Mỗi Chàng Một Nàng

Chương 10
Gửi đến: Cal Langdon
Từ: Jane Harris
Về việc: Đã đến lúc nói chuyện
Anh đúng là lạ đời. Tôi nói thật. Anh vẫn giữ cách suy nghĩ này về TẤT CẢ MỌI CHUYỆN sao? Ý tôi muốn nói là, anh có cần phải suy nghĩ thái quá đối với những chuyện nhỏ xíu không? Anh không bao giờ chỉ cần LÀM thôi, mà không cần suy nghĩ nhiều à?
Phải chăng chỉ VÌ anh từng làm điều gì rồi, nhưng không lường trước hậu quả, thế là bị chết cháy, nên anh mới chống đối hôn nhân của người ta như thế?
J
Gửi đến: Jane Harris
Từ: Cal Langdon
Về việc: Đã đến lúc nói chuyện
Và tôi đồ rằng cô sẽ không thừa nhận cô từng mơ mộng về ngày đám cưới của mình khi mới lên bảy chứ? Cho mấy con búp bê Barbie của cô đội mạng che của cô dâu và đưa chúng đến anh chàng chú rể Ken xấu số đáng thương khi cô lên chín? Tự phác họa ra bộ đầm cưới mơ ước khi cô bước vào tuổi thiếu niên, và sau tuổi hai mươi thì nhìn chàng trai nào cũng tưởng tượng ra đó là chồng tương lai/ là bố của những đứa con sau này, so sánh khả năng kiếm ra tiền và vẻ bề ngoài của anh ta, và đánh giá phần trăm trung thành anh ta dành cho cô?
Cal
Gửi đến: Cal Langdon
Từ: Jane Harris
Về việc: Đã đến lúc nói chuyện
Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
J
Gửi đến: Jane Harris
Từ: Cal Langdon
Về việc: Đã đến lúc
Cô cũng đâu trả lời câu hỏi của tôi.
Cal
Gửi đến: Cal Langdon
Từ: Jane Harris
Về việc: Đã đến lúc nói chuyện
Được thôi. Đúng đó, tôi tổ chức tiệc cưới cho búp bê Barbie. Đúng, tôi đã phác họa ra bộ đầm cưới của mình.
Và, đúng vậy, tôi đánh giá những người bạn trai của tôi, tự hỏi rằng liệu họ có chung thủy với tôi hay không.
Nhưng tôi chưa bao giờ quan tâm đến năng lực kiếm tiền của họ. Tôi nói thật. Anh có thể hỏi Holly để đối chứng.
Còn về chuyện người bố mẫu mực, làm sao tôi có thể lo lắng về người sắp làm bố các con tôi khi chính tôi thậm chí còn không chắc có MUỐN có con hay không? Sự nghiệp của tôi chỉ mới bắt đầu. Tôi muốn trông thấy nó diễn tiến như thế nào trước khi tôi cố gắng mang một sự sống khác vào thế giới này.
Ngoài ra, tôi đã có con mèo yêu dấu của mình. Thế nên, gần như tôi đã có đủ
J
Gửi đến: Jane Harris
Từ: Cal Langdon
Về việc: Đã đến lúc nói chuyện
Cô có nghiêm túc không khi so sánh chuyện nuôi một đứa bé và nuôi một con mèo như thế?
Cal
Gửi đến: Cal Langdon
Từ: Jane Harris

Về việc: Đã đến lúc nói chuyện
Anh chưa gặp Dude đó thôi.
J
Gửi đến: Jane Harris
Từ: Cal Langdon
Về việc: Đã đến lúc nói chuyện
Dude là ai?
Cal
Gửi đến: Cal Langdon
Từ: Jane Harris
Về việc: Đã đến lúc nói chuyện
Con mèo của tôi. Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi CỦA TÔI.
J
Gửi đến: Jane Harris
Từ: Cal Langdon
Về việc: Đã đến lúc
Tôi không nhớ cô đã hỏi gì cả.
Cal
Gửi đến: Cal Langdon
Từ: Jane Harris
Về việc: Đã đến lúc nói chuyện
Chẳng phải lí do duy nhất khiến anh chống đối hôn nhân và tình yêu như vậy chỉ vì chuyện cá nhân anh bị thất bại sao?
J
Gửi đến: Jane Harris
Từ: Cal Langdon
Về việc: Đã đến lúc nói chuyện
Hoàn toàn không. Sự thất bại trong hôn nhân của tôi chẳng đóng vai trò nào đáng kể khi tôi qui kết rằng loài người từ xưa đến nay không có khả năng duy trì chế độ một vchồng. Tôi tin rằng chúng ta sinh ra để có bảy hoặc tám người bạn đời trong cuộc đời, chứ không phải một. Quan điểm cho rằng chúng ta - với tư cách cộng đồng - nên vỗ tay tán dương những cặp đôi đang cố gắng duy trì việc ở bên nhau bốn mươi hay năm mươi năm hay thậm chí lâu hơn thế thật nực cười. Vốn đã có chuyện gì đó không ổn khi ca tụng những cặp đôi như thế. Đơn giản bởi lẽ, sẽ chẳng thuận theo tự nhiên nếu ai đó cố sống với người khác quá lâu.
Cal
Gửi đến: Cal Langdon
Từ: Jane Harris
Về việc: Đã đến lúc nói chuyện
Bố mẹ tôi sẽ tổ chức lễ kỉ niệm 40 năm ngày cưới vào năm sau. Anh có định nói vốn dĩ đã có chuyện gì không ổn giữa họ nữa không?
J
Gửi đến: Jane Harris
Từ: Cal Langdon
Về việc: Đã đến lúc nói chuyện
Không chống đối bố mẹ cô, nhưng xét về bản chất, câu trả lời là có. Cô định nói với tôi rằng trong 40 năm như thế, họ chưa bao giờ đánh nhau hay lừa dối nhau sao?
Cal

Gửi đến: Cal Langdon
Từ: Jane Harris
Về việc: Đã đến lúc nói chuyện
Chắc chắn họ có đánh nhau. Họ là CON NGƯỜI mà. Nhưng lừa dối nhau? Không đời nào.
J
Tái bút: Anh đúng là kẻ đần độn.
Gửi đến: Jane Harris
Từ: Cal Langdon
Về việc: Đã đến lúc nói chuyện
T bao giờ nói rằng lý thuyết mình đưa ra đều đúng với tất thảy mọi người. Nhưng dù sao, đó vẫn là sự thật.
Cal
Tái bút: Đã có ai nói với cô rằng, cô rất dễ thương khi nổi giận chưa?
Gửi đến: Cal Langdon
Từ: Jane Harris
Về việc: Đã đến lúc nói chuyện
Anh đang TÁN TỈNH tôi đấy à?
Chẳng tác dụng gì đâu. Tôi sáng suốt hơn những phụ nữ anh từng ve vãn nhiều đấy.
Đừng gửi email cho tôi nữa, chúng ta đến nơi rồi.
J
Tái bút: Anh vẫn là kẻ đần độn
Vấn đề kết hôn của công dân Mỹ tại Ý
Một công dân Mỹ muốn kết hôn ở Ý trước hết phải có bản công bố (còn gọi là STATO LIBERO) được tuyên thệ bởi bốn (4) nhân chứng trước lãnh sự Ý, khẳng định rằng theo lật lệ ban hành mà chủ thể này được quản lí ở Mỹ, hôn nhân của đối tượng không gặp trở ngại nào về mặt pháp lí. Vì vậy đối tượng muốn kết hôn phải xuất trình tại Tổng Lãnh sự với bốn nhân chứng không quen biết nhau, cũng không dính líu gì đến cô dâu hay chú rể tương lai. Mỗi nhân chứng đều phải mang theo giấy tờ cá nhân còn hiệu lực (Hộ chiếu hay Giấy phép lái xe).
Hộ chiếu của đối tượng muốn kết hôn cũng phải được đệ trình, và, nếu thích hợp, phải nộp cả đơn li dị của những cuộc hôn nhân trước đó (sắc lệnh cho phép li dị cuối cùng hoặc giấy khai tử) được dịch sang tiếng Ý và được hợp thức hóa bởi Bộ Ngoại giao có thẩm quyền cùng với “Apostille” (xem trang 2). Lời tuyên thệ có hiệu lực trong ba tháng.
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Cal Langdon là một tên ngốc nghếch.
Hắn ta đúng là VUA của những tên ngốc. Hắn ta, không nghi ngờ gì nữa, là VÔ ĐỊCH của những tên ngốc mọi thời đại. Làm sao Mark có thể làm bạn với hắn? Làm sao có thể?
Mình NGHĨ anh ta có thể thú vị, thậm chí khá dí dỏm, khi nói về một đề tài huyền bí nào đó như ngành công nghiệp sản xuất đàn xếp. Ít ra như vậy cũng được xem là hữu ích khi Castelfidardo rõ ràng là một trung tâm sản xuất đàn xếp của thế giới. Ai có thể biết được hóa ra Zio Matteo là một nghệ sĩ đàn xếp lừng danh quốc tế, và đó cũng là lí do tại sao ông mua một biệt thự rất gần thị trấn nơi sản sinh ra loại nhạc cụ mà ông đã chọn này?
Thậm chí ở đây còn có cả một VIỆN BẢO TÀNG đàn xếp, trưng bày - còn gì khác nữa đâu - một cây nhất thế giới có thể chơi được. Nó cao ngang ngửa Cal Langdon.
Giữa bãi cỏ xanh của chính quyền xã còn có bức tượng người đàn ông cao lớn đang chơi đàn xếp. Nhưng lạ lùng ở chỗ, ông ấy đang khỏa thân. Mình không chắc chuyện này có công hiệu ở Mỹ hay không. Một bức tượng nghệ sĩ đàn xếp lõa lồ ngay giữa quảng trường xã.
Vậy còn những đề tài không liên quan đến mối quan hệ con người, như nguồn dự trữ dầu mỏ của Ả-rập Saudi đang suy kiệt hay lịch sử của nền công nghiệp sản xuất đàn xếp thì sao? Đó là những chủ đề duy nhất Cal Langdon phải được luật pháp cho phép mới có thể thảo luận. Vì khi nó đến với công chúng, anh ta hoàn toàn không biết gì hết.
Hèn gì cô vợ cũ đã bỏ anh ta.
Thật tình mình chẳng thể nào hiểu nổi làm sao anh ta có thể duy trì công việc làm phóng viên nước ngoài lâu đến thế. Cal Langdon đã bay khắp thế giới - chỉ khi anh ta không bị sốc tưng tưng khi ngồi phía sau chiếc xe jeep mà thôi - và phỏng vấn những người quyền cao chức trọng, lãnh đạo thế giới cũng như những chiến sĩ du kích.
Tuy nhiên, anh ta dường như không biết rõ về con người như MÌNH, mình cũng chỉ mới bước ra khỏi nhà năm năm qua, vì mình quá bận bịu với công việc vẽ tranh. Nhưng làm sao một người biết rất nhiều người lại hiểu quá ít về họ? Đó chính là điều mình muốn biết.
Sao cũng được. Mình sẽ không để anh ta phá hoại khoảnh khắc tuyệt đẹp này đâu. Cả bọn đang ngồi chờ bên ngoài Văn phòng Ngoại giao của Castelfidardo, đó là nơi họ sẽ cấp giấy đăng kí kết hôn cũng như sắp xếp các tiệc cưới trong thị trấn. Mark và Holly đang đứng bên bàn làm việc, cố gắng giải thích cho cô văn thư hiểu điều họ muốn. Họ đã có sẵn đơn xin đăng kí kết hôn làm tại lãnh sự quán Ý ở New York. Hóa ra khi một công dân Mỹ muốn lén đăng kí kết hôn ở một quốc gia khác, họ không thể làm việc bừa bãi được. Đầu tiên họ phải làm một đống giấy tờ khi còn ở Mỹ. Trong đó có một lá đơn, Mark và Holly thậm chí phải mang theo bốn nhân chứng khác nhau - họ là những người không quen biết nhau, cũng không quen biết cô dâu chú rể - đến đại sứ quán Ý để thề rằng hai người này vẫn chưa kết hôn với người khác (Holly và Mark).
Mình không hiểu tại sao chuyện này lại mất thời gian như vậy. Hay tại sao Cal Langdon cũng thấy bứt rứt muốn qua bên đó, để nghe trộm. Mình luôn theo dõi anh ta để đảm bảo rằng anh ta không phá hoại tiến trình này. Bây giờ đến cả ông thư kí cũng ra ngoài tham gia vào câu chuyện.

Thế nhưng, ông ấy cứ luôn miệng, “Non”[36].
Nghe không hay tí nào. Lẽ ra ông ấy phải nói “Si” chứ?
Holly cứ liên tục chỉ trỏ đống giấy tờ nhận được từ lãnh sự quán Ý và nói, “Nhưng ở New York họ nói rằng...”.
Ông thư kí thì cứ luôn miệng, nói bằng thứ tiếng Anh trệu trạo, “Đúng vại, nhơn, đó là New Yorka, đó khôn phải là cách chún toi làm ở Ý”.
E hèm. Holly trông có vẻ căng thẳng. Mình cảm thấy mùi xúi quẩy rồi.
Bây giờ thì ông thư kí bắt đầu cảm thấy bực bội.
“Toi khôn hỉu”, ông ấy nói, “Tại sao cô muốn kết hôn ở Castelfidardo này? Sao khôn là Las Vegas, như những người Mỹ bềnh thường khác?”.
Úi chà. Holly nổi điên rồi.
“Bởi vì chúng tôi KHÔNG PHẢI là những người Mỹ bình thường”, cô ấy nói, “Chúng tôi muốn kết hôn ở đây, ngay tại Castelfidardo này. Chúng tôi đã có đúng lá đơn. Vậy còn vấn đề nào nữa? Cứ mở lịch ra đi rồi nói cho chúng tôi biết khi nào ngài thị trưởng có thời gian rảnh để chủ trì buổi lễ, chúng tôi sẽ...”.
Ôi Chúa ơi. Peter Schumacher mới bước vàắc hẳn thằng bé đã chạy theo trên chiếc xe máy nhỏ xíu của nó.
Tội nghiệp. Chắc nó cũng chẳng có chuyện gì làm...
Ô kìa, ông thư kí đang đưa cho Holly thứ gì đó...
HIỆP ĐỊNH HAGUE VỀ VIỆC BÃI BỎ YÊU CẦU ĐƯỢC HỢP THỨC HÓA BỞI LÃNH SỰ ĐỐI VỚI CÔNG VĂN NƯỚC NGOÀI
Hoa Kì, Ý, cùng vài quốc gia khác đã kí kết hiệp định về việc bãi bỏ những yêu cầu được Lãnh sự quán và Bộ Ngoại giao công nhận hay hợp pháp hóa đối với những công văn được công nhận bởi một hiệp định của quốc gia này nhưng lại có ý định sử dụng tại hiệp định ở quốc gia khác cũng đã kí kết hiệp định này.
Vì vậy, tòa Tổng Lãnh sự, từ nay trở đi, sẽ không công nhận hay hợp pháp hóa bất cứ công văn nào: văn bản cần công chứng, chứng thư, giấy chứng nhận thống kê sinh tử và giá thú, di chúc, sắc lệnh của tòa án, vân vân.
Muốn có giá trị ở quốc gia đã kí kết hiệp định này, tất cả các văn bản phải kèm theo APOSTILLE.
Để có được “APOSTILLE” ở bất cứ bang nào của nước Mỹ, trước hết văn bản phải được công chứng viên của bang đó chứng nhận và sau đó được xác nhận bởi Cán bộ Hành chính của quốc gia đó nơi công chứng viên có đủ tư cách giải quyết.
Gửi đến: Listserv
Từ: Peter Schumacher
Về việc:
TIN KHẨN! JANE HARRIS đến nước Ý này để làm nhân chứng cho một người bạn. Hôm nay họ đã đến Ufficio di Secretario[37] của Castelfidardo để đăng kí kết hôn, nhưng ông thư kí trả lời NON! Ông ta không đồng ý, vì cô bạn của Jane Harris đã không lấy APOSTILLE từ lãnh sự quán Mỹ ở Roma!
Tớ đã ngay lập tức lái thẳng xe máy từ Ufficio di Secretario về nhà để báo tin cho các cậu biết, cũng như cho bà nội của tớ. Bà nói rằng sẽ nói chuyện với ông thư kí sau giờ ăn trưa, vì bà mình quen mẹ của ông ấy! Bà nói rằng mẹ của ông ta sẽ rất giận dữ nếu biết con trai mình không để cho hai người Mỹ đang yêu nhau kết hôn! Bà còn nói rằng sẽ báo chuyện này cho chính ông thị trưởng Torelli, nếu bắt buộc phải làm như thế!
Tại Ufficio di Secretario, JANE HARRIS mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu hồng, quần tây cotton đen, và một đôi xăng-đan cũng màu hồng! Móng chân cũng được sơn màu hồng để hợp tông với nhau! JANE HARRIS trông rất xinh!
Sẽ cập nhật thêm tin tức từ Fan Số Một của Wundercat!
Wundercat muôn năm!
Peter
Gửi đến: Claire Harris
Từ: Jane Harris
Về việc: Mẹ
Thảm họa rồi! Thành phố Castelfidardo không cho phép Holly và Mark kết hôn với nhau ở đây! Trừ phi họ có con dấu của lãnh sự Mỹ ở Rome!
Nghĩa là tụi con phải lái xe đến đó rồi quay trở về đây để nộp đơn. Lại một chuyến đi vừa đi vừa về mất tám tiếng nữa! Tụi con chỉ có thể mượn nhà cho đến thứ Sáu thôi, khi chú của Holly trở về từ chuyến lưu diễn đàn xếp gần đây nhất. Ông thư kí nói rằng lịch của ngài thị trưởng đã kín, trong khi chỉ có ngài thị trưởng mới có quyền tổ chức lễ cưới mà thôi!
Mọi người đều thất vọng. Dĩ nhiên trừ Cal ra. Anh ta luôn chống đối hôn nhân theo niềm tin cố định của mình. Anh ta nghĩ chắc chắc có điều gì đó không bình thường khi bố và mẹ sống cùng nhau lâu như vậy. Anh ta hoàn toàn không có khái niệm về việc những người bình thường đang thực hiện chức năng của mình như thế nào. Có lẽ anh ta là con robot.
Tuy nhiên, tụi con vẫn sẽ đi ăn trưa ở thị trấn và sau đó sẽ quay lại văn phòng ngoại giao để lấy thông tin. Người quản gia của ông chú Holly có thể sẽ làm được gì đó, theo lời cháu nội của bà ấy. Rõ ràng là, bà ấy biết hết bố mẹ của tất cả mọi người, và có thể làm họ cảm thấy xấu hổ để có thể đạt được điều mình muốn.
Hi vọng lưng của bố đã đỡ hơn! Đôi găng tay đó hữu ích thật!
Yêu mẹ,
Janie
PDA của Cal Langdon
Nằng nặc đòi mua bữa trưa, vì mọi người trong đoàn đều trông hết sức buồn bã (dĩ nhiên trừ mình ra
Dường như chính quyền Ý đã làm nhiệm vụ thay mình, ít nhất cho đến lúc này, khi không cho phép Mark và Holly cùng kết đôi hạnh phúc (hay tê tái cũng không chừng). Hình như cặp đôi trẻ tuổi này không thể trở thành vợ chồng trừ phi họ có con dấu đóng trên lá đơn chỉ có thể được đảm bảo tại đại sứ quán Mỹ ở Rome. Họ đang lưỡng lự giữa việc dẹp luôn chuyện này hay gói ghém hành lí lên đường trở lại Rome vào ngày mai.
Về quan điểm này, Mark nghiêng về ý muốn trở lại Rome hơn. Đáng ngạc nhiên là, chính quí cô yêu quí của Mark lại bị lung lay quyết tâm. Mình tự hỏi không biết Holly có thích thú về ý tưởng kết hôn với Mark như mình - cả cô bạn Jane của cô ấy nữa - từng phỏng đoán hay không.
Ít nhất chuyện này cũng giải thích rằng tại sao cô Harris lại muốn nói chuyện bằng email. Ắt hẳn cô ấy cũng đã biết rằng sự nhiệt tình của cô bạn mình không hề nồng nhiệt như lẽ ra nó phải thế.
Mình cũng phải nói rằng, nếu một chi tiết nhỏ xíu như đóng dấu lá đơn và chuyến đi tám tiếng cũng đủ để khiến Holly tức giận, thì có lẽ, Mark nên sống độc thân thì hơn.
Hai cô đang trong toa-lét, làm những chuyện mà phụ nữ thường làm bất cứ khi nào họ bước chân vào những chỗ như thế cùng nhau. Mark đang nói chuyện điện thoại với đại lý cho thuê xe hơi ở Ancona. Rõ ràng là, lời hứa đổi xe mà Tạp chí New York nói với cậu ấy sáng nay đã không còn hiệu lực. Phải chi cậu ấy gọi điện trước khi cả bọn khởi hành thì hơn.

Tuy nhiên, bữa trưa lại rất ngon miệng. Cả bọn tìm thấy một quán ăn gia đình nhỏ rất nổi tiếng trong giới công nhân làm đàn xếp ở các nhà máy. Chỉ với 20 euro, cả bọn được thưởng thức những món ăn được trình bày một cách trang nhã như mì ống sốt chanh, sò nướng, salad Capri và một bình bianco frizzante. Người bản xứ luôn nhìn bọn mình bằng những cặp mắt kì lạ, chắc chắn là vậy. Rõ ràng đây là một nhà hàng không thấy bóng dáng người Mỹ nào hết.
Và cũng chẳng nghe nói đến việc không được hút
Tuy nhiên, vẫn là một bữa ăn hết sức thoải mái.
Bây giờ, mình nghĩ cả bọn sẽ trở về tòa thị chính để tiếp tục tranh cãi với vài cán bộ có trách nhiệm ở đó. Nếu may mắn, sẽ có sự góp mặt của Inga Schumacher - người sẽ mang khúc bi hài này đến một tầm cao vui nhộn mới - và cả đứa cháu nội, thằng bé hình như cũng hoàn toàn theo phe bọn mình... nhưng không có nghĩa, sự có mặt nhanh nhảu của nó sẽ khiến cô Harris phiền phức. Thật ra, mình bắt đầu thấy rằng hình như cô ấy thích có trẻ con bên cạnh. Sự hiện diện của Peter khiến mình rất khó nói ra những điều mình muốn nói về mục đích sùng bái của thằng bé...
Có lẽ chuyện này cũng bình thường. Dường như mình luôn suy nghĩ - hay nói ra - những điều hết sức lạ lùng về người phụ nữ đó. Nói cho cô ấy biết cô ấy rất dễ thương khi nổi giận sao? Mình đang làm cái giống gì vậy? Mình CHƯA BAO GIỜ nói ra những câu như thế, viết ra lại càng không.
Vậy đó. Cô ấy đã đọc nó, một minh chứng vĩnh viễn cho tính ngốc nghếch của mình.
Mình nên bị bắn vào đầu thì hơn.
Điều này càng thể hiện rõ, đặc biệt là khi cô ấy nghĩ mình là - là gì ấy nhỉ? À, đúng rồi. Kẻ đê tiện. Hay thật. Bị gọi là kẻ đê tiện bởi một quí cô kiếm sống bằng cách vẽ tranh về mèo. Này Cal Langdon, mày đã tạo ra thứ gì đó để người ta lúc nào cũng ngước mắt nhìn chúng khi đang treo lủng lẳng trên miếng hít của kính chắn gió chưa? Chưa, chưa hề.
Chắc là do loại rượu có gas đáng ghét này. Đúng là do nó rồi. Mình cần một ly bia. Có lẽ chiều nay, vì hình như mọi người cũng không định đi đổi xe ở Ancona, mình sẽ rủ Mark cùng vào bar - có quán Bar Điên Loạn và Cửa Hàng Xăm Hình Khêu Gợi ở Porto Recanati - và hai đứa sẽ cùng nói về chuyện kết hôn này sau một vài ly rượu lạnh...
Mình vẫn cứ suy nghĩ miên man về cô Harris. Hôm nay cô ấy đã mang một đôi giày mình chưa bao giờ trông thấy. Giày hở ngón, dĩ nhiên là vậy rồi, với những sợi dây da màu hồng buộc dích dắc qua hình xăm đầu con mèo...
Mình cần một chút không khí.
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Tội nghiệp Holly. Cậu ấy trông thật thiểu não.
Lão thư kí đáng ghét. Và cả nước Ý này. Mình lại ghét nơi này nữa rồi! Sao họ lại ích kỉ như vậy? Họ không thấy họ đang phá hủy một trong những điều ngọt ngào nhất, một cô gái hết sức hiền lành với thói hành chánh quan liêu nực cười của họ sao?
Ít ra bà Frau Schumacher cũng hiểu. Bà ấy thật sự đã khiến ông thư kí hết hồn. Ông ta trông có vẻ sợ hãi. Ông ta cứ luôn miệng nhắc đến ngài thị trưởng. Rõ ràng là, ông ta... chẳng có quyền làm gì cả.
Nhưng ngài thị trưởng thì có.
Mình nghĩ có lẽ bà Frau Schumacher nói với ông ta hãy để bà ấy gặp ông trị trưởng.
Tuyệt vời! Đối với một bà lão, bà Frau Schumacher quả là đáng sợ!
Tạ ơn Chúa vì Peter đã về nhà dẫn bà ấy lên. Cũng thật cám ơn Chúa về Wondercat. Nếu không có chuyện hâm mộ Wondercat, Peter sẽ không biết được chuyện gì để có thể chạy về nhà báo cho bà ấy
Và dĩ nhiên, sẽ chẳng có Wondercat nếu không có con Dude. Đúng là như vậy, sẽ không có bất cứ chuyện nào xảy ra nếu không có con mèo của mình.
Như thường lệ thôi. Lại thêm một bằng chứng khác chứng minh rằng con Dude, như mình luôn nghi ngờ, chính là Thượng Đế.
Bây giờ ông thư kí đã rời khỏi văn phòng. Bà Frau Schumacher trông hết sức hài lòng. Mình hỏi Peter chuyện sao rồi, cậu bé trả lời: “Ôn thư kí nài đến gặp thị trưởng để xem ôn ấy có thể thai đổi kế hạch để bạn của chị có thể kết hôn vào thứ Tư hay khôn. Có thể lịch của ôn ấy vẫn còn giờ trốn”.
Khi mình nói rằng chuyện này đúng là một tiến triển tốt, Peter gật đầu rồi nói: “Đúng đó. Họ rớt sợ bà nọi của em. Bà sẽ đến gặp mẹ ôn thị trưởng, ôn ấy không muốn như vại đâu”.
Hay quá! Thích thật!
Cứ nghĩ Holly sẽ tươi tỉnh hơn khi nghe điều đó. Nhưng cậu ấy ngồi kế bên mình, ôm lấy bụng và trông hết sức khó chịu.
Mình cũng không thể trách cậu ấy được. Cậu ấy đã mong đợi ngày này từ rất lâu rồi, và những chuyện trì hoãn thế này khiến cậu ấy...
Ông thư kí về rồi. Lạ thật! Cả bọn được triệu tập đến văn phòng ngài thị trưởng!
Gửi đến: Jane Harris
Từ: Claire Harris
Về việc: Mẹ ơi
Con yêu, đúng là một tin khủng khiếp về Holly tội nghiệp! Mẹ xin lỗi vì mãi đến bây giờ mới hồi âm cho con, nhưng bố con mới làm rớt khung hình lên ngón chân cái nên mẹ phải đưa ông ấy đến Promptcare để chụp X-quang. Không bị gãy, cám ơn Chúa, nhưng bị bầm tím. Mẹ bắt ông ấy đi ngủ sau khi cho ông ăn một tô kem Breyers.
Mẹ hi vọng con sẽ làm được gì đó giúp Holly. Sẽ rất đáng tiếc nếu con bé và Mark - à, tất cả các con - lặn lội đường xa như vậy mà lại không thể hoàn thành đám cưới bí mật nho nhỏ này. Mẹ cảm thấy thật tồi tệ.
Nhưng, cho dù hai đứa không kết hôn được, các con cũng có một chuyến đi vui vẻ mà, đúng không? Nhà chú Holly thế nào hả con? Có đẹp không? Cửa sổ có khóa không? Vì con biết đấy, mẹ vừa xem tin tức trên ti-vi thấy người ta nói rằng, ở những thành phố bên bờ biển như vậy, người ta thường mở cửa sổ vào ban đêm để đón gió biển, nhưng đó cũng là lời mời gọi cho những tên trộm và hiếp dâm! Chúng sẽ lẻn vào qua cửa sổ và khoắn hết tất cả đồ đạc! Mẹ hi vọng là con nhớ khóa cửa cẩn thận trước khi đi ngủ.
Và mẹ cũng hi vọng con không quá khắt khe với cậu Cal Langdon đẹp trai đó. Con là một cô gái mạnh mẽ và xinh đẹp, Janie, và con cũng biết các chàng trai không thể nào cưỡng nổi sức hút của con. Có nhớ nhiều thằng đã tranh nhau mời con đến buổi khiêu vũ ở trường không? Tuy đa số tụi nó đều là những đứa đầu cấp không thể nào lấy lòng con được...
Nhưng cái cách tụi nó lởn vởn quanh nhà, rồi hỏi bố xem liệu chúng có thể cắt cỏ được không, trong khi bố mẹ biết tỏng chúng chỉ muốn nhìn trộm con thôi. Hãy nhớ rằng một số thằng bé mà ngày xưa con không thèm liếc mắt tới hiện nay đã có việc làm rất tốt tại Pfizer.
Và Helen Shipley nói với mẹ rằng con trai Curt của bà ấy đã có mức lương sáu số trong ngành du lịch tàu thuyền!
Tại sao con cứ nằng nặc cho rằng Curt là đứa lưỡng tính, mẹ chẳng thể nào hình dung nổi. Hellen nói chuyện đó chẳng đúng chút nào. Theo lời bà Helen thì, Curt chưa kết hôn vì thằng bé chưa gặp người nào vừa ý. Có lẽ CON mới chính là người nó chọn, và nó vẫn đang đợi con để nối lại tình xưa.
Hơn nữa, theo Charlie Rose, cậu Langdon này đã kiếm được BỘN tiền với cuốn sách be bé đó. Con không cần phải hếch mũi lên. Wondercat là cục cưng của con, nhưng nó sẽ không thể nổi tiếng mãi mãi. Con cần phải suy nghĩ về tương lai mình, Janie của mẹ ạ.
Yêu con,
Mẹ
Tái bút: Bố nói rằng hình như bộ phim hoạt hình về những dụng cụ nhà bếp biết bay đó đã bị hủy. Chuyện này sẽ mở ra một khoảng trống cho chuỗi phim hoạt hình của Wondercat, con không nghĩ vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận