Mắt thấy hai người phụ nữ đang giơ nanh múa vuốt với nhau, không ít người vừa tò mò vừa lén lút bàn tán.
“Chuyện gì đây? Đánh ghen à?”
“Kích thích thế, quay video lại đi!”
“Cô có thấy, hai người đó nhìn quen quen không?”
Uất ức gạt đi nước mắt trên mặt, Đào Thanh Thảo ngước lên với vẻ mặt vừa ấm ức vừa nghẹn ngào:
“Diệp Mỹ Uyên, chị đúng là một người vợ thất bại mà.
Chị chẳng hiểu gì về anh ấy cả?”
“Một người vợ thì cần gì phải hiểu những thứ bẩn thỉu đó.”
Một phụ nữ lớn tuổi đột nhiên bước đến chen vào giữa cuộc nói chuyện của hai người.
Dáng người mập mạp đẫy đà cùng mái tóc trắng bà phơ, trên người bà toát lên một khí chất thanh cao từng trải.
“Cái loại đỉ điếm cướp chồng vô sỉ, còn dám đứng đây lên mặt chỉ dạy người khác cách làm vợ sao? Đúng là nực cười!"
"Bà già kia… bà nói bậy cái gì đó…"
Thẹn quá hóa giận, Đào Thanh Thảo gào lớn như bị điên, tiếng kêu vừa sắc vừa nhọn.
"Là cô."
Chỉ tay vào mặt Mỹ Uyên và người phụ nữ kia, cô ta trợn to mắt nói.
"Chắc chắn là cô đã thuê bà già này đến bôi nhọ tôi.
Tôi… tôi phải kiện cô."
Hai vệ sĩ bước lên che chắn cho người phụ nữ, bà lão ngẩng đầu ngữ điệu có phần mỉa mai.
"Bà già này chẳng qua thấy chói tai nên bất bình thôi.
Thế nào, bây giờ chán diễn kịch rồi nên lòi đuôi cáo ra sao?"
Nhiều người không kiềm được góp lời.
"Mới đầu thì khóc lóc ỉ ôi, hóa ra cũng chỉ là một bạch liên hoa thối nát."
"Thứ tiểu tam trơ trẽn!"
Đối diện với sự bình tĩnh đến lạnh lùng của đối phương, cùng những điều tiếng xung quanh, sắc mặc của Đào Thanh Thảo càng thêm phần khó coi.
Hai tay siết chặt, cả người cô ta run lên.
"Tôi liều mạng với các người…"
Suốt ba ngày nay, trong khi Diệp Mỹ Uyên vẫn vui vẻ hưởng thụ mọi thứ, thì tất cả những lời lẽ khó nghe nhất đều đổ dồn lên đầu cô ta.
Bị cha mẹ từ mặt, còn không ngừng bị cư dân mạng lẫn phóng viên khủng bố.
Đào Thanh Thảo chỉ muốn chết quách đi cho xong, nhưng ngẫm lại thì cô ta rất không cam tâm.
Vì cái gì mà cô ta phải cam chịu trở thành cái đích bị mọi người chỉ trích? Còn không phải là do con ả họ Diệp kia dùng tiền mua chuộc hay sao? Hừm, được lắm.
Cá chết thì lưới rách, Đào Thanh Thảo này đau khổ thì cũng đừng ai mong được hạnh phúc.
Bị vệ sĩ cản lại, cô ta chỉ tay vào Mỹ Uyên mà lớn tiếng quát:
“Nếu không phải vì cô thì tôi mới là con dâu nhà họ Nhậm.
Là cô… cô cướp vị trí của tôi.”
Mỹ Uyên cười cười, từ từ bước đến trước mặt tiểu tam, giọng nói nhẹ nhàng cất lên nhưng không chút độ ấm.
“Tôi không biết chồng tôi và cả gia đình anh ấy đã hứa hẹn cái gì với cô nhưng cho đến giây phút này, về mặt pháp luật tôi vẫn được công nhận là vợ của Nhậm Vũ.
Còn cô? Muôn đời vẫn mang tiếng là kẻ thứ ba.”
“Cô… ”
Những lời Mỹ Uyên nói như con dao hung hăng cắm vào lòng cô ta, không còn gì để mất, Thanh Thảo gào lên như một ả điên loạn.
“Nhưng mà, một con đàn bà không biết sinh đẻ như cô thì có tư cách gì lên tiếng chứ.
Trong bụng tôi mới là con cháu nhà họ Nhậm.
Chủ tịch, tổng giám đốc gì chứ? Cô chỉ là một con đàn bà bị chồng ruồng bỏ.”
Nhẹ nhàng nâng tách cà phê lên nhấm nháp, Diệp Mỹ Uyên nhìn thẳng vào người tình của chồng, bình thản nói:
“Lao tâm khổ tứ để giành về một kẻ phản bội, cô có hả hê không? Nếu vậy, tôi sẽ nhường anh ta lại cho cô.”
Bởi vì sự ồn ào của Đào Thanh Thảo, không ít người đã lên tiếng phàn nàn.
Bảo vệ của quán cà phê cũng nhanh chóng có mặt.
"Cô ơi, mời cô đi theo chúng tôi."
Nhưng cô ta có nào ngoan ngoãn nghe lời.
"Buông tôi ra, không được đụng vào tôi."
Vừa giãy dụa vừa chửi bới, như một con hề bị người khác chỉ trỏ xì xào.
"Thật là mất hết sĩ diện!"
"Đúng đó."
"Thứ tiểu tam vô sỉ, không có giáo dưỡng."
"Cô à, mời cô hợp tác với chúng tôi."
"Bỏ ra… tôi là phụ nữ mang thai đó, có vấn đề gì các người đền nỗi không?"
Sau khi Đào Thanh Thảo bị kéo đi, mọi người cũng không truy cứu nữa.
Với vẻ mặt phức tạp Mỹ Uyên nhìn bà lão vừa ra tay trợ giúp mình.
"Cảm ơn bà đã lên tiếng giúp cháu."
Dẫu chuyện này đều nằm trong dự tính của cô, nhưng khi có người lên tiếng bảo vệ, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
"Không cần khách khí, bà già này chẳng qua chỉ không quen thấy chuyện chướng mắt thôi."
Nhìn thấy người phụ nữ trẻ tuổi lại xinh đẹp trước mặt, bà mỉm cười.
"Cô gái à, đời người còn dài, chọn sai vẫn có thể chọn lại, cứ tiếp tục cố chấp có khi lại lỡ dở cả đời."
Hiểu ý, Mỹ Uyên lễ phép đáp lời.
"Cảm ơn phu nhân đã có lời động viên, có những chuyện phải nghĩ thông mới dễ dàng chấp nhận."
"Đúng là người trẻ, mạnh mẽ lại gan lì."
Sau khi hàn thuyên đôi câu, cô rời đi.
"Mọi chuyện thế nào rồi?"
Qua kính chiếu hậu trên xe, Khương Tâm nhìn chủ nhân cười bí ẩn.
"Chủ tịch nên tự mình kiểm chứng kết quả."
Diệp Tống Lâm và Đào Thanh Thảo đúng là thông minh bị thông minh hại, cô đoán trong quán cà phê kia hẳn là đã có phóng viên mai phục.
Vì thế nên cô thuận nước đẩy thuyền.
Sau mấy ngày bị dân mạng khủng bố cộng với hoocmon thay đổi khi mang thai, tinh thần của Đào tiểu thư kia vốn đã kích động sẵn.
Nên Mỹ Uyên cô chỉ cần một mồi lửa, cô ta chắc chắn sẽ bùng nổ.
Và quả nhiên là, cô đã thắng…
"Haizzz mắng chửi cũng thật sảng khoái đó.
Nhưng đáng tiếc, suy cho cùng đây cũng chỉ là một con tốt thí."
Tắt điện thoại, trên môi người đứng đầu Diệp Thị cong lên một nụ cười nửa miệng.
Im lặng chịu đòn, dốc sức phòng thủ trước giờ vốn không phải là phong cách làm việc của cô.
"Vẫn chưa có tin tức gì sao?"
"Bên kia đã liên lạc với tôi, sắp có kết quả rồi.
Tin chắc chủ tịch sẽ hài lòng."
"Được.".