Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới


Lê Húc bị kéo vào một căn phòng xa lạ, kinh ngạc nhìn người đang bịt miệng mình.
Đối phướng so với Lê Húc cao hơn một chút, mi mắt rủ xuống nhìn vào Lê Húc, chậm rãi buông lỏng tay ra gọi tên Lê Húc:" A Húc."
Lê Húc lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông xa lạ:"Anh là ai? Anh muốn làm gì?"
Đối phương khẽ cười một cái:"Anh là Tang Trạch, anh muốn cứu em." Hắn ra hiệu cho Lê Húc đi theo mình vào trong phòng ngủ:"Anh có thể chứng minh cho em."
Ánh mắt của Lê Húc dừng lại lâu hơn một chút khi thấy những hành động cổ quái của người đàn ông này, đối phương có khí chất ôn hòa, dung mạo xinh đẹp, nhìn qua cũng không có hung dữ, anh do dự một chút vẫn là lựa chọn gật đầu.
Tang Trạch thấy thế nụ cười càng sâu, hắn dẫn theo Lê Húc tiến vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc hộp màu đen lớn đặt trước mặt Lê Húc, đem đồ vật bên trong từng thứ từng thứ một lật ra.
Tất cả đều là ảnh chụp.
Lê Húc nhận lấy xem một hồi, đầu tiên là anh thấy được những bức ảnh chụp chung bình thường, từ tư thế ôm nhau trong ảnh cũng có thể thấy được quan hệ thân thiết của anh cùng người đàn ông trước mặt này trước khi anh mất trí nhớ.

Càng lật về sau Lê Húc thậm chí còn nhìn thấy cả ảnh giường chiếu cùng ảnh khoả thân của mình, anh kinh hãi ném những bức ảnh trở về:"Quan hệ của chúng ta là gì?!"
Tang Trạch sắp xếp lại từng bức ảnh vừa bị Lê Húc xáo trộn:"Như em thấy."
Sắc mặt Lê Húc trắng bệch tái nhợt:"Thế nhưng là em, em không phải đã kết hôn rồi sao?" Anh bỗng nhiên phản ứng lại:" Chờ một chút, Thư An Ngọc có phải hay không đang lừa em, hắn không phải là chồng của em."

Lê Húc đột nhiên hiểu được điểm mấu chốt, như vậy mọi chuyện liền thông suốt rồi: Khó trách, khó trách Thư An Ngọc nhìn kì lạ như vậy, cũng khó trách Thư An Ngọc không thể lấy ra chứng cứ đã kết hôn của bọn họ.

Bởi vì căn bản bọn họ căn bản không có kết hôn!
Lê Húc lại đưa ánh mắt dừng trên khuôn mặt Tang Trạch, anh chần chờ một chút:"Vậy...!Chúng ta là người yêu sao?"
Tang Trạch chớp chớp mắt, hắn đợi đến khi Lê Húc nói xong tất cả mới chậm rãi mở miệng:" Em nói đúng."
Lê Húc nhận được đáp án khẳng định, nhưng trong lòng càng thêm nghi ngờ:"Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra với em, vì sao em không chỉ mất trí nhớ mà còn vướng vào nhiều chuyện rắc rối như vậy? Thư An Ngọc đến cùng là muốn làm gì em?"
Tang Trạch bỗng nhiên đưa tay sờ lên mặt Lê Húc, Lê Húc nghi ngờ quay đầu nhìn hắn một cái, nhìn thấy Tang Trạch nở nụ cười giống như đang rất vui vẻ.

Lê Húc cảm thấy hắn có chút cổ quái, thậm chí không khỏi cảm nhận được một loại rùng mình khó chịu nhưng không giải thích được:"...Anh sao vậy, có chuyện gì đáng vui sao?"
Tang Trạch chậm rãi lắc đầu:"Không có gì, em sau này định làm gì, có thể nói cho anh nghe một chút không? Có lẽ anh có thể giúp em." Hắn dừng lại một chút:"Dù sao, chúng ta chính là người yêu nha."
Lê Húc luôn tin tưởng trực giác của mình, cho nên anh lựa chọn cẩn thận im lặng, nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt Tang Trạch mà không nói gì.

Chỉ là giống như đó là ảo giác của Lê Húc vậy, vẻ mặt Tang Trạch cực kì bình thường, giống như là thật lòng thật dạ nghĩ cách thay cho Lê Húc.
Lê Húc hơi nghi hoặc một chút, anh nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói:"Em cũng không biết.

Em muốn chữa bệnh trước, ít nhất cũng phải nhớ được mọi chuyện, bằng không chẳng phải ai cũng có thể lừa gạt em ư?" Anh hỏi Tang Trạch:"Anh biết Thư An Ngọc là gì của em không? Hắn giống như hiểu rất rõ em."
Tang Trạch nhìn chằm chằm mặt Lê Húc, hắn giống như suy nghĩ trong chốc lát: "Trước đây em từng nói với anh, Thư An Ngọc là bạn cùng lớn lên từ nhỏ của em."
Nghe thấy câu trả lời của Tang Trạch, đột nhiên Lê Húc giống như bừng tỉnh: "Đúng a, em hẳn là trước đây vẫn biết rõ bản thân là ai, em có hồ sơ bệnh lý không? Em bệnh đến nghiêm trọng như vậy, không có khả năng không đi bác sĩ khám.

Anh có thể nói cụ thể hơn một chút cho em được không?"
Tang Trạch nhẹ gật đầu: "Đương nhiên có thể." Hắn chậm rãi suy nghĩ trong chốc lát:" “Nửa tháng trước em vẫn bình thường, chưa từng nói qua với anh là em thỉnh thoảng bị mất trí nhớ.


Nhưng nửa tháng trước, anh đột nhiên không liên lạc được với em.

Em đổi số điện thoại, cũng đổi luôn địa chỉ ban đầu.

Chờ đến lúc anh tìm được em, anh phát hiện cái gì em cũng đều không nhớ.

Nửa đường anh cũng giống như bây giờ muốn cùng em nhận nhau, nhưng chỉ cần ngủ qua một đêm em liền đem chuyện của ngày trước đó quên hết toàn bộ."
Lê Húc càng nghe càng khó hiểu, Tang Trạch nói xong nhưng không tiếp tục nói tiếp nữa, Lê Húc nhịn không được thúc giục hắn: "Còn gì nữa? Còn có chuyện gì khác nữa không?"
Tang Trạch liếc nhìn anh một cái, rồi nói tiếp: "Trước đây chúng ta là người yêu của nhau, nhưng không biết vì cái gì ...!Có lẽ Thư An Ngọc muốn thừa kế tài sản mà mẹ em để lại cho em, Hắn dường như muốn giả vờ làm chồng em rồi lừa tiền từ chỗ của em, có đôi khi em tin tưởng hắn hơn anh.

"

"-Ding Dong."

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông, Lê Húc kinh hãi nhìn qua Tang Trạch: "Là ai vậy?"
Tang Trạch dừng lại lời nói, hắn liếc nhìn Lê Húc một chút rồi bình tĩnh nói: "Anh đi xem một chút."


Tang Trạch không trực tiếp mở cửa như Lê Húc, hắn dừng lại trước cửa nhìn qua mắt mèo, một lúc sau mới quay lại: "Là Thư An Ngọc-- "

Hắn vừa nói được một nửa liền bị cản lại, và một vẻ kinh ngạc lần đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt của hắn.

Bởi vì Lê Húc người đang đứng phía sau lưng hắn đột nhiên đập hộp đen trước đó vào sau ót của hắn, Tang Trạch không có phòng bị, sau khi bị đập trúng lập tức ôm lấy vết thương ngã xuống đất.

Những bức ảnh trong hộp bay khắp không trung, rồi rơi xuống đất, che ở trên người Tang Trạch vừa ngã xuống đất.
Có lẽ là bởi vì sợ hãi, Lê Húc không dùng lực quá mạnh, Tang Trạch không hề ngất xỉu sau khi ngã xuống đất, thậm chí còn muốn giãy dụa muốn đứng lên.

Lê Húc trong phút chốc hốt hoảng, sau đó lập tức ngồi xổm xuống lại đập cho hắn một cái nữa: "Thật xin lỗi , thật xin lỗi..." giọng nói Lê Húc phát run, không khống chế được mà cảm thấy sợ hãi, ngược lại chính mình khóc lên trước: "Nhưng anh rất kì lạ, anh thật sự rất kì lạ..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận