Dù đã cố tiết kiệm, nhưng sau khi trả trước mấy tháng tiền thuê và sắm sửa thêm ít đồ dùng, đệm chăn, hai lượng bạc kia cũng chỉ còn lại một nửa.
Trương thị không khỏi lo lắng.
Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định tìm một nhà tử tế để gả nữ nhi, còn tính đến chuyện chuẩn bị của hồi môn.
Nhưng trước mắt, đừng nói đến của hồi môn, ngay cả chuyện ăn uống hằng ngày cũng đã là vấn đề nếu không nhanh chóng tìm được việc làm.
Hai ngày bận rộn, Trương thị cùng Tiền Thiển cuối cùng cũng thu dọn xong chỗ ở mới.
Dọn dẹp xong, Trương thị liền nhắc nhở Tiền Thiển nên thay lại váy, không cần giả trai chạy rông ngoài đường.
Nhưng Tiền Thiển, với giấc mộng trở thành tiểu nhị ở Trạng Nguyên Lâu, dứt khoát từ chối.
Nàng thương lượng với Trương thị rằng chuyện gả chồng hãy để sau, trước mắt hai mẹ con phải lo sống qua ngày đã.
Kinh thành giá cả đắt đỏ, nếu chỉ dựa vào một mình Trương thị đi làm thì e rằng khó mà nuôi nổi cả hai.
Hơn nữa, con gái đi ra ngoài làm việc vừa khó kiếm chỗ phù hợp, lại dễ bị ức hiếp.
“Huống hồ, nương xem ta bây giờ vừa đen vừa gầy, chỗ nào giống con gái nữa.
Giả trai thì không ai nghi ngờ đâu.” Tiền Thiển bổ sung.
“Nói bậy! Con gái ta là xinh đẹp nhất, chỉ là gầy chút thôi, dưỡng vài bữa là lại đẹp ngay.” Trương thị lắc đầu.
“Nương, ngài cũng biết, kể cả có muốn gả chồng thì cũng chẳng thể tìm được ngay.
Con mà ở nhà ngồi không cũng chỉ tổ tốn cơm, chi bằng giả trai ra ngoài làm việc.
Bây giờ kiếm tiền nuôi thân mới là quan trọng.
Nếu nương không muốn, thì cùng lắm chờ thêm hai năm, lúc đó con nở nang hơn thì đổi lại váy cũng được.
Còn nếu nương sợ bị phát hiện, cùng lắm chúng ta lại chuyển nhà là xong.” Tiền Thiển nói tiếp, “Với lại, con đi làm còn có thể để dành tiền chuẩn bị của hồi môn.
Chứ chỉ dựa vào mình nương thì hai mẹ con ta ăn uống, thuê nhà cũng đã eo hẹp.”
Trương thị định nói thêm, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tiền Thiển, cũng chỉ đành thở dài, cho nàng đi.
Nghĩ lại, lời của con gái cũng không sai, trước mắt lo nuôi sống bản thân mới là quan trọng nhất.
Thấy Trương thị đã xiêu lòng, Tiền Thiển liền bàn với bà đi tìm Vương Thuận hỏi xem có công việc gì phù hợp không.
Trương thị quản không nổi nàng, đành đồng ý, nhưng dặn đi dặn lại rằng mọi công việc phải được bà đồng ý thì Tiền Thiển mới được làm.
Tiền Thiển gật đầu hứa, rồi vội thúc giục Trương thị qua chỗ Lý đại nương xem có nhận thêm việc may vá không.
Chờ Trương thị ra khỏi nhà, Tiền Thiển cũng nhanh chân chạy đi.
Nàng định đến Trạng Nguyên Lâu để thăm dò địa hình trước.
Trạng Nguyên Lâu nằm trên đường Chu Tước ở phía bắc khu chợ, là nơi sầm uất nhất của cả kinh thành.
Dọc con đường đó tập trung vô số tửu lâu, nhà hàng sang trọng, cùng những cửa tiệm cao cấp bán đồ xa xỉ như vàng bạc, lụa là.
Quả thực là nơi phồn hoa, chỉ nhìn thôi cũng đủ choáng ngợp.
Trên con đường lớn, ngựa xe đông đúc, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.
Người qua lại đều khoác trên mình gấm vóc lụa là, trang sức tinh xảo, từ công tử đến các tiểu thư, ngay cả gã sai vặt hay nha hoàn cũng ăn mặc đẹp đẽ.
Tiền Thiển không khỏi ngạc nhiên nhìn quanh, quả nhiên nơi này là trung tâm phồn hoa của thế giới cổ đại, rất xứng danh là khu phố sầm uất bậc nhất.
Biết rõ đây là xã hội phân chia giai cấp, nàng cũng không dám đi lung tung, tránh gây phiền phức cho mình, lỡ mà đắc tội với quý tộc thì có khi mất mạng như chơi.
Trạng Nguyên Lâu chính là tửu lầu lớn nhất, sang trọng nhất trên đường Chu Tước.
Khách khứa ra vào đều là những người khoác gấm mặc lụa, được tùy tùng đi theo rầm rập, hoặc là các tiểu thư quý tộc che khăn kín mặt, dẫn theo nha hoàn bà tử vây quanh.
Tiền Thiển đứng gần đó, tranh thủ hỏi thăm một người bán đường hồ lô bên đường.
Người bán hàng vừa nói vừa phấn khích đến mức nước bọt bay tung tóe.
Nghe nói ba chữ “Trạng Nguyên Lâu” là do tiên hoàng tự tay viết.
Nghe nói mỗi lần có tân Trạng Nguyên, triều đình đều tổ chức yến tiệc tại đây để các tân khoa tạ ơn thầy dạy.
Nghe nói Tam công chúa mê nhất món bánh hoa quế ở Trạng Nguyên Lâu.
Nghe nói hoàng đế đương triều, khi còn là thái tử, đã gặp gỡ ái nữ của Thái phó ở chính Trạng Nguyên Lâu, và từ cái nhìn đầu tiên đã si mê nàng, chính là Hoàng Hậu hiện tại.
Thậm chí còn nghe nói rằng ngay cả đám tiểu nhị ở Trạng Nguyên Lâu cũng phải “văn võ song toàn, hiểu biết chữ nghĩa”…