn trang Kinh Thánh đang mở ra trên bàn, Mộc Thanh mỉm cười, giọng nói trầm nhẹ cất lên:
"Tin Mừng theo Thánh Gioan?"
Cẩn thận giữ lấy trang sách đang bị gió thổi bay, đôi mày rậm hơi cau lại vẻ suy tư.
Tin Mừng theo Thánh Gioan hay Phúc Âm Gioan là cuốn thứ tư của Kinh Thánh Tân Ước.
Sách gồm có hai mươi mốt chương, tác giả là Thánh Gioan, một trong mười hai Tông Đồ của Chúa Giêsu.
Sách được viết vào khoảng năm 90 SCN.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là phần nói về tình yêu của Thiên Chúa đối với các con cái của ngài?”
Ngoài ra sách còn nói về cái chết và hành trình của một linh hồn sau khi chết.
Qua Kinh Thánh ta có thể thấy, khi một linh hồn không mắc phải trọng tội không ăn năn thì sẽ xuống Luyện Ngục một thời gian.
Sau khi trả hết tội thì linh hồn ấy sẽ được lên thiên đàng.
Cẩn thận lật từng trang sách, trong tiếng gió vi vu trầm bỗng một giọng nam trầm khàn cất lên:
“ ‘Thế nên Thầy bảo anh em: anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở cho.
Vì hễ ai xin thì nhận được, ai tìm thì thấy, ai gõ cửa thì sẽ mở cho.
Ai trong anh em là một người cha, mà khi con xin cá, thì thay vì cá lại lấy rắn mà cho nó? Hoặc nó xin trứng lại cho nó bò cạp? Vậy nếu anh em vốn là những kẻ xấu mà còn biết cho con cái mình của tốt của lành, phương chi Cha trên trời lại không ban Thánh Thần cho những kẻ kêu xin Người sao?’ ” (Kinh Thánh Tân Ước, Mt 7, 7-11)
Siết chặt chuỗi mân côi trên tay, cả cơ thể Mộng Tịch Ái hơi chững lại, hàng mi dài thoáng run lên.
Người đời vẫn luôn tự an ủi nhau, "khi một cánh cửa đóng lại thì một cánh cửa mới sẽ mở ra."
Vậy còn Mộng Tịch Ái cô thì sao? Cô đã làm sai cái gì? Để tất cả mọi cánh cửa, tất cả những hy vọng… đều tàn nhẫn đóng sầm lại ngay trước mắt cô.
Tận cùng của tuyệt vọng là gì?
Khi nước mắt đã hoàn toàn cạn khô, chỉ còn đau đớn và tổn thương ở lại.
Vuốt ve biểu tượng thánh giá trên chuỗi vòng, Tịch Ái vô hồn nhìn về phía bầu trời cao xanh thẳm.
Lạy chúa, xin ngài thương xót con, để con gặp lại con gái mình một lần nữa.
Tất cả mọi tội lỗi, cô sẽ tự nhận lãnh.
Chỉ mong, có thể gặp lại con gái thêm một lần cuối cùng..