Ám Nhất nghĩ rằng chủ tử của mình chỉ tò mò nếm thử chút thôi, kiểu bánh thô ráp, cứng ngắc này chắc cùng lắm chỉ ăn một miếng rồi bỏ.
Nhưng không ngờ, Yến Hằng lại nhẩn nha ăn từng miếng nhỏ, tuy ăn rất chậm nhưng cuối cùng vẫn ăn hết toàn bộ miếng bánh.
Yến Hằng nuốt xuống ngụm bánh cuối cùng, không ngước mắt, chỉ đưa tay ra nói: “Trà.” Ám Thất lập tức bưng một ly trà đưa đến tay Yến Hằng.
Ám Nhất nhìn chủ tử, vẻ mặt như đã hiểu rõ: Đấy, ta đã nói mà, chắc chắn là ăn không quen, nghẹn rồi đấy!
Có nam chủ ban đêm gác, dù ngủ trong miếu đổ nát Tiền Thiển cũng thấy an tâm vô cùng.
Có người canh gác, lại có đống lửa ấm áp, đúng là một đêm hoàn hảo.
Tiền Thiển ngủ say đến mức bất tỉnh nhân sự, mãi đến khi Trương thị lay dậy nàng mới bừng tỉnh, vẫn còn ngơ ngác tưởng mình đang nằm trên chiếc giường lớn ở nhà.
May mắn có 7788 kịp thời đảm nhiệm vai trò đồng hồ báo thức, nhắc nàng tỉnh lại đúng lúc, tránh cho mơ màng nói ra lời nào không nên nói.
Những ngày trên đường đúng là phải chịu cảnh đêm cũng phải tranh thủ đi.
Vì Tiền Thiển và Trương thị đều đi bộ, nên mỗi ngày đều phải dậy từ rất sớm để kịp hành trình.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, trời còn chưa sáng, Trương thị đã đánh thức Tiền Thiển dậy.
Điều làm Tiền Thiển bất ngờ là, đoàn người của Yến Hằng còn dậy sớm hơn hai mẹ con nàng.
Khi Tiền Thiển vừa thức dậy, đối phương đã chuẩn bị xong xuôi, sẵn sàng lên đường.
Tiền Thiển nhìn thấy nam chủ nhanh chóng lên ngựa phóng đi, tốc độ mau đến mức như thể có ma quỷ đuổi theo sau.
Chú Ám Nhất vẻ ngoài hòa nhã cũng chẳng chào hỏi gì, chỉ gật đầu cười với mẹ con nàng rồi dẫn người rời đi nhanh chóng.
Trong miếu giờ chỉ còn lại Tiền Thiển và Trương thị.
Trương thị thu dọn đồ đạc, lấy phần bánh ngọt còn dư từ hôm qua, ép Tiền Thiển ăn một chút rồi mới dắt nàng lên đường.
Nếu không có gì bất ngờ, đến tối nay hai mẹ con họ sẽ đến được kinh thành.
Trong lòng Tiền Thiển thầm reo lên: Ha ha ha, cuối cùng ta cũng thoát khỏi cái làng nhỏ này rồi!
Còn về phần lục hoàng tử Yến Hằng, hắn phi ngựa một mạch, cuối cùng cũng kịp về phủ trước giờ lâm triều.
Quả nhiên, vừa tan triều, thái giám bên cạnh hoàng đế là Vương công công đã mang thánh chỉ và lễ vật đến phủ, nói là “Phụng chỉ đến thăm bệnh lục hoàng tử”.
Vương công công liếc nhìn Yến Hằng đang dạo bước trong hoa viên, thay mặt hoàng đế nói vài lời an ủi, rồi vẻ mặt hài lòng trở về phục mệnh.
Tiễn Vương công công đi xong, gương mặt Yến Hằng dần trầm xuống.
Xem ra bàn tay của Hoàng Hậu nương nương đã vươn đến tận đây, phủ của lục hoàng tử e là cần phải tẩy rửa một phen mới được.
Có lẽ vì tối qua ăn uống khá đầy đủ, hôm nay Tiền Thiển và Trương thị đi đường rất nhanh.
Trời còn chưa tối mà hai mẹ con đã thấy bóng dáng kinh thành hiện ra trước mặt.
Chưa đến gần cổng thành, hai người bất ngờ nhìn thấy Ám Nhất.
Ám Nhất được Yến Hằng giao nhiệm vụ, dẫn người ra khỏi thành để tiếp đón đội hộ vệ cùng xe ngựa trở về.
Vì đây không phải nhiệm vụ gấp, nên hắn cũng không đi nhanh.
Vừa ra khỏi thành, hắn đã thấy hai mẹ con trong ngôi miếu đổ nát hôm qua đang đi về phía cổng thành, bèn dừng lại chào hỏi.
“Tiểu Ngũ Tử, hai người đi nhanh đấy nhỉ.” Ám Nhất ngồi trên lưng ngựa nhìn Trương thị và Tiền Thiển.
“Đại thúc, lại gặp ngài rồi.
Sáng nay còn chưa kịp cảm ơn ngài, các ngài đã đi mất rồi.” Tiền Thiển cười tươi, vẫy tay với Ám Nhất, thấy hắn đang đi ra ngoài thành, nàng cũng không tò mò hỏi gì thêm.
“Chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc.” Ám Nhất gật đầu, đáp một câu xã giao.
Tiền Thiển đang băn khoăn, không biết sau khi vào kinh thành sẽ phải đi đâu, cảm thấy hối hận vì hôm qua chỉ mải ăn uống mà không hỏi thăm thông tin gì quan trọng.
Nay gặp lại Ám Nhất quả thật như được trời ban cho cơ hội.
Thấy hắn không vội lên đường, nàng bèn hỏi: “Đại thúc, con trước giờ chưa từng đến kinh thành.
Ngài có thể chỉ giúp con, sau khi vào thành thì nên đi theo hướng nào không? Con và mẹ định thuê một căn phòng để ở lâu dài.”
Ám Nhất trầm ngâm một chút, rồi giải thích: “Hoàng thành ở hướng bắc, càng đi về phía bắc thì càng gần hoàng cung, khu vực đó là nơi các quý nhân cư ngụ.
Các người muốn thuê phòng thì cứ đi về hướng nam là được.” Nói rồi, hắn lấy ra một tấm thẻ gỗ nhỏ đưa cho Tiền Thiển: “Nếu cần giúp đỡ, cứ mang cái này đến Duyệt Lai khách sạn ở phía nam thành, tìm chưởng quầy, ông ấy sẽ hỗ trợ.”