Mỗi Lần Đều Là Ta Nằm Cũng Trúng Đạn




Tiền Thiển nghe xong mà dở khóc dở cười: *Cái chỗ gì thế này chứ ┑( ̄Д ̄)┍, xem ra làm tiểu nhị ở Trạng Nguyên Lâu còn khó hơn làm giám đốc đại đường ở khách sạn 5 sao nữa (ㄒoㄒ)*



Với những thông tin vừa thu thập được, Tiền Thiển suy tính rằng, nếu nàng cứ chạy đến Trạng Nguyên Lâu xin việc thì e là chẳng có hy vọng gì.

Nàng không có kỹ năng chuyên nghiệp, không có kinh nghiệm làm việc, càng không có quen biết ai.

Trạng Nguyên Lâu mà nhận nàng thì chỉ có phép màu mới giải thích nổi.



Nghĩ đến tương lai mịt mờ, Tiền Thiển suýt nữa lo đến bạc đầu.

Nàng không nhịn được mà oán trách 7788: “Ngươi nói xem, sao lại đưa ta vào cái chỗ cao cấp như thế này để làm tiểu nhị chứ? Giờ phải làm sao đây, đến cửa Trạng Nguyên Lâu còn chưa được sờ vào!”



7788 tỏ vẻ oan ức: “Tiền Thiển, thật sự không phải lỗi của ta đâu! Đây vốn là nơi dành cho nam nữ chính, ngươi thử nghĩ mà xem, một người là hoàng tử, một người là thứ nữ của thượng thư, chẳng lẽ lại đến mấy quán nhỏ để ăn sao?”




“Hừ, dù sao cũng là tại ngươi! Ngươi chọn thân thể cho ta lại là một cô thôn nữ! Nếu ta được xuất hiện ngay ở kinh thành, nói không chừng giờ đã bưng mâm rồi!” Tiền Thiển bực bội trách móc 7788.



7788 đáng thương chỉ biết cúi đầu chịu đòn: “Được rồi, được rồi, cô nãi nãi nói gì cũng đúng cả.

Dù sao tiểu nhị là vị trí bắt buộc, nếu không hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên này thì hai ta đều xui xẻo.

Ngươi vẫn nên nghĩ cách khác đi!”



“Sẽ bị phạt sao, trừ lương à? Hiện tại điểm tích lũy của ta đang bằng không, chẳng lẽ còn bị trừ âm điểm nữa sao?”
Tiền Thiển có chút liều lĩnh, trước tiên hỏi xem đơn vị xử phạt có thể tiếp nhận mình hay không rồi tính tiếp.



“Tưởng bở, nào có dễ dàng vậy! Điểm tích lũy của ngươi bằng không, thậm chí còn âm điểm.

Không có điểm tích lũy thì không sao, nhưng trừ điểm thì chắc chắn là phải vào thế giới trừng phạt để lao động công ích!!” 7788 lập tức lên tiếng giáo huấn Tiền Thiển, chỉnh đốn lại thái độ làm việc tiêu cực của nàng.



“A? Thật sự có cả thế giới trừng phạt sao?!” Tiền Thiển ngơ ngác không hiểu.



“Đương nhiên rồi, nếu không thì bao nhiêu người lười biếng không chịu làm việc rồi.

Người từng bị gửi vào thế giới trừng phạt đều nói là cả đời không muốn trải qua lần nữa, vì vậy tốt nhất ngươi cứ chăm chỉ làm việc, kiếm nhiều điểm tích lũy vào.

Nhiệm vụ hoàn thành là có lương, cũng đừng tiêu xài hết sạch, nên tích góp một chút đi.

Để triệt tiêu một lần vào thế giới trừng phạt cấp thấp cũng phải tốn đến hai trăm điểm tích lũy đấy.” 7788 khuyên bảo tận tình.




“Được rồi! Ta nhất định sẽ làm việc nghiêm túc!” Tiền Thiển thở dài cam chịu, bắt đầu suy nghĩ cách làm sao để trà trộn vào Trạng Nguyên Lâu làm bồi bàn.



“7788, còn bao lâu nữa là đến điểm thời gian của cốt truyện? Ta không có kinh nghiệm làm việc trong thế giới này, hay là đi xin việc ở tửu lầu khác trước để tích lũy kinh nghiệm nhỉ?” Tiền Thiển bàn bạc với hệ thống của mình.



“Ta thấy không khả thi.

Hiện tại còn 11 tháng nữa mới đến thời gian của cốt truyện, nhưng nếu ngươi đi làm ở đâu rồi nghỉ chỉ sau nửa năm, Trạng Nguyên Lâu càng không muốn nhận ngươi.” 7788 phân tích.



“Nghe ngươi nói xong, ta thật sự thấy vô vọng rồi.” Tiền Thiển càng thêm ủ rũ, 7788 cũng không biết phải an ủi nàng ra sao.



Nếu tích lũy kinh nghiệm là không thể, Tiền Thiển nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên tìm người quen giúp đỡ.

Nếu có ai giới thiệu, khả năng được nhận của nàng cũng sẽ cao hơn chút.



Vì vậy nàng quyết định đi tìm Vương Thuận – một tiểu nhị cao cấp, xem liệu có thể nhờ hắn giúp mở lối vào Trạng Nguyên Lâu làm bồi bàn.

Nàng nghĩ, Vương Thuận quan hệ rộng, chắc chắn sẽ quen biết vài người làm ở Trạng Nguyên Lâu.




Rời khỏi đường Chu Tước, Tiền Thiển nhanh chóng chạy tới Duyệt Lai khách sạn, thấy Vương Thuận đang đứng ở cửa chào khách.

Tiền Thiển nghĩ thầm, chắc là vì gương mặt hắn dễ nhìn nên chưởng quầy mới để hắn đứng đón khách như một “môn thần.”



Vừa thấy Tiền Thiển tới, Vương Thuận đã từ xa cười toe toét chào hỏi: “Tiểu Ngũ Tử, hôm nay thẩm Trương chịu thả ngươi ra rồi sao?”



“Đúng vậy, Tiểu Thuận ca.

Mẹ ta đến nhà đại nương Lý, hỏi xem có việc may vá nào không.” Tiền Thiển vội chạy tới, lấy ra một cái bánh nướng đưa cho hắn.

Trước khi ra cửa, mẹ nàng có cho nàng mấy đồng, bảo mua kẹo bánh.

Tiền Thiển dùng tiền mua hai cái bánh nướng, chuẩn bị làm “quà biếu” cho Vương Thuận.

Dù hiện tại nàng nghèo rớt mùng tơi, chỉ đủ sức mời một cái bánh nướng, nhưng nghĩ chắc Vương Thuận cũng không ghét bỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận