Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên


Nàng nhận ra bức tranh kia.
Đấy là bức tranh mà thợ vẽ do Chu Bình Quân tìm tới vẽ lại theo mô tả của nàng.
Hôm nay Chu Bình Quân mới về từ cung không bao lâu đã được nghe đám đàn bà con gái thuật lại chuyện của nàng, sau đó ông ta báo quan.

Ông ta vẫn chưa tự mình tới liếc nàng, quan tâm nàng lấy một lần, mà chỉ phái một thợ vẽ tới, dò hỏi nàng về đặc điểm hình dáng hình tượng của thích khách.
"Thiếp cố ý đấy." Nhụy Bạch Y nói: "Chẳng lẽ chàng muốn bị bắt?"
Dạ Nhuận lại bóp mặt nàng: "Nhưng nàng cũng không thể miêu tả ta xấu thế này được."
"......"
Cùng lúc đó, ngoài cửa một tiệm vật liệu may mặc tên là "Thêu Siêu Tuyệt", một cô gái đội mũ che rèm vội vàng chạy đến.
Rõ ràng tiệm đã đóng cửa, nhưng cô gái đứng ngoài cửa gõ nhẹ mấy chỗ một lát, một cái lỗ nhỏ trên cửa được người phía trong vạch ra, để cô gái đội mũ che rèm chui vào.
Một nửa cây nến đang được đốt trong tiệm, ánh nến tối tăm không soi tỏ khuôn mặt ẩn dưới rèm mũ của cô gái, cô ta ngồi xuống đối diện chủ tiệm Thêu Siêu Tuyệt.
"Các ông làm ăn thế này là sao? Sau khi nhiệm vụ thất bại đêm hôm đấy, không phải ta đã báo với bên này hủy bỏ nhiệm vụ rồi sao, sao các ông còn tự tiện hành động?"
Cô gái nghĩ trăm lần trong lòng cũng không ra.

Sau khi nhiệm vụ ám sát đêm hôm ấy thất bại, hôm sau biết được tin tức Chu Mỹ Nhụy còn sống, cấp trên đã ra lệnh cho cô ta đến đây chất vấn.

Thái độ của đám sát thủ bên này cũng rất tốt, lập tức trả lại tiền thưởng cho họ luôn.

Trước kia đã bàn với nhau rồi, không nên chuyện thì không lấy tiền, bên này là chuyên nghiệp nhất kinh thành.
Ai ngờ mới tối qua thôi, bên này lại tự cho mình là chủ, phái sát thủ chạy tới phủ Hầu giết người.
Họ đã hoàn lại tiền luôn rồi, còn nhiệm vụ nhiệm viếc gì nữa?
Thấy người đối diện không trả lời, cô gái nói: "Chẳng lẽ còn có kẻ khác muốn giết Chu Mỹ Nhụy?"
Chủ tiệm Thêu Siêu Tuyệt: "......"
Có cái con quỷ ấy.
Mới nãy ông ta không đáp, đấy là vì ngớ ra chưa đáp được.
Bên họ còn có trò không có tiền thưởng mà vẫn chủ động phái sát thủ đi giết người ư? Nhàn quá đau trứng hay gì.
Ông ta bèn nói: "Cô nương, có lẽ cô lầm rồi, bên chúng tôi làm ăn chuyên nghiệp, sẽ không vô duyên vô cớ ra ngoài giết người đâu.

Nhận tiền của người, trừ họa thay người, tiền thì chưa lấy, đơn lại chưa ký, chúng tôi tuyệt đối không thể hành động đơn phương."
Gương mặt dưới rèm mũ nhăn nhúm lại, cô gái móc một tờ giấy ra từ trong tay áo, mở ra đập lên bàn, "Vậy đây là chuyện gì hử?!"
"......" Chủ tiệm Thêu Siêu Tuyệt cầm tờ giấy kia lên nhìn, "Lệnh truy nã?"
Nhiệm vụ chủ yếu của ông ta là bàn bạc với người mua, thống kê tin tức rồi gửi cho ông trùm Tay Săn Sấm Sét của cục sát thủ phái người thực hiện.

Bên kia mới là phe chia sát thủ tùy theo nhiệm vụ, chứ thân phận ông chủ bị giam trong một tấc vuông nho nhỏ nơi đô thành này như ông ta, không có mệnh lệnh bên trên, thì ông ta không thể bước ra khỏi cửa hàng này dù chỉ một bước.
Phàm là dám bước ra, thì đấy chính là ngày chết của ông ta, cho nên bình thường người ông ta tiếp xúc nhiều nhất không phải khách bình thường thì là khách đặc thù.

Ông ta không để ý đến chuyện bên ngoài, bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng không truyền được tới tai ông ta quá nhanh.
Chuyện phủ Bình An hầu có sát thủ đã đồn đãi lâu rồi mà ông ta vẫn chưa biết gì.
Xem xét bức họa trên lệnh truy nã một lát, người đàn ông nói: "Đây không phải là người của cục tôi.

Cục chúng tôi không có sát thủ có tướng mạo xấu xí thế này."
Cô gái: "......"
Người đàn ông lại nói: "Huống hồ trên lệnh truy nã này có ghi, đêm qua phủ Bình An hầu có sát thủ xâm nhập, có ý hành hung, nhưng không nói rõ là muốn giết ai.

Sao cô nương lại biết sát thủ này đi giết Chu Mỹ Nhụy? Biết đâu người ta đến giết kẻ khác trong phủ Hầu, giết Bình An Hầu gia cũng không biết chừng."
Cô gái: "......"
Tất nhiên là cô ta biết tay sát thủ kia đến giết Chu Mỹ Nhụy rồi!
"Ông thì biết cái gì? Không nói rõ ra là vì còn ngại thanh danh của Chu Mỹ Nhụy.

Cô ta lại không được Bình An hầu thích, nhưng dù gì cũng là đứa con gái dòng chính duy nhất của Bình An hầu, nửa đêm lại có sát thủ xông vào viện, thế này còn ra thể thống gì nữa? Sự trong sạch của người con gái là quan trọng nhất."
"Thì ra là thế." Người đàn ông gật đầu, "Nhưng người trên bức tranh này nhất định không phải là sát thủ cục tôi."
Cô gái: "......!Vậy thì là của cục nào?"
Người đàn ông nói: "Tổ chức sát thủ trong kinh thành chỉ có mấy nhà thôi, nếu cô nương không chê phiền thì có thể đi hỏi thăm từng nhà.

Nhưng chắc là có hỏi cũng chẳng ích gì."
Nỗi nghi hoặc trong lòng cô gái càng sâu thêm.
Người đàn ông lại nói: "Cô nương hẳn nên vui vẻ mới đúng, người đứng sau tên sát thủ kia không phải có chung chí hướng với các cô sao? Chỉ cần Chu Mỹ Nhụy chết, ai giết mà chẳng vậy?"
Cặp mắt dưới rèm che mở lớn sáng ngời.

Sau đó cô ta không quấy quả nữa, rời khỏi tiệm Thêu Siêu Tuyệt, bước nhanh vào một con hẻm nhỏ.
Trong hẻm, một chiếc xe ngựa đang dừng đấy.
Cô ta nhanh chóng trèo lên xe ngựa, chui vào.
"Tiểu thư." Cô gái tháo chiếc mũ có rèm trên đầu xuống, lời lẽ cung kính, thuật lại toàn bộ cuộc trò chuyện trong cửa tiệm may mặc.
"Còn có kẻ khác muốn giết nàng ta ư?" Giọng điệu của chủ nhân trong xe không nghe ra được là vui hay giận.
"Không sai."
"Còn ai lại muốn giết nàng ta nhỉ?"
"Cái này......!Nô tỳ cũng không biết."
"Đi về trước đã." Chủ chiếc xe xốc lớp rèm trên cửa sổ xe, nhìn thoáng ra màn đêm bên ngoài, thờ ơ nói.
Cô hầu của nàng ta lại không nhịn được nói: "Nhưng mệnh Chu Mỹ Nhụy cũng lớn thật, trước sau đã bị ám sát hai lần mà vẫn giữ được hơi tàn đến tận giờ."
Chủ xe đột nhiên cười: "Màn đêm tối nay rất đẹp, hy vọng sáng mai có thể có tin tức tốt."
Cô hầu chợt hiểu rõ ý của nàng ta, ánh mắt sáng lên, "Vâng."
Cô ta nghĩ thầm, người đứng sau lưng cùng chí hướng với họ này, có lẽ đêm nay có thể tiết kiệm được một chuyện cho bọn họ.
"Nhưng tiểu thư à, lệnh truy nã đã đăng rồi, chỉ sợ người có chung mục đích với chúng ta cũng hủy bỏ nhiệm vụ mất." Cô hầu lại nghĩ đến chuyện này.
"Không sao, vậy cứ để cô ta chết chậm rãi, chỉ cần cô ta biến mất vào cuối năm là được." Chủ xe buông rèm, ngáp một cái, đáy mắt lại không che giấu nổi vẻ bực bội.
Bởi vì bấy giờ cũng không còn cách cuối năm bao xa.
......
"Được rồi, thấy đêm hôm nay đẹp thế này, ta tha cho nàng một mạng." Dạ Nhuận không truy cứu nữa, chàng vo lệnh truy nã trong tay thành một cục, vứt qua một bên, vuốt ve cánh môi của Nhụy Bạch Y, ánh mắt tối đi.
"Sao chàng cứ một hai phải treo mạng miếc gì gì trên cửa miệng thế, chàng thích giết người đến vậy sao?" Nhụy Bạch Y hỏi chàng.
Lúc nói chuyện nàng mở miệng ra, ngón tay đang vuốt ve môi nàng của Dạ Nhuận suýt chạm vào đầu lưỡi nàng, nàng vội quay mặt sang một bên.
Dạ Nhuận nhéo mặt nàng về, nhếch môi cười, "Giết người làm ta vui sướng."
"......"
Chàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ mềm mại của Nhụy Bạch Y, cố ý hù dọa: "Nếu nàng không ngoan, ta cũng sẽ giết nàng."
"......"
"Cho nên đêm hôm chàng lại chạy đến đây, vẫn là tới để giết thiếp à?" Đôi mắt đen lúng liếng của Nhụy Bạch Y nhìn thẳng vào chàng.
Dạ Nhuận: "......"
Sao câu này nghe cứ kỳ kỳ thế nhỉ, "Lại" là lại làm sao?
Ta sợ nàng nhớ ta đến mức phát điên nên mới tới đấy chứ!
Những lời này đến bên môi lại không thốt ra được, bị thay thế bởi một tiếng "Ừ" lạnh lẽo trầm thấp.
Cô gái nhỏ quấn mình kín mít trong chăn, chỉ để lộ cái đầu lại như đang cố ý làm chàng tức chết, đôi môi hồng phấn mở ra, nói: "Vậy sao chàng còn chưa động thủ?"
Dạ Nhuận: "......"
Ngươi nhìn cô nàng này xem, ban ngày được chàng hôn một lúc là đắc ý đến tận giờ còn chưa dứt, đã được voi còn vòi thêm tiên.
"Con nhóc, lá gan của nàng bị phồng khí hử? To gan gớm." Dạ Nhuận ấn mặt Nhụy Bạch Y về giữa, vẻ lạnh lùng tràn ra, "Lần đầu gặp ta, ta còn nhớ người nào đó đã cầu xin ta từng giết cô ta đấy."
Nhụy Bạch Y: Đúng là từng cầu xin.
Nàng đang định nói gì đó, ngón tay dài đang véo mặt nàng của Dạ Nhuận bỗng nhiên dời xuống, nắm cổ nàng, nhẹ nhàng bóp chặt, "Có tin bây giờ ta bóp nàng chết tươi không?"
"......"
Khoảnh khắc nắm lấy cổ nàng, cả người Dạ Nhuận đều run rẩy, cơn ngứa ngáy kia lại dâng lên yết hầu.
Chàng không ngờ cần cổ của Nhụy Bạch Y lại mảnh dẻ thế này, chàng có thể nắm trọn chỉ bằng một bàn tay, sờ còn sướng chết lên được.

Nếu không phải chàng sợ bóp một lát nhỡ không kìm được bóp chết cô nhóc này thật, thì chàng còn muốn sờ cả đêm.
Mới dứt lời không bao lâu, chàng lại lỏng tay ra, chỉ nắm thôi, đôi mắt hoa đào lạnh lùng nhìn Nhụy Bạch Y chằm chằm.
Nhưng chàng không biết tay chàng lạnh, chàng nắm cổ Nhụy Bạch Y, làm hơi lạnh xâm lấn vào người nàng.

Nhụy Bạch Y nhíu nhíu mày, bật tiếng ho.
Ngực Dạ Nhuận thắt lại, chàng sợ tới mức buông ra.
Nhụy Bạch Y còn đang ho tiếp, ho đỏ cả mặt.
"Nàng bị làm sao vậy?" Người đàn ông lập tức luống cuống tay chân, hàng mày rậm dựng như trái núi.
Chàng kéo chăn của Nhụy Bạch Y lên trên, đắp cẩn thận cho nàng.

Chàng đứng dậy vọt đến cạnh bàn chuẩn bị rót cho nàng một cốc nước, nhưng sờ lên ấm thì lại thấy đã nguội lạnh rồi.

Khuê phòng bày biện tinh xảo lịch sự tao nhã thế này, vậy mà chẳng có lấy một chút nước ấm.
Lúc này, chàng nghe thấy người con gái trên giường "Ọe" một tiếng, hình như đã nôn.

Chàng nhíu mi tâm, vội lao trở lại.
Chàng về lại mép giường, thấy cô gái này đã nôn ra một búng máu trên chiếc khăn.
Não chàng lập tức nổ tung, dường như có thứ gì đấy bóp chặt trái tim chàng, khiến chàng không thở nổi.
Chàng không nói gì, gân xanh nổi lên, bắt đầu cởi xiêm y của chính mình.

Nhụy Bạch Y vừa mới nôn ra máu xong ngước mắt nhìn chàng, thở hắt ra một hơi, hỏi yếu ớt: "Chàng muốn làm gì?"
"Làm ấm giường cho nàng!" Những lời này được Dạ Nhuận nói với vẻ dũng cảm như lên núi đao xuống biển lửa.

Người đàn ông ưỡn thẳng lưng, hàng mày rậm chau lại, nhanh chóng lột sạch bản thân chỉ chừa cái quần cộc, đầy vẻ màu mè.
Nhụy Bạch Y giật giật môi một lúc, lẳng lặng nhìn chàng cởi sạch......!mà cũng không sạch lắm, rồi xốc chăn của nàng lên bò vào, dịch đến cạnh nàng, ở rịt bên nàng.
Nhụy Bạch Y: "......"
Sau khi dán sát vào nàng, Dạ Nhuận trợn trừng mắt nhìn nàng, đỉnh mày run khe khẽ, tai cũng hơi run.

Dường như có một ngọn lửa nhen nhóm trong người chàng, thiêu chàng đỏ từ đuôi tóc đến ngón chân.
Nhiệt độ trong chăn lập tức tăng lên, đến mức hơi nực nội.
Hai người kề sát bên nhau trong một bầu không khí kì cục một lát, một đôi tay rắn chắc mạnh mẽ lần tới vòng eo mảnh dẻ của Nhụy Bạch Y, ôm lấy nàng.
Hơi thở của người đàn ông hơi hổn hển, giọng nói khàn khàn và sượng sùng phả vào tai nàng, "Thấy nàng bệnh tật thế này, ta không ngại để nàng chiếm hời của ta.

Ta sưởi ấm cho nàng một giờ, không, nửa giờ, một giờ thì dài quá, ta không có nhiều thời gian như thế để tặng cho nàng."
Nhụy Bạch Y: "......"
Thiếp từ chối.
Cuối cùng nàng cũng không từ chối, Nhụy Bạch Y để kệ cho chàng dí vào, mặc cho chàng ôm.

Có điều hơi thở gần trong gang tấc kia càng lúc càng nặng nhọc, còn thổi trúng tai nàng làm nàng hơi ngứa.

Nàng rụt rụt cổ về sau theo bản năng, đẩy đẩy thân hình to lớn của Dạ Nhuận.
Dạ Nhuận lại dụi tới gần, càng lúc càng dí sát hơn.

Đôi mắt kia tối tăm đáng sợ, tựa như chàng sẽ mở cái miệng to ra rồi nhe nanh cắn vào thịt nàng.
"Chàng là chó à?" Không biết tại sao, nhìn cái mặt bự đẹp trai kia, Nhụy Bạch Y lại nhớ tới con chó vàng to trong mơ, nàng không nghĩ nhiều, vô thức hỏi thẳng luôn.
Dạ Nhuận:?
"Sao nàng biết?" Con giáp tuổi của chàng, đúng là con chó.
Nhụy Bạch Y: "............"
"Chàng tránh ra một chút, nóng." Nhụy Bạch Y tát lên cái mặt bự của Dạ Nhuận, nhưng nàng chẳng có chút sức lực nào, nên tát mà như gãi ngứa cho người đàn ông kia.
Dạ Nhuận trợn đôi mắt hoa đào, nhưng chàng không giận, vội cầm lấy tay nàng nhét vào trong chăn, sợ nàng cảm lạnh.
Nàng mà còn ho ra máu, chàng cảm thấy mình sẽ phát điên mất.
"Nàng thường xuyên ho khan à?" Dạ Nhuận lại dán sát qua, chóp mũi cọ lên vành tai nàng, giọng nói lạnh đi.
Chàng chợt nhớ ra chuyện đêm ấy Nhụy Bạch Y giả bộ té ngã vào lòng chàng rồi bắt đầu ho khan, mi tâm chàng nhăn thành chữ xuyên, mới ý thức được có lẽ chàng đã hiểu lầm điều gì.
Hóa ra đêm đó cô nhóc này giả vờ một lúc rồi thành ra ho thật.
Nhụy Bạch Y không còn sức lực gì, "Vâng" một tiếng, đầu nghiêng sang một bên.
Dạ Nhuận lại đẩy đầu nàng về, giọng bình tĩnh: "Nàng vướng bệnh này bao lâu rồi?"
Nhụy Bạch Y: "Chắc là nửa năm."
Trước khi nàng vượt thời không tới đây, thân thể gốc này đã mắc bệnh này rồi.
Mắt Dạ Nhuận như con dao sắc, thoáng chốc trở nên sắc bén, lạnh lẽo rút khỏi vỏ, "Đây không phải sinh bệnh, mà giống trúng độc hơn."
Nhụy Bạch Y:?
"Thiếp cũng cảm thấy......" Không phải nàng chưa từng hoài nghi chuyện này, bởi vì rồng thần nhỏ nói với nàng là thân thể gốc này vốn rất khỏe mạnh, gần nửa năm nay mới bắt đầu ngày một sa sút.

Hình như nàng dính phải một căn bệnh không trị nổi, mỗi lần đại phu đến thăm khám đều nói nàng không đáng ngại, chỉ là người yếu, dễ nhiễm lạnh, chăm sóc nhiều là khỏe.
Nhưng thuốc đã uống rồi, thuốc bổ cũng không ít, nhưng thân thể này lại không hề khá lên mà chỉ càng nghiêm trọng thêm, suốt ngày không tươi tỉnh lên nổi, mới làm chút việc đã mệt rã rời.
Vậy nên, có thể đã có kẻ ngấm ngầm bỏ thuốc độc hại nàng.
Ánh mắt của Dạ Nhuận bỗng dưng lạnh đi, ngọn lửa khát máu thiêu đốt trong đáy mắt chàng, giọng chàng lạnh như băng, "Hằng ngày nàng ăn uống thế nào?"
"Ba bữa một ngày là do phòng bếp lớn đưa tới.

Thiếp mà đói muốn ăn bữa nhỏ thì Trúc Châu sẽ nấu cho thiếp."
"Trúc Heo là ai?"
"Chính là đứa ban ngày bị chàng dọa khóc đấy, hầu gái của thiếp."
"......" Dạ Nhuận đang chuẩn bị hoài nghi cô "Trúc Heo" này, lập tức thôi nghi ngờ luôn.
Với cái lá gan của con nhóc nhát như chuột kia, nó không thể làm được chuyện hạ độc này.
——
Sưởi ấm cho Nhụy Bạch Y ngủ xong, Dạ Nhuận nhẹ nhàng mút mút phần má bên trái khuôn mặt trái xoan của nàng, mút thành một dấu nho nhỏ rồi mới rời đi.

Lúc đi, chàng thó túi hương và lư hương mà chàng tìm được trong phòng Nhụy Bạch Y, tiện thể thó cả mấy chậu hoa bên cửa sổ, với ấm và chén trà.
Hôm sau Nhụy Bạch Y ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, bỗng thấy Trúc Châu vọt tới trước mặt nàng, "Tiểu thư, đêm qua có trộm vào phòng chúng ta!"
"......" Nhụy Bạch Y:?
Trúc Châu dùng ngón tay đếm hết những món đồ đã biến mất trong phòng cho nàng nghe.
Kể lể xong, con bé vỗ vỗ chăn trên người Nhụy Bạch Y, "Nhưng thôi tiểu thư yên tâm, túi tiền trong tủ vẫn còn, tay trộm này hơi đần, toàn thó những thứ kì quái không đâu.

Những món trang sức quý báu trên tủ trang điểm của cô thì hắn không lấy.

Còn nữa, vừa phát hiện ra là em đi tìm Tứ thiếu gia ngay, Tứ thiếu gia đã đi tìm lão gia rồi, ừm......!Tứ thiếu gia còn nói......"
Con bé ghé sát lại gần tai Nhụy Bạch Y, thì thầm: "Tứ thiếu gia bảo, kêu tiểu thư đừng có lo, cũng đừng sợ.

Chuyện thích khách vào viện mình đã rùm beng thế này, dì Tư sợ bại lộ, nhất định sẽ làm ăn cẩn trọng, không dám hại cô nữa đâu.

Vả lại Tứ thiếu gia đã phái người quan sát tình hình trong viện của bả rồi, gió thổi cỏ lay gì cũng không trốn thoát khỏi mắt cậu chủ đâu."
"......" Nhụy Bạch Y nghe con bé nói xong, lại chỉ chú ý tới chuyện "Đêm qua có trộm vào phòng họ".

Bấy giờ nàng mới nhớ ra hình như tối qua Dạ Nhuận nói bên tai nàng là chàng muốn mang một số đồ trong phòng nàng đi tra thử.
Lại bị con bé mít ướt này tưởng lầm là trộm.
Nhụy Bạch Y lập tức thấy hơi dở khóc dở cười, nàng thờ ơ "Ừ" một tiếng.
Trúc Châu: "......"
Con bé nói nhiều như vậy, nói khô hết cả mồm, sao tiểu thư chỉ đáp đúng một chữ ừ nhỉ? Ngài ấy không kinh ngạc, không sợ hãi, không lo lắng sao?!
——
Hôm nay Bình An hầu nghỉ tắm gội, nhàn nhã thử trà ở phòng trà trong phủ, dì Năm bầu bạn bên cạnh.

Khi Chu Khải Ninh đi qua, thấy cảnh ông ta ôm dì Năm trên đùi thì ngại quá, cậu vội xoay người, đặt nắm tay bên miệng ho khan một tiếng.
(Nghỉ tắm gội: Quan lại ngày xưa có kì nghỉ định kỳ là ngày nghỉ tắm gội, có thể ở nhà, không phải lên triều.)
Chu Bình Quân buông Dương thị ra, ngẩng đầu nhìn con trai mình.

Ông ta cũng sượng sùng, cau mày, tay áo run run.
Dương thị kéo cổ áo, đứng dậy từ đùi ông ta, ngồi sang một bên, yểu điệu lên tiếng, "Ninh Ca Nhi tới vì sao đó?"
Dương thị vốn xuất thân từ gánh hát Nam Quảng Trúc, có chất giọng rất hay.

Giọng này vừa cất, có thể làm tái tê trái tim vô số cánh mày râu.
Chu Khải Ninh lại nhíu mày, không đáp lại.

Phải đến khi Chu Bình Quân hỏi một tiếng "Chuyện gì", cậu mới nói: "Cha, hôm qua viện của Tam tỷ tỷ có trộm."
Chu Bình Quân: "......"
"Trộm?".

Đam Mỹ Hài
Chu Khải Ninh: "Vâng! Hai hộ vệ ở cửa viện của Tam tỷ tỷ đều bị đánh hôn mê, lư hương và chậu hoa, còn cả bộ ấm chén trên bàn trong phòng Tam tỷ tỷ đều bị trộm."
Chu Bình Quân: "......"
"Tên trộm này bị khùng sao?" Các khác không trộm, trộm mấy thứ này làm gì?
Chu Khải Ninh: "......!E là thế."
Chu Bình Quân đập đánh bốp lên bàn trà, ấm trà tử sa trên bàn trà lắc liền ba cái, "Đêm trước có thích khách, đêm qua lại trộm vào, sao viện của tam cô nương lại náo nhiệt thế hử?"
(Ấm tử sa là một loại ấm pha trà được làm bằng đất đặc biệt, chúng được nung ở nhiệt độ cao và không tráng men.

Về căn bản ấm được gọi là tử sa vì loại ấm này thường có màu tím, xuất phát từ vùng Nghi Hưng, Trung Quốc.)
"......" Chu Khải Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, không rõ những lời này của cha cậu có ý gì.
Chu Bình Quân nhíu mày, nói với tùy tùng đằng sau: "Lại gọi thợ vẽ Lưu tới viện của Tam cô nương một chuyến đi."
"Vâng." Tùy tùng thưa.
Chu Khải Ninh mím môi lại, trầm giọng nói: "Cha không đi thăm Tam tỷ tỷ một chút sao ạ?"
Chu Bình Quân nhìn cậu ta, chau mày, "Cha con còn có rất nhiều chuyện công, con bảo Tam tỷ tỷ của con nghỉ ngơi cho tốt, về đi."
Chu Khải Ninh cắn răng nhìn dì Năm Dương thị chằm chằm, muốn nói điều gì nhưng lại thấy khó mở miệng.

Cuối cùng cậu chẳng nói gì cả, tái mặt bỏ đi.
Tuy cậu trưởng thành sớm, cũng chưa tới tuổi biết oán giận, nhưng trên đường trở về, cậu vẫn vung tay áo thật mạnh, "Hừ, có thời gian phong hoa tuyết nguyệt, lại không có thời gian đi thăm Tam tỷ tỷ lấy một lần!"
Một bóng dáng khoẻ mạnh kháu khỉnh không biết vụt ra từ góc nào, đột nhiên vọt tới trước mặt cậu, "Tứ ca ca! Rốt cuộc Tam tỷ tỷ bị làm sao vậy ạ?!"
Chu Khải Vũ vấp chân, nhào lên người Chu Khải Ninh, Chu Khải Ninh nâng cậu nhóc dậy.
Cậu vừa mới nâng thằng bé dậy, hai cô hầu đã chạy tới: "Tiểu thiếu gia!"
"Úi chà, đúng là phiền chết lên được! Phiền chết lên được!!" Chu Khải Vũ giậm chân mấy cái, tức đỏ cả mặt.
Cậu nhóc còn muốn trốn tiếp nhưng lại bị hai hầu gái có vóc người còn khỏe hơn trai tráng nài ép kéo về, khuôn mặt nhỏ của thằng bé tức muốn bốc khói.
Tâm trạng phiền muộn của Chu Khải Ninh lập tức tan đi rất nhiều.

Cậu thấy cảnh này buồn cười, bèn đi qua vỗ vỗ bả vai nho nhỏ của Chu Khải Vũ, "Tam tỷ tỷ của đệ không sao."
Mấy cú đá chân của Chu Khải Vũ bấy giờ mới bớt ngúng nguẩy, cậu nhóc nhanh chóng bị kéo đi không còn tăm tích.
Mặt trời còn chưa xuống núi, "Bốp" một tiếng, trong kinh thành lại có thêm mấy lệnh truy nã.


Trên lệnh truy nã là một ông chú trung niên mập mạp, khóe miệng có nốt ruồi trâu, ấn đường biến thành màu đen, hốc mắt sâu hoắm, mặt như từng bị bánh xe nghiền phải, cằm vẹo về bên trái.
Nhụy Bạch Y dùng xong bữa tối, Trúc Châu vừa mới thu dọn bát đĩa và đồ ăn thừa, bỗng một bóng đen vọt thẳng vào từ cửa.
Lúc bưng đồ, Trúc Châu bưng không đóng cửa nẻo cẩn thận nên để ai đó lẻn vào.
Bóng đen kia vung tay xuống, giũ ra một thứ gì đó, một bức họa trải ra trước mặt Nhụy Bạch Y.
"Không nhớ đòn à? Hử?"
Giọng người đàn ông như Tu La dưới địa ngục, cánh tay để không kia lại ôm lấy eo Nhụy Bạch Y, kéo nàng vào lòng mình, động tác vô cùng ngang ngược.
Nhụy Bạch Y vừa ăn hơi no, bị chàng giật lại ngang như thế, nàng ợ một cái.
Dạ Nhuận: "......"
Chàng khảy mặt đá mã não trên vành tai Nhụy Bạch Y: "Cô con gái dòng chính của phủ Hầu còn biết ợ cơ đấy."
Nhụy Bạch Y mặc kệ chàng, lấy bức tranh trên tay chàng qua.

Mặc dù hồi trưa nàng đã xem một lần, nhưng giờ nhìn vẫn không khỏi buồn cười.
Tài vẽ của thợ vẽ không tồi, lột tả được hết những gì nàng miêu tả, còn vẽ độc đáo thế này.
"Ấn đường biến thành màu đen?" Dạ Nhuận nhéo mặt Nhụy Bạch Y, ép về giữa, "Trù ta chết đấy hử."
"Thiếp đang nghĩ cho an nguy của chàng đó." Nhụy Bạch Y lườm chàng.
Lòng Dạ Nhuận run lên.
Mặc dù chàng biết Nhụy Bạch Y cố ý, tất nhiên bức tranh trên lệnh truy nã phải không liên quan với diện mạo thật sự của chàng mới ổn, nàng chỉ muốn tốt cho chàng thôi.

Chàng tới dỗi nàng cũng là cố ý, chàng chỉ muốn mượn việc này bắt nạt nàng một chút, nhưng chính tai nghe nàng nói ra thì cảm giác lại khác hẳn.
Cảm giác được người khác quan tâm, được người khác cố tình bảo vệ này......!Chàng chưa được trải nghiệm bao giờ.
Chàng kéo bức tranh trong tay Nhụy Bạch Y xuống, nắm vòng eo nhỏ của nàng nhẹ nhàng nhấc lên.

Chàng nhấc nàng lên mặt bàn, vuốt ve gò má nàng một lát, nâng cằm nàng lên, dán sát môi mình vào môi nàng.
"Ưm......" Nhụy Bạch Y đấm chàng một cú, hơi cạn lời.
Dạ Nhuận lại đang chìm đắm trong cảm xúc cảm động đất trời của mình không thoát ra nổi, tiến quân thần tốc gió cuốn mây tan triền miên một lúc rồi mới buông ra.

Chàng giả vờ tức giận nói một câu "Không nghe lời", rồi giữ tay Nhụy Bạch Y lại tiếp tục liếm xuống.
Nhụy Bạch Y: "......"
Nàng mới cơm nước xong còn chưa lau miệng, lớp dầu ngoài miệng và phần canh dư lại bên trong bị Dạ Nhuận quét sạch sẽ.
Chẳng hiểu Trúc Châu rửa bát kiểu gì mà rửa lâu thế.
Dạ Nhuận chờ tới lúc nàng không thở nổi mới buông nàng ra, lau lau khóe môi bằng ngón tay, lau ra được ít dầu.

Chàng đặt lên chóp mũi ngửi thử, nhướng mày hỏi Nhụy Bạch Y: "Tối nay nàng lại ăn khoai tây sợi xào ớt đấy à?"
Nhụy Bạch Y: "......!Vâng."
Giọng nói ngang ngược của người đàn ông gằn ra từ cổ họng: "Không được ăn khoai sợi xào ớt, ta thích khoai tây sợi không thôi, lần tới nàng ăn món này đi."
"......" Nhụy Bạch Y: "Tại sao?"
"Bởi vì ta không muốn hôn cái miệng toàn vị ớt xào." Dạ Nhuận nhíu mày, đầy vẻ ghét bỏ, lại xoa xoa môi.
"............" Nhụy Bạch Y đá chàng: "Ai khiến chàng hôn?" Còn hôn lâu như vậy, không cay chết hay sao!
Dạ Nhuận trốn cực kỳ nhanh, không bị đá phải.

Chàng khiếp sợ nhìn Nhụy Bạch Y, sắc mặt nhuốm vẻ lạnh lẽo.
Cô gái này, đã học được cách kiêu ngạo vì được yêu chiều rồi sao? Còn dám đá chàng, như vậy về sau còn chuyện gì mà nàng không làm được nữa!
Chàng bắt lấy cổ chân của Nhụy Bạch Y, giọng nói như hầm băng lạnh giá, "Đá người thì phải chịu phạt."
Đôi mày lạnh buốt của chàng nảy sinh vẻ độc ác, ý nghĩ gian tà nào đó trong lòng cũng ngóc đầu.

Cho dù mới được nắm cổ chân nho nhỏ này, nhưng cơn ngứa ngáy đã cào rát họng chàng.
Chàng muốn cởi giày của con nhóc này ra, thưởng thức bàn chân của nàng một......
Nhưng nhớ lại tối qua nàng ho khổ ho sở thế kia, ý nghĩ này vừa nảy sinh đã bị chàng bóp tắt.
Chàng nhíu mày, thả cổ chân Nhụy Bạch Y xuống, không trêu nàng nữa, lại xoa xoa môi mình.

Chàng như đổi thành người khác ngay tắp lự, chuyển qua lạnh lùng thờ ơ, hỏi: "Đồ ăn tối nay nàng đã thử độc bằng kim bạc chưa?"
Nhụy Bạch Y nói: "Thử rồi, không có độc."
"Buổi sáng và buổi trưa thì sao?" Dạ Nhuận rướn người qua hỏi.
"Cũng không có độc."
Dạ Nhuận nói: "Ta cũng đã thử những món thó đi từ phòng nàng rồi, cũng không có độc."
Khi Dạ Nhuận rướn người sang thì đúng là lúc Nhụy Bạch Y cảm thấy hơi mệt.

Nàng không còn cả sức để nhảy xuống bàn, bèn thuận thế dựa vào ngực Dạ Nhuận, như đang coi chàng là chiếc giường.

Nàng nói: "Vậy thì vấn đề là ở đâu nhỉ?"
Dạ Nhuận: "......"
Nhìn mà xem, cô gái này vừa mới đá chàng một cái, sợ chàng tức tối bỏ đi, nên đã nhào vào lòng chàng lấy lòng chàng đến là nhanh.

Hừ, đồ con gái sớm nắng chiều mưa, chờ nàng hết bệnh rồi xem ta trừng trị nàng thế nào.
[HẾT CHƯƠNG 27].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận