Mỗi Lần Quay Đầu Đều Nhìn Thấy Tình Địch Đang Cười


"Chết tiệt!" Lâm Diệu trầm giọng chửi rủa, hắn đã quên hệ thống phòng ngự này là do hắn thiết lập, lúc đầu còn nghĩ cách đuổi tận giết tuyệt quân xâm lược, nhưng không ngờ đến một ngày mình lại mắc chiêu.

Lần này hắn và Lâm Nhuyễn xuyên cả cơ thể vào, tuy rằng súng laser không thể gây thương tích cho cơ thể người, nhưng một khi quét trúng đầu sẽ ảnh hưởng đến thần kinh não bộ, đến lúc đó trở thành người thực vật cũng không phải chuyện đùa.

Lúc này Lâm Diệu buộc phải mở cổng truyền tống đưa bọn họ trở về phòng, nhưng hắn quên mất rằng dù quyền hạn cao đến đâu thì ở thế giới này vẫn phải tuân theo một số quy tắc nhất định, nói không chừng giả thiết nhiệm vụ ban đầu chưa hoàn thành lại càng vô dụng, uy quyền cũng không hơn quyền hạn của hệ thống phòng thủ thế giới, cho nên cửa mở ra mỗi lần chỉ có thể cho một người ra vào, còn thời gian duy trì chỉ là một vài giây.

Nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Khi cổng truyền tống lại lần nữa biến mất trong tay hắn, Lâm Diệu lập tức bế Lâm Nhuyễn lên, "Đợi lát nữa tôi sẽ kích hoạt cổng truyền tống lại, em nhân cơ hội đi vào."
Lâm Nhuyễn nắm chặt tay Lâm Diệu, lắc đầu không nói lời nào.

Trên người cậu vẫn còn mang theo chương trình của Miên Miên.

Một khi cậu rời đi, hệ thống phòng thủ sẽ ngừng bắn, nhưng điều đó cũng có nghĩa là cậu sẽ không còn cơ hội lấy được dữ liệu của thế giới này nữa.

Bây giờ cậu đã bị bại lộ, lại càng không thể rời đi.

Cậu đã sở hữu được hệ thống mới từ lúc sáng lập cho tới nay, cũng tiếp cận gần nhất đến dữ liệu cốt lõi, hiện tại cậu không thể từ bỏ.

Lâm Diệu cũng im lặng, một hồi lâu sau vụ nổ súng bên ngoài đã dừng lại hắn mới nói, "Cho nên từ trước tới nay em giả vờ vô tội, tỏ ra yếu thế để mê hoặc tôi sao, thậm chí cả việc lên giường với tôi."
"...! Chương trình cũng chỉ có thể là chương trình, tôi nghĩ anh biết điều này rõ hơn tôi.

Chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghĩ tới tôi xuất thân là một kỹ sư, mỗi ngày xử lý các chương trình, trước một đám đồ vật đã chết còn phải bày ra tình cảm ư? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi thực sự muốn kết bạn với chúng sao?" Lâm Nhuyễn nói dần dần rời khỏi vòng tay ôm ấp của Lâm Diệu, biểu hiện trên mặt là lạnh nhạt và trào phúng mà đối phương chưa từng thấy qua, "Các người dám để cho một kỹ sư mạng như tôi gia nhập trò chơi, vậy chắc phải chuẩn bị sẵn đến việc bị tôi ăn cắp dữ liệu rồi không phải sao?"
Những lời muốn nói cũng nói xong, thừa dịp hệ thống phòng thủ bên ngoài đang đối phó với ngựa gỗ được cài đặt vào cốt lõi của nhân vật chính, Lâm Nhuyễn xoay người chạy ra khỏi quán cà phê.

Giờ phút này, bên ngoài không còn những căn nhà nhỏ ấm cúng bên đường, cũng không có người đi đường cười nói chửi bới, cảnh tượng lộng lẫy do kịch bản tạo ra đã mất đi.

Thế giới lộ ra dáng vẻ sơ khai nhất, giữa sự tàn phá, một tòa nhà cao tầng mọc lên từ dưới đất.

[Chủ nhân, sẽ mất một khoảng thời gian để xâm nhập dữ liệu cốt lõi.

Tìm chỗ ẩn nấp trước đã.] Miên Miên ngồi trên đầu Lâm Nhuyễn, đối mặt với tòa nhà cao tầng, trong mắt nó có ánh sáng xanh chợt lóe.

[Chỗ đó có thông tin cốt lõi phải không.]
[Vâng chủ nhân.]
[Vậy thì không cần phải trốn.]
Lâm Nhuyễn đang định đi vào lại dừng một chút, sắc mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào cửa quán cà phê vẫn không có động tĩnh, chuông gió vẫn như cũ yên tĩnh trang trí trên cửa, không bị súng laser ảnh hưởng một chút nào.

[...!Chủ nhân, trước khi rời đi có muốn hôn Lâm Diệu một cái không?] Miên Miên ngây ngô nghiêng đầu hỏi.

[Lắm lời.]
_______
Chương trình ngựa gỗ được cài đặt vào hệ thống trung tâm là do Lâm Nhuyễn và một đối tác khác thiết kế.

Cậu tự tin sẽ không bị người khác dễ dàng giải mã, nhưng cậu cũng biết đạo lý lâu ngày sinh biến, nên dù chỉ phải đợi thêm nửa tiếng nữa, cậu cũng không muốn ngốc một chỗ không làm gì cả.

Với sức công phá của Miên Miên, Lâm Nhuyễn nhanh chóng tiến vào tòa nhà.

Mặc dù là tòa nhà nhưng thực ra chỉ có một tầng trống rỗng.

Lúc Lâm Nhuyễn đến đại sảnh, cậu nhìn thấy hàng nghìn màn hình hiển thị lơ lửng ở đó, ước chừng cao cỡ ba mươi tầng.

Ngựa gỗ mà cậu lắp đặt từng bước một làm đen hết màn hình, loại bỏ số lượng lớn màn hình.

Lúc này Lâm Nhuyễn vẫn tiếp tục, ra hiệu cho Miên Miên mở màn hình chính, sau đó bắt đầu liên tục nhập mã virus, bắt đầu loại bỏ những màn hình hiển thị trôi nổi từ bên dưới.

[Miên Miên đợi lát nữa virus xâm nhập vào màn hình, mày đọc dữ liệu rồi lưu vào USB mà tao đã đưa cho đến khi đầy mới dừng.]
[Vâng chủ nhân.]
Có virus do Lâm Nhuyễn cài đặt, tốc độ xâm nhập của ngựa gỗ tiếp tục tăng nhanh.

Nhiệm vụ ban đầu dự kiến ​​hoàn thành trong nửa giờ mà giờ thì gần như hoàn thành trong mười phút, nhưng trên màn hình lớn, quá trình xâm nhập của ngựa gỗ dần dần ngừng lại.

Đó là dữ liệu cuối cùng để chống đỡ thế giới, một khi xâm lược đọc dữ liệu, thế giới sẽ sụp đổ ngay lập tức, vì vậy toàn bộ hệ thống phòng thủ đều tập trung ở đó.

"Hệ thống đó cho dù em cài đặt nhiều virus cũng không xâm nhập được." Không biết từ khi nào Lâm Diệu đã xuất hiện trong tòa nhà, đứng cách đó không xa nhìn hành động của Lâm Nhuyễn, không nhìn ra vui buồn hay tức giận.

Mà Lâm Nhuyễn im lặng lập tức cài vài loại virus khác nhau, cậu phát hiện màn hình lớn vẫn không có dấu hiệu bị xâm nhập, lúc này cậu cũng phải thừa nhận những gì Lâm Diệu nói là sự thật, vì vậy cậu không chút do dự chuyển vài số hiệu sau đó nhấn Enter, trong màn hình lớn hiện ra một khung cảnh báo màu đỏ.

Nếu không thể lấy vậy đơn giản trực tiếp phá hủy.

Một khi thế giới biến mất, cậu có thể trở lại thế giới thực.

Thế giới bắt đầu dần trở thành những mảnh vỡ, rơi xuống sụp đổ.

Lâm Nhuyễn bướng bỉnh nhìn chằm chằm khe hở phía xa, không muốn quay đầu lại, theo đó một đôi tay ôm lấy eo cậu, bên tai vang lên tiếng thở dài bất lực.

"Tôi phải làm sao với em bây giờ."
________
Một lần nữa mở mắt, tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc, tuy rằng trước mắt vẫn là một màu xanh dương làm cậu khó chịu thậm chí phiền chán, nhưng Lâm Nhuyễn vẫn thở phào nhẹ nhõm, cậu thuận lợi trở về thế giới hiện thực.

Người ở bên giường nhìn thấy Lâm Nhuyễn tỉnh lại, vui vẻ khảy sợi tóc mềm mại, "Rốt cuộc em cũng tỉnh rồi."
Lâm Nhuyễn quay đầu lại thì thào nói: "Tiếu...!Nhiên."
"Ừm, em có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Em đã ngủ hai ngày rồi." Tiếu Nhiên đỡ Lâm Nhuyễn dậy, vừa tự lẩm bẩm vừa đút nước cho cậu, "Em không biết sao, em đã ngủ hai ngày nay rồi, Hàn Nghị đến gặp em sau đó lấy đi chiếc USB trên tay em rồi, nhưng anh ta không nói gì về nó, rõ ràng là em mệt thành như vậy anh ta cũng có phần trách nhiệm..."
"Còn có, công ty cũng không phải của em, em liều mạng làm việc như vậy làm gì.

Anh cũng không thấy Hàn Nghị tăng thêm tiền lương cho em.

Lúc trước anh ta nói cái gì mà hoàn thành xong công việc sẽ đưa cho em nhiều tiền.

Bây giờ không có dấu hiệu gì, chắc là lừa em rồi..."
"Được rồi." Lâm Nhuyễn không kiên nhẫn quát gã ngừng lại, lấy một tay che đầu, vừa ngồi dậy đã cảm thấy hai bên thái dương phồng lên đau đớn, nhưng không muốn lại chịu đựng tiếng ồn nữa, "Hàn Nghị chắc là đến đưa tiền rồi, ở trong ngăn tủ thứ hai.

Không phải anh nói muốn tham gia bộ phim của đạo diễn Trần sao? Cầm tiền đi đầu tư đi."
Tiếu Nhiên nghe vậy một thoáng vui mừng thoáng qua trên khuôn mặt gã, nhưng sau đó lại bị tức giận thay thế, "Ý em là gì, dùng tiền để tống cổ anh đi? Mặc dù anh không kiếm được nhiều tiền như em, nhưng Lâm Nhuyễn, em không thể sỉ nhục anh như vậy!"
Lâm Nhuyễn mệt mỏi nằm lại trên giường, hai tay che mắt không nói gì, như thể đã chìm vào giấc ngủ.

Tiếu Nhiên cảm thấy tức giận, nhưng phát hiện Lâm Nhuyễn không có biểu hiện gì muốn dỗ dành mình, căn phòng càng lúc càng yên tĩnh, khiến lòng gã cảm thấy không ổn, gã nắm chặt quần áo của Lâm Nhuyễn, "Lúc đó em kêu anh đóng cảnh chia tay với em, nhưng thật ra chúng ta vẫn ở bên nhau đúng không?"
Một hồi lâu sau Lâm Nhuyễn mới đáp lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui