Mỗi Lần Đều Là Ta Nằm Cũng Trúng Đạn



Tiền Thiển ôm đầu, lặng lẽ nhận lấy ấm trà, thầm nghĩ hôm nay nam chính quả thật có gì đó bất thường.

Không chỉ bắt nàng rót trà, mà còn trừng mắt nhìn nàng hung dữ.

Chẳng lẽ...!chẳng lẽ nàng đã làm gì đắc tội với hắn mà không biết? Tiền Thiển cố gắng suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, chỉ nhớ rằng nàng chỉ ăn vài cái điểm tâm của hắn thôi, mà điểm tâm đó lại là hắn chủ động cho cơ mà.

Dù sao thì việc chính vẫn là rót trà.

Tiền Thiển gom lại suy nghĩ, nở nụ cười tươi bước lên châm trà.

Theo ám hiệu của Hỉ Tử, nàng rót ly đầu tiên cho Trần Tĩnh Hòa, rồi mới đến lượt Yến Hằng.

Nhưng sao cảm giác ánh mắt của nam chính lại càng thêm hung ác như vậy? Tiền Thiển không nhịn được rụt tay lại, cố ý giữ khoảng cách khi rót trà cho Yến Hằng, trong lòng liên tục tự nhủ: "Đây là ảo giác! Chỉ là ảo giác thôi!"

Trần Tĩnh Hòa ngồi đối diện, nhìn biểu đệ với ánh mắt đầy thú vị.

Hắn nhận ra, hôm nay Yến Hằng có gì đó khác lạ.

Rồi hắn quay đầu nhìn kẻ bưng trà, ngạc nhiên: “Ồ? Hoá ra là một tiểu nha đầu giả trai!” Nhìn kỹ lại, cô bé này gầy gò nhỏ nhắn như một chú khỉ con, người bình thường hẳn sẽ không dễ nhận ra là nữ nhi.

Nhưng với ánh mắt sắc bén của Trần Tĩnh Hòa, được tôi luyện qua bao năm học võ với danh sư, chỉ cần liếc qua là hắn đã nhìn thấu.

Trần Tĩnh Hòa khẽ vuốt cằm, liếc sang Yến Hằng với một nụ cười nham hiểm đầy ẩn ý.
Hắn biết rõ, võ công của Yến Hằng không hề thua kém hắn, và với một người không trải qua huấn luyện như Tiền Thiển, chỉ cần dựa vào hơi thở và cấu trúc xương là có thể phân biệt ngay là nam hay nữ.

Những kiểu cải trang thông thường không thể nào qua mắt được bọn họ.

Nhưng thật không hiểu tại sao Yến Hằng lại tự dưng bám riết cái tiểu nha đầu này.

Trần Tĩnh Hòa nhíu mày suy nghĩ, mãi vẫn không tìm ra lời giải.

Tiền Thiển pha trà xong, vội vàng lui về sau lưng sư phụ mình.

Nàng quyết định phải tránh xa nam chính một chút, lỡ có chuyện gì bất ngờ xảy ra còn dễ bề lẩn đi.

Nàng chỉ là một tiểu tốt không quan trọng, mạng không đủ cứng rắn để mà liều.

Hỉ Tử thấy Yến Hằng và Trần Tĩnh Hòa đã uống trà, lập tức bước tới, vừa cúi mình vừa tươi cười: “Trần tiểu tướng quân, ngài xem hôm nay muốn ăn gì?”

Trần Tĩnh Hòa ngay lập tức liếc nhìn Yến Hằng, không dám tự ý gọi món trước mặt vị hoàng tử biểu đệ này.

Kết quả là Yến Hằng chẳng thèm để ý đến Hỉ Tử, ánh mắt lại hướng thẳng về phía Tiền Thiển, nhàn nhạt ra lệnh: “Gọi món!”

“A??!!” Tiền Thiển ngây ra, nam chính lại muốn giở trò gì đây?! Nàng lén liếc Hỉ Tử với ánh mắt rõ ràng đầy vẻ ganh tị, rồi từ tốn bước tới, cúi đầu nở nụ cười lấy lòng: “Đại gia, tiểu nhân chỉ là học việc thôi, để sư phụ của tiểu nhân phục vụ ngài gọi món thì hơn.”

Yến Hằng chẳng thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, lặp lại một cách lạnh lùng: “Gọi món!”

Trong lòng Tiền Thiển gào thét đủ kiểu, đậu má! Vị đại gia này không hiểu tiếng người sao?! Nhưng tình thế mạnh yếu rõ ràng, dù nam chính có giở trò nàng cũng chẳng dám đắc tội, đành phải cúi đầu nhún nhường: “Đại gia thứ lỗi, tiểu nhân chỉ mới học việc hai tháng, sư phụ còn chưa dạy thuộc hết thực đơn.”

“Ồ? Chưa thuộc hết thực đơn sao?” Yến Hằng nghe vậy bật cười, ánh mắt đào hoa liếc Tiền Thiển một cái, bỗng mang theo vài phần phong tình khó lường.

“Vậy vừa hay.

Dưới lầu có treo bảng thực đơn, ngươi xuống đó nhìn rồi báo lại đây.”

“Ha?” Tiền Thiển sững người, dưới lầu đại sảnh treo một tấm bảng thực đơn chiếm cả một mảng tường, ít nhất cũng phải hơn trăm món, làm sao mà nhớ nổi tất cả chứ?! Nàng đâu phải thần tiên.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tiền Thiển, Yến Hằng bỗng thấy tâm trạng mình thoải mái hơn, hắn gật gù chỉ thị: “Nhớ vài món rồi lên báo lại.

Một chuyến không đủ thì chạy hai chuyến, bao giờ nhớ hết thì thôi.

Sao hả, ngươi định để gia phải giữ chân ngươi lại à?”

“Vâng, đại gia cứ chờ một chút.” Tiền Thiển đành cam chịu, mặt mũi đầy vẻ bất đắc dĩ đi xuống lầu xem thực đơn.

Trong lòng nàng chắc chắn, bản thân hẳn là đã đắc tội với Yến Hằng, nếu không thì vị đại gia này sao lại rảnh rỗi đến mức đùa giỡn nàng thế này chứ.
Yến Hằng thấy Tiền Thiển mặt mày ỉu xìu, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm vẻ bất mãn khi đi xuống lầu, tâm trạng hắn đột nhiên tốt hẳn lên.

Hắn nhấc chén trà lên che giấu nụ cười khẽ trên môi, thầm nghĩ quả nhiên tự mình trêu chọc nàng vẫn thú vị hơn nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui