Mỗi Lần Đều Là Ta Nằm Cũng Trúng Đạn


Vương Thuận quả nhiên không chê, chỉ bảo Tiền Thiển chờ một chút rồi chạy vào trong tiệm, chào hỏi chưởng quầy và gọi một tiểu nhị khác ra thay mình đứng gác.

Sau đó, hắn kéo Tiền Thiển sang một góc, lấy ra từ tay áo mấy hạt đậu phộng luộc muối, nói là mới lấy trộm được từ sau bếp.

Hai người đứng ven đường, vừa ăn bánh nướng vừa trò chuyện.

“Tiểu Ngũ Tử, ngươi tìm ta có việc gì?” Vương Thuận nhanh chóng đoán ra ý của nàng mà hỏi trước khi Tiền Thiển kịp mở lời.

“Đúng rồi Tiểu Thuận ca!” Tiền Thiển không vòng vo, lập tức thừa nhận: “Mẹ ta ra ngoài kiếm sống, ta thấy bà là phụ nữ một mình nuôi ta thật sự quá vất vả.

Giờ ta cũng lớn rồi, cũng muốn tìm việc để phụ giúp chút.”

“Mẹ ngươi chịu sao?” Vương Thuận hỏi, ánh mắt đầy hoài nghi.

“Ta thấy bà ấy đâu có vẻ sẵn sàng để ngươi ra ngoài làm việc tay chân.”

“Ban đầu bà không chịu, nhưng hôm nay ta năn nỉ cả buổi, bà cũng đồng ý rồi.

Thực ra cũng vì bà biết tự mình nuôi ta không dễ dàng gì.”

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Mười hay mười một?” Vương Thuận quan sát thân hình nhỏ bé của Tiền Thiển.

Với dáng vóc gầy gò, ngực phẳng, giả thành cậu bé thì lại càng giống một đứa trẻ.

“Ta đã mười ba rồi, chỉ là lớn chậm thôi, chẳng mấy mà sẽ cao lên.” Tiền Thiển thản nhiên bịa, dù sao thì việc đó để sau hãy tính, giờ mà để chiều cao ảnh hưởng đến cơ hội kiếm việc thì không đáng.

Vương Thuận gật đầu: “Mười ba tuổi à, vậy cũng đúng là có thể ra ngoài làm việc rồi.

Ngươi biết làm gì không? Muốn tìm loại công việc nào?”

Tiền Thiển cố ý cúi đầu, làm bộ buồn bã: “Ta muốn tìm việc lương cao một chút.

Mẹ ta thật sự rất vất vả, ta sợ bà ấy kiệt sức mất.”

Vương Thuận nghe nàng nói thế, lập tức trợn mắt nhìn: “Tiểu Ngũ Tử, đừng trách ca nói thẳng, ai mà chẳng muốn tìm việc lương cao, nhưng ngươi cũng phải có khả năng mới được.”

Tiền Thiển bày ra vẻ mặt khổ sở: “Tiểu Thuận ca, ta biết ngươi lo cho ta, ngươi nói rất đúng.

Ta cũng hiểu điều đó, ta đã đi dạo một vòng ngoài kia, nghe nói việc trả lương cao nhất là khuân vác ở bến tàu, nhưng chính ta cũng biết người ta không thể nào nhận ta được.”

Vương Thuận đập đùi cái đét: “Đúng rồi! Đó chính là lý do! Xem ra ngươi cũng hiểu chuyện đấy.”

Tiền Thiển làm ngơ trước lời nhận xét của hắn, tiếp tục nói: “Ta biết tìm việc lương cao không dễ, nhưng hôm nay ta nghe người ta bảo rằng lương ở Trạng Nguyên Lâu cao hơn các tửu lầu khác một bậc, chỉ là yêu cầu khắt khe hơn.

Vì vậy ta mới đến hỏi Tiểu Thuận ca, xem có cách nào giới thiệu ta vào Trạng Nguyên Lâu làm việc không.”

Thực ra Tiền Thiển chỉ bịa chuyện thôi, Trạng Nguyên Lâu có tuyển hay không, nàng nào có biết!

Nghe đến đó, Vương Thuận giật mình: “Gì cơ??!! Trạng Nguyên Lâu á??! Tiểu tử ngươi gan cũng lớn nhỉ, Trạng Nguyên Lâu là nơi nào chứ? Ngay cả ca đây còn chưa dám nghĩ đến việc vào đó, ngươi mới tới có mấy ngày đã muốn vào Trạng Nguyên Lâu rồi sao?!”
Tiền Thiển biết, Vương Thuận thấy mình đúng là không biết trời cao đất dày, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy yêu cầu của mình có chút quá đáng.

Nhưng nàng không có cách nào khác, đành phải lấy hết can đảm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Vương Thuận: “Ta biết Tiểu Thuận ca cảm thấy ta có hơi quá đáng, nhưng ta thật sự chỉ muốn mẹ ta bớt khổ một chút.

Ở nhà, bà làm việc quần quật không nghỉ, đến khi bệnh cũng phải ráng chịu để làm đồng, ta…"

Nói đến đây, Tiền Thiển nghẹn ngào, không thể nói tiếp.

Những gì nàng nói đều là sự thật.

Trong ký ức của Trương Ngũ Nương, mẹ nàng – Trương thị – đã vì gia đình nhỏ của họ mà vất vả liều mạng.

Chỉ riêng việc tích góp được hai lượng bạc làm của hồi môn cho Tiểu Ngũ đã là điều mà một người phụ nữ nông dân bình thường không dễ gì làm được.

Nghe những lời đó, trên mặt Vương Thuận cũng lộ ra vẻ không đành lòng, nhưng hắn vẫn không đồng ý: “Ngươi nói vậy ta hiểu, nhưng ngươi cũng biết, Trạng Nguyên Lâu không phải nơi tùy tiện nhận người.

Muốn làm ở đó không chỉ yêu cầu gia cảnh trong sạch, không bệnh không tật, mà còn phải chịu khó, yêu cầu nhiều lắm.

Ngươi nói ngươi làm được, nhưng ai mà tin chứ? Ai chẳng nói giỏi bằng miệng!”

“Ta hiểu,” Tiền Thiển gật đầu, “Nếu nơi đó lương cao hơn các chỗ khác, yêu cầu chắc chắn phải cao rồi.

Nhưng ta thật sự chịu khổ được, ta còn… À, Tiểu Thuận ca, ta biết chữ, cái này có ích gì không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui