Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em

Đồng hồ sinh học của Carlos rất chuẩn. Mỗi sáng cậu đều thức dậy lúc 6:30 để tập thể dục, bất kể trời lạnh hay nóng, ngay cả khi đang ở trong một khách sạn nước ngoài, cậu cũng sẽ tìm phòng tập để tập thể dục.

Thói quen tốt này giúp cho cơ thể của cậu thích nghi được với các trận đấu có cường độ cao. Khi tập luyện trên máy chạy bộ, cậu sẽ tự đánh giá bản thân, tổng kết lại những thiếu sót của mình trong trận đấu và suy nghĩ thêm về chiến thuật cũng như cách thi đấu của một tiền vệ tấn công. Cách lựa chọn chiến thuật trên sân bóng không khác gì việc đánh một ván cờ.

Rijkaard biết cậu đang nhớ bạn gái, dù sao thì cậu vẫn là một đứa nhỏ đang trong độ tuổi thanh xuân. Mọi người đều biết ngoại trừ bạn gái của mình thì cậu không có người thân nào khác. Khi trận đấu kết thúc, cậu có thể rời đi một lúc nhưng sau đó phải quay lại đội ngay lập tức. Đội hình được xây dựng dựa trên việc để Carlos làm tiền vệ tấn công và đội trưởng làm tiền đạo. Còn sáu ngày nữa trận đấu tiếp theo sẽ diễn ra. Xét về phong độ hiện tại của Carlos, nếu cậu rời đội một hoặc hai ngày để gặp Bella thì cũng không có vấn đề gì.

Đêm qua đội phó đã rời khỏi đây trên một chuyến bay muộn, anh không thể chờ đợi thêm, chỉ mong gặp được con càng sớm càng tốt.

Chiều nay, sau khi kết thúc buổi tập, huấn luyện viên đã đưa các thành viên đi thăm Malaga – quê hương của nhà hội họa Picasso. Thành phố được bao phủ bởi màu vàng tuyệt đẹp của ánh mặt trời Địa Trung Hải nên được mệnh danh là “thành phố thiên đường”. Đây cũng là nơi sẽ tổ chức trận đấu giữa Barcelona và đội bóng cùng tên thành phố. Lần này Liên đoàn bóng đá Tây Ban Nha đã bốc thăm trước các vòng thi đấu, đối thủ của họ đều là các đội chủ nhà. Đội trưởng có chút bực dọc, nguyên nhân rất rõ ràng, việc di chuyển liên tục sẽ làm suy yếu tinh thần và thể lực của các cầu thủ. Trong khi đó các đối thủ của họ cũng đang có sáu điểm sau hai vòng đấu. Hai bên hiện giờ đều có thực lực tương đương, mùi thuốc súng dường như đang lặng lẽ lan tỏa.

Mãi đến lúc Carlos về, Thẩm Kha vẫn đang ngủ trong phòng. Carlos lấy từ vali của Thẩm Kha ra bốn, năm chiếc đồng hồ báo thức. Sau khi lên dây cót và điều chỉnh thời gian, cậu để chúng cạnh gối của Thẩm Kha rồi về phòng ngủ tắm rửa.

Carlos đang lau khô tóc thì người phục vụ của khách sạn mang bữa sáng vào phòng khách.

Cậu treo lại khăn lên móc áo, nhìn đồng hồ trên tường. Bây giờ là tám giờ.

“Tinh tinh tinh ——”

“Mau thức dậy ——”

“Hi ha ha ——”

Sau khi một chuỗi âm thanh vang lên, Thẩm Kha mặc áo phông mở cửa ra, chạy tới trước mặt chàng trai tóc vàng mắng: “Mẹ kiếp, em gái cậu, anh trêu chọc gì cậu mà cậu không để anh ngủ yên! Anh cảnh cáo cậu, nếu dám đánh thức anh một lần nữa thì lần sau khi cậu ngủ, anh sẽ tạt nước lạnh vào cậu, chỉnh chết cậu!”

Mặc dù chàng trai tóc vàng biết được kha khá tiếng Trung Quốc và tiếng Đông Bắc nhưng cậu vẫn không hiểu được câu nói kia, cậu gắp trứng rán trên đĩa lên nhai một miếng, suy nghĩ một lúc rồi dùng tiếng Trung trả lời: “Tôi không có em gái.”

Sự khó chịu khi rời giường của Thẩm Kha gần như đã được trút ra hết. Nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ cùng đôi mắt xanh xám đầy vẻ chân thành của chàng trai tóc vàng, cơn giận cuối cùng bị dập tắt, mỗi tội anh cảm thấy hơi nghẹn lời, há mồm không biết trả lời ra sao nên đành lặng lẽ đóng cửa lại rửa mặt.

Chuyến bay cất cánh lúc chín giờ, hai người cùng nhau thu dọn đồ đạc. Anh nhìn Carlos – người đang đeo một cái túi và đội mũ lưỡi trai trông rất nhẹ nhàng thoải mái, rồi nhìn lại mình, tay đang kéo một chiếc vali lớn như đi vật lộn. Thẩm Kha đi phía sau phàn nàn: “Đúng là một con sói mắt trắng, nếu có cơ hội, anh phải cắt nhóc ra ăn bằng sạch, dạy cho nhóc biết thế nào là truyền thống yêu trẻ kính già của người dân Trung Hoa!”

Thang máy dừng ở sảnh tầng một. Thẩm Kha đang nghĩ ngợi không biết nên làm thế nào với cái vali thì đột nhiên cảm thấy trên tay nhẹ hơn. Carlos sải đôi chân dài, đem vali để vào trong xe một cách dễ dàng. Cậu vừa đẹp trai lại cao ráo, khỏe mạnh nên hình như vác đồ cũng tốn không quá nhiều sức.

Thẩm Kha liếc nhìn đôi giày độn đế của mình rồi bước nhanh hơn, cố gắng không nghĩ đến chiều cao của mình, mở cửa xe và ngồi vào.

Người lái xe mở nhạc, Carlos ngậm một cây kẹo mút, tựa vào ghế nhắm mắt lại, đến giữa bài hát, chàng trai tóc vàng ung dung nói: “Em không phải là sói mắt trắng, em đang nghĩ chúng ta có nên cân nhắc lại hợp đồng giữa hai chúng ta không?”

Thẩm Kha: ” … ” Cậu hiểu?!! ⊙﹏⊙‖

Sáng nay Tô Thanh Gia thức dậy sớm để nấu nướng. Đầu tiên cô đem canh gà đã nấu từ đêm qua ra đổ vào nồi. Sau đó tách riêng lòng đỏ và lòng trắng trứng rồi đánh tan chúng. Kem tươi, bánh, anh đào rửa sạch, dâu tây cắt nhỏ đều đã được chuẩn bị sẵn, chỉ cần trang trí thêm một lớp socola trắng là bánh sinh nhật đã hoàn thành.

Tay nghề khéo léo cùng tình yêu tràn đầy của thiếu nữ đã khiến những chiếc bánh trở nên vô cùng đẹp đẽ và ngọt ngào. Tô Tĩnh Khang nhìn thấy vậy liền thấy rất khó chịu, ông cầm bát cháo đậu xanh lên uống một ngụm, tức giận lái xe đi làm.

Ông không muốn nhìn thấy con gái mình đeo tạp dề, nở nụ cười xinh đẹp chuẩn bị quà cho thằng nhóc kia, hừ.

Trời đã sáng hẳn, bầu trời Barcelona trông giống như một viên ngọc hoàn mỹ. Thỉnh thoảng một chiếc máy bay bay qua bầu trời để lại một vòng cung dài màu trắng. Hôm nay lượng người đến sân bay Al Prat tăng vọt, trong đó có một nửa là fan hâm mộ, một nửa là khách du lịch. Sau trận đấu tối qua, nhiều hãng truyền thông đã cử phóng viên đến đây chờ Carlos xuất hiện.

Video phỏng vấn kết thúc trận đấu được đăng lên nhiều trang web lớn. Sau khi Carlos xác nhận phỏng đoán của phóng viên là đúng, trên mạng lập tức nổ tung. Video các trận đấu của mùa giải trước bị lục lại, đặc biệt là trận Barcelona gặp Atletico Madrid. Số lần nhấp chuột vào video này đã tăng gấp đôi và chủ đề này trở thành hot search top 1 thế giới.

#Phân tích chuyện tình lãng mạn của Carlos#

Cư dân mạng Trung Quốc cũng tham gia vào làn sóng này. Họ tận dụng sự phong phú sâu xa của ngôn ngữ Trung Quốc để phân tích cặn kẽ ý nghĩa hành động của Carlos. Không thể phủ nhận khuôn mặt đẹp trai và tài năng chơi bóng của chàng trai tóc vàng nên cư dân mạng đã nhất trí đặt cho cậu biệt danh “Lạc Thần”.

Cư dân mạng dành khá nhiều sự chú ý cho Carlos. Cậu mới bắt đầu sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp được một năm, thành tích rất đáng nể nhưng không đến mức quá thần thánh. Các phương tiện truyền thông đại chúng cũng chỉ sử dụng những từ như thiên tài, ngôi sao mới hay hắc mã để miêu tả về cậu.

Công bằng mà nói thì vẻ đẹp của cậu vượt mức tiêu chuẩn. Hơn nữa cậu còn là con rể của người Trung Quốc, sở hữu khuôn mặt điển trai, cách cư xử chuẩn mực nên cư dân mạng đều coi cậu như người trong nhà và đánh giá cao hơn.

Vậy tại sao lại không gọi tên của cậu kèm theo chữ “thần”? Đơn giản là vì không hay.

Carlos – người vẫn đang ở sân bay tất nhiên chưa hề biết đến biệt danh này. Cậu cố gắng hạ thấp mũ để che mặt nhưng chiều cao vượt trội không thể nào thoát khỏi tầm mắt sắc bén của phóng viên.

Carlos đưa vali cho Thẩm Kha cầm giúp, sau đó nhanh chóng đè một tay lên nhảy khỏi rào chắn, dùng tốc độ ở trên sân bóng cắt đuôi phóng viên.

Thẩm Kha bị bỏ lại một mình với chiếc vali. Anh không phải là người thô lỗ, không hiểu chuyện. Đối mặt với các phóng viên, anh cố gắng nói giảm nói tránh, khéo léo trả lời, cuối cùng cũng được rời đi.

“Thấy sắc quên bạn, hừ, đúng là cái đồ sói mắt trắng [*].” Mất một hồi lâu Thẩm Kha mới kéo được vali lên xe. Carlos đi gặp bạn gái, anh không thể đi theo làm bóng đèn được. Hơn nữa vẫn còn rất nhiều vấn đề đang đợi anh giải quyết.

Thẩm Kha cảm thấy rất mệt mỏi.

[*] Sói mắt trắng (bạch nhãn lang): là cụm từ có nguồn gốc từ Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

Người bị mắng là “sói mắt trắng” đã về đến nhà. Vừa mở cửa, cậu lập tức thấy cô gái mà mình mong nhớ đang ngồi trên sofa, đôi chân nhỏ đung đưa theo nhịp.

Cô mặc một chiếc váy sơmi sọc xanh tôn lên vòng eo thon gọn cực kỳ mảnh mai. Thấy cậu mở cửa, đôi mắt Tô Thanh Gia sáng vụt, cô ném gối sang một bên rồi lạch bạch chạy đến ôm lấy cổ cậu.

Carlos lặng lẽ dang tay và đặt lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt.

Một lúc sau, Tô Thanh Gia được Carlos bế lên ghế sofa nghỉ ngơi.

Tô Thanh Gia ngẩng đầu nói: “Em cứ nghĩ anh sẽ về muộn hơn, mọi chuyện suôn sẻ chứ?” Cô vốn đã chuẩn bị tư tưởng đợi thêm vài giờ, bộ phim Titanic vẫn đang chiếu trên TV.

Ban đầu Tô Thanh Gia cho rằng trong đống đĩa phim sẽ có một bộ phim nghệ thuật mang màu sắc Âu Mỹ, nào ngờ tất cả đều là phim tình cảm. Có lẽ cô đã tìm được bí quyết giúp chàng trai tóc vàng nâng cao khả năng nói chuyện rồi.

“Đám phóng viên quá chậm chạp nên không thể đuổi kịp anh.” Carlos hơi đắc ý.

Tô Thanh Gia nhìn sang cánh cửa đóng kín, thắc mắc hỏi: “Vậy Thẩm Kha đâu, anh ấy không đi cùng anh à?”

Lúc này chàng trai tóc vàng mới nhận ra rằng mình đã bỏ quên một người, cậu gãi đầu ngập ngừng trả lời: “Anh … anh đi trước, anh ấy ở lại đối phó với phóng viên.”

Thấy dáng vẻ vừa chột dạ vừa xấu hổ của cậu, Tô Thanh Gia không trách mắng, chỉ dịu dàng giúp cậu cởi balo: “Thay quần áo đi, em sẽ làm mì trường thọ cho anh.”

Chàng trai tóc vàng ngoan ngoãn đứng dậy nhưng không về phòng mà lại đi theo cô.

Tô Thanh Gia mặc tạp dề, tức giận nhìn cậu: “Em vẫn chưa làm xong, anh đi theo cũng không giúp được gì đâu.”

Lúc này Carlos mới ủ rũ cắn môi, xoay người đi thay quần áo.

Cậu phát hiện ra trên giường đã để sẵn một bộ quần áo có họa tiết giống hệt chiếc váy hôm nay Bella mặc. Khuôn mặt đang nhăn nhó bỗng trở nên tươi rói. Thay quần áo xong, cậu vào phòng tắm sửa soạn lại tóc tai, sau khi thấy mọi thứ đã ổn cậu mới hài lòng bước ra.

Nước dùng đã được nấu xong từ trước nên chỉ cần trần mì với nước nóng rồi rắc thêm một ít hành và gà xé là xong.

Vừa vào bếp, Carlos liền hôn lên má cô một cái, sau đó giúp cô cởi tạp dề và mang bát mì đến phòng khách.

Tô Thanh Gia đưa đũa cho cậu, vội vàng thúc giục, “Mau nếm thử đi, em làm mì trường thọ khá ổn đấy.”

Carlos cầm đũa gắp mì, kéo một đoạn dài lên. Hương vị mềm mại, thơm ngon tan ra trong miệng.

Cậu nhớ lại sinh nhật đầu tiên của mình, khi đó cậu vẫn còn ở cô nhi viện, trong phòng bếp sơ sài, cô cũng nhìn cậu ăn từng chút một như ngày hôm nay.

Rèm cửa màu xanh nước biển cuộn tròn thành một vòng cung lượn sóng, cậu nhìn cô gái ngồi trước mặt bằng đôi mắt chua xót, cắn đứt sợi mì, “Bella, cảm ơn em, nó vẫn rất ngon.”

“Ôi, sao anh lại cắn đứt, anh có biết rằng không thể làm đứt mì trường thọ không?” Tô Thanh Gia lo lắng.

Carlos cười ngọt ngào: “Nếu ở quê hương em nó có ý nghĩa như vậy thì anh muốn dành tất cả tuổi thọ của anh cho em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui