Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị

"Tất cả bè lũ phản động đều là hổ giấy." Đây là danh ngôn Mao Chủ Tịch từng nói, cho nên mọi người về sau cũng liền gọi những gã bề ngoài hung tàn nhưng thực tế không chịu nổi một kích là hổ giấy.

Song nói thế cũng không có nghĩa là hổ giấy thật sự sẽ không nguy hiểm.

Bắt đầu từ tuần trước, lần lượt có người lạ lùng chết đi, không có bất kỳ vết thương nào, khám nghiệm tử thi cũng không cách nào giám định được, giống như tất cả đều là do nhồi máu cơ tim vậy. Tin tức này đương nhiên dẫn tới hứng thú của sếp và Kỷ Nhan, mà vừa vặn, một người gọi điện nói cho tôi biết, có thể tiết lộ chút thông tin hữu ích, hiển nhiên, Kỷ Nhan và tôi đều qua đó. Trong điện thoại người kia còn nói, gây ra tất cả những việc này, kỳ thực lại là một con hổ giấy.

"Giấy làm thành hổ à." Kỷ Nhan như có điều suy nghĩ nói. Cửa mở, bước ra là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, đầu hói chỉ treo vài cọng tóc, hơn nữa chải chỉnh tề sang một bên, ăn mặc rất khéo, bề ngoài nho nhã cộng thêm kính nặng độ trên sống mũi nói cho tôi biết, tuy từ bề ngoài nhìn gia đình này cũng không giàu có, song xem ra có thể là một người làm loại công việc về văn hóa.

Quả nhiên, vị Tần tiên sinh này là một giáo viên ngữ văn trường trung học, ông vì chấm bài quá muộn, khi về nhà gặp được hổ giấy.

Biết tôi là ký giả, thầy Tần không phản ứng quá lớn, chỉ dùng tay đẩy gọng kính, thế nhưng khuôn mặt nhìn qua ửng hồng không ít, nhưng không phải ai đỏ mặt nhìn cũng đẹp, nhất là loại khuôn mặt vốn đặc biệt tái nhợt thô ráp như mặt tường bị chà nhám, bỗng dưng quét một ít phấn hồng, khiến người ta nhìn không thoải mái lắm.

Rót trà cho chúng tôi, ba người đi vào phòng khách, trong phòng khách mát mẻ thoải mái, đồ đạc không nhiều lắm, chỉ có một bộ gia cụ bện bằng cây mây, đầu năm nay, đồ vật làm bằng cây mây không gặp nhiều, ngồi lên rất mềm mại, cũng rất dễ chịu.

"Đời này tôi còn chưa từng gặp con hổ nào gần như vậy." Thầy Tần dùng ngón trỏ, ngón cái và ngón giữa tay trái cầm chén trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm, thở dài một hơi, bắt đầu nói chính sự, tôi và Kỷ Nhan thì nghiêm túc lắng nghe, đương nhiên, tôi còn phải ghi chép.

"Trước đây cũng chỉ ở trong TV hoặc cách thật xa trong vườn bách thú nhìn thấy chúng, nhưng tôi trăm triệu lần không ngờ rằng trong thành phố vậy mà lại có hổ." Thầy Tần tựa hồ lòng còn sợ hãi, giọng nói rất khẽ.

"Không phải thầy nói là hổ giấy sao?" Kỷ Nhan bỗng nhiên cắt ngang lời ông, thầy Tần có chút không hài lòng, mặt trầm xuống, thế nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, ho khan một tiếng.

"Xin hãy nghe tôi nói hết. Lúc đó trời đã không còn sớm, nhưng bởi vào hè, cho dù là ban đêm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ sự vật bên đường, tôi có thói quen hoàn thành công việc tại phòng làm việc, cho nên chấm bài có muộn chút, không còn cách nào, vi nhân sư biểu, đương nhiên phải cần cù một chút." Thầy Tần ưỡn ngực nói, trong đôi mắt phía sau cặp kính tròn lấp lánh vẻ kiêu ngạo.

(Tiêu: Vi Nhân Sư Biểu là chỉ tấm gương về mặt đức hạnh học vấn có thể khiến mọi người học tập, thường dùng chỉ danh hiệu giáo viên.)

"Tôi theo con đường quen thuộc về nhà, thế nhưng bỗng nhiên nghe thấy một tràn tiếng nhai nuốt, thanh âm kia rất lớn, hơn nữa nghe rất khó chịu, giống như dã thú cực đói đột nhiên phát hiện ra thịt vậy. Người đi đường lúc đó đã rất ít, bởi con đường này là phố bán đồ cổ, cho nên về đêm phần lớn đều đã đóng cửa, chỉ có một ít quán thức ăn nhỏ còn sáng đèn như trước, mong mỏi khách hàng quang lâm, chẳng qua ngày đó thời tiết rất nóng, tất cả mọi người đều uể oải.

Tôi nhất thời hiếu kỳ, liền theo tiếng động đi qua, đại khái đi chậm vài chục bước, phía trước có một ngã rẽ, song xung quanh không hề có bất kỳ ngọn đèn nào, lộ vẻ vô cùng tối tăm. Bước vài bước, tôi cẩn thận đi tới, lúc đầu tôi tưởng rằng chó hoang hay mèo hoang đang ăn ở đó, bây giờ ngẫm lại khi ấy thực là nhàm chán, có thể con người chính là như vậy, sống những ngày bình thản quá lâu, mặc dù nhìn thấy nguy hiểm cũng sẽ không tự chủ được mà đến gần mong muốn nhận được chút kích thích. Tuy rằng tôi rất sợ, bởi vì nghe nói con đường này về đêm thường có một đám lưu manh dạo quanh, song ngẫm lại trên người mình cũng không có nhiều tiền, trái lại không sợ nữa.

Nhưng lần này tôi đã sai rồi.

Thời điểm tôi qua đó, vừa vặn một chiếc xe hơi lái ngang, tốc độ không nhanh, cho nên đèn xe đại khái dừng lại ở nơi này hơn hai giây, song thế cũng đủ để tôi thấy rõ ràng.

Tôi nhìn thấy một con hổ thật lớn, đúng vậy, một con hổ. Tôi chưa từng thấy động vật nào lớn như vậy, thậm chí hoài nghi nếu nó nhào về hướng tôi e rằng tôi ngay cả chạy trốn cũng không có dũng khí, hoa văn trên người con hổ vô cùng xinh đẹp, vằn màu đen ở trong bóng đêm che phủ ánh sáng, lớp lông màu vàng thì lại lóe sáng. Móng của nó gắt gao giữ chặt một người thanh niên, người nọ tựa hồ đã không còn cảm giác hoặc năng lực phản kháng, chỉ nằm ở đó không hề nhúc nhích, cậu ta ở trần, tuy rằng thị lực của tôi không tốt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên cánh tay cậu ta dường như có chút hình xăm.

Mặt sườn con hổ kia đối diện với tôi, chẳng mảy may để ý tới sự xuất hiện của tôi, mà há miệng cắn xé cái gì đó, thế nhưng kỳ lạ là tôi không hề thấy trên người thanh niên kia có bất kỳ vết thương nào, ít nhất dưới góc độ của tôi thì không có.

Chẳng lẽ hổ của vườn thú chạy ra ngoài? Thế nhưng gần đây căn bản không có vườn thú hay rạp xiếc nào, hơn nữa hổ của vườn thú làm sao có thể khổng lồ hơn nữa dã tính mười phần như vậy. Đèn xe qua đi lần nữa khôi phục lại bóng tối, chân tôi đều đang run rẩy, qua hồi lâu, tôi mới khiến mình bình tĩnh lại, song tiếng nhai nuốt đột ngột đình chỉ. Tôi giả vờ can đảm sờ soạng vách tường đi vào.

Trên mặt đất chỉ nằm người thanh niên khi nãy, tôi đưa tay dò hơi thở của cậu ta, thế nhưng đáng tiếc đã tắt thở rồi, tôi đành phải vội vàng chạy đến cửa hàng gần đó báo cảnh sát, tiếp theo ở hiện trường chờ cảnh sát đến.

Nhưng mà, trước đó tôi lại ở hiện trường nhặt được một thứ khác, thứ này khiến tôi đặc biệt kỳ quái." Thầy Tần như một người làm nghề kể chuyện, không ngờ lại dừng ở đó một chút, nhấp một ngụm trà, đứng dậy đi vào trong phòng. Tôi và Kỷ Nhan đành ngồi trên ghế salon đợi, không lâu sau, ông đi ra, trong tay có thêm một thứ.

Không ngờ lại là một con hổ giấy.

Con hổ khoảng cỡ hai bàn tay, không thể không nói chế tác vô cùng tinh vi, hơn nữa còn là lập thể, con hổ để lộ trọn vẹn tư thái hung ác, hơi há to miệng, chân trước khẽ nâng lên, cong thắt lưng, cơ thể ép xuống thấp, rõ ràng là hình dáng nhào về phía con mồi.

"Thầy Tần ông đang nói đùa sao, chỉ dựa vào việc nhặt được con hổ giấy chế tác tinh vi tại hiện trường, liền nói là nó làm?" Tôi nhịn không được vui đùa, việc này quả thật rất buồn cười.

Song thầy Tần vẻ mặt nghiêm túc. Trong tay lại thêm vài thứ, vừa nhìn lại thì ra là ảnh chụp, thầy Tần đưa ảnh chụp cho tôi, hóa ra đây là một loạt những bức ảnh trong tay ông đều là ảnh chụp con hổ giấy kia.

"Thế này có ý gì?" Tôi vội nhìn xuống, chẳng phải là mấy tấm ảnh chụp con hổ này thôi sao, vì vậy ném ảnh chụp cho Kỷ Nhan, Kỷ Nhan cúi đầu, nhìn từng tấm, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn con hổ giấy trong tay thầy Tần.

Thầy Tần nghe xong, sốt ruột, "Cậu nhìn kỹ ảnh chụp đi."

"Những bức hình này, tất cả tư thế của hổ đều không giống nhau." Kỷ Nhan đứng dậy, trả ảnh chụp lại cho thầy Tần, lúc này người nọ mới hài lòng gật đầu. Quả nhiên, tôi cầm qua tỉ mỉ so sánh, tuy rằng đều là một con hổ duy nhất, nhưng quả thực mỗi tấm hình tư thế đều không giống nhau, có nằm nghỉ ngơi, có ngẩng cao đầu, nói tóm lại, phảng phất như có người làm một loạt hổ giấy động tác khác nhau vậy.

"Lúc đầu tôi nhặt con hổ này về cũng chỉ chơi cho vui, thế nhưng tôi chợt phát hiện qua một khoảng thời gian, hình dáng con hổ này vậy mà lại có biến hóa, tôi sợ nói ra các cậu không tin, buộc lòng phải cầm máy ảnh chụp lại từng cái." Thầy Tần nhỏ giọng nói.

"Tôi chỉ là một giáo viên thông thường, càng ngày càng cảm thấy thứ này quá cổ quái, nói cho người khác biết lại không ai tin, bởi vì tôi ngày thường đều khiến người ta có ấn tượng là vô cùng lý trí và kiệm lời, bỗng nhiên nói cho người ta biết tôi lượm được một con hổ giấy biết di chuyển, hơn nữa con hổ này mỗi lần di chuyển, trong tin tức đều có người chết lạ lùng, cậu nói xem tôi còn dám để ở nhà sao, chỉ hy vọng các cậu có thể mời con hổ này đi, bằng không tôi ngủ cũng không dám, mấy ngày nay sắc mặt cũng kém rất nhiều, hơn nữa tôi sợ xảy ra chuyện, đưa vợ con đến nhà cha vợ cả rồi." Cái trán bằng phẳng của thầy Tần rịn mồ hôi, dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng, tựa hồ thoáng cái nói quá nhanh, khiến ông có chút không quen.

"Vậy sao thầy không vứt nó đi, có thể đốt cũng được mà." Tôi nhìn con hổ giấy, đây chẳng phải chuyện rất dễ nghĩ ra sao. Không ngờ thầy Tần phảng phất như nghe thấy lời nói đụng chạm quỷ thần cực kỳ bất kính vậy, vội vàng cong người lên, lấy lại con hổ về tay.

"Đừng nói nữa, vô luận tôi xé nó thành bao nhiêu mảnh vụn, hay đốt thành tro, ngày thứ hai nó lại yên lành trưng bày trong phòng khách nhà tôi, cho nên tôi cũng không dám chạm vào nó nữa, vạn nhất chọc giận nó, nói không chừng bản thân tôi cũng khó giữ được tính mạng.

Lại có loại chuyện thế này sao.

Kỷ Nhan đi tới trước mặt thầy Tần, vỗ vai ông ý bảo ông thả lỏng chút, đón lấy hổ giấy từ trong tay ông.

"Giao nó cho tôi đi, thầy có thể không cần tiếp tục hốt hoảng lo sợ nữa." Nói xong, cầm con hổ trong tay.

Thầy Tần như trút được gánh nặng thở dài một hơi, e rằng cái gọi là tống ôn thần chính là như thế đó.

Trên đường Kỷ Nhan ngắm nghía con hổ này, cũng không nói nhiều lắm.

"Có vấn đề sao?" Tôi hỏi cậu ấy.

"Nhờ cậu một việc nhé, điều tra một chút xem những người bị chết lạ lùng gần đây có hoàn cảnh thế nào, về phần con hổ này, cứ tạm thời đặt ở nhà tớ đi." Cậu ấy chần chừ chốc lát, lập tức trả lời tôi.

Đây là đương nhiên, tôi và thầy Tần giống nhau, không muốn đặt thứ này ở nhà mình.

Sau khi cùng Kỷ Nhan tách ra, tôi lập tức đi tìm đọc tư liệu của những người chết kia, tựa hồ không có liên hệ gì quá lớn, chỉ nói những người này đều không trộm thì là cướp, phần lớn đều là người có hồ sơ phạm tội chồng chất ở cục cảnh sát, trong đó người thanh niên thầy Tần nhìn thấy có hình xăm kia, là một tên trùm khu đó, hằng ngày thu phí bảo kê ở phố đồ cổ, còn từng giết một người, chẳng qua vì không có chứng cứ xác thực, được thả, tóm lại là một kẻ người gặp người hận. Những kẻ khác cũng đều tám lạng nửa cân.

"Thoạt nhìn, tựa hồ chết đều là những kẻ đáng chết." Tôi nhìn những tài liệu kia, tự lẩm bẩm.

Thương thế của Lê Chính tựa hồ phục hồi quá chậm, tuy trải qua trị liệu của ông nội Lạc Lôi, nhưng vẫn tiến triển chậm chạp, Lý Đa đề nghị mấy ngày này để cô bé chăm sóc Lê Chính, tuy rằng Lê Chính không muốn đi, nhưng Kỷ Nhan cũng nói gần đây có thể cần về quê nhà một chuyến, để Lý Đa tới chăm sóc y thì tốt hơn. Nhận được sự đồng ý của Kỷ Nhan, con bé cười hì hì dẫn Lê Chính đến nhà mới cô bé mướn, lúc cô bé chuyển nhà tôi bị sai qua cưỡng bức lao động, cũng không tệ lắm, hơn nữa cách nhà Kỷ Nhan cũng không tính là quá xa.

"Cậu thật sự phải về quê?" Tôi hỏi Kỷ Nhan, cậu ấy lại cười cười.

"Không có, chẳng qua tớ mong anh em họ có thể giao lưu nhiều hơn, thời điểm thích hợp có thể kể cho Lý Đa, tớ không muốn lừa gạt cô bé, hơn nữa trí nhớ của cô bé có thể sẽ khôi phục bất cứ lúc nào, có chút chuẩn bị đối với cô bé và Lê Chính đều tốt hơn." Xem ra cậu ấy thật đúng là tỉ mỉ chu đáo.

Con hổ giấy này ở nhà Kỷ Nhan đã ba ngày rồi, thế nhưng cũng không phát hiện dị dạng, mà con hổ như trước biến hóa hình dáng, lúc tôi đến, nó đã biến thành hình dáng cất bước ra ngoài, phảng phất như sẽ rời đi bất cứ lúc nào.

"Thật là con hổ kỳ quái, hơn nữa mỗi lần đến lúc rạng sáng, cậu đưa tai về phía miệng hổ, còn có thể nghe thấy tiếng gào thét, đó là tiếng gào thét của con người." Kỷ Nhan cau mày nhìn con hổ kia.

Tôi tạm thời giao công việc của đồng nghiệp, quyết định tối nay cùng Kỷ Nhan thay phiên trực, để xem con hổ này rốt cuộc còn có thể đùa ra dạng gì.

Chúng tôi đặt con hổ trên bệ cửa sổ, mình thì ngủ trên ghế sofa đối diện. Mệt mỏi thì ngủ một chút.

Lúc đầu cũng không có chuyện gì phát sinh, song đến gần rạng sáng, tôi dụi đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm, bỗng dưng ánh trăng bên ngoài chiếu lên con hổ.

Con hổ giấy kia ấy vậy mà bắt đầu biến lớn.

Dưới ánh trăng màu lông hình thể cùng con hổ căn bản không có gì khác biệt, không, trong mắt của tôi nó so với hình thể của con hổ Siberia đực to lớn nhất còn muốn to hơn một vòng. Khi nó ngừng biến lớn, run rẩy cơ thể, ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Tôi kinh ngạc hầu như quên cả đánh thức Kỷ Nhan bên cạnh.

Chờ tôi rốt cuộc phục hồi lại tinh thần đánh thức Kỷ Nhan, con hổ đã cong thắt lưng, nhún người nhảy một cái, hướng ngoài cửa sổ nhảy đi.

Bởi vì buổi tối nóng bức, hơn nữa xung quanh nhà Kỷ Nhan rất ít muỗi, chúng tôi để cửa sổ mở.

Kỷ Nhan lập tức nhảy dựng lên, thế nhưng vẫn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng con hổ, cậu ấy lập tức từ trong túi bên người móc ra một con dao găm, hướng ngón cái của mình rạch một đường, tiếp theo bắn một giọt máu ra ngoài.

"Cậu làm gì vậy?" Tôi tò mò hỏi cậu ấy.

"Chúng ta đuổi không kịp nó. Nhưng tớ đã đính máu trên người con hổ, có thể biết hướng đi của nó." Kỷ Nhan dùng ngón tay chỉ con hổ ngoài cửa sổ.

Dưới ánh trăng nó chạy cực nhanh, thoáng cái đã biến mất.

"Đi thôi, nếu thời gian dài tớ cũng không cách nào biết được nó đi đâu." Kỷ Nhan vỗ vai tôi, lập tức đi ra cửa. Tôi cũng đành phải theo sát phía sau.

Bây giờ đã là mùa hè, một trong những thành thị tứ đại hỏa lò này mặc dù buổi tối vẫn như cũ mang theo làn hơi nóng bức, giống như vừa bị nước sôi giội rửa vậy.

Tôi thường sẽ buồn bực, trước đây có nóng đến vậy sao? Trước đây thành phố này không hề có quạt máy, không có điều hòa, không có kem, mọi người làm sao lại có thể sống qua được?

Tôi chung quy cho rằng không biết con người đang tiến hóa, hay là đang thoái hóa đây.

Kỷ Nhan và tôi hầu như dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà chạy, rất nhanh, tôi liền chịu không nổi, cảm giác tim nghẹn đến hoảng, may mắn, Kỷ Nhan dừng lại.

"Nó dừng lại. Nhưng tớ không biết phương hướng chính xác." Kỷ Nhan xoay đầu, tựa hồ đang cảm ứng cái gì đó.

Tôi cảm thấy bốn phía dường như rất quen thuộc.

Đây hình như là chỗ ở của Lý Đa.

Kỷ Nhan cũng ý thức được gì đó, thấp giọng kêu câu không tốt. Tôi rất hiếm khi thấy cậu ấy như vậy, tựa hồ chỉ cần có liên quen đến Lý Đa, vẻ bình tĩnh và cơ trí của cậu ấy liền không thấy đâu.

Chúng tôi đến nhà của Lý Đa.

Trong nhà có một người, còn có một con hổ giấy.

Lê Chính mặc đồ ngủ, không chút biểu cảm đứng đối diện con hổ. Chúng tôi không thấy Lý Đa.

Vóc dáng trẻ con của y đứng trước mặt con hổ cao lớn có vẻ vô cùng thấp bé.

Thế nhưng con hổ kia lại lộ vẻ đặc biệt nhún nhường, như một con mèo nhỏ vậy, cúi đầu, chân trước co lên đưa ra ngoài, lắc cái đuôi thật dài. Trong cổ họng vang lên thanh âm ư ử.

Tôi và Kỷ Nhan đều ngây dại.

Lê Chính rốt cuộc đi tới, vươn tay ra, đặt trên trán con hổ, tiếp theo, con hổ to lớn này ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm chúng tôi, tôi và Kỷ Nhan cùng nó vẫn duy trì một khoảng cách.

"Các cậu đã tới?" Lê Chính cuối cùng cũng chú ý tới hai chúng tôi.

"Lý Đa đâu?" Kỷ Nhan sốt ruột hỏi.

"Cậu thật sự rất quan tâm tới con bé nhỉ, tôi dùng khống thi trùng để con bé tạm thời ngủ thiếp đi, dù sao có một số việc con bé biết càng ít càng tốt." Tôi bỗng cảm giác được giọng nói Lê Chính có chút khác thường.

"Các cậu biết chủ nhân của con hổ kia là ai không?" Lê Chính ngồi lên giường, xem ra chân bị thương vẫn khiến y vô pháp đứng thẳng lâu được.

Tôi và Kỷ Nhan đương nhiên lắc đầu.

"Về thân phận của người đàn ông áo trắng xuất hiện sau khi Vô Đồng biến mất trên núi kia, chỉ sợ cậu cũng có thể đoán ra rồi nhỉ, quả thực rất làm người ta không cách nào tin nổi, nhưng cậu biết Oán Nhai sinh ra thế nào không? Hoặc nói là ai đã tạo ra Oán Nhai?" Khuôn mặt Lê Chính nghiêm túc nhìn Kỷ Nhan, cậu ấy không nói gì, giống như ý bảo kể tiếp.

"Đó cũng không hoàn toàn là do tổ tiên của tôi sau khi bị diệt tộc sinh ra, chuẩn xác mà nói họ còn chưa có năng lực chế tạo ra một loại hố đen chuyên hút oán khí người chết gì gì đó. Mà Vô Đồng lại là một bộ phận của Oán Nhai, vì tôi mang theo Phản Hồn hương tiến vào Oán Nhai, có thể khiến cho một bộ phận này sinh ra ý thức tự chủ, lại muốn biến thành loài người thực thụ, song nó đã không tồn tại nữa, kể cả thân thể của tôi.

Mà cơ thể trẻ con của tôi bây giờ cũng không cách nào chịu đựng bất cứ thương tổn gì nữa, nói vậy chắc cậu cũng phát hiện, vì sao thương thế của tôi khôi phục chậm như vậy, đây là do cơ thể không hoàn chỉnh, hơn nữa nếu như bị thương lần nữa, cơ thể này rất có thể sẽ đột ngột tan vỡ." Nói đến đây, Lê Chính ngừng lại, đôi mắt rũ thấp xuống.

"Anh còn chưa nói cho tôi biết, ai mới là người thực sự sáng lập Oán Nhai." Kỷ Nhan hỏi.

"Chính là người đàn ông kia, người đàn ông tồn tại nhiều thân phận ấy. Hắn tràn ngập bị kịch và áp lực cả đời cùng oán khí của con người phát ra trước khi chết không ngờ bị ý chí của Cửu Vĩ Hồ còn sót lại trong Phản Hồn Hương bắt được, cậu hẳn phải hiểu rõ lai lịch của Phản Hồn Hương, Cửu Vĩ Hồ vì truy lùng ba khối Phản Hồn Hương lưu lạc khắp nơi mà đem sức mạnh của mình chia làm ba phần, tiếc rằng nó tuy chiếm được, nhưng không cách toàn thân trở ra, kết quả chia ra bị con người phong ấn, một khối trong đó ở lại trung thổ thì có phần linh hồn của nó. Bằng không dựa vào sức mạnh của nó, chắc hẳn sẽ không bị dễ dàng đánh bại. Cho nên Cửu Vĩ và hắn đạt thành một khoản giao dịch, về phần nội dung cụ thể là gì, tôi cũng không biết.

Mà hai nhà Kỷ Lê thời đầu đại Đường gánh vác nhiệm vụ, một là để ngầm trấn áp oan hồn của thái tử Kiến Thành, năm đầu Trinh Quán Trường An yêu khí hoành hành, đây cũng là lý do hoàng đế ban thưởng cho nhà họ Lê họ Lý, đồng thời cố ý dùng gỗ đào Thái Sơn chế tạo ra đinh gỗ đào, cũng khắc ở phía trên 'Lê minh thương sinh, chính khí vĩnh tồn', hai là canh giữ khối Phản Hồn Hương phong ấn trong Hòa Thị Bích kia, xem như bảo vật trấn quốc. Kết quả tộc nhân của tôi nhìn trộm sức mạnh trong đó, không ngờ bị Cửu Vĩ mê hoặc, cùng nó ký kết khế ước, cũng hứa hẹn dâng hiến người phụ nữ có huyết thống ưu tú nhất trong tộc Lê thị để làm vật dẫn kế thừa phần sức mạnh kia của Cửu Vĩ. Các tổ tiên của tôi cho rằng chuyện này giấu giếm rất tốt, kết quả vẫn bị Thái Tông biết được, dưới cơn nóng giận, dùng sự kiện Lê gia cùng phế Thái Tử —— Lý Thừa Càn tạo phản liên lụy mà bị diệt môn, cũng đem chuyển này đẩy tới trên người gia tộc các cậu, đáng tiếc lão quỷ ấy trước khi chết còn tưởng rằng bằng hữu tốt nhất bán đứng ông ta. Kỳ thực hoàng đế sợ vạn nhất sức mạnh của Cửu Vĩ xuất hiện, cơ nghiệp kia của đại Đường liền khó bảo toàn mà thôi. Thế nhưng kết quả hoang đường chính là, tiêu diệt cả tộc Lê thị vẫn không ngăn cản được hoàng thất Đường triều bị diệt. Về phần khối Hòa Thị Bích kia, nghe đâu cũng được Thái Tông giao cho tộc các cậu bảo vệ, coi như trả giá, người họ Kỷ vĩnh viễn không được ra đời làm quan, lại càng không cho phép phụ trợ hào cường thời loạn." Lê Chính lúc này ngẩng đầu lên, nhìn phòng trong một lát. Ánh mắt Kỷ Nhan bỗng nhiên có chút dị thường.

"Ý của anh, chẳng lẽ là nói Lý Đa?"

"Dựa vào ước định và ký hiệu, cô gái bị nhận sức mạnh kia, sau khi trưởng thành trên lỗ tai sẽ xuất hiện mười ba cái lỗ, cho nên căn bản không phải là phong ấn gì, chẳng qua là một ký hiệu là thôi. Nàng sinh ra vào một nghìn ba trăm năm trước liền quyết định nàng chỉ là vật dẫn của Cửu Vĩ, cho nên căn bản không có lựa chọn, bởi vì mỗi một trăm năm sẽ lại hiện ra một ký hiệu." Khóe miệng Lê Chính nhếch lên, nhìn Kỷ Nhan, thế nhưng sắc mặt của Kỷ Nhan đã thay đổi.

"Anh làm sao biết được tất cả những việc này?" Tôi hỏi Lê Chính.

Y hừ một tiếng. "Vừa nãy con hổ đã kể cho tôi biết, hơn nữa, tôi bây giờ sẽ phải rời khỏi đây, chờ Lý Đa tỉnh dậy cứ nói với con bé tôi đi rồi. Bởi vì người đàn ông kia đã đáp ứng tôi, có thể khôi phục cơ thể vốn có của tôi, đương nhiên phải có trả giá, chẳng qua rốt cuộc hắn muốn gì tôi cũng không biết, tóm lại đi rồi nói. Con hổ kia cũng không bình thường, nó có năng lực cắn nuốt linh hồn của con người, hoặc nói nó chính là dựa vào ăn linh hồn con người để duy trì bản thân, tôi cũng không biết người đàn ông kia vì sao cần nhiều linh hồn tà ác ô uế như vậy." Lê Chính từ trên giường chật vật chống người dậy, đi ra khỏi nhà, đến cửa, y đứng bên cạnh Kỷ Nhan, ngừng lại. Vuốt ve con hổ giấy, con hổ lại nghe lời rủ đầu xuống.

"Nên nói tôi đều đã nói, tôi khuyên cậu chớ nên đối địch cùng người đàn ông kia, cậu hẳn phải hiểu rõ, hắn chỉ dùng giấy làm ra con hổ kia, hai chúng ta cũng đã đánh không lại." Nói xong câu này, y nhịp bước chậm rãi muốn rời khỏi nhà.

"Tôi sẽ không để anh rời đi, anh đi đâu tôi mặc kệ, nhưng anh ít nhất phải vì người thân mình mà ngẫm lại." Kỷ Nhan vừa nói, một bên lấy ra dao găm, hướng bàn tay mình cắm tới. Thế nhưng không đợi rút ra huyết kiếm, dao găm của cậu ấy đã bị Lê Chính dùng đinh đánh rớt trên mặt đất.

"Người thân?" Lê Chính bỗng nhiên cười nhạt, "Tôi khi còn nhỏ đã tận mắt nhìn thấy cha tôi bởi vì sợ mẹ tôi trong lúc lơ đãng lộ ra năng lực, mà dùng đinh gỗ đào tổ truyền nhà chúng tôi từng cây một cắm vào thân thể của mẹ tôi, mà tôi chỉ có thể ôm em gái bất lực trốn một bên, tiếp theo lại bất lực mà nhìn tên cảnh sát kia dùng đạn bắn bể đầu cha tôi, mà bây giờ Lý Đa căn bản không nhận biết tôi, coi tôi là người qua đường, cậu vẫn cho rằng từ ngữ người thân này đối với tôi còn thích hợp sao?" Y đi tới, nhặt lên dao găm rơi trên đất, đưa cho Kỷ Nhan.

"Cám ơn cậu chăm sóc, song tôi vẫn khuyên cậu một câu, đừng lãng phí máu của cậu nữa, chính cậu nên biết cha cậu và ông nội cậu chết như thế nào, loại vật này đối với thân thể cậu ảnh hưởng rất lớn, huống chi, dựa vào cậu bây giờ, e rằng ngay cả con hổ giấy này cũng đánh không lại." Lê Chính nói xong, vỗ vỗ con hổ, cưỡi lên, con hổ hướng lên trời gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài, biến mất trong bóng đêm mù mịt.

Im lặng hồi lâu, Kỷ Nhan mới thở dài một hơi.

"Tớ rốt cuộc đã hiểu vì sao tộc chúng tớ phải ở ẩn trong sơn thôn hẻo lánh, hóa ra chỉ là vì trốn chạy sự tàn sát đẫm máu, vô luận là kẻ quyền lực nào biết chúng tớ bảo vệ thứ đồ này, đều sẽ không bỏ qua cho tộc chúng tớ." Tôi và cậu ấy đi vào phòng trong, trên giường Lý Đa đang ngủ rất say, Kỷ Nhan nhìn đinh tai trên lỗ tai cô bé lấp lánh tỏa sáng, hồi lâu không nói gì.

"Vì sao rõ ràng là thứ làm thành từ giấy lại có thể hoạt động chứ?" Tôi đối với con hổ giấy vô cùng hiếu kỳ.

"Có rất nhiều thuật sư vĩ đại có thể làm được, họ sử dụng vỏ cổ thụ niên đại lâu đời chế tạo thành thụ hồ, cũng bỏ vào trong đó phù chú mình chế luyện hoặc máu tươi của mình, tiếp theo đem linh hồn của động vật thậm chí cả linh hồn con người dung nhập vào trong đó. Cứ thế chế tạo thành giấy gấp thành thứ gì thứ đó liền có sinh mệnh lực, song ngừơi có thể sáng tạo ra thứ giống con hổ khổng lồ kia hơn nữa có lực công kích, e rằng càng ngày càng ít." Kỷ Nhan chậm rãi nói.

Để không quấy rầy Lý Đa nghỉ ngơi, chúng tôi không thể làm gì khác hơn là rời khỏi ngôi nhà kia. Dọc đường Kỷ Nhan không hề nói gì, chỉ e cậu ấy đang suy nghĩ phải làm thế nào soạn ra một lý do thích hợp thuyết phục Lý Đa về sự mất tích của Lê Chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui