Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới



Thời điểm tỉnh lại, Lê Húc đang ôm chặt một cuốn sổ vào trong lồng ngực.

Sau khi đọc cuốn sổ xong, sắc mặt của anh trở nên trắng bệch, anh vội vàng bước đến phòng khách thì nhìn thấy Tang Trạch đang bị trói ở trên ghế.

Đã một ngày rồi mà Tang Trạch vẫn không uống lấy một giọt nước, sắc mặt của hắn còn tệ hơn cả Lê Húc.

Nhưng khi nhìn thấy Lê Húc, hắn vẫn mỉm cười chào hỏi anh.

“A Húc, buổi sáng tốt lành.”

Lê Húc không nói gì, anh liếc nhìn Tang Trạch, sau đó lại chạy về thư phòng, bóng dáng của Thư An Ngọc đã xuất hiện trên màn hình máy tính từ lúc nào không hay, mặc dù cách màn hình máy vi tính, nhưng bóng dáng cao lớn đó cũng ép cho Lê Húc không thở nổi.

Lê Húc vô cùng hoảng sợ, anh vội vàng mở máy tính lên, bắt đầu tìm kiếm thông tin.

Tối đa là ba ngày.

Hiện giờ, Tang Trạch không chịu ăn uống gì cả, anh bắt buộc phải thả Tang Trạch ra và chạy trốn khỏi đây trước khi cơ thể của hắn không chịu nổi được nữa.

Nhưng trước đó, anh muốn thu thập đủ thông tin cái đã.

Ngày hôm qua, Lê Húc đã tìm được một số thông tin về bản thân mình ở trên máy tính, đồng thời còn tìm được trường cấp hai, cấp ba và trường đại học cũ của mình… Nhưng Lê Húc lại không tìm thấy bất kỳ thông tin chính diện nào liên quan đến Tang Trạch, chuyện này thật sự rất kỳ lạ, khả năng cao là Tang Trạch đã bỏ rất nhiều tiền để bảo vệ thông tin của mình, điều này chứng tỏ đối phương là một người rất giàu có và ý thức được quyền riêng tư của bản thân mình.


Trừ những thông tin này, Lê Húc chỉ tìm thấy đôi lời về Tang Trạch ở một số bài viết trên diễn đàn trường học, từ đó Lê Húc phán đoán rằng mình và Tang Trạch học chung một trường đại học, hai người học chuyên ngành kỹ thuật tài chính, hơn nữa còn được rất nhiều bạn học biết đến.

Lê Húc nôn nóng đến mức xé toạc lớp da chết trên môn: Anh phải làm gì bây giờ… Làm gì bây giờ…

“Cạch cạch…”

Tang Trạch đang bị trói trong phòng khách đột nhiên dùng chân đá vào ghế, Lê Húc đành phải buông bỏ những suy nghĩ vẩn vơ của mình xuống, đứng dậy đi xem hắn làm sao.

Lê Húc rất cảnh giác đối với Tang Trạch, anh chỉ đứng ở cửa nhìn Tang Trạch đang bị trói trên ghế, giọng nói vô cùng lạnh nhạt.

“Anh đang làm cái gì vậy?”

Có lẽ là do bị trói gần một ngày mà lại không chịu ăn cơm, nên sắc mặt của Tang Trạch trở nên tái nhợt, hắn nhìn Lê Húc, nở một nụ cười nhạt.

“A Húc, anh muốn đi WC.”

Lê Húc nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, anh cẩn thận mở miệng nói.

“Đừng có giở trò quỷ.”

Rõ ràng là đang bị trói buộc, nhưng Tang Trạch lại vô cùng thoải mái, hắn mỉm cười không chút khách khí.

“Đương nhiên.

Nhưng nếu em không tin tưởng anh, vậy chỉ có thể nhờ em giúp đỡ anh một chút.”

Vừa nghe Tang Trạch nói vậy, Lê Húc sửng sốt một chút, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, anh nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tại sao anh lại không biết xấu hổ như vậy!”

Nụ cười trên gương mặt Tang Trạch vẫn không hề thay đổi, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng.

“Anh chỉ đang miêu tả sự thật thôi, dù sao thì em cũng trói tay của anh lại rồi.”

Lê Húc không hề bị vẻ mặt vô hại của Tang Trạch lừa, anh không tin một kẻ biến thái có thể chụp lại ảnh của mình dán khắp phòng lại là người bình thường, nhưng sau khi để ý Tang Trạch một lát, anh vẫn không nhịn được mà đồng ý với yêu cầu của Tang Trạch.

Đầu tiên, Lê Húc kiểm tra lại sợi dây đang trói tay của Tang Trạch, sau khi xác nhận sợi dây thừng không hề có dấu hiệu bị lỏng, anh mới ngồi xổm xuống, cởi trói ở chân cho Tang Trạch.

Anh kéo áo của Tang Trạch, để hắn đứng lên khỏi ghế.

Có lẽ là do bị cố định ở một tư thế trên ghế nguyên một ngày, nên chân tay của Tang Trạch cứng đờ, hắn nghiêng ngả một chút rồi mới đứng vững, nửa trọng lượng trên cơ thể của hắn đều dồn lên người Lê Húc.


Ngực của Tang Trạch dán lên cánh tay của Lê Húc, khiến Lê Húc cảm thấy vô cùng khó chịu.

Anh cố nén sự bực bội trong lòng, túm Tang Trạch đi vào nhà vệ sinh.

Lê Húc vô cùng cảnh giác, nhưng trên đường đi thấy Tang Trạch rất phối hợp, ngay cả khi đứng trước bồn cầu, hành động của hắn cũng không hề có tính công kích.

Lê Húc nghi ngờ liếc nhìn Tang Trạch - người đột nhiên ngoan ngoãn một cách bất thường, anh do dự một lúc, cuối cùng duỗi tay, bắt đầu cởi thắt lưng của Tang Trạch ra.

Nhưng ngay sau đó, Lê Húc đã nhận ra có gì đó không đúng, Lê Húc kéo khóa quần của Tang Trạch xuống, sau đó sắc mặt của anh trở nên rất khó coi: Tên biến thái này, cái này…

Trong khoảng thời gian Lê Húc cởi quần giúp Tang Trạch, vậy mà Tang Trạch lại nhanh chóng cương lên, dương vật nóng rực cương cứng cách một lớp quần lót của hắn cọ lên lòng bàn tay của Lê Húc.

Lê Húc nhanh chóng rụt tay lại như bị điện giật, anh lùi về phía sau mấy bước, sau đó trừng mắt nhìn Tang Trạch, lại thấy Tang Trạch cong môi cười giống như vừa gặp chuyện gì đó rất vui vẻ.

Lê Húc tức giận đến mức mặt đỏ bừng, ánh há miệng nhưng không nói được nổi một câu hoàn chỉnh, Tang Trạch lại cười càng vui vẻ hơn.

“A Húc, em không muốn giúp đỡ anh sao?”

Lồng ngực của Lê Húc phập phồng lên xuống, anh nhắm mắt lại để kiềm chế cơn tức giận của mình, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, anh lại thấy sắc mặt của Tang Trạch trở nên đỏ bừng, hắn thở hổn hển, nhìn anh không chớp mắt: "A Húc, em lại đây, được không?"

Khoé môi của Lê Húc run rẩy, “Anh, anh thật là…”

Tay của Tang Trạch bị trói, nhưng chân thì lại được tự do.

Hắn bước trước mặt Lê Húc, mãi đến khi lưng của Lê Húc chạm vào bức tường lạnh như băng thì hắn mới chịu dừng lại.

Tang Trạch cụp mắt nhìn Lê Húc, cánh môi như muốn chạm vào mặt anh.

“A Húc, anh rất nhớ em, em chạm vào anh… Giúp, giúp anh đi…”


Lê Húc chống tay lên ngực của Tang Trạch, muốn đẩy hắn ra, anh có cảm giác nghèn nghẹn giống như bị trêu chọc.

“Anh đúng là tên tâm thần.” Anh túm lấy cổ áo của Tang Trạch, “Nếu anh không muốn đi WC, thì chúng ta quay lại!”

Tang Trạch bị anh kéo cổ áo, hắn cúi thấp đầu xuống.

“A Húc, anh không muốn đi vệ sinh, anh không đi nổi, em giúp anh một chút, được không?”

Sắc mặt của Lê Húc trở nên tái xanh, “Anh là chó à, như vậy mà vẫn động dục được?”

Tang Trạch không hề khó chịu khi bị làm nhục, thậm chí hắn còn nở một nụ cười nhẹ.

“Em đã chạm vào anh đến vậy rồi, anh có thể không cương được sao?” Hắn nhìn Lê Húc, “Không phải em đang muốn biết mình là ai hay sao? Nếu em giúp anh, anh sẽ nói cho em.”

Lê Húc bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn một lúc, anh cười giễu một tiếng, đang định nói thì lại nghe thấy Tang Trạch mở miệng nói.

“Thư An Ngọc đúng là người chồng hợp pháp của em.”

Vừa nghe hắn nói như vậy, Lê Húc sửng sốt một chút, anh nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của Tang Trạch càng ngày càng sâu.

“A Húc, giúp anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận