Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn


Editor: Tiểu Mập Mạp
Vừa ra khỏi viện của lão phu nhân, trên mặt Tiểu Lưu thị liền lọ biểu tình căm giận, nàng dùng sức miết khăn tay, bước nhanh rời khỏi.

"Đại phu nhân......" nha hoàn của Tiểu Lưu thị nhìn biểu tình của nàng mà sợ hãi: "Chúng ta không mở nhà kho tìm sa tanh sao? Xiêm y cho Tú tỷ nhi đi mừng thọ......"
"Tìm cái gì mà tìm!" Nha hoàn còn chưa nói xong đã bị tiểu Lưu thị cắt ngang: "Lão phu nhân cũng thật hồ đồ! Tiểu nha đầu kia thông minh như vậy, không động tới của hồi môn của nương nàng ta, lại đến chỗ lão phu nhân xin thọ lễ?! Lão phu nhân ưa nịnh, tin tưởng nha đầu kia thật sự vì phủ ta mà tính toán, tuổi còn nhỏ đã nhiều mưu kế, lớn lên sao có thể trông cậy vào nàng ta?!"
"Tuy là nói như thế, nhưng lão phu nhân đã phân phó phải làm xiêm y cho Tú tỷ nhi, phu nhân ngài cũng không thể không nghe." Nha hoàn sầu lo nhìn tiểu Lưu thị, chậm rãi khuyên nhủ.

"Không cần quan tâm đến chất liệu, tùy tiện làm cho nàng hai kiện là được, ai hơi đâu vì nàng mà rầm rộ mở kho tìm sa tanh chứ!" Tiểu Lưu thị mất kiên nhẫn xua tay: "Thật là! Ngày nào cũng gây!"
Tiểu Lưu thị qua loa làm cho xong y phục cho Tiền Thiển, Tiền Thiển lại cảm thấy rất vừa lòng! Một nhân vật quần chúng như cô, bình thường như vậy mới tốt!
Tiểu Lưu thị sai người làm xiêm y, chất liệu và kiểu dáng đều tầm thường, màu sắc lại theo Vương Dật phu nhân phân phó, rất tươi sáng, xen lẫn với một nhóm phu nhân và tiểu thư ăn mặc đẹp, hoàn toàn không nổi bật, xứng với dung nhan bình thường của Tiền Thiển, thật là vừa vặn, không cẩn thận một chút liền chôn vùi ở trong đám người, đối với hiệu quả này, Tiền Thiển thật ra cực kỳ vừa lòng.


"Tú tỷ tỷ, sao tỷ lại trốn ở chỗ này! Làm tỷ tỷ của ta tìm tỷ khắp nơi!" Đệ đệ 6 tuổi Hàn Mục Hồng của Hàn Mục Lăng mang theo ma ma kéo Tiền Thiển từ góc phòng khách ra.

"Nào có trốn!" Tiền Thiển trừng mắt: "Ta tới dự sinh thần, không ở chỗ này chờ ăn tiệc, còn có thể đi đâu?"
"Đi nhanh đi!" Hàn tiểu bao tử túm Tiền Thiển: "Đại ca và tỷ tỷ của ta đang ở cùng nhau, nếu tỷ không nhanh lên, huynh ấy chắc chắn lại nổi giận!"
Tiền Thiển bĩu môi, nổi giận cái gì, Hàn Mục Thanh khi nào nhìn thấy cô mà tâm trạng tốt sao! Nếu Hàn Mục Thanh thật sự bày ra vẻ mặt ôn hòa với cô, cô mới cảnh giác! Nhất định là lại suy nghĩ ý đồ xấu muốn chỉnh cô!!
Tiền Thiển đảo mắt, cười cười kề sát Hàn tiểu bao tử: "Mục Hồng, tỷ tỷ cùng đệ thương lượng chuyện này, nếu lát nữa đại ca đệ lại không nói lý, đệ nói giúp ta, lần sau ta bảo ca ta mang đệ ra ngoài chơi được không?!"
"Nói rồi nha!" Hàn tiểu bao tử ngây thơ chớp mắt: "Đại ca đệ vừa rồi sắc mặt rất thối, tỷ còn không nhanh lên chỉ sợ huynh ấy càng nổi giận."
"Tú muội muội, muội chạy đi đâu vậy! Làm chúng ta tìm thật vất vả!" Tiền Thiển và Hàn tiểu bao tử vừa đến hoa viên, đã bị Hàn Mục Lăng oán giận.

"Muội ở phòng khách chờ ăn tiệc đó, sao vậy, muội tới dự sinh thần còn không có tiệc rượu để ăn sao?" Tiền Thiển cười tươi nhìn Hàn Mục Lăng.

"Chỉ có muội nhiều chuyện vậy." Hàn Mục Lăng kéo tay Tiền Thiển: "Nhóm thân thích đều ở phía sau, muội theo mấy người không liên quan tới phòng khách làm gì."
Tiền Thiển ngước mắt nhìn đình viện ngoài hoa viên, Hàn Mục Thanh và ca nhi tử nhà Hàn Kỳ đều ở đây, còn có hai ba nữ hài tử dòng bên của Hàn gia mà Tiền Thiển từng gặp qua, Hàn Mục Thanh đang đứng cạnh cửa sổ, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn bọn họ bên này.

"Chỉ biết chạy lung tung! Không có khi nào là bớt lo!" Thấy Tiền Thiển ngồi xuống, Hàn Mục Thanh liền bắt bẻ: "Chưa thấy ai ngốc như ngươi! Tới cũng không biết đến hậu viện tìm chúng ta, lại còn ở phòng khách với đám người ngoài."
"Vâng! Hàn thế tử dạy phải!" Tiền Thiển mặc kệ hắn, xoay người nhìn Hàn tiểu bao tử: "Hai ngày nữa ta kêu ca ca tới đón đệ đi du hồ."
Hàn Mục Hồng được hối lộ lập tức hiểu, đến trước mặt Hàn Mục Thanh cười hì hì ngắt lời: "Đại ca, khai tịch*, ta đói bụng!"
*khai tịch: dùng bữa, bắt đầu tiệc- mình để nguyên từ này cho hay và hợp lý nha.


Nhị công tử Hàn Kỳ gia liền cười lớn: "Mục Hồng đói bụng, mau khai tịch! Hôm nay có món ngon! Ta đã sớm nghe Mục Thanh dặn riêng phòng bếp làm thịt nai, ta nhớ Tú muội muội thích ăn món này nhất!"
"Vậy món trái cây sữa đặc ta thích có không?!"
"Còn có ta! Hôm nay có canh gì? Có canh bách hoa măng không......"
Một đám người náo nhiệt mồm năm miệng mười, vây quanh bàn tròn mừng sinh thần Hàn Mục Lăng.

Hàn Mục Thanh nhìn huynh đệ tỷ muội bên người cùng Tiền Thiển, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười nhàn nhạt......!
Sinh thần Hàn Mục Lăng tổ chức mấy ngày, Định Viễn công phủ náo nhiệt không thôi.

Đến khi hoàn toàn thanh tĩnh ã là mấy ngày sau, khách nhân trong phủ đã về chỉ còn Tiền Thiển bị Hàn Mục Lăng mạnh mẽ giữ lại.

Hàn Mục Thanh từ thư viện trở về, đi tìm muội muội nhà mình, ở dình hóng gió ngoài hoa viên vừa vặn nhìn thấy hai tiểu cô nương đang cùng nhau chơi ném xúc xắc, trên mặt Tiền Thiển dán ba tờ giấy, trên trán Hàn Mục Lăng cũng dán một tờ.

Hàn Mục Thanh vừa thấy liền nở nụ cười: "Các muội định thắng thua như vậy cũng thật nhàn chán, không được chút tiền nào!"

"Có thể có tiền ở đâu ra!" Tiền Thiển thổi thổi tờ giấy che trước miệng: "Ta và Lăng tỷ tỷ mỗi ngày đều ở hậu trạch, cũng chỉ có mấy trò này, đánh đàn, thêu hoa, thắt dây đeo, viết chữ linh tinh, ta làm Lăng tỷ tỷ cũng làm, đem ra cược tiền càng không thú vị? Chẳng lẽ muốn ta sạch túi tiền sao?"
"Để ta nghĩ lại......" Hàn Mục Thanh đảo mắt, Tiền Thiển liền có một cảm giác không tốt, tên này nhất định lại muốn trêu ghẹo cô!! Quả không ngoài dự liệu, Hàn Mục Thanh làm bộ làm tịch suy nghĩ một chút, vỗ tay cười nói: "Không bằng xướng khúc đi?"
"Ca ca huynh nói gì vậy! Vậy mà cũng nghĩ ra được?!" Tiền Thiển còn chưa nói lời nào, Hàn Mục Lăng liền dở khóc dở cười: "Muội và Tú muội muội lại không phải phường ca nữ, sao có thể làm ra việc xướng khúc mất thân phận như vậy."
"Lăng Nhi đúng là càng lớn càng hiểu quy củ." Hàn Mục Thanh cười mi mắt cong cong: "Khi còn nhỏ muội còn theo bà vú học xướng khúc mà! Huynh còn nhớ, muội xướng rất hay, cha mẹ đều khen ngợi."
"Đó không phải bởi vì còn nhỏ không hiểu chuyện sao!" Hàn Mục Lăng đỡ trán thở dài: "Trẻ nhỏ nhà ai mà không nghe qua xướng ca dao chứ! Ca ca không phải cũng từng xướng!"
"Cho nên muội sợ cái gì!" Hàn Mục Thanh cười hì hì ngồi xuống: "Muội và Minh Tú cũng không phải là xướng cho người khác nghe, chỉ là trò tiêu khiển của tiểu cô nương gia thôi, hơn nữa đang ở trong nhà mình, yên tâm đi! Không ai dám dị nghị đâu!"
"Vậy Hàn thế tử sao lại ngồi đây?" Tiền Thiển lại thổi thổi tờ giấy dâng che miệng mình, liếc mắt nhìn Hàn Mục Thanh.

"Ta làm trọng tài!" Hàn Mục Thanh nói nghe rất tự nhiên: "Nếu không sao biết ngươi có chơi xấu hay không!"
Cô chơi xấu?! Tiền Thiển vẻ mặt mờ mịt chỉ vào mũi của mình? Hàn Mục Thanh cũng quá thù dai! Tiền Xuyến Tử cô rõ ràng chính là thanh niên tốt, không phải như Hàn Mục Thanh này vô cớ gây rối!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận