Mỗi Lần Đều Là Ta Nằm Cũng Trúng Đạn




Tiền Thiển không nhận thẻ gỗ, mà liên tục xua tay, chân thành cảm ơn Ám Nhất: “Đa tạ đại thúc, con biết nên đi hướng nào rồi, không dám làm phiền ngài thêm nữa.”



Trong lòng Tiền Thiển nghĩ, nàng và Ám Nhất vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, không có quen biết sâu sắc.

Tối qua đã nhận được sự giúp đỡ từ hắn, dù rằng đó chỉ là việc tiện tay, nhưng nàng cũng không thể quá phận.

Hôm nay tình cờ gặp lại, Ám Nhất cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ thêm.

Việc hắn dừng lại chỉ đường cho nàng đã là đáng quý lắm rồi.
Tiền Thiển nghĩ nếu mình nhận tấm thẻ gỗ từ Ám Nhất thì thật sự quá tham lam, không biết đủ.



Ám Nhất thấy nàng không nhận thẻ, cũng không ép buộc, chỉ cất nó lại vào ngực rồi tiếp tục nói: “Ngươi cứ đi về phía nam mà tìm hỏi, bên đó dân cư đông đúc, người cho thuê phòng nhiều lắm.”



Tiền Thiển và Trương thị cúi đầu cảm ơn hắn.


Ám Nhất hơi ngập ngừng, rồi dặn dò thêm: “Tốt nhất đừng đi về phía Tây Nam, khu đó có nhiều người hầu của các gia đình quý tộc, lại thêm bọn lưu manh, không an toàn.”



“Ta hiểu rồi, đại thúc.” Tiền Thiển tươi cười nói cảm ơn lần nữa, Ám Nhất gật đầu rồi giục ngựa đi tiếp.

Nhìn theo hắn đi xa, Tiền Thiển kéo tay Trương thị, cùng bà một đường tiến về cổng thành.



Trương thị nhìn kinh thành rộng lớn, cổng thành sừng sững trước mắt, trong lòng không khỏi có chút mơ hồ lo lắng.

Cả nửa cuộc đời bà chỉ sống trong làng quê nhỏ bé, xa nhất cũng chỉ đi từ nhà mẹ đẻ đến nhà chồng, thỉnh thoảng theo chồng ra chợ phiên trong trấn là đã thấy hiếm hoi lắm rồi.



Lần này vì hoàn cảnh ép buộc mà phải dắt con gái đi xa, bà đã phải lấy hết can đảm, “đập nồi dìm thuyền” mà quyết tâm ra đi.

Giờ đây đứng trước tường thành cao lớn và cổng thành nguy nga, bà không khỏi tự hỏi liệu mình có quyết định sai lầm hay không.

Liệu một nơi phồn hoa như thế này, bà có thể dẫn con mình sống tốt được không? Nhưng đã đến bước này, đường lui cũng không còn, ánh mắt Trương thị dần trở nên kiên định.

Bà nắm tay Tiền Thiển, nhẹ giọng hỏi: “Con có sợ không?”



Tiền Thiển lắc đầu mỉm cười: “Không sợ.

Chúng ta nhất định sẽ sống tốt.

Mẹ cũng đừng lo, có con đây mà.”



“Ừ.” Trương thị cũng cười, dịu dàng chỉnh lại quần áo cho Tiền Thiển: “Mẹ không sợ.

Mẹ còn có con…”



Hai mẹ con nhập vào hàng người đang nối đuôi vào thành.


Lúc này trời cũng gần chạng vạng, lượng người đã thưa dần, không bao lâu liền đến lượt các nàng.

Vị nha dịch canh cổng kiểm tra giấy thông hành của hai mẹ con, nhìn Tiền Thiển rồi quay sang hỏi Trương thị: “Đây là con của bà?”



Trương thị gật đầu xác nhận, nha dịch nghiêm mặt, quát lớn: “Trong giấy thông hành ghi rõ là nữ hài tử, sao bà lại dẫn theo một đứa con trai? Có ý đồ gì, định lừa dối vào thành à?”



Trương thị vội vàng gật đầu cười làm lành: “Thưa quan gia, Ngũ Nương đúng là con gái tôi.

Tôi chỉ là một phụ nữ, đi đường một mình với con nên không yên tâm, mới cải trang cho con bé thành con trai.

Ngài không tin có thể cho người kiểm tra.”



Nghe vậy, nha dịch nhìn chằm chằm vào gương mặt Tiền Thiển một hồi, rồi gật đầu, không nói thêm gì.

Hắn đóng dấu thông qua giấy tờ, thu phí vào thành rồi ra hiệu cho hai mẹ con đi qua, không cố ý làm khó.



Tiền Thiển thấy vị nha dịch tuy trên mặt lộ vẻ khinh khỉnh như người thành phố nhìn kẻ nhà quê, nhưng cũng không có hành vi quá đáng nào, liền mạnh dạn hỏi thêm: “Quan gia, ta và mẹ lần đầu vào thành, không biết có điều gì cần kiêng kỵ không ạ?”
Nha dịch phất tay, trên mặt có vài phần khó chịu, nhưng vẫn nói thêm: “Vào thành rồi đừng chạy lung tung, đụng phải quý nhân thì không ai cứu nổi ngươi đâu.

Các ngươi cứ đi thẳng về phía nam, phía bắc không phải là nơi dành cho người như các ngươi.”




Tiền Thiển nghĩ thầm, nha dịch này thật ra cũng không đến nỗi tệ, bèn gật đầu cảm ơn.

Thấy nàng lễ phép, nha dịch cũng chỉ thêm một câu: “Nếu muốn tìm chỗ nghỉ ngơi giá rẻ, cứ đi về phía nam, đến Hưng Hoa Nhai mà tìm.”



Trương thị nghe vậy rất mừng, liền lấy từ trong bọc ra hai đồng tiền lớn đưa cho nha dịch.

Dù có chút coi thường, nha dịch vẫn nhận tiền rồi không kiên nhẫn phất tay cho hai mẹ con đi.



Vào thành xong, Tiền Thiển và Trương thị cũng không dám đi lung tung, cứ theo lời chỉ dẫn của nha dịch, lần mò đường đến Hưng Hoa Nhai.

Trên Hưng Hoa Nhai quả nhiên có vài cửa hàng cho thuê xe ngựa.

Nhớ lời Ám Nhất nói, Duyệt Lai khách sạn là khách sạn lớn nhất ở đây.

Trương thị và Tiền Thiển chọn một quán trọ rẻ tiền trên Hưng Hoa Nhai để qua đêm, định sáng hôm sau sẽ đi tìm chỗ thuê nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận