Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em

Tháng 6 ở Barcelona quả không hổ danh là “Đóa hoa của châu Âu”, mặt trời rực rỡ chiếu rọi lên đỉnh tháp Sagrada Familia.

Do phải diễn tấu trong lễ tốt nghiệp nên Tô Thanh Gia cần phải sáng tác một khúc nhạc cho riêng mình. Sau ba năm học nhạc, đây là thời khắc quan trọng để đánh giá năng lực của học viên. Tất cả mọi người đều mong chờ đến ngày biểu diễn của bản thân.

Tô Thanh Gia đã chuẩn bị cho tiết mục này từ hồi còn ở Philadelphiam. Ở Curtis, cô từng viết rất nhiều ca khúc nhưng chúng đều là những điệu valse đơn giản hoặc những bản serenade nhẹ nhàng với thời lượng ngắn ngủi. Tuy rằng nhịp điệu rất thanh thoát và trôi chảy nhưng vẫn còn cách tiêu chuẩn diễn tấu trong hội trường khá xa. Trên phương diện sáng tác tự do, ngay cả một người dày dặn kinh nghiệm như Louis cũng không thể giúp cô. Nguồn cảm hứng dồi dào bất tận, cảm xúc của mỗi người lại khác nhau nên không ai có thể sao chép ai được.

Lilith là một người phụ nữ tinh tế, cô ấy đã tâm sự rất nhiều với Tô Thanh Gia. Chỉ khi bản thân thức tỉnh thì ca khúc mới mới có thể ra đời. Cô ấy khuyên Tô Thanh Gia nên đến nơi muốn đến, gặp gỡ người muốn gặp.

Tô Thanh Gia quyết định dành thời gian nghỉ ngơi đi thăm thú châu Âu với Carlos. Từ thành La Mã trang nghiêm, vĩnh hằng đến Barcelona lãng mạn, phóng khoáng, những suy nghĩ tưởng chừng bị tắc nghẽn đột nhiên phun trào mãnh liệt. Có lẽ nhận thấy vẫn còn thiếu sót ở đâu đó nên cô muốn đến Sagrada Familia để chiêm ngưỡng tác phẩm của Gaudi.

Cô chưa từng được đi tham quan tòa kiến trúc đáng tự hào nhất thành phố này, chuyến đi này xem như vừa đi hẹn hò với Carlos vừa đi tìm cảm hứng cho riêng mình.

Chàng trai tóc vàng vô cùng vui vẻ vì có thể góp công sức cho sự nghiệp sáng tác lớn lao của bạn gái. Anh chàng xung phong nhận công việc hướng dẫn viên du lịch. Dù đã đến đó nhiều lần nhưng lần nào cậu cũng chỉ đi dạo lung tung. Nước đến chân mới nhảy, tối ngày hôm trước, cậu ôm cuốn sách “Giới thiệu về các danh lam thắng cảnh của Tây Ban Nha”, cố gắng học thuộc để có thể giải thích cho cô kỹ càng hơn.

Đến bãi đỗ xe đạp, Carlos khóa xe lại. Sau đó cậu vừa giảng giải vừa nắm tay cô đi hết đoạn đường. Hôm nay không có nhiều du khách nên họ không phải xếp hàng. Chỉ cần bỏ ra 39 euro mua hai tấm vé vào cổng là đã có thể tham quan toàn bộ thánh đường Sagrada Familia.

Chàng trai tóc vàng giải thích rất tỉ mỉ, hồn nhiên kể lại những câu chuyện xưa đã từng diễn ra ở nơi này.

Vừa vào sảnh lớn, Tô Thanh Gia lập tức bị khủng cảnh nơi này hấp dẫn.

Sagrada Familia hay còn được gọi là Yom Kippur, tọa lạc ở trung tâm thành phố Barcelona, bắt đầu được xây dựng từ năm 1884, dù đã trải qua 132 năm nhưng đến nay nó vẫn chưa hoàn thành. Tòa nhà mang đậm màu sắc tự nhiên này là sản phẩm của phong cách kiến trúc Gothic Tây Ban Nha. Một kẻ điên như nghệ thuật gia Gaudi đã dành cả đời để phá vỡ những quy tắc của kiến trúc truyền thống.

Nó chính là kiệt tác để đời của Gaudi, độc đáo vượt sức tưởng tượng, “Đường thẳng thuộc về nhân loại, còn đường cong thì thuộc về Thượng Đế”. Mỗi một viên đá, mỗi một mảnh kính nơi đây đều lặng lẽ tự thuật về kiếp trước, kiếp này của chúng.

“Bây giờ tòa tháp cao nhất trong đây cao đến 170 mét. Tòa nhà ở giữa tượng trưng cho chúa Jesus, được bao quanh bởi 4 tòa tháp lớn đại biểu cho các nhà truyền giáo. Tổng cộng có tất cả 18 tòa tháp cao.”

Hai người xuyên qua biển rừng tranh khắc đá, đến trước bức tranh miêu tả cảnh tượng Chúa ra đời. Khi mặt trời mọc, phép màu vô tận sẽ dẫn đường cho những kẻ mất phương hướng. Carlos đứng ở cửa chỉ vào nơi đối diện, “Bên kia có thứ đẹp hơn, tuy nhiên nó vẫn chưa được tu sửa. Bella, em có biết bao nhiêu năm nữa thánh đường mới hoàn thành không?”

Các tác phẩm chân dung điêu khắc trên cửa sống động như thật, những chi tiết hoa lệ được khắc họa phức tạp khiến người nhìn phải tấm tắc ngạc nhiên. Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính tạo thành đủ loại hoa văn lạ lùng kì quái, năm mảnh mosaic [*] lấp lánh chiếu vào chàng trai trở nên lung linh như vị thần Apollo trong truyền thuyết.

[*] Mosaic: Là tác phẩm nghệ thuật hoặc hình ảnh được tạo nên từ việc tập hợp những mảnh nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác.

Tô Thanh Gia ngơ ngác ngắm nhìn, sau đó giả vờ nhìn chú rùa biển trên cửa, ấp úng mở miệng: “Em không biết.”

Carlos dẫn cô đi vào trong tháp, đường nét nhịp nhàng cùng ánh sáng xuyên thấu khiến cảnh vật trước mắt vô cùng kiêu sa.

“Theo dự đoán gần nhất, việc xây dựng nơi này sẽ được hoàn thành vào năm 2050. Tuy nhiên cũng có người nói nó sẽ không bao giờ hoàn thành.”

Từ thế kỷ XIX xa xôi đến thế kỷ XXI, thánh đường lớn thứ hai trên thế giới này đã chứng kiến sự thay đổi của một vương triều và sự phát triển chóng mặt của nền công nghiệp nước nhà. Người Catalunya đã tu sửa nó từ năm này qua năm khác. Tô Thanh Gia ngẩng đầu nhìn bức tranh mô tả sự ra đời của Chúa Jesus, hỏi: “Vậy anh nghĩ khi nào nó sẽ được hoàn thành?”

Carlos không ngờ cô sẽ hỏi vậy, cậu nhìn sườn mặt cô gái, dịu dàng vuốt ve, “Anh mong nó sẽ không bao giờ hoàn thành.”

“Tại sao?” Tô Thanh Gia nghiêng đầu hỏi.

Carlos nhìn chằm chằm vào mắt cô, chậm rãi trả lời: “Vì nếu chưa hoàn thành, mỗi năm Sagrada Famila sẽ mang một vẻ khác nhau. Mỗi lần em đến, anh có thể kể cho em nghe về những điều mới mẻ thú vị.”

Đôi mắt chàng trai trong veo như thủy tinh màu xanh, ánh mặt trời dường như có thể soi rõ thế giới tâm hồn cậu. Tô Thanh Gia lắc đầu đáp: “Nhưng em lại hy vọng nó có thể hoàn thành đúng tiến độ.” Cô chỉ lên bầu trời có vài đám mây trắng bồng bềnh bên ngoài, “Đợi nơi này hoàn tất, chúng ta sẽ cùng tham gia nghi thức đầu tiên. Em đoán nó sẽ được tổ chức rất hoành tráng. Vào ngày đầu tiên hoàn thành, nếu anh đến cầu nguyện thì Chúa sẽ biến tất cả điều ước của anh trở thành hiện thực.”

Carlos cúi người áp trán mình vào trán cô, lúm đồng tiền trên má càng sâu hơn, “Được đấy. Nhưng anh có nhiều nguyện vọng lắm, nếu Chúa không thực hiện được thì phải làm sao bây giờ?”

“Vậy hãy nói cho em biết anh muốn gì và để em giúp anh nhé?” Tô Thanh Gia nhón chân hôn lên cằm cậu. Ngày nào chàng trai tóc vàng cũng cạo râu sạch sẽ nên không hề có cảm giác ngứa như bị kim châm.

Chàng trai ngoài lạnh trong nóng tỏ vẻ không muốn rời xa bạn gái, “Anh nói rồi nhưng em không đồng ý nên anh sẽ không nói nữa.”

Tô Thanh Gia bị cậu chọc cười.

Đôi mắt xám xanh tỏ vẻ đáng thương, nhìn cô đầy mong đợi. Sau cùng cậu cắn môi nói: “Thôi không nói đến chuyện này nữa, chúng ta lên đỉnh tháp đi.”

Carlos rầm rì liếm môi, tưởng tượng dư vị ngọt ngào một hồi rồi mới cam tâm tình nguyện dắt Tô Thanh Gia đi. Thánh đường cho phép khách du lịch leo lên đỉnh tham quan. Nhìn từ độ cao hơn 70 mét, toàn cảnh thành phố Barcelona hiện lên vô cùng sinh động.

Khi thang máy lên đến đỉnh, khách du lịch đã xếp thành một hàng dài. Tô Thanh Gia nhìn một hồi vẫn không thấy đỉnh liền chán nản dựa vào Carlos: “Thôi bỏ đi, em nghĩ mình không thể đợi được đâu. Gần bốn giờ rồi.”

Carlos vuốt nhẹ mái tóc dài, xúc cảm tựa tơ lụa lướt qua những đầu ngón tay. Cậu nhìn đội ngũ không hề dịch chuyển kia, an ủi cô: “Không sao, đi theo anh, anh có cách này.”

“Anh có cách gì?” Tô Thanh Gia tò mò.

Carlos chỉ vào cầu thang xoắn ốc được xây dựng uốn lượn dọc theo tháp. Nó tồn tại từ thời kỳ đầu xây dựng tháp đồng hồ đến giờ. Bình thường những người làm lễ sẽ thành kính leo lên nhưng đối với du khách mà nói nó thực sự là một thử thách lớn. Vào mùa cao điểm, cầu thang bị chặn nhưng khi vãn khách thì có thể đi lại tự do.

Tòa tháp cao gần bảy mươi mét nằm trong thành đá, rìa ngoài được điêu khắc hình kỳ nhông và thằn lằn giương nanh múa vuốt. Tô Thanh Gia ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Anh không trêu em đấy chứ?”

Chàng trai tóc vàng gãi đầu cười, ngồi xổm trước mặt cô và bảo: “Anh sẽ cõng em.”

Tô Thanh Gia thoáng sững sờ. Chàng trai có tấm lưng rất rộng, dưới lớp áo phông trắng sống lưng hơi trũng xuống. Mái tóc vàng óng bị ánh nắng chiếu vào sáng như kim cương, những hạt bụi nhỏ bay lượn trong không khí. Cầu thang xoắn ốc phía sau rất dài, tháp đồng hồ cũng rất cao. Đối lập với cảnh vật ấy là một chàng trai nhỏ bé.

“Bella, mau tới đây.” Thấy cô vẫn chưa nhúc nhích, Carlos quay mặt gọi, trong đôi mắt xanh xám toàn là hình bóng của cô.

Tô Thanh Gia cầm hoa hồng chậm rãi bước đến, cô đi rất chậm. Giữa lúc ánh sáng và bóng tối giao nhau, Carlos đột nhiên cảm thấy cô như đang đạp trên thảm đỏ trải đầy hoa bước về phía cậu. Trong nhà thờ, cô cầm trên tay một bó hoa cưới, linh mục và mọi người chúc phúc cho tình yêu của họ.

“Thôi cứ để em tự đi, khi nào không đi được nữa anh hãy cõng em.” Cô đi tới, do dự không dám ngồi lên.

Carlos ngẩng đầu kéo vạt áo cô, “Không sao, thể lực của anh rất tốt. Ngày nào anh cũng chạy trên sân bóng, leo cầu thang không làm khó được anh đâu. Bella, cho anh cơ hội trổ tài đi.”

Khi nói những lời này, lỗ tai cậu bỗng đỏ lên. Tô Thanh Gia nhẹ nhàng vòng tay qua cổ cậu, một dải ruy băng buộc hoa màu hồng nhạt bay phất phơ. Cô áp người lên lưng cậu, “Nếu anh mệt thì phải nói với em đó. Không được cậy mạnh biết không?”

Lúc cô đưa tay lên, tim Carlos gần như nhảy ra ngoài, mạch đập đến cực hạn. Cậu trả lời “được”, sau đó đưa tay quàng qua khuỷu chân, không dám đụng vào mông cô gái. Carlos hơi cúi người rồi đứng lên.

Cửa tháp được khắc đầy thơ văn bằng tiếng Do Thái và tiếng Tây Ban Nha. Tô Thanh Gia không đọc được bất cứ chữ gì ngoại trừ “Jesus”.

Bước lên thang đá, bắp chân trắng nõn thẳng tắp của cô đung đưa theo bước đi của cậu, tựa như cánh hoa đón chào mùa xuân. Dù cách một lớp vải may nhưng vật mềm mại trước ngực ai đó vẫn cọ vào lưng chàng trai. Chàng trai đành phải xem nhẹ xúc cảm tốt đẹp đó, ép bản thân nghiêm túc nhìn đường. Ấy vậy mà mùi hương thơm ngát đi kèm hương vị hoa hồng vẫn cứ bay vào mũi khiến cậu rung động.

Dù phải bước hàng nghìn bước trên cầu thang nhưng cậu không hề cảm thấy mệt mỏi. Thậm chí cậu còn hy vọng tòa tháp có thể cao hơn nữa.

Thấy trán cậu lấm tấm mồ hôi, Tô Thanh Gia vội lấy khăn giấy ra lau: “Anh có mệt không? Để em xuống đi.” Cô cảm thấy rất đau lòng khi để cậu phải cõng gần nửa chặng đường. Cô biết chắc chắn chàng trai này sẽ cố gắng chịu đựng!!

Carlos đang kiềm chế tâm tư, bị cô nói vậy cậu lập tức chột dạ: “Không mệt, anh không mệt, sẽ đến nhanh thôi.”

“Không mệt mà mồ hôi lại chảy nhiều vậy?” Tô Thanh Gia đưa khăn giấy cho cậu xem, sau đó vỗ vai cậu: “Mau thả em xuống.”

Thấy người con gái không ngừng ngọ nguậy, cố gắng thoát khỏi lưng cậu, Carlos hốt hoảng ôm cô nhưng lại vô tình ôm phải cặp mông tròn trịa.

Lần này cả hai đều bất động. Vành tai của chàng trai tóc vàng đỏ bừng lên, nhiệt độ trên người cũng tăng, trán thấm đẫm mồ hôi.

Tô Thanh Gia xấu hổ đỏ mặt, lẳng lặng lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho cậu. Cô không dám đề cập đến chuyện muốn xuống nữa.

Đi thêm một đoạn, Carlos mới giảm bớt được tình trạng cứng ngắc vừa nãy. Cậu đặt tay trở lại khuỷu chân và vùi đầu bước từng bước.

“Carlos, anh không muốn nói gì sao? Hay là chúng ta nói chuyện phiếm đi, ừm, nói xem anh đang nghĩ gì.” Thấy cậu không lên tiếng, Tô Thanh Gia áp mặt lên bả vai cậu. Cô buồn bực đếm xem cậu có bao nhiêu sợi lông mi.

Carlos cảm thấy hơi mất tự nhiên khi bị cô nhìn chăm chú nên đành ngẩng đầu thú nhận, “Anh đang mong con đường này có thể dài hơn một chút.”

“Vậy thì anh sẽ rất mệt.” Tô Thanh Gia không nhớ rõ mình đã đếm đến đâu nên bắt đầu tính lại.

Cầu thang kéo dài đến tận góc cua ở cuối con đường. Carlos dừng lại trước tấm kính hoa văn, “Đây là lần đầu anh cõng em nên anh mong có thể được cõng lâu hơn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui