Editor: Claudia
Chương 1:
Bảy giờ tối ngày thứ bảy, khách sạn Clion tại Paris, Pháp lên đèn rực rỡ, trần nhà hình vòm cung treo những chùm đèn pha lê khổng lồ chiếu sáng toàn bộ hội trường, một mảnh phồn hoa.
Đây là Clion Ball - vũ hội hàng năm của Clion, bữa tiệc mừng lễ trưởng thành của các cô gái trẻ nổi tiếng trong giới thượng lưu, và cũng là “hội chợ phù hoa”* cho những người nổi tiếng tầm cỡ quốc tế.
*Hội chợ phù hoa: Đây thực chất là một cuốn sách của tác giả William Mackepeace Thackeray phê phán tầng lớp thượng lưu Anh với tiền tài và danh vọng, địa vị và giàu sang.
Ở đây tác giả muốn nói vũ hội này rất xa hoa, hào nhoáng, sang trọng nhưng phù phiếm và không thực tế.
Những người được mời đến vũ hội này đều là thiên kim danh giá của những nhân vật nổi tiếng được sàng lọc nghiêm ngặt, những nam thanh niên có địa vị, cả bạn nhảy của những nổi tiếng cũng được mời.
Lôi Mộ Hi là một trong những người được mời, cô ngồi trước bàn trang điểm, cảm thấy chán nản, ngơ ngác nhìn chiếc váy dạ hội được treo trên mắc áo, đã nửa giờ trôi qua.
Thành thật mà nói, Lôi Mộ Hi chưa bao giờ thích đối phó với những tình huống như thế này.
Nhưng khi Clion Ball mời cô, bà Lôi đã nói với Lôi Mộ Hi: "Hi Hi, tham dự vũ hội này không chỉ đại diện cho một mình con."
Vì vậy, Lôi Mộ Hi thân là con gái duy nhất của tập đoàn RAYS hàng đầu thế giới, cho dù không thích dịp xã giao giả tạo này cũng phải phối hợp thật tốt.
Không chỉ vậy, giống như những người nổi tiếng được mời khác, cô đến khách sạn vào đêm hôm trước, dành hai ngày để tập khiêu vũ và học lễ nghi.
Chính xác mà nói, cô đã luyện tập được vài tháng và cả người đều mệt mỏi rồi.
Vũ hội sắp sắp bắt đầu, Lôi Mộ Hi vẫn còn dây dưa mãi ở trong phòng, thậm chí còn chưa trang điểm.
Leng keng --
Chuông cửa phòng khách vang lên.
Cửa mở ra, một soái ca tóc vàng, mắt xanh tuổi trẻ tuổi đứng ở cạnh cửa, nói với người mở cửa vài câu tiếng Anh.
Thợ trang điểm nhìn thoáng qua cửa và nhắc nhở Lôi Mộ Hi: "Lôi tiểu thư, tùy tùng của hoàng tử Philip đến rồi, nói rằng mười lăm phút nữa hoàng tử sẽ tới đón người."
"Hả? Được rồi." Lôi Mộ Hi lấy lại tinh thần, biết mình không thể mè nheo nữa rồi, nói với thợ trang điểm một cách bất lực: "Làm phiền cô nhanh chóng trang điểm cho tôi đơn giản một chút và không cần quá đặc biệt, tôi không muốn mọi người chú ý."
Trang điểm rất nhanh được hoàn tất, Lôi Mộ Hi bước ra phòng khách, mỉm cười chào vị hoàng tử trẻ tuổi: "Your Highness.
(Thưa điện hạ)"
Vị hoàng tử trẻ tuổi đưa tay về phía Lôi Mộ Hi, cô duyên dáng khoác tay mình lên tay anh.
Hòa cùng âm thanh như từ thiên đường được biểu diễn bởi dàn nhạc Hoàng gia Vienna, các cặp quý ông thượng lưu và các quý cô danh môn trong những bộ váy cao cấp khoác tay nhau bước lên cầu thang xoắn ốc để vào sảnh tiệc sang trọng.
Các cô gái ăn mặc lộng lẫy, tranh nhau đọ sắc, nhưng dáng điệu uyển chuyển và nụ cười e ấp trên khuôn mặt của họ dường như đã vượt quá tiêu chuẩn đánh giá thông thường, nên khó tránh khỏi việc ai cũng như ai.
Lôi Mộ Hi là nhân vật nổi tiếng xuất hiện cuối cùng vào tối nay, khi cô khoác tay vị hoàng tử trẻ tuổi bước lên từ cầu thang xoắn ốc, không hề hồi hộp chút nào mà thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.
Cô mặc một chiếc váy dạ hội lộ vai màu bạc hà nhạt với những viên pha lê được đính trên làn váy, theo dáng đi thanh thoát của cô, làn váy như những làn sóng lung linh.
Trên người cô không đeo quá nhiều trang sức, chỉ có một đôi khuyên tai màu xanh nhạt lấp lánh lấp ló giữa mái tóc đen nhánh mượt mà như thác nước, giống như khuôn mặt đẫm lệ của nàng tiên cá.
Ngay cả khi Lôi Mộ Hi không trang điểm quá kĩ thì cô vẫn xinh đẹp như thường, làn da trắng như phát sáng.
Chỉ cần cô dừng lại ở một chỗ, sẽ khiến người ta không thể rời mắt.
"Đẹp quá!"
"Perfect!"
"Joli!"
...!
Trong phòng yến hội, rất nhiều người trầm trồ khen ngợi.
Nghi lễ khai tiệc kết thúc, một điệu valse du dương vang lên.
Lôi Mộ Hi mỉm cười tự nhiên với vị hoàng tử trẻ tuổi, nụ cười của cô cũng chuẩn như được đo bằng thước.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai hoàng tử, rồi xoay người giữa những ánh mắt ngưỡng mộ của các quý ông trẻ tuổi và ánh mắt kiêu ngạo, ghen tị của các quý cô được mời khác.
Mười mấy phút sau, sau hàng tháng trời luyện tập, cuối cùng cô cũng đã hoàn thành thành công điệu Valse, Lôi Mộ Hi như trút được gánh nặng.
Hô --
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, nhiệm vụ cũng đã được hoàn thành.
"Miss Ray, are you ok?" (Lôi tiểu thư, cô có khỏe không?)" vị hoàng tử trẻ trông có vẻ lo lắng.
Lôi Mộ Hi nhận thấy được trạng thái của mình không ổn, liền ngay lập tức đáp lại với thái độ mà lẽ ra cô phải có: "I'm fine.
(tôi không sao)" cô nói sang chuyện khác với một cách cung kính: "but, your highness, would you mind if I go restroom? I'd better fix my make-up.
nhưng, thưa điện hạ, ngài có phiền nếu tôi đến phòng vệ sinh không? Tôi nghĩ rằng tôi nên sửa lại lớp trang điểm của mình.)
Trên thực tế, lớp trang điểm của cô rất hoàn hảo và không tỳ vết chút nào.
Nghe thấy yêu cầu rất chân thành của thục nữ*, là một quý ông, vị hoàng tử trẻ tuổi không có cách nào từ chối, "Of course not." (đương nhiên là không rồi.)"
*Thục nữ: người con gái hiền dịu, nết na.
Lôi Mộ Hi khẽ thi lễ*, "I appreciate your permission." (cảm ơn sự thông cảm của ngài)"
*Thi lễ: Chào một cách cung kính theo cách thức và phong tục xưa
Trang điểm chỉ là một cái cớ, muốn thoát khỏi cái vũ hội này mới là thật.
Dù sao thì cô cũng đã khiêu vũ xong rồi, nghi lễ trưởng thành cũng coi như hoàn tất.
Tiếp theo cũng chỉ là bữa tiệc linh đình với mấy vị quý ông, quý cô lá mặt lá trái* mà thôi.
*lá mặt lá trái: hư tình giả ý, xã giao có lệ, trong ngoài bất nhất.
Với lại vũ hội có nhiều người như vậy, ngay cả khi cô vắng mặt, hẳn là sẽ không ai để ý, đi ra ngoài hít thở không khí còn hơn.
Ngay khi Lôi Mộ Hi ra khỏi phòng yến hội, cô trực tiếp lên trên sân thượng lớn của khách sạn.
Đứng bên rào chắn của sân thượng nhìn xung quanh, một nửa cảnh đêm của Paris đều hiện ra trước mắt, đèn neon đủ màu, ánh đèn mờ ảo, như là yêu tinh mê đắm lòng người.
Tháng mười một ở Paris, gió đêm mang theo mười phần mát mẻ, Lôi Mộ Hi lạnh đến khổng khỏi giữ chặt áo choàng trên người.
Bỗng nhiên, sau lưng cô vang lên một loạt tiếng bước chân trầm ổn.
Theo bản năng, Lôi Mộ Hi nghiêng người nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân, cô còn tưởng có người từ vũ hội ra tìm mình, nhưng hóa ra không phải.
Lôi Mộ Hi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bóng dáng cao lớn dừng ở rào chắn phía bên kia, dựa vào hàng rào, lấy ra bật lửa, châm một điếu thuốc.
Lôi Mộ Hi nhìn rõ khuôn mặt người kia xuyên qua màn đêm và ánh lửa yếu ớt, không khỏi hơi ngẩn ra.
Là anh ta?!
Chủ tịch của Tinh Uy Media, Hoắc Doãn Đình.
Anh ấy không phải là người trong vũ hội.
Thực ra, Lôi Mộ Hi không biết người đàn ông này, mà chỉ thấy anh trên tạp chí kinh tế tài chính và mục giải trí, biết tên anh và một số việc làm của anh.
Ba năm trước, Hoắc Doãn Đình từ bỏ quyền thừa kế gia tộc, tự mình gây dựng sự nghiệp, ngay năm đầu tiên thành lập công ty, anh đã làm một bộ phim đoạt giải Oscar Phim điện ảnh nước ngoài hay nhất, đây là một huyền thoại trong giới điện ảnh và truyền hình trong nước.
Khi đó, anh còn chưa đầy ba mươi tuổi.
Lôi Mộ Hi không hâm mộ sự nghiệp của người đàn ông này thành công cỡ nào, nhưng lòng can đảm khi "dựa vào chính mình" của anh thật đáng khâm phục.
Cô cũng đã nghe qua một số tin đồn về anh.
Có người nói, anh ở trong làng giải trí nổi tiếng là không gần nữ sắc và nhiều người nghi ngờ rằng anh có thể là gay...!
Lôi Mộ Hi tò mò, sau đó lại lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông cách đó không xa --
Thân dài như ngọc, sườn mặt hoàn mỹ, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, áo sơ mi trắng sạch sẽ, chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ.
Hoắc Doãn Đình có gay hay không thì Lôi Mộ Hi không rõ ràng lắm, nhưng đúng là trên người anh đều tỏa ra hơi thở cấm dục.
Từ lúc lên sân thượng, anh cũng không thèm nhìn đến Lôi Mộ Hi.
Ít ra, anh không giống với những người đàn ông trong vũ hội kia nhìn cô với ánh mắt say đắm.
Trong khi Lôi Mộ Hi đang nhìn trộm Hoắc Doãn Đình thì có hai người đàn ông mặc vest từ xa đi về phía sân thượng.
Họ là ban tổ chức của vũ hội, có vẻ như họ đang tìm Lôi Mộ Hi trở về vũ hội, mà cô vẫn chưa muốn trở về lúc này.
Đảo mắt, Lôi Mộ Hi từng bước nhỏ chạy về phía Hoắc Doãn Đình.
Trước khi Hoắc Doãn Đình châm điếu thuốc trong tay, Lôi Mộ Hi nhẹ nhàng kéo anh, đem anh chắn trước mặt mình, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, xin lỗi, có thể giúp tôi che chắn một chút không?"
Hoắc Doãn Đình đưa mắt về phía người Lôi Mộ Hi, bắt gặp ánh mắt màu hổ phách của cô, không khỏi sững sờ.
Đôi mắt quen thuộc này, đôi mắt sạch sẽ không mang một tia tạp chất nào, giống như nước suối trong vắt nơi thiên đàng, không nhuốm bụi trần gian, gột rửa tâm trạng có phần nóng nảy của anh, mang theo một tia mát lạnh...!
Khi Hoắc Doãn Đình đang sững sờ, Lôi Mộ Hi bỗng nhiên nhào vào trong ngực anh, nắm chặt vạt áo của anh, tựa nhẹ vào ngực anh, động tác có chút cứng ngắc.
Sau đó, cô cứ thế này, bất động ở trong ngực anh.
Hoắc Doãn Đình nhíu mày, liếc nhìn Lôi Mộ Hi vừa nhào vào ngực anh, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Lôi Mộ Hi ở trong lòng Hoắc Doãn Đình không nhúc nhích, khẽ nói: "Tiên sinh, xin đừng cử động!"
Nói xong, cô dựa vào anh gần hơn, gần đến mức cô có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh và mũi tràn ngập hơi thở mát lạnh trên người anh.
Vì chưa từng dựa gần một người đàn ông xa lạ nào như vậy, tim của Lôi Mộ Hi không khỏi đập rộn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút nóng.
Hoắc Doãn Đình nhìn xuống Lôi Mộ Hi đang ở trong ngực mình, đoán rằng chóp mũi anh cách đỉnh đầu cô chưa tới một tấc.
Trong lúc mơ hồ, dường như có mùi hương phảng phất tràn ngập trong mũi anh, giống như mùi hương thảo*...!
*hương thảo: mùi vani
Hai người duy trì tư thế này một lúc, Lôi Mộ Hi từ trong ngực của Hoắc Doãn Đình khẽ ló đầu ra nhìn hai người đàn ông đang tìm cô.
Bọn họ dạo quanh một vòng sân thượng, cho rằng Lôi Mộ Hi và Hoắc Doãn Đình đang ôm nhau chỉ là một đôi nam nữ đang nói chuyện yêu đương, liền rời đi.
Đến khi Lôi Mộ Hi chắc chắn rằng hai người kia đã biến mất khỏi sân thượng rồi thì mới nhẹ buông bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy vạt áo của Hoắc Doãn Đình ra, thoáng thở phào một cái.
Thật sự không muốn quay lại cái vũ hội kia nữa.
Ngẩng đầu nhìn Hoắc Doãn Đình, Lôi Mộ Hi mang theo vài phần áy náy, nói: "Tiên sinh, vừa rồi thật ngại quá, cảm ơn ngài."
Cô vươn đầu lưỡi, khẽ liếm môi, có lẽ là bởi vì có chút khẩn trương.
Dù sao thì hành động vừa nãy của cô với Hoắc Doãn Đình khá liều lĩnh.
Hoắc Doãn Đình cau mày, không nói gì cũng không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn xuống người ở trong ngực, ánh mắt rơi vào đầu lưỡi hồng nhạt và cánh môi trơn bóng của cô, tối sầm lại...!
Lôi Mộ Hi không thấy anh trả lời thì hơi bất ngờ, dường như cảm thấy vẻ mặt của Hoắc Doãn Đình có chút không đúng, lại lịch sự nói với anh: "Tiên sinh, không làm phiền ngài nữa, tạm biệt."
Lôi Mộ Hi đang định xoay người rời đi thì đột nhiên, Hoắc Doãn Đình ôm lấy vòng eo nhỏ bé của cô.
Lôi Mộ Hi không kịp chuẩn bị trước đã bị hành động đột ngột của Hoắc Doãn Đình làm cho hoảng sợ, đôi mắt màu hổ phách trong veo và sáng ngời mở to, giống như một con nai con đang sợ hãi, "Trước..."
Chưa kịp dứt lời, đôi môi hơi lạnh của Hoắc Doãn Đình đã ấn xuống.
Cô bất ngờ không kịp đề phòng, đôi môi vẫn duy trì tư thế khẽ nhếch lên khi nói chuyện, hai tay đặt trước ngực Hoắc Doãn Đình, sững người ngay tại chỗ.
Giữa môi và răng bị chiếm giữ bởi hương vị béo ngậy và mềm mại của cây thùa*, trong đầu một mảnh trống rỗng!
*mùi vị của cây thùa: có vị ngọt.
Lôi Mộ Hi sững người bất động, Hoắc Doãn Đình lại càng càn rỡ.
Anh kìm lòng không đậu siết chặt cánh tay, dùng sức cướp lấy hương vị ngọt ngào và mềm mại giữa môi và răng, đầu lưỡi không kiềm chế được theo cánh môi và hàm răng khẽ mở của cô, tham luyến tiến vào...!
Trong khoảnh khắc đó, Lôi Mộ Hi cảm giác có một dòng điện xẹt mạnh, lan truyền từ giữa răng môi đến mọi tế bào trong cơ thể, trong đầu là một trận sấm chớp rền vang, mưa rền gió dữ.
Cô dùng sức cắn chặt răng lại, cắn lấy lưỡi anh đang ở trong miệng cô đang công thành đoạt đất!
Hoắc Doãn Đình cảm thấy đầu lưỡi đau nhói, thân thể cao lớn nặng nề run lên, đột nhiên buông lỏng người trong ngực ra.
Lôi Mộ Hi đẩy Hoắc Doãn Đình thật mạnh, "Buông!"
"Đó không phải là điều cô muốn sao?"
Lôi Mộ Hi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hoắc Doãn Đình, ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ không thể tin được, hốc mắt đã có nước mắt mờ mờ, đôi môi cũng khẽ run.
Cô không biết, vì sao người đàn ông này làm loại chuyện khó hiểu như vậy với cô và những lời anh ta nói với cô là có ý gì.
Tại sao cô lại muốn điều này?
Lưu manh, kẻ tồi!
Anh ta hoàn toàn khác so với những lời đồn đại bên ngoài!
Không dám ở trên sân thượng một giây phút nào nữa, Lôi Mộ Hi xách váy lên, xoay người bỏ chạy.
(՞•ﻌ•՞)۶(՞•ﻌ•՞)۶(՞•ﻌ•՞)۶
Clau: Chương đầu tiên vừa mới ra lò đây, mong các bác ủng hộ tôi nhé♥ À, tôi là Claudia, các bác gọi là Clau cũng được nhé♥.