Môi Của Em Vừa Ngọt Vừa Mềm


Editor: Claudia
Buổi phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ.
Ngay sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, nữ tổng biên tập của Tuần báo thời trang đã đứng dậy, đưa tay về phía Hoắc Doãn Đình và nói với dáng vẻ dịu dàng: "Hoắc tổng, rất cảm ơn anh đã dành thời gian để tiếp nhận buổi phỏng vấn của chúng tôi."
Hoắc Doãn Đình lịch sự bắt tay cô ta, "Vất vả cho cô rồi."
"Không vất vả, không vất vả, được phỏng vấn Hoắc tổng là vinh dự của tôi!" nữ tổng biên tập chậm chạp không muốn buông tay Hoắc Doãn Đình ra, sau đó lại niềm nở mời anh, "Hoắc tổng, đã trưa rồi, chúng ta cùng ăn trưa nhé?"
Lục Cẩn đứng ở một bên chăm chú nhìn phản ứng của Hoắc Doãn Đình.
Thực ra, kể từ khi vị tổng biên tập này vừa mới tới đã phóng điện với Hoắc Doãn Đình, thì Lục Cẩn đã bắt đầu quan sát phản ứng của Hoắc Doãn Đình rồi, nhưng anh đều làm ngơ trước sự lấy lòng của nữ tổng biên tập, vô cùng thờ ơ.
Lúc này, trước lời mời của nữ tổng biên tập, anh cũng thờ ơ.
Hoắc Doãn Đình bất động thanh sắc rút tay về, còn rất có phong độ nói: "Thật ngại quá, đáng lẽ tôi nên mời mọi người, nhưng tôi đã sớm có hẹn cùng khách hàng bàn bạc rồi, vậy nên Trương tổng sẽ đại diện cho tôi, mời mọi người từ Tuần báo thời trang ăn trưa!"
Nữ tổng biên tập cảm thấy rất mất mát, nhưng cũng không có lý do gì để quấn lấy Hoắc Doãn Đình nữa, bèn bày ra vẻ mặt tiếc nuối nói: "Hoắc tổng, anh quá khách sáo rồi, khi nào anh có thời gian thì chúng ta hẹn lại."
Hoắc Doãn Đình gật đầu, "Xin lỗi vì đã không tiếp được." rồi nói với Lục Cẩn, "Lục Cẩn, bảo tiểu Đường đợi tôi ở dưới."
"Tôi đã nói với anh ấy rồi."
Lục Cẩn tiếp thu rất nhanh, nhưng cô cũng biết rõ trưa hôm nay Hoắc Doãn Đình không có cuộc hẹn nào cả, chỉ là tìm cớ từ chối lời mời của nữ tổng biên tập kia thôi.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc nếu cô phối hợp với Hoắc Doãn Đình đẩy nữ tổng biên tập kia đi, nhưng nào biết rằng, ngay khi cô đi vừa theo Hoắc Doãn Đình ra khỏi phòng tiếp tân, Hoắc Doãn Đình liền nói với cô: "Cùng ăn trưa đi!"
"Hả?" Lục Cẩn vô cùng ngạc nhiên, từ chối khéo theo phản xạ có điều kiện, "Tôi, tôi đã gọi đồ ăn bên ngoài, cùng sắp tới rồi..."
Hoắc Doãn Đình mặt không biến sắc, không nói thêm lời nào, liền trực tiếp rời đi.
Lục Cẩn nhìn bóng lưng của Hoắc Doãn Đình, mơ hồ cảm thấy ánh mắt lúc vừa mới rời đi của anh dường như không có mấy thiện cảm.
Anh sẽ không khó chịu vì bị cô từ chối đấy chứ!?
Quên đi, không muốn, cũng không phải chuyện công việc, Hoắc Doãn Đình không đến mức vì chuyện này mà bất mãn với cô đâu!...!ngôn tình tổng tài
Lục Cẩn lắc đầu, lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi đồ ăn bên ngoài, làm cho trọn vẹn lời mà mình vừa mới nói.
Sau khi Lục Cẩn từ chối lời mời ăn trưa của Hoắc Doãn Đình, cũng không dẫn đến hậu quả xấu gì, cuối cùng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Chớp mắt, cô đã làm việc bên cạnh Hoắc Doãn Đình được một tuần.
Cô cảm thấy Hoắc Doãn Đình sẽ không lãng phí một chút thời gian và sức lực nào vào việc khác, ngoại trừ công việc.
Mỗi ngày, lịch trình làm việc của Hoắc Doãn Đình đều kín mít, không phải họp, tăng ca thì cũng là xã giao, cuối tuần đều làm việc.


Trên tủ đầu giường trong phòng nghỉ của anh bày đầy các loại văn kiện về hạng mục và các mẫu dự án khác nhau, có cảm giác như thể anh đã ở trong công ty năm ngày liên tiếp và chưa trở về căn hộ GODA lần nào.
Đêm nay, lại tăng ca đến tám giờ.
Trước khi rời khỏi công ty, Hoắc Doãn Đình nói với Lục Cẩn: "Ngày mai sau khi cô chuẩn bị xong tư liệu thì không phải tới công ty nữa, đến khách sạn Sofia chờ tôi."
Gần đây công ty có bộ phim mới đang được chuẩn bị ở khách sạn này, Hoắc Doãn Đình rất thường xuyên đến đoàn phim họp.
Lục Cẩn vừa nghe là họp thì cũng chẳng có bất kỳ mong đợi gì vào ngày mai.
Họp thì đâu có chuyện gì hay?
Cũng không biết cô còn phải đợi ở bên cạnh anh bao lâu, mới có thể có "phát hiện mang tính đột phá" nữa.
Cô nhàn nhạt trả lời: "Được, tôi biết rồi."
"Không chịu nổi áp lực công việc sao?" Hoắc Doãn Đình làm như không để ý hỏi Lục Cẩn.
Lục Cẩn trong lòng lộp bộp một cái, liền đề cao cảnh giác, luôn cảm thấy Hoắc Doãn Đình nói chuyện với cô, câu được câu không, khiến cho cô thường trở tay không kịp.
Lẽ nào vừa rồi cô lộ ra vẻ chán nản?
Cô lập tức giả vờ tinh thần phấn chấn, nói: "Đương nhiên là không! Tôi cảm thấy công việc này rất có tính thử thách!"
"Mong chờ vào biểu hiện tiếp theo của cô."
Lời nói của Hoắc Doãn Đình khiến Lục Cẩn mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô lại không nói ra được là không ổn ở chỗ nào, đành tiếp tục giả vờ phấn chấn nói: "Hoắc tổng, tôi sẽ cố gắng!"
Buổi sáng ngày hôm sau, Lục Cẩn nghiêm túc chuẩn bị xong tất cả các tư liệu của hội nghị, đến khách sạn Sofia trước nửa tiếng.
Cứ tưởng rằng hôm nay sẽ là một ngày buồn tẻ, nhàm chán và không có thêm phát hiện gì cả, thế nhưng cô không bao giờ nghĩ tới, khi cô vừa mang theo tư liệu bước vào phòng tiếp tân, nhìn thoáng qua cô đã thấy bên trong có một chiếc ghế sô pha màu đỏ, trên đó có một nữ diễn viên tuyến ba trang điểm đậm, lộ nửa vai đang nằm nghiêng.
Sô pha đỏ, diễn viên nữ?!
Đột nhiên, hình ảnh ghế sô pha đỏ ở Hollywood hiện lên trong tâm trí Lục Cẩn --
Hollywood có tin đồn rằng, các diễn viên tham gia thử vai và muốn nhận được vai diễn, bất kể nam nữ hay danh tiếng, nếu như mở cửa và bước vào địa điểm phỏng vấn, thấy chính giữa có một chiếc ghế sô pha màu đỏ, hoặc là trên ghế sô pha được trải thảm màu đỏ, thì diễn viên sẽ tự giác đóng cửa lại, cởi sạch quần áo, nằm lên ghế sô pha, chờ đợi sự xuất hiện của đạo diễn hoặc nhà sản xuất...
Đối mặt với cô nàng có đôi môi đỏ rực trước mắt, Lục Cẩn đứng yên một chỗ, chiếc kính gọng đen trên sống mũi cô trượt xuống.
Sau nhiều ngày canh giữ vẫn không có tiến triển gì, không ngờ hôm nay mọi việc lại cứ thế suôn sẻ mà không cần phí chút sức lực nào cả.
Hoắc Doãn Đình thật sự giấu rất sâu, trước đó ẩn náu kỹ như vậy, vừa đến đoàn phim liền lộ ra cái đuôi hồ ly.
Đại móng heo* chính là đại móng heo, vậy mà lại lợi dụng chức vụ của mình để thản nhiên dùng quy tắc ngầm với diễn viên nữ!
(*) Mấy chương trước Clau có để là “Móng heo lớn” nhưng bây giờ thấy để vầy có vẻ hay hơn.
Đúng lúc này, Hoắc Doãn Đình bước vào, thuận tay ném áo khoác âu phục và điện thoại vào tay cô.

Lục Cẩn lại càng hoảng sợ, nhìn thoáng qua âu phục và điện thoại trong tay, sau đó lại nhìn về phía Hoắc Doãn Đình bên cạnh, trên mặt lộ vẻ hoang mang.
Cô còn chưa kịp ra ngoài, Hoắc Doãn Đình đã định bắt đầu sao? Anh gấp rút như vậy?!
Nhưng mà, anh hẳn đã nghẹn nhiều ngày rồi...
Nhưng Lục Cẩn cũng là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện như vậy nên rất luống cuống.
Cô nhìn thoáng qua Hoắc Doãn Đình, dường như anh không muốn cô ra ngoài.
Vậy anh muốn cô ở lại sao?
Cô ở lại thì có thể làm gì?
Lục Cẩn lại cúi đầu nhìn lướt qua chiếc điện thoại mà Hoắc Doãn Đình vừa ném cho cô, trong đầu nảy sinh ra một suy đoán khủng khiếp -- anh muốn cô ở lại để chụp ảnh sao?
Trời ạ, khẩu vị cũng quá nặng rồi!! Cô không có sở thích xem phát sóng trực tiếp đâu.
"Hoắc tổng, tôi đi trước..."
Lục Cẩn còn chưa dứt lời, "môi đỏ rực" đã nũng nịu kêu lên: "Hoắc tổng ~"
Một lớp da gà nổi lên kèm theo hương nước hoa buồn nôn đột nhiên bay tới khiến trong người Lục Cẩn cuồn cuộn...
Cô không khỏi lùi về phía sau hai bước, sẵn sàng chạy trốn ra khỏi cửa bất cứ lúc nào.
"Đi đâu?" Hoắc Doãn Đình lạnh lùng nói.
"Tôi đi ra ngoài trước, không quấy rầy anh làm việc..."
Hai chữ "làm việc" cô dùng "vừa đúng".
Lục Cẩn muốn chạy trốn, Hoắc Doãn Đình dùng hai ngón tay túm lấy cổ áo sau của cô.
Lục Cẩn trong lòng cả kinh, hoảng hốt nói: "Hoắc, Hoắc tổng, cái này, loại chuyện này, tôi, tôi không làm được, anh vẫn là mời cao minh khác thôi!!"
Hoắc Doãn Đình nhíu mày.
"Hoắc tổng..." "môi đỏ rực" lại nũng nịu một tiếng.
Lục Cẩn rùng mình, có chút yếu ớt, khó khăn nói nhỏ: "Hoắc tổng, có thể cho tôi ra ngoài trước không? Tôi thực sự..."
Lục Cẩn muốn nói, cô thực sự không muốn xem phát sóng trực tiếp gì đó đâu!
Hoắc Doãn Đình nhìn lướt qua nữ diễn viên trên ghế sô pha với vẻ khinh thường, sau đó lại tiếp tục nhìn Lục Cẩn, trong mắt như có dụng ý khác.
Lục Cẩn ngẩn ra, ánh mắt này của Hoắc Doãn Đình, dường như đang...!muốn cô đuổi "môi đỏ rực" ra ngoài?!
Hoắc Doãn Đình không muốn dùng quy tắc ngầm với nữ diễn viên này sao?

Chê cô nàng quá xấu?
Lục Cẩn lại nhìn về phía cô nàng lẳng lơ có đôi môi đỏ rực đang nằm trên ghế sô pha đỏ.
Khách quan mà nói, nữ diễn viên này không xấu chút nào.

Tuy cô ta trang điểm có hơi đậm nhưng vẫn có mấy phần sắc đẹp, vóc dáng cũng là ngực tấn công, mông phòng thủ, tuổi tác không lớn.

Ngoại hình này ở trong giới giải trí, cũng có thể được coi là thượng thừa rồi, nếu không thì cô ta đã chẳng có đủ dũng khí để quyến rũ Hoắc Doãn Đình.
Nhưng Hoắc Doãn Đình lại không để "môi đỏ rực" vào mắt, anh nhìn chằm chằm Lục Cẩn như thể đang ép buộc cô phải ra tay vậy, cô thoáng cảm thấy sau gáy mình toát ra một giọt mồ hôi lạnh.
Lục Cẩn đẩy chiếc kính trên sống mũi, hắng giọng, bước nhanh về phía trước, đón nhận ánh mắt chán ghét cực độ của "môi đỏ rực" rồi mỉm cười chào hỏi: "Chào tiểu thư..."
"Môi đỏ rực" hờn dỗi liếc nhìn Lục Cẩn, vừa nhìn là biết cô nàng đang trách Lục Cẩn không hiểu rõ tình hình.
Lục Cẩn trong lòng cảm thấy có chút chán ghét loại phụ nữ này, cô cũng không muốn hứng chịu cái trợn mắt của cô nàng, nhưng ông chủ đã có lệnh, cô nào dám cãi lại.
Cô tiến tới bên cạnh "môi đỏ rực", trước khi "môi đỏ rực" phát ra âm thanh khó chịu thì cô khẽ nói: "Lông mi giả của cô rơi xuống rồi."
"Môi đỏ rực" lại uốn éo, nũng nịu kêu lên một tiếng, che mặt lại, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Lục Cẩn đứng ở trong phòng tiếp tân, có chút xấu hổ nói nhỏ: "Hoắc tổng, cô ta đi rồi..."
Hoắc Doãn Đình mặt không đổi đi tới ghế sô pha đỏ ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi: "Vậy không phải cô nên làm gì đó sao?"
"Hả?!"
Lục Cẩn vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hoắc Doãn Đình đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đỏ, lại nghĩ tới việc trong phòng chỉ còn lại Hoắc Doãn Đình và mình thì không khỏi dựng tóc gáy, Hoắc Doãn Đình sẽ không...
Oh no! ( Ôi, không!)
Cái ý nghĩ này hiện ra không đến một giây đã bị Lục Cẩn phủi sạch.
Vừa rồi "môi đỏ rực" gợi cảm như vậy mà Hoắc Doãn Đình cũng không phản ứng gì, thì với bộ dáng của Lục Cẩn hiện tại, sao có thể có hứng thú gì được.
Một vài suy nghĩ cứ xoay vòng trong đầu Lục Cẩn, chợt hai mắt cô sáng lên, nói: "Tôi lập tức thông báo cho đoàn phim tới đây họp!"
Nói xong, Lục Cẩn đặt văn kiện lên bàn trà, xoay người ra khỏi phòng.
Hoắc Doãn Đình cầm lấy văn kiện trên bàn trà lên, nghiêm túc mở ra.
Lục Cẩn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng hơi nghi hoặc.
Hoắc Doãn Đình này, thấy một báu vật mê người như vậy cũng có thể thờ ơ, đúng là giỏi giả vờ!
Nhưng vừa rồi cô nhìn thấy ánh mắt khinh thường của anh, còn lộ ra vẻ thờ ơ vô cùng tự nhiên nữa, dường như không giống giả vờ lắm...!Thật sự không phải là giả vờ sao?
Lục Cẩn vẫn không thể tin được rằng Hoắc Doãn Đình lại có thể đứng đắn như vậy, thịt dâng tới miệng rồi còn không ăn, kỹ năng diễn xuất của anh quá tốt rồi.
Không hổ là ông chủ của một công ty điện ảnh và truyền hình, kỹ năng diễn xuất còn tốt hơn cả nghệ sĩ, sao anh không làm diễn viên đi, biết đâu còn có thể nhận được giải Oscar cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất gì gì đó!
Công việc hôm nay ở đoàn phim còn bận rộn hơn mấy ngày trước, Lục Cẩn đi theo Hoắc Doãn Đình, liên tục mở vài cuộc họp về kinh phí dự tính, kịch bản, diễn viên, trang phục và tạo hình...!đều được chu toàn dù là chi tiết nhỏ nhất.

Nói chung, rất nhiều ông chủ của công ty điện ảnh và truyền hình sẽ không quá lo toan cho một bộ phim nào tỉ mỉ như thế, họ chỉ định ra phương hướng và giám sát dòng vốn, còn các chuyện khác của đoàn đều được giao cho nhà sản xuất bên dưới.

Tuy nhiên, Hoắc Doãn Đình rất có trách nhiệm với từng dự án của công ty, nên cũng không có gì lạ khi những bộ phim do Tinh Uy sản xuất trong hai năm qua đều là những tác phẩm kinh điển, nổi tiếng, công ty trong vòng ba năm có thể phát triển nhanh chóng như vậy là do khả năng làm việc và sự cống hiến to lớn của Hoắc Doãn Đình.
Mọi người đều nói Hoắc Doãn Đình làm việc liều mạng, khó tính và yêu cầu cao, Lục Cẩn ở bên cạnh anh mấy ngày hôm nay, quả thật hiểu rất rõ -- anh là tên đại móng heo là một chuyện, còn anh làm việc xuất sắc lại là một...!chuyện khác.
Sau cuộc họp vừa rồi, Hoắc Doãn Đình nêu lên yêu cầu của mình đối với công tác của đoàn phim, vạch ra mọi mặt của các vấn đề, quả thực vô cùng độc đáo và sắc bén, trong đoàn phim không ai không phục, ngay cả Lục Cẩn, một nhân viên mới đang trong thời gian thử việc cũng phải thán phục.
Nhưng ngày hôm nay rồi ngày tiếp theo, Lục Cẩn thực sự cảm thấy mệt mỏi.
Cô chỉ cần ghi chép lại cuộc họp thật cẩn thận, không cần phải suy nghĩ hay giải quyết vấn đề như Hoắc Doãn Đình, huống chi là đối phó với những loại người khác nhau của đoàn phim và công ty, hơn nữa cô còn rất trẻ và thân thể có thể coi như chịu đựng được, nhưng cô uống một lon Red Bull để tăng ca cũng không được hữu dụng lắm.
Cô thực sự rất tò mò, Hoắc Doãn Đình ngày nào cũng thế, làm việc không kể ngày đêm, sao anh có thể sống sót với loại công việc cường độ cao như vậy? Dựa vào một tách cà phê đen mỗi sáng kia sao?
Khó có thể tin được.
Lúc này, đã hơn một giờ sáng, Hoắc Doãn Đình cùng đạo diễn, biên kịch vẫn đang thảo luận để sửa đổi kịch bản, Lục Cẩn ngồi ở bên cạnh cảm thấy đầu óc như mất sạch, còn Hoắc Doãn Đình dường như vẫn còn tinh thần sáng láng, đúng là không phục không được.
Lục Cẩn mấy lần buồn ngủ đến muốn ngáp, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến Hoắc Doãn Đình, lại càng lo lắng anh cảm thấy cô làm việc không chăm chỉ nên đành phải buộc lòng nhịn xuống, cuối cùng nhịn đến nỗi trong mũi toàn là nước, chỉ có điều chưa bị ngạt thôi.
Cô từ nhỏ đã như vậy, mỗi khi thiếu ngủ trầm trọng cô sẽ chảy nước mũi, giống như triệu chứng ban đầu của bệnh cảm lạnh.
Cô khẽ liếc nhìn Hoắc Doãn Đình, thấy anh không chú ý đến cô, liền lặng lẽ lấy khăn giấy trong túi ra, nhẹ nhàng lau mũi.
Hoắc Doãn Đình bất động thanh sắc nhìn lướt qua Lục Cẩn, trầm ngâm trong chốc lát, đứng dậy nói với đạo diễn và biên kịch: "Tất cả mọi người đều vất vả rồi, hôm nay đến đây thôi, có rất nhiều chỗ cần phải suy nghĩ lại một chút, hai ngày nữa gặp lại."
Nghe thấy lời nói của Hoắc Doãn Đình, Lục Cẩn lập tức đứng dậy đi theo, nhưng bước chân của cô có chút nhẹ nhàng, còn Hoắc Doãn Đình đang đi trước mặt cô lại bước đi rất mạnh mẽ, dáng người cao ngất, kiểu tóc và âu phục trên người anh đều cẩn thận tỉ mỉ, không giống Lục Cẩn, hoàn toàn trong trạng thái dơ dáy.
Lục Cẩn than thở trong lòng.
Người đàn ông này, không phải được làm bằng sắt thép đấy chứ!?
Lục Cẩn vẻ mặt buồn ngủ cùng Hoắc Doãn Đình ra khỏi khách sạn Sofia, đang chuẩn bị nói lời tạm biệt với Hoắc Doãn Đình thì tự nhiên anh gọi Lục Cẩn trước: "Đã quá muộn rồi, để tôi đưa cô về."
Lục Cẩn theo Hoắc Doãn Đình tăng ca trễ như thế, hơn nữa gần đây có nhiều vụ các cô gái gọi xe lúc nửa đêm thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh nên đưa cô về.
Cho dù Hoắc Doãn Đình là người không tốt thì vẫn còn có tài xế tiểu Đường trong xe, cũng không có vấn đề gì.
Lục Cẩn cũng không khách sáo với Hoắc Doãn Đình nữa, thấy xe của anh đậu ở lối vào đại sảnh khách sạn, giống như nhìn thấy vị cứu tinh, ngay khi tài xế tiểu đường vừa mở cửa ghế sau ra, cô liền trực tiếp ngồi xuống ghế sau, ngay cả việc đi vòng qua chỗ ghế lái phụ cũng không muốn, cô buồn ngủ đến mức không thể bước thêm bước nào nữa rồi, cũng không còn sức lực để suy nghĩ xem việc lên xe trước ông chủ có ổn hay không.
"Cảm ơn Hoắc tổng." tất cả sức lực của cô chỉ có thể dùng để nói câu này, lúc vừa chạm mông xuống ghế cô, xe còn chưa khởi động, cô đã co vào một góc, ngủ thiếp đi rồi...
Nửa tiếng sau, chiếc xe sang trọng dừng lại ở một khu dân cư nhỏ cũng không tệ lắm ở đường vành đai năm phía Đông.
Hoắc Doãn Đình dựa lưng lên ghế, từ từ nhắm hai mắt lại, trên người không có một tia xốc xếch nào.
Nhưng còn Lục Cẩn, không biết từ lúc nào đã ngã lên đùi Hoắc Doãn Đình mà ngủ, cô cuộn tròn người như một con mèo nhỏ đang ngủ say, còn đá đôi giày da chất lượng kém sang một bên.
Tài xế tiểu Đường nhìn thoáng qua hai người, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, xoắn xuýt nhiều lần, vẫn nhỏ giọng kêu: "Hoắc tổng, đã đến nơi rồi."
Hoắc Doãn Đình giật mình tỉnh lại, cảm thấy có gì đó đang đè lên chân mình.
Anh lấy lại bình tĩnh, mắt vừa nhìn xuống thì thấy Lục Cẩn đang ngủ trên đùi anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận