Nàng nhờ Lý đại nương tìm giúp một công việc gia công may vá, tuy tiền công không nhiều nhưng lại rất vất vả và có quy định thời gian.
Thấy Tiền Thiển bước vào, nàng ngẩng đầu lên, giọng nói có chút áy náy: “Ngũ Nương, hôm nay nương sợ là không có thời gian nấu cơm cho con, hay là con lấy mấy đồng bạc ra phố mua cái bánh mà ăn nhé.”
“Nương, con vừa mới ăn bánh nướng cùng với Tiểu Thuận Nhi ca, con không đói đâu.
Tiểu Thuận Nhi ca còn cho con một ít đậu phộng nữa.” Tiền Thiển vốn định nói nàng có thể tự nấu cơm, nhưng kể từ khi xuyên đến đây, nàng chỉ ở trong thôn được hai ngày rồi theo Trương thị vào thành, chưa có cơ hội luyện tập nhóm lửa.
Khi đã ổn định nơi ở trong thành, có nhà cửa, Tiền Thiển định dựa theo ký ức của Trương Ngũ Nương mà luyện tập kỹ năng nhóm lửa, nấu cơm, coi như học được chút kỹ năng sinh tồn.
Nhưng rồi nàng phát hiện ra rằng, trong thành củi và nước đều phải bỏ tiền ra mua, vì thế mấy ngày nay đều là Trương thị với kỹ năng thành thạo đứng bếp để tiết kiệm tài nguyên, tránh tốn kém.
Nghe Tiền Thiển nói đã ăn rồi, Trương thị gật đầu, cúi xuống tiếp tục bận rộn.
Tiền Thiển đứng đợi một lúc, thấy nương không nói gì thêm, nàng đành hỏi liệu có cần nàng nấu gì đó không.
Trương thị lắc đầu: “Nương không đói.
Nếu con đã ăn rồi thì cũng đừng nổi lửa, tiết kiệm chút củi.
Ăn ít một bữa cũng không sao, hơn nữa nương đang bận, tranh thủ lúc trời còn sáng để may vá thêm chút nữa.”
Tiền Thiển thở dài, đây chính là cuộc sống nghèo khổ nơi cổ đại, không có tiện nghi.
Đến tối, ngay cả một ngọn đèn cũng khó mà thắp lên, chẳng trách người ta có câu “Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ”! Khi mặt trời lặn, trời tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì, chỉ có thể đi ngủ sớm.
Vương Thuận quả thật là một người tài giỏi, không chuyện gì mà hắn không lo liệu được.
Tiền Thiển cực kỳ ngưỡng mộ hắn, cảm thấy việc hắn chỉ làm tiểu nhị ở Duyệt Lai khách sạn thật sự quá phí tài năng.
Chỉ trong hai ba ngày, Vương Thuận đã đến nhà Tiền Thiển gõ cửa.
Mấy ngày nay nàng không ra ngoài, ở nhà cố gắng giúp Trương thị may vá, nhưng kỹ năng may vá của nàng thật sự quá tệ, chỗ vá còn thô hơn cả một con rết lớn, trả lại người ta cũng không ai dùng nổi, khiến Trương thị phải vất vả làm lại.
Sau vài lần giúp mà chỉ toàn thất bại, Tiền Thiển đành nghỉ.
Khi Vương Thuận đến, nàng đang ở nhà ngồi rảnh rỗi nghịch ngón tay.
Vừa mở cửa thấy Vương Thuận, Tiền Thiển vui mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, cười tươi đón tiếp: “Tiểu Thuận Nhi ca tới rồi, mau vào đi, nương ta vừa làm mấy viên bánh ngũ cốc, để ta lấy cho ca một cái nhé.”
Vương Thuận đứng ngoài cửa lắc đầu: “Không có thời gian, không ăn đâu.
Tiểu Ngũ Tử, mau theo ta đi, ta dẫn ngươi đi gặp Đổng Tam ca, người làm ở Trạng Nguyên Lâu.”
Tiền Thiển gật đầu, nói vài câu với Trương thị rồi theo sau Vương Thuận ra khỏi cửa.
Suốt dọc đường đi, Vương Thuận không ngừng dặn dò: “Lát nữa, khi ngươi gặp Đổng Tam ca thì hãy lanh lợi một chút.
Ở Trạng Nguyên Lâu, hắn có mối quan hệ không tồi, lại được chưởng quầy khá coi trọng.
Nhưng ngươi cũng đừng nói năng lung tung, Đổng Tam ca tuy hứa dẫn mối cho, nhưng không chắc đã thành việc đâu.”
Tiền Thiển gật đầu: “Ta biết rồi, Tiểu Thuận Nhi ca.
Lần này thật sự cảm ơn ngươi, chờ ta kiếm được tiền, nhất định sẽ mời ngươi một bữa ra trò.”
Vương Thuận cười xoà: “Đừng nói mấy lời khách sáo ấy.
Cảm ơn gì chứ, hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau là lẽ đương nhiên.
Ngươi với mẫu thân ngươi sống cũng chẳng dễ dàng gì, ngươi lại là đứa hiếu thuận, ta không giúp sao đành.”
Đến trước cửa nhà Đổng Tam, căn nhà gạch xanh ngói đỏ trông khang trang hơn hẳn nhà của Lý đại nương.
Vương Thuận lại dặn dò: “Nhớ giữ lễ nghĩa chu đáo vào, nhà hắn vốn là gia đình thả ra từ phủ quyền quý, đặc biệt coi trọng quy củ.”
Tiền Thiển chưa kịp đáp lời, đã thấy Vương Thuận nhìn quanh quất một lượt, rồi ghé sát vào tai nàng, thì thầm: “Thực ra, trước đây lão Đổng chỉ là người gác cổng ở trang viên của thừa gia thôi.” Nói xong, hắn nháy mắt với Tiền Thiển, giọng châm chọc: “Nhưng giờ già rồi, vẫn thích khoe khoang hão danh, có gì đâu!”
Tiền Thiển bật cười, Vương Thuận trợn mắt nhìn nàng: “Ngươi cười cái gì? Cứ hống lão Đổng vui vẻ là được, Đổng Tam ca chính là đứa rất hiếu thảo.
Còn chuyện này ta chưa kể với ai đâu đấy.” Tiền Thiển nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Vương Thuận trừng mắt nhìn nàng một cái rồi mới bước lên gọi cửa.