Editor: Hennessy
Giờ cô đang ở căn phòng sát vách với phòng Thời Thích, từ phía bên ngoài cửa sổ là có thể trực tiếp nhìn đến sân sau, đương nhiên là có thể nhìn thấy đồ vật trong sân.
Sắc trời bên ngoài còn chưa tối hắn, nhưng đã có chút mờ mịt, Ninh Mông không bị cận nên có thể nhìn thấy bóng cây ở đằng xa..
Nhưng xa hơn nữa thì không nhìn thấy.
Ninh Mông xuống giường, lo lắng không yên sờ con chồn “Có phải bên ngoài có thứ gì tới không? Có nguy hiểm à?”
Con chồn duỗi chân ra, gật đầu.
Vốn từ khi bị bắt đi lúc còn bé nó đã thông hiểu tính người rồi, càng đừng bàn là tu luyện bên Thời Thích khoảng thời gian lâu như vậy, nên có thể nghe rõ rành mạch câu chuyện.
Mà nó cũng có thể nhận ra được thân phận người trước mắt.
Ninh Mông nghĩ một lát rồi không tới bên cửa sổ nữa, mà đi tìm mấy là bùa lúc trước Thời Thích cho cô cất ở trong phòng, còn có những đồ vật khác.
Làm xong tất cả mọi thứ mới hỏi hệ thống: “Ngươi có biết thứ bên ngoài là gì không?”
Một lúc sau, hệ thống mới trả lời cô: “Chắc là cương thi nhảy tới rồi, tôi vừa mới nghe được tiếng của nó, nhưng cô thì không nghe thấy được.”
Ninh Mông không hề nghi ngờ.
Cái hệ thống này tuy cặn bã, nhưng đối với phương diện này không hề lơ mơ, chắc chắn là có thể đoán ra được tình huống bên ngoài.
Cương thi nhảy là tiến hóa của cương thi đen.
Giờ cô đã xác định được 90% khả năng cương thi đó là Thời Thiện Hành, lúc trước ông ta là cương thi, sau khi rời khỏi đây thì hút máu người rồi tiến hóa thành cương thi biết nhảy.
Nếu có đủ thời gian và điều kiện, e rằng vẫn còn cơ hội tiến hóa thành cương thi bay.
Ninh Mông nhíu mày, nếu không khống chế được thì kết quả sau này rất khó tưởng tượng.
Cô dò hỏi hệ thống: “Có cách nào để giải quyết triệt để ông ta không? Thân thể này của ta có tác dụng gì à? Hay là ông ta nhìn trúng cơ thể này?”
Mặc dù hệ thống đã đắp nặn lại cơ thể cô lần nữa, nhưng thể chất thì không thể thay đổi được, một khi thay đổi sẽ không còn là cơ thể ban đầu nữa và trở nên vô dụng, chuyện này Ninh Mông biết rất rõ.
“Có, nhưng rất phiền phức.” Hệ thống nói: “Tuy rằng cương thi nhảy là một loại cương thi, nhưng sức mạnh của nó vô cùng lợi hại, tính linh hoạt của cơ thể tăng lên, người thường không theo kịp được, cô đừng có đi ra ngoài.”
Nhỡ xảy ra chuyện là hỏng bét.
Ninh Mông đáp: “Tôi vốn không định đi ra ngoài.”
Cô không phải ngu ngốc, biết rõ bên ngoài có nguy hiểm còn đi ra, đây không phải là tự ngược đãi mình sao, chết cũng không xong
Ninh Mông nhắn tin cho Thời Thích, nhắc anh chú ý an toàn.
Vừa mới gửi đi thành công, bên ngoài liền truyền đến âm thanh kỳ quái, Ninh Mông đề cao cảnh giác, híp mắt nhìn ra bên ngoài.
Vừa nhìn qua đã suýt rớt tròng mắt.
Có hai đứa bé đang nằm bò trên cửa sổ, đầu to thân nhỏ, giống như trẻ con mới sinh, khuôn mặt dữ tợn trợn mắt nhe răng với cô.
Cách âm của cửa sổ không tồi, Ninh Mông thấy bọn chúng há mồm liền biết chắc chắn có âm thanh, nhưng cô ở bên trong lại không nghe được.
Hai người giấy nhỏ trên bàn vốn còn đang chơi với cái bút, kết quả bị dọa cho xụi lơ trên bàn không đứng dậy được.
Hệ thống giải thích nói: “Đây là trùng hài nhi (sâu sơ sinh). Khác với thứ mà cô tiếp xúc lúc ở trong cơ thể Mạnh Ninh, cái này là dùng sâu luyện thành, chuyên dùng để đối phó con người, sử dụng cổ thuật của Miêu Cương.”
Ninh Mông hỏi: “Động tĩnh vừa rồi và tiếng kêu của Đại Hoàng là do bọn chúng à? Hung thủ phí sau màn đã tới đây rồi?”
Hệ thống ngừng một chút, không chắc chắn nói: “Chắc là vậy.”
Loại trùng hài nhi này rất khó gặp được, không chỉ vì vật chứa là trẻ con khó tìm, mà tư liệu cổ khó luyện, đương nhiên để luyện thành công sẽ cực kì khó.
Có thể làm được tất nhiên là phải có vốn liếng đấy.
Con chồn la hét với cửa sổ, cuối cùng còn nhảy lên bàn, dùng móng vuốt cào cào lên cửa sổ thủy tinh, bày ra vẻ mặt khó coi với chúng nó.
Trong lúc Ninh Mông còn đang do dự thì cổ tay của trùng hài nhi đã đã dán lên thủy tinh, hiện lên thân thể kỳ dị của chúng, còn có gương mặt đáng sợ.
Không đợi cô nhìn kỹ, một con trùng hài nhi đã há miệng phun con rết ra.
Con rết kia đáng sợ vô cùng, vừa dài vừa thô, đâm thẳng về cửa kính trước ánh mắt kinh hãi của Ninh Mông, tốc độ nhanh đến mức ko thể tưởng tượng được.
Rất nhanh, cửa kính đã xuất hiện vết nứt.
Ninh Mông: “…”
Ai tới nói cho cô biết đi, vì sao nhà họ Thời giàu có mà cửa sổ lại dễ vỡ như vậy, một con rết tùy tiện đụng cái đã vỡ rồi hả?
Theo va chạm của con rết kia, cửa kính từ từ rớt xuống.
Chẳng mấy chốc, một con trùng hài nhi đã há miệng phun ra một vật đen như mực, vặn vẹo thật lâu rồi dán lên cửa kính.
Ninh Mông thấy kinh tởm đến mức muốn ói, cuối cùng lại phát hiện ra nó là một con rắn.
Con chồn lập tức hét về phía đứa trẻ ngoài cửa sổ, giương nanh múa vuốt muốn đuổi chúng đi, nhưng tiếc là không có tác dụng.
Đầu rắn là hình tam giác, nó bắt chước theo con rết bay về phía cửa kính, vừa đập đến đâu cửa sổ liền nát đến đó.
Ninh Mông đoán rất nhanh cửa sẽ bị phá ra thôi.
Cô tranh thủ tóm lấy mấy người giấy trên bàn, hai người giấy nhỏ hoảng sợ vô cùng, lập tức ôm lấy tay cô không rời, đến tận khi chui vào trong chăn mới thấy yên tâm.
Làm vậy chúng nó cũng chưa yên tâm hẳn, sau khi trốn vào trong chăn liền lén nhìn ra phía bên ngoài.
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Ninh Mông, cô cầm cái ly đựng nước dội về phía cửa sổ.
Nước chảy ra ngoài theo kẽ hở.
Tay chân vừa bị dính nước, chúng nó phát ra tiếng rất khó nghe, sắc nhọn chói tai, hơn nữa còn bò tới bò lui trên cửa sổ
Ngay khi Ninh Mông vừa mới thời phào nhẹ nhõm, hai con trùng hài nhi đã hung hăng phá vỡ cửa sổ bay vào trong, phi thẳng đến chỗ cô.
Hệ thống hét lên: “Mau tránh ra!”
Ninh Mông trốn sang bên cạnh, lúc sắp té ngã thì được một bàn tay đỡ lấy, ôm cô thật chặt.
Loại cảm giác quen thuộc này ngoại trừ Thời Thích thì còn ai nữa chứ.
Nhìn từ góc độ của cô, không biết là Thời Thích đã ném ra thứ gì vào trùng hài nhi, mà thân thể nó lập tức rơi xuống mặt đất, “Bịch” một tiếng.
Kết quả, đứa bên cạnh thấy đồng loại bị thương thì bình tĩnh lại, run rẩy, không dám tiến về phía trước nữa.
Ninh Mông níu quần áo của Thời Thích, tim đập thình thịch.
Chỉ vài giây sau trùng hài nhi trên mặt đất đã bò dậy lần nữa, dường như không bị ảnh hưởng chút nào mà bò tiếp.
Thời Thích cúi đầu: “Em lùi ra đằng sau đi.”
Ninh Mông ngoan ngoãn đứng phía sau anh, lo lắng thay cho anh.
Thân thể của đứa trẻ kia có một cái lỗ tròn, nhưng không có máu chảy ra, ngược lại hình như không cảm thấy đau đớn chút nào, bò một mạch về bên này.
Thời Thích tháo vòng trên cổ tay, lấy viên ngọc ra, ném về phía bọn chúng, chỉ trong chốc lát, hai con trùng hài nhi đã ngã ra đất bất động.
Anh đi qua xách chân chúng nó lên.
Hai con trùng hài nhi bị treo lơ lửng giữa không trung thì quơ loạn tay chân, phát ra tiếng kêu ô ô, Ninh Mông không hiểu bọn chúng đang nói cái gì.
Dưới lầu truyền đến tiếng kêu của Lập Xuân: “Ai đã ném đồ vật lung tung thế!”
Giọng nói còn rất lớn, có lẽ là đang nổi giận rồi.
Ninh Mông đột nhiên nghĩ tới con rết và con rắn rơi xuống từ lúc nãy e là đã chết rồi.
Trên người trùng hài nhi có không ít lỗ tròn nhỏ, bên trong tối đen như mực, không biết là chuyện gì xảy ra, lúc bị Thời Thích xách đi thì há miệng kêu, Ninh Mông còn có thể thấy được sâu độc trong miệng chúng nó.
Miêu Cương từ trước đến nay nổi tiếng về sâu độc, mấy con sâu trong người con trùng hài nhi này có phải là sâu độc kia không?
Rất nhanh, hai con trùng hài nhi đã bị Thời Thích ném ra ngoài.
Kèm theo giọng nói lạnh lùng: “Cút về.”
Sau đó anh còn nói một câu nhanh như gió, Ninh Mông đứng cạnh nhưng nghe không hiểu, cảm giác vô cùng khó hiểu.
Chờ cô xoắn xuýt xong đã bị Thời Thích kéo xuống lầu.
Tầng dưới ngược lại rất yên tĩnh.
Ở chỗ ngoặt, Lập Xuân cầm một cái xẻng đi ra từ sân sau, bên trên còn hỗn độn bùn và máu, màu đỏ sậm.
Thấy cô đến đây, cô ấy lập tức cản lại: “Phu nhân, bên này có vật không sạch sẽ, cô đừng đi qua.”
Ninh Mông chỉ có thể đáp ứng, “Được rồi.”
Hệ thống ra tiếng: “Tôi nói cho cô biết. Không thể tin được cái cô Lập Xuân này, lúc nãy phát hiện ra con rết và rắn độc đã trực tiếp cầm xẻng đập chúng phát ngốc, cuối cùng đập chết luôn.”
Chết rất thảm…
Ninh Mông lặng lẽ like cho Lập Xuân một cái, đúng là lợi hại.
“Cậu chủ Thích.” Lập Xuân gọi, do dự không biết có nên kể ra việc mình vừa gặp ngay trước mặt Ninh Mông không.
Nói ra, nhỡ mà dọa sợ phu nhân thì toi.
Không nói ra, nhỡ chuyện này rất quan trọng thì sao, dù sao căn nhà nhỏ này chưa từng xuất hiện rắn rết, đây là lần đầu tiên.
Thời Thích giương mắt, chỉ nói đúng một câu: “Xử lý sạch sẽ là được.”
Lập Xuân nhìn anh lớn lên, quan hệ hai người cũng rất tốt, ở chung khá thân cận, không giống với những người hầu khác.
“Vâng.” Lập Xuân đáp rồi cầm xẻng đi rửa sạch.
Lúc đi bên ngoài liền đột nhiên nhớ lại, gọi một người mặc vest đen tới xử lý, còn dặn là không được để cho phu nhân nhìn thấy.
Ninh Mông tò mò nhìn bọn họ đi tới đi lui, cũng không hỏi cái gì.
Còn Thời Thích, từ đầu đến cuối đều chưa từng nói gì.
Cuối cùng hai người ngồi trên sô pha.
Thực ra, tuy Ninh Mông đang cúi đầu nhưng vẫn lén nhìn anh, kết quả vừa ngẩng đầu lên thì đụng phải ánh mắt của Thời Thích.
Đột nhiên bị bắt gặp nên có chút chột dạ.
Cô lo lắng mở miệng hỏi: “Cái đó… Hai đứa trẻ kia có phải làm từ cương thi không?”
Thời Thích đáp, “Ừ.”
Ninh Mông thở dài, lại nghĩ đến việc cương thi biết nhảy kia, uyển chuyển nói: “Tin tức trên mạng, về việc của kẻ man rợ…”
Cô còn chưa nói xong đã bị ngắt lời: “Giờ em ở một mình nguy hiểm lắm.”
Ninh Mông ngừng lại, ánh mắt rơi trên người Thời Thích, cô nhìn chằm chằm anh, rồi nhìn lên đôi mắt xanh biếc sâu thẳm, lát sau mới nghe tiếp.
“Phòng của anh rất an toàn.”
@Kẹo chanh chua:
Thập Thất lợi hại quá!