Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Ngày hôm sau, Ninh Mông thức dậy, mở di động lên diễn đàn lần nữa, bài post kia vẫn bay bay ở trang đầu, bình luận trả lời nhiều hơn một trang.

Cô bấm mở, bình luận khen người kia còn có mấy bình luận khác ở phía sau, đều xếp hàng ở lầu của cô, nhao nhao gửi “666*”, còn lại tất nhiên là người mắng cô.

*666: đồng âm với tuyệt vời.

Không hiểu sao lại thấy tâm trạng rất sung sướng.

“Kiều Kiều, cậu đợi mình một chút.” Tiếng của Vu Tiểu Liên truyền đến từ dưới giường, “… Mình sắp xong rồi.”

Ninh Mông cúi đầu, khẽ kéo màn ra.

Bây giờ mới 7 giờ rưỡi, cách giờ đi học gần một tiếng, hai người họ đã chuẩn bị xong, xách cặp sắp đi.

Lý Kiều ở đối diện chiếc gương quẹt son, tâm trạng không tồi.

Cô ta quay đầu thuận miệng nói: “Hôm nay sao ở cạnh cậu lại có cảm giác lành lạnh, có phải mang theo thứ gì hay không vậy?”

Vu Tiểu Liên đang đứng một bên sửa sang lại váy, mái tóc tết mọi hôm lại xoã ra, có vẻ cực kì đáng yêu.

Nghe lời của cô ta, khẽ lắc đầu, “Không có mà, mình cảm thấy rất bình thường.”

Cô dừng lại một chút, giọng nói đè thấp không ít: “… Cậu cũng biết.”

Hình như Lý Kiều cũng nghĩ tới, không nói nữa, chỉ gật gật đầu, kéo cửa đi ra ngoài.

Nhìn qua toàn bộ đều bình thường.

Ánh nhìn của Ninh Mông đặt trên người Vu Tiểu Liên, đặc biệt là vị trí phía sau lưng, mãi cho đến khi Vu Tiểu Liên xoay người đi ra ngoài mới phản ứng lại.

Có lẽ do ánh mắt sáng quắc, Vu Tiểu Liên nhạy bén quay lại.

Sắc mặt cô ta có hơi trắng, nhưng so với sự phờ phạc hôm qua thì đã tốt hơn nhiều, chẳng qua trên người có một ít sợi tơ lờ mờ hiện lên bị đứa trẻ bên cạnh hút đi.

Đúng vậy, một đứa trẻ.

Ninh Mông nhìn đến da đầu run lên, yên lặng dời tầm nhìn, hỏi hệ thống: “Đứa trẻ này là chuyện như thế nào?”

Hệ thống nói: “Quỷ anh*.”

*Quỷ anh: quỷ sơ sinh, “anh” là trẻ sơ sinh, bên Việt Nam mình cũng có thuật ngữ chuyên sâu của mấy trang web kể truyện là bé đỏ:v

Thực ra so với suy đoán của Ninh Mông thì không khác biệt lắm.

Đã trải qua nhiều thứ như vậy, cô cũng biết một số tình huống, giống như loại tình huống này, là phá thai mới hình thành nên, tuy rằng trước kia cô chưa từng thấy.

Hệ thống tiếp tục nói: “Quỷ anh chia làm hai loại, một loại là anh linh, một loại là oán anh. Anh linh không có oán khí, tương đối ôn hoà, phần nhiều là thuộc về loại sinh non ngoài ý muốn, đi theo bên cạnh người mẹ chỉ là vì kỷ niệm. Còn oán oanh thì ngược lại hoàn toàn, oán anh thông thường được hình thành do sảy thai không tự nhiên, trong tình huống bình thường chỉ có thể đi theo bên cạnh người mẹ, theo thời gian trôi qua, oán khí gia tăng, còn hút sinh khí của cơ thể người mẹ.”

Nó nói kỹ càng tỉ mỉ, Ninh Mông rất dễ để hiểu.

Dựa theo cách nói của nó, e rằng oán anh rời khỏi cơ thể mẹ sẽ biến mất, cho nên mới cố gắng ở lại bên cạnh, như vậy mới có thể gia tăng sức mạnh của bản thân.

Nói cách khác, chỉ sợ là Vu Tiểu Liên đã lựa chọn phá thai.

Ninh Mông cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Xem ký ức của Mạnh Ninh, cô ta là một nữ sinh hơi bảo thủ, trước kia lúc mới khai giảng năm nhất đại học, trong ký túc xá có thảo luận về đề tài liên quan, theo cách nói của Vu Tiểu Liên chính là giữ lại đến sau khi kết hôn.

Tình huống hiện tại lại hoàn toàn tương phản với lời cô ta nói.

Cũng tự mình làm bậy cả, Ninh Mông không muốn xen vào chuyện của người khác, đây là lựa chọn của cô ta, hậu quả tất nhiên là cô ta phải tự gánh chịu.

Cô hỏi hệ thống: “Vu Tiêu Liền sẽ chết sao?”

Hệ thống nói: “Sẽ không. Chỉ là một quỷ anh đơn giản, không phải lệ quỷ*, không có năng lực giết người, nếu để nó có cơ hội hút sức mạnh, cơ thể của Vu Tiểu Liên sẽ trở nên yếu, còn sẽ gặp xui xẻo, không xảy ra tai nạn chết người.”

*Lệ quỷ: ác quỷ, oán khí rất nặng.

Vừa nói như vậy, Ninh Mông lập tức yên tâm.

Chuyện kiểu này, xảy ra tai nạn chết người sẽ không tốt.

Nghĩ đến mắt âm dương của mình, vẻ mặt cô đau khổ, “Ngươi có thể lấy mắt âm dương của ta đi hay không, ta nhìn thấy sẽ sợ hãi.”

Loại nhìn thấy quỷ lại không thể làm gì như cô, có mắt âm dương thì có lợi gì đâu, ngược lại lại thêm một chút sợ hãi.

Lập tức yên lặng lại.

Rất lâu sau hệ thống mới chường mặt ra, nhỏ giọng: “Không thể.”

Ninh Mông nói: “Ta dã biết… Hệ thống rác rưởi.”

Hệ thống ấm ức, “Mắt âm dương có mang theo cả năng lực cảm giác, bằng không cô cho rằng ở trong phòng nước, cô còn có thể sống sót ra ngoài?”

Giống như cũng là… Nghĩ đến một màn trong phòng nước, Ninh Mông khẽ nhíu mày, may là lúc trước hệ thống nói con quỷ kia cũng không thể ra ngoài giết người, nếu không đoán chừng cô là người đầu tiên bị giết.

Tối hôm qua cô nhìn thấy mới là cái đầu mơ hồ, hôm nay lại đã có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy, đúng là tốc độ quá nhanh.

Vào lúc mất hồn mất vía, cửa phòng ký túc xá đã bị đóng lại.

Ninh Mông bò xuống giường, rửa mặt xong rồi đi học.

Cho đến vài ngày sau, quỷ anh phía sau Vu Tiểu Liên lại rõ ràng hơn nhiều.

Nó đã từ phía sau cổ đi tới trên vai, nằm bò ở đó, đầu có hơi quái, trên mặt là máu thịt lẫn lộn, có thể thấy được ngũ quan.

Tứ chi của nó chưa thành hình, có chút quái lạ mà nấp ở đó, thỉnh thoảng sẽ vặn vẹo.

Hình như là cảm nhận được ánh mắt của cô, quỷ anh ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười với cô, chứa sự kỳ dị nồng nặc và âm u, còn có cái miệng không có răng dài cực kỳ khủng khiếp.

Có lẽ là không có ác ý, nhưng lại làm cô cảm thấy đáng sợ.

Ninh Mông quay đầu.

Cô suy nghĩ, trong trí nhớ của Mạnh Ninh, bốn tháng trước Vu Tiểu Liên có đi du lịch với bạn trai nhà giàu một lần, sau đó khai giảng, cô đoán chính là có vào lúc đó.

Gần đây cũng không lộ ra là đang mang thai, đứa trẻ trong bụng rõ ràng là chưa lớn, cho dù phá thai, sợ là cũng chỉ là thai nhi chưa thành hình.

Nhưng mà bây giờ quỷ anh chưa từng có mặt này đã có ngũ quan, bởi vậy có thể thấy được có bao nhiêu oán khí và sinh khí nó hút được, đều tẩm bổ cho nó rất nhiều.

Đặc biệt là lúc con quỷ nhỏ kia cười với cô, nhìn qua vô cùng quỷ quái, hiển nhiên là đã phát hiện cô có thể nhìn thấy nó.

Cũng may chưa có gì xảy ra trong giai đoạn này.

Thỉnh thoảng thấy bóng dáng của Vu Tiểu Liên, nhìn đến con quỷ anh kia sẽ trực tiếp ngó lơ, còn con quỷ anh đó lại muốn tiếp cận gần đến người cô.

Dù sao thể chất của cô cũng là âm, là thứ mà các vật âm tà đều thích.

Trình độ của quỷ anh nhất định có ảnh hưởng lên hành động của Vu Tiểu Liên, đôi khi suy nghĩ của cô ta sẽ trở nên vô tri vô thức, khi tỉnh táo lại lại phát hiện đang ở bên cạnh Ninh Mông, sắc mặt lại không quá tốt.

Sau đó sẽ đen mặt rời đi.

Mỗi lần thế này, Ninh Mông chỉ biết tặng cô ta một đôi mắt coi thường.

Từ sau khi phá thai tính tình của Vu Tiểu Liên liền trở nên quái gở, cô ta rất khó chịu với cô, đối với Dương Vũ Khiết lại càng thù hận.

Chỉ là cô ta cũng chỉ dám mắng Dương Vũ Khiết ngoài miệng, Ninh Mông đã thấy qua một lần, hoàn toàn điên đảo tam quan.

Lời hệ thống nói lúc trước cũng không sai, gần đây đúng là Vu Tiểu Liên xui xẻo đi rất nhiều.

Ban đầu có một lần, lúc tỉnh dậy té từ trên giường xuống, mém chút nữa đã gãy chân, đến phòng y tế băng bó một chút, nghỉ ngơi hai ngày mới có thể đi lại bình thường.

Mà chỉ trong hai ngày gần đây, còn xảy ra không ít chuyện.

Ví dụ như đi học đến lớp, kết quả vừa mới ngồi xuống, ghế liền bị gãy, cô ta còn vì thế mà phải bồi thường một ít phí sửa chữa.

Về ký túc xá lại bị cửa kẹp, ngón tay bị tím một thời gian.

Mỗi lần như vậy, Ninh Mông đều có thể nhìn thấy quỷ anh nằm bò trên đầu vai cô ta hết sức phấn khởi, chỉ thiếu việc dùng tứ chi nhảy múa chúc mừng.

Dần dà, cô cũng đã quen.

Buổi tối là tiết của Thời Thích.

Nữ sinh trong lớp đến sớm, khi Ninh Mông đến phát hiện chỗ ngồi phía trước đã đầy hết, chỉ còn lại một hàng cuối cùng.

Cô im lặng ngồi ở ghế sau cùng.

Con quỷ thắt cổ học bá vẫn ngồi bên cạnh bục giảng như cũ, giống như đói khát lắm mà ghi chép, lưỡi duỗi ra rồi co lại, tương đối nghiêm túc.

Nhìn tới cô, lại cực kì chán ghét trợn mắt nhìn, lại không dám tiến lên, oan oan ức ức co người bên bục giảng.

Lỡ như mình đi qua, không chừng hôm nay thầy giáo lại tìm nó tính sổ, vẫn là không nên đi qua… để cô ta trả lời câu hỏi cần phải trả lời.

Ninh Mông không hề nhìn nó, ai ngờ trước khi vào học, Cố Nam Tây tiến vào từ cửa sau, còn ngồi bên cạnh cô.

Cô cất điện thoại, mở sách ra, lơ đẹp cô ta.

Cố Nam Tây muốn nói lại thôi, nhìn giáo viên còn chưa tới, cuối cùng cũng nhịn không được mà mở miệng: “Mạnh Ninh, lần trước mình có việc, cho nên rời đi trước, cậu không giận chứ?”

Vẫn là giọng điệu như cũ như thế, phong cách như thế.

Ninh Mông quay đầu nhìn cô ta, “Không có.”

“Vậy thì tốt rồi.” Cố Nam Tây hơi hơi mỉm cười, giọng nói dịu dàng, sau đó lại mang theo cái kiểu thu sang xuân buồn, “… Thực ra lúc đó giọng điệu của cậu thật sự doạ mình…”

Sắc mặt Ninh Mông trắng nhợt, như là bị lời nói của cô ta làm đau lòng, vẻ mặt đau khổ nhìn Cố Nam Tây, “Tây Tây, cậu nghĩ như vậy về mình sao? Mình thật sự không nghĩ tới, thì ra cậu lại nghĩ như vậy.”

Bây giờ cô đã cực kì thành thạo với chuyện này, có đôi khi trước khi ngủ còn sẽ như tâm thần phân liệt mà luyện một lần, dễ như trở bàn tay.

Cố Nam Tây sửng sốt, không phản ứng lại.

Chẳng lẽ bây giờ không phải là Mạnh Ninh xin lỗi cô mới đúng sao, sao đột nhiên ngược lại lại thành cô sai rồi?

Trong lòng Ninh Mông quay rất nhanh, quyết định không ngừng cố gắng, lần này không khóc, chỉ là giọng điệu đặc biệt uất ức: “Mình biết, Tây Tây, có phải cậu ghét bỏ mình hay không… Vẫn luôn cảm thấy lúc trước mình tiếp cận cậu là có mục đích…”

Cô hơi ngừng lại, “Nhưng mà mình thật sự thích cậu mà, mỗi buổi tối đều phải nghĩ đến cậu mới có thể ngủ…”

Ninh Mông thuận tay sờ lên bàn tay cô ta đặt bên trên, nhẹ nhàng gãi một cái.

Cố Nam Tây chỉ cảm thấy da gà da vịt đã nổi hết lên, cẩn thận nhìn chằm chằm cô, thấy cô còn muốn sáp lại, cuối cùng nhịn không được, xoẹt một cái đứng lên.

Ninh Mông hết sức kinh ngạc.

Cô che miệng, đau lòng nhìn cô ta, lông mày dài mảnh cong lên hạ xuống, nhìn qua cực kì đáng thương, làm cho người ta phải đau lòng.

Cố Nam Tây lại có một cơn co rút đau đớn, nhìn phía trước, tìm chỗ trống trong đó, rồi chạy qua.

Nhìn bộ dạng như tránh rắn rết của cô ta, Ninh Mông thật sự mò không ra.

Một mặt ghét cô, một mặt lại lần nào cũng phải đến gần, rốt cuộc là muốn làm cái gì, rảnh rỗi đi tìm ngược?

Ninh Mông lầm bầm một tiếng, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.

Hiện tại mỗi ngày cô đều mê mẩn với việc dạo diễn đàn, thuận tay trả lời một bình luận, ngẩng đầu nhìn thấy nữ sinh hàng phía trước đang nhìn cô chằm chằm.

Nữ sinh bị cô phát hiện cũng không xấu hổ, rốt cuộc đã mở miệng nói: “Không ngờ tới Mạnh Ninh cậu lại là như vậy.”

Mặt Ninh Mông không chút thay đổi, “Vừa nãy tôi nói có gì sai?”

Nữ sinh đang cười hì hì, bị tốc độ thay đổi biểu cảm của cô doạ, đáp lại rất nhanh, “Đương nhiên không có.”

Sau đó cô ta lại tới gần một chút, vẻ mặt phức tạp nói: “Thực ra trước kia tôi cũng không quen biết cậu, phải đến sau khi chuyện của cậu và Cố Nam Tây ầm ĩ lên mới biết được.”

Ninh Mông nghe thấy có triển vọng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô nàng.

Người trong học viện phần lớn là không quen biết, thỉnh thoảng có hoạt động sẽ gặp phải lớp khác, nhưng người cùng lớp vẫn chiếm đa số.

Nữ sinh quay đầu nói: “Cố Nam Tây là nhân vật làm mưa làm gió trong trường chúng ta, nhưng mà bình thường làm thế nào tôi cũng không thích cô ta, quá bạch liên quá trà xanh*…”

*Bạch liên, trà xanh: đều chỉ những người thảo mai, ngoài thì hiền lành sau lưng thì ngấm ngầm gây chuyện.

Xã hội hiện nay, mấy con bitch bạch liên hoa trà xanh có rất nhiều, bọn họ cũng chưa phải là chưa từng thấy qua, chỉ là lười để ý.

Cô ta nhìn vào mắt Ninh Mông, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng trách tôi nói khó nghe, lúc trước sau khi sự việc vừa mới vỡ lở, đều nói cậu động tay động chân với cậu ta, tất nhiên mọi người cho rằng phẩm hạnh của cậu không tốt, vì thế mới không muốn nói chuyện với cậu.”

Người nghe được mọi chuyện xảy ra không phải là cô ta, nhưng đồng thời vài người đều thấy, lại luôn nói như vậy nên đương nhiên là có mức độ đáng tin tương đối cao.

Hơn nữa trước kia Mạnh Ninh và Cố Nam Tây như hình với bóng không phân biệt được, giáo viên nước ngoài còn trêu ghẹo đúng là như sinh đôi, bởi vì ông không phân biệt hai người rõ ràng.

Xảy ra chuyện như vậy cũng không phải là không thể.

Ninh Mông mím môi không trả lời.

Chiêu này của Cố Nam Tây không cao siêu gì, nhưng đúng là có tác dụng, phần lớn số người cứ cho là như vậy, ba người thành hổ*, cuối cùng người đen mặt tất nhiên là Mạnh Ninh.

*Tam nhân thành hổ là một thành ngữ điển tích của người Trung Quốc chỉ về hiện tượng một việc, dù cho sai lầm, hay tin thất thiệt nhưng nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải, khi

ba người nói là có cọp thì cả thiên hạ ai cũng đều tin là có cọp, tiếng đồn nếu cứ lặp đi lặp lại sẽ có thể khiến người ta tin là sự thật. Ý của câu thành ngữ này là chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.

Chỉ là có lẽ tất cả mọi người không ngờ tới, Mạnh Ninh lại bởi vì như vậy mà chết.

Tuy rằng như thế, Ninh Mông cũng không thích Mạnh Ninh lắm, bởi vì có nguyên do tàn niệm lúc trước, làm cô có hơi ghét.

Nhưng mấy ngày gần đây, gần như là không có ảnh hưởng gì, dự là qua một thời gian, tàn niệm của Mạnh Ninh sẽ có thể biến mất hoàn toàn.

Đến lúc đó cô xé rách mặt với Cố Nam Tây cũng không sao.

Nữ sinh kia còn đang nói: “… Tuy rằng Cố Nam Tây làm việc tôi không thích, nhưng không làm chuyện xấu, mọi người còn rất tin tưởng cậu ta… Dáng vẻ cậu vừa mới học cậu ta, không biết sao lại thế này, tôi không chán ghét, nhìn vào còn cảm thấy rất sướng.”

Cô ta không nghĩ tới tối nay còn xem được một trò hay thế này.

Biểu cảm vừa rồi của Cố Nam Tây cô ta nhìn rất rõ ràng, e là biểu cảm đáng thương xém chút nữa đã bị công phá, Mạnh Ninh có thể làm ra được chuyện này cũng rất lợi hại.

Trước kia cũng có người từng hung hãn với cô ta, cuối cùng luôn có người ra mặt bảo vệ, đặc biệt đáng ghét.

Tất nhiên cô có thể nhìn ra được Mạnh Ninh cố ý học cách thức nói chuyện của Cố Nam Tây để đáp trả với chính cô ả, chẳng qua là không nghĩ ra được.

Dù sao trong học viện đồn đãi là Mạnh Ninh cực kì thích Cố Nam Tây, thậm chí còn thầm lặng bảo vệ bên cạnh cô ta, là bộ dạng tình sâu không hối hận.

Kết quả đêm nay lại cho cô thấy được chân tướng.

Quả nhiên câu nói đại học là một xã hội thu nhỏ cũng không sai, tình huống bình thường cũng có thể có hình ảnh không giống nhau.

Hình ảnh Cố Nam Tây bị doạ chạy làm cô cảm thấy rất sung sướng, nếu không phải đang trong lớp, thế nào cô cũng phải cười nhạo đối phương một chút.

Ninh Mông có chút kinh ngạc, suy nghĩ xong cũng đoán được một ít.

Trong trường cô lập Mạnh Ninh như vậy, có rất nhiều phần là do lời đồn đãi cô say đắm Cố Nam Tây đến mức động tay động chân với cô ta.

Đêm nay được chính mắt nhìn thấy, tất nhiên là có suy nghĩ của riêng mình.

Cô không để ý đến lời của nữ sinh kia, chỉ là nói ra một câu hơi có thâm ý: “Sau này cậu sẽ được thấy nhiều hơn.”

Nữ sinh hơi ngẩn ra, không rõ cô đang nói cái gì.

Lại nhìn lên, người trước mặt đã cúi đầu, cô ta chỉ có thể quay đầu đi, trong lòng còn đang suy nghĩ câu nói vừa rồi.

Tiếng chuông vào lớp đúng lúc vang lên.

Thời Thích không nhanh không chậm mà đi vào, không hề để ý một đám người toả sáng trong phòng học.

Lần này vẫn là trang phục cùng loại như lần trước, chân thon dài thẳng tắp bước đi làm người ta không thể rời mắt, phần lưng thẳng băng, điệu bộ lười biếng, lại thoải mái, mang theo sự tự phụ riêng.

“A, tiết này mình hi vọng là vị thầy giáo dạy thay này, hi vọng giáo sư Vương nghỉ ngơi ở nhà cho tốt, nhiều thêm mấy ngày.”

“Thật là đẹp trai, mấy lớp bên cạnh đều hâm mộ bọn mình đến chết, cậu nhìn dãy thứ hai đi, là người trốn tiết đến chỗ chúng ta nghe giảng.”

“Mình nhịn không được rồi, sắp chảy máu mũi!”

“Nếu như thầy ấy đi bơi, nhất định sẽ đẹp trai muốn nổ tung.”

Ninh Mông yên lặng nhìn lén theo, nghe thấy người phía trước nói đến câu bơi lội kia, không khỏi gật đầu phụ hoạ.

Thời Thích đi bơi nhất định rất đẹp.

Đáng tiếc là không thấy được.

Thời Thích buông sách vở, nhìn thẳng lại theo hướng nào đó.

Quả nhiên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đang núp phía sau người khác, khoé môi anh vô ý thức khẽ nhếch, “Hôm nay học bài mới.”

Ninh Mông thu lại tầm mắt, lại bước lên diễn đàn.

Nhất định hôm nay có người đăng ảnh ở bài post, cô muốn ngồi canh, nếu có người chửi bới sẽ chửi lại.

Đứa bé được mình nuôi lớn, người khác sao có thể mắng.

Giống như là trường cũ, bản thân tìm mọi cách ghét bỏ, cũng không cho phép người khác bàn tán, đặc biệt là lời bàn không thể tả được.

Ngồi ở phía sau có người che chắn, Ninh Mông tuỳ tiện hơn nhiều.

Cô lén lút mở bài đăng, phát hiện mấy lầu mắng mỏ cô ở phía sau đều bị cắt bỏ, có người dậm chân ở đó khích lệ.

Còn có người nói có thể nhà cô làm công nghệ đen*.

*Công nghệ đen: theo baidu giải thích thì mình tạm hiểu là mấy cái công nghệ quá tiên tiến vượt xa tầm hiểu biết của con người, không có cơ sở lý thuyết.

Sinh viên lâu năm đều biết rõ, server của diễn đàn trường rất tốt, chưa từng bị hack, người quản lí dù ẩn đi cũng sẽ đưa ra lí do tương ứng, càng miễn bàn đến chuyện cắt bỏ.

Trừ công nghệ đen thì không gì còn làm anh ta nghĩ đến.

Ninh Mông làm sao nghĩ được đến chuyện này, lại đổi một tài khoản nhỏ mới, mắng đám đang dậm chân kia thêm một lần, toàn bộ quá trình đều không mang theo một chữ thô tục, không hỏi thăm người nhà người ta, cực kì lễ phép.

Đây đều là tuyển tập chọn lọc từ internet.

Tiết học vừa mới bắt đầu không lâu, quả nhiên trên bài đăng đã đăng một tấm hình mới, chụp rất rõ ràng, còn có lời nhắn lại của chủ thớt.

Vừa xem đã biết chính là đám em gái fan trong lớp.

Hai tiết qua rất trơn tru, tiếng chuông tan học sau khi vang lên, trên bục giảng lại có một đám người vây quanh, ngược lại cô vẫn rời khỏi lớp học trước.

Trên đường lớn vẫn ít người như cũ, chỉ có một số đôi tình nhân quấn quýt nắm tay, còn hôn môi.

Nhìn đến nỗi Ninh Mông mặt đỏ tía tai.

Cô lớn như vậy rồi còn chưa từng nói chuyện tình yêu, sau này đoán là cả kết hôn cũng không kết thành, những đám cưới đặc biệt tốt đẹp kia vẫn chỉ là ảo tưởng.



“Đi đường đừng đực người ra.”

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói quen thuộc, hết sức trầm nhẹ, như đang gãi bên tai người ta, tê tê dại dại.

Ninh Mông nhéo tai, quay đầu lại.

Kết quả chân vừa dừng bước, mới xoay người đã đụng phải người phía sau.

Rất nhanh chóp mũi đã đỏ bừng, còn đau nữa.

Cơ thể của Mạnh Ninh sợ đau, chỉ qua một chút thời gian, thiếu chút nữa Ninh Mông đã rớt nước mắt, cô nhịn xuống, ngẩng đầu nói: “Ai vậy?”

Thời Thích cúi đầu: “Tôi.”

Ninh Mông cười cười, sau đó lui một bước nhỏ, cũng bất chấp cơn đau: “Em còn có việc nên đi trước, gặp thầy sau nhé.”

Cô cảm giác hiện tại Thời Thích rất đáng sợ.

Trước kia cũng không phát hiện, có lẽ là khi trưởng thành khí thế sẽ thay đổi, cứ cảm thấy anh sâu không đo được, không hề đoán được một chút về điều anh đang nghĩ.

Thời Thích duỗi tay nắm lấy cổ tay cổ, sau đó cố định ở phía dưới, cười như không cười mà nói: “Gấp gáp như vậy làm gì, bạn học Mạnh?”

Ba chữ cuối cùng thật là…

Ninh Mông phảng phất nghe ra mùi nghiến răng nghiến lợi.

Cô bị suy nghĩ của bản thân doạ cho nhảy dựng, lại không rút tay của mình ra được, trên tay Thời Thích có chút lạnh, tiếp xúc với làn da cô mà truyền qua.

Cảm giác rất đặc biệt.

Ninh Mông lấy lại tinh thần, nơm nớp lo sợ hỏi: “Thầy còn có chuyện gì sao?”

Sắc mặt Thời Thích lập tức trở nên khó coi, giống như trời nắng đột nhiên âm u, khuôn mặt đen kịt, “Em không có gì muốn nói?”

Nói cái gì?

Khắp đầu Ninh Mông toàn là dấu chấm hỏi, nhớ tới chuyện lúc trước, nhỏ giọng hỏi: “Thật sự em nói thì thầy sẽ không trách em sao?”

Thời Thích cười lạnh: “Em nói đi.”

Ninh Mông lén lút kéo tay, yếu ớt nói: “…Thầy, câu hỏi kia thật sự em không biết đáp án là cái gì…”

Cô cũng không muốn đến văn phòng.

Thời Thích: “…”

Thấy anh không nói lời nào, Ninh Mông cảm thấy có thể anh rất không hài lòng với câu trả lời này… Cũng đúng, mình là một học sinh lại không ham học như vậy, anh lại là người nghiêm túc, nhất định là không vui.

Cô giật giật chân, lén ngước mắt nhìn anh.

Biểu cảm của Thời Thích rất sửng sốt, qua một lúc mới phản ứng lại được.

Anh không trả lời, ánh mắt dừng trên mặt cô, xuyên qua cơ thể nhìn thấy được bóng hình rõ ràng, còn có biểu cảm gian xảo.

Khoé mắt có một giọt nước nhỏ, theo gương mặt, rơi xuống cằm, cuối cùng rơi vào xương quai xanh, nấp ở phía dưới.

Thời Thích nâng mắt, đối diện với cô, “Trừ cái này thì sao?”

Đôi mắt của cô rất đẹp, luôn sạch sẽ, suốt ngày không biết đang nghĩ gì, vẫn luôn không nhìn ra từ trong ánh mắt.

Lúc làm ra chuyện gì đó, luôn sẽ phải lộ dấu vết.

Còn cảm thấy bản thân che giấu khá tốt, không hề biết mình đã bị người khác phát hiện, còn đang dương dương tự đắc.

Ninh Mông suy nghĩ, mình đúng là không có làm gì thương thiên hại lí, bản thân mấy ngày gần đây cũng chỉ có chuyện mắng chửi người khác là ghê gớm nhất.

Chẳng lẽ đã bị phát hiện?

Cô cúi đầu, lại ngẩng đầu, kết quả liền nhìn thấy màn hình điện thoại trước mặt, màu sắc của diễn đàn rất rõ ràng.

Mí mắt Thời Thích hơi thu lại, gật đầu nói: “Quên nói cho em, diễn đàn bắt đầu từ tối hôm qua, đều do tôi quản lí.”

Ninh Mông: “…”

Đây thật đúng là ngày lành khắp chốn vui mừng.

Diễn đàn là nơi tồi tàn như vậy, một người cầm quyền tương lai của nhà họ Thời như anh, làm được chuyện bắt quỷ, vì sao lại muốn quản cái này?

Thời Thích không nóng không lạnh mở miệng: “Bạn học Mạnh, thời gian đi học còn dạo diễn đàn, không có gì muốn giải thích?”

Ninh Mông: “…” Cô sai rồi.

Qua một lát, cô nhỏ giọng nói: “Cái đó… Thầy ạ, trên diễn đàn có người chửi bới thầy, mới vừa rồi em còn bênh vực kẻ yếu là thầy… Cho nên có thể không trừ điểm ngày của em được không ạ?”

Kì thi của trường thì điểm ngày thường chiếm tỉ lệ rất lớn, toàn bộ là dựa vào bài tập giáo viên giao hằng ngày và các biểu hiện khác.

Mạnh Ninh là học sinh ngoan, còn muốn có học bổng, cô cũng không thể cứ để như vậy mà trực tiếp bị mất, vậy sẽ không có tiền để sống.

Cô bổ sung nói: “Lần sau đi học nhất định em sẽ nghe giảng thật ngoan.”

Giữa các khe hở của lá có ánh đèn đường, nó chiếu lên sau lưng, kéo ra một cái bóng thật dài, đan chéo bên cạnh cái bóng của cô, gắn bó không thể chia ra.

Thời Thích mím môi, thực ra là không ngờ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy.

Trong lòng nhất thời ngược lại lại tức đến muốn cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui