**Nhóm dịch: Tam Kim“Các bạn khán giả, chào mừng thưởng thức tin tức buổi tối thành phố Thủy Tiên.
Hôm này là ngày đầu tiên của năm 2018, vốn là tiết mục vui vẻ, nhưng tại một nhà ăn trong trung tâm thành phố đã phát sinh vụ nổ, đúng lúc các nhân viên đang dùng bữa bị thương nghiêm trọng, trước mắt đều được đưa đến bệnh viện, nguyên nhân của sự việc đang trong quá trình điều tra.....”Trong số nhân viên dùng bữa thì có Hứa Linh vừa 29 tuổi, trước sự uy hiếp của bố mẹ tuyệt vọng gặp đối tượng xem mắt Đoạn Phi Phàm, hai người vừa ngồi xuống còn chưa kịp gọi món, thì xảy ra chuyện.Cái vận khí này thật là không ai bằng rồi , nhưng tôi không muốn chết a! Tôi chết rồi bố mẹ phải làm sao?“Vậy có thể ràng buộc chúng ta “Hệ thống cải tạo người mẹ tồi” a, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về thế giới hiện tại rồi.” Đột nhiên bên cạnh tai vang lên âm thanh lãnh đạm của máy móc.“Thật sao?” Hứa Linh không tin hỏi lại.“Đúng vậy, bản hệ thống là chuyên môn phục vụ vì một số đứa nhỏ gặp phải mẹ tồi hành hạ, kí chủ là thay thế mẹ tồi ban đầu, để cho những đứa trẻ này có thể khỏe mạnh mà lớn lên.
Chỉ cần kí chủ hoàn thành nhiệm vụ thì có thể thu được tích điểm tương ứng, tích lũy đủ điểm thì có thể được sống lại rồi.
Hiện tại cơ thể của kí chủ đã tiến vào trạng thái ngủ đông, nếu nhiệm vụ thất bại sẽ tiến vào trạng thái tử vong, vì vậy mời kí chủ nhanh chóng bắt đầu nhiệm vụ.” Hệ thống giải thích trình tự rành mạch cho Hứa Linh.“Tôi chưa kết hôn, không biết làm mẹ thế nào?” Hứa Linh thân là thiếu nữ quá lứa chưa kết hôn đối với trẻ con chính là mệt tuyệt không yêu a.“Không ai sinh ra đã biết làm mẹ cả, chỉ cần kí chủ mang yêu thương và nhẫn nại nhất định sẽ gánh vác được nhiệm vụ này thôi.
Đương nhiên để khen thưởng kí chủ không chỉ đạt được tích điểm, còn có thể đạt được kỹ năng sống và nâng cao kỹ năng cơ thể, ngoài ra còn có bí mật bất ngờ xuất hiện nha, vừa có thể giành lại sự sống vừa có thể nâng cao năng lực bản thân, đơn giản là một công đôi việc a, hà cớ chi không làm?” Hệ thống bắt đầu hình thức quảng cáo. Hứa Linh cảm thấy chỉ cần còn được sống làm mẹ thì làm mẹ, coi thư là thực tập trước thôi. “Được, tôi tiếp nhận nhiệm vụ, bắt đầu đi.” “Kí chủ sắp tiến vào thế giới thứ nhất, bởi vì kí chủ là lần đầu thực hiện nhiệm vụ, có thể được một điểm kỹ năng sống và một điểm kỹ năng cơ thể.” Nói xong xuất hiện màn hình hiển thị, để Hứa Linh lựa chọn kỹ năng cần nâng cao. Hứa Linh nhìn thấy trên màn hình thực tế ảo kỹ năng sống có: ăn, ở, đi, ngành trồng trọt, ngành kiến trúc, ngành chăn nuôi, ngành đánh bắt cá, ngành quặng, ngành tinh luyện kim...! Kỹ năng bản thân có: trí lực, thể lực, sức bền, thị lực, thính lực, khứu giác, vị giác, nhanh nhẹn, tốc độ, dung mạo... Trời ơi, nhiều như vậy, quả là gì cũng có, như vậy sao mà chọn đây? “Có thể xem tình hình trước rồi chọn được không?” Hứa Linh lựa đến hoa mắt luôn rồi. “Có thể, vậy trước tiên truyền tải ký ức của nguyên chủ.” Hệ thống đồng ý đề nghị của Hứa Linh. Thuận theo truyền tải ký ức, Hứa Linh mới biết được nguyên chủ hiện tại cũng gọi là Hứa Linh, năm nay mới mười bảy tuổi.
Cô ấy còn người chị lớn hơn bốn tuổi là Hứa Yên, hai năm trước do mang thai sớm nên sớm gả đến làng trên. Hai chị em từ nhỏ đều đi theo ông bà mà lớn lên.
Ba Hứa mẹ Hứa quanh năm ở ngoài làm việc, một năm mới về lại một lần. Khi nguyên chủ lên cấp hai trong lớp có một bạn nam tên Đoạn Phi Phàm đối với cô khá tốt, hai người thường xuyên qua lại thế là họ ở bên nhau, đến khi sắp tốt nghiệp không chịu nổi thuyết phục của Đoạn Phi Phàm, hai người họ phát sinh quan hệ, dẫn đến nguyên chủ có thai ngoài ý muốn. Ba mẹ Hứa biết được chuyện này liền gấp gáp trở về, đánh mắng nguyên chủ một trận, nhưng đứa nhỏ đã đi vậy rồi thì phải làm sao? Chỉ có thể đồng ý gả cô cho Đoạn gia, do tuổi tác còn nhỏ, cũng không đăng ký kết hôn, hao nhà cùng nhau ăn một bữa coi như là qua cửa rồi. Mười bảy tuổi vẫn còn là một đứa trẻ, căn bản là không biết chăm con mới sinh như thế nào.
Khi mới sinh con đến tả lót cũng không có, bà đứa nhỏ vội từ ngoài chạy về liền thấy bé gái để lại 200 tệ thì đi rồi, đến ở cữ cũng chưa chăm. Khi ở cữ có bà nội của Đoạn Phi Phàm giúp nấu ăn, bà không có tiền, mỗi ngày đều là màn thầu, cháo loãng với dưa chua, rất ít rau xào, nhiều nhất mỗi ngày nấu trứng gà mình nuôi cho nguyên chủ. Ăn cơm như vậy sữa ngày càng ít, căn bản là không đủ để đứa nhỏ no, đói tới khóc lớn oa oa, nguyên chủ mỗi ngày bận loạn hết cả tay chân.
Đoạn Phi Phàm từ sáng tới tối rãnh đi loanh quanh bên ngoài, cũng không phụ một ít. Nguyên chủ tức giận với anh ta cãi nhau, anh ta biễu môi biểu thị cái gì cũng không biết, chăm con nhỏ vốn là bổn phận của phụ nữ.
Hai người càng cãi càng hăng, cuối cùng còn động tay đánh nguyên chủ.Nguyên chủ bị đánh vậy ở một bên khóc, đứa nhỏ cũng bị dọa sợ gào khóc không ngừng, nguyên chủ dỗ như thế nào cũng không được, gấp tới tức giận đánh luôn đứa nhỏ, đứa nhỏ mới có tám tháng tuổi thì biết được gì? Thì càng đánh càng khóc, càng khóc càng đánh, sau cùng trên người bị đánh tới vừa bầm vừa tím, cổ họng đứa nhỏ cũng khóc khàn luôn. Đoạn Phi Phàm nhìn nguyên chủ như một người điên vậy, thì bỏ lại mẹ con hai người lên thành phố tìm ba mẹ mình. Nguyên chủ lo lắng anh ta một đi không trở về, cũng không muốn ở lại cái thôn nhỏ này, đưa đứa nhỏ quăng cho bà nội của Đoạn Phi Phàm thì không quản nữa, đuổi theo Đoạn Phi Phàm lên thành phố. Đứa trẻ bị hai vợ chồng vứt lại chỉ có thể đi theo người bà nội lớn tuổi sinh sống, đói tới xanh xao vàng vọt, quần áo không đủ che người, mặt mày bẩn thỉu như người điên, những đứa trẻ trong thôn đều ức hiếp cô, bài xích cô, mắng cô là đứa bé hoang không ai cần. Đứa trẻ ngày nào cũng ngồi trên trụ đá đầu thôn, đợi ba mẹ mình về nhà. Nhưng đến cuối cùng vẫn không đợi được ba mẹ mình trở về, vào buổi trưa hai năm sau không biết như thế nào rớt xuống ao chết, đến chết cả cái têm cũng không có. Khi biết cái chết của đứa trẻ hai người cũng không có phản ứng gì, cũng không về nhà. Hứa Linh sau khi tiếp nhận hết ký ức tức đến không biết nói nguyên chủ như thế nào, bản thân còn là đứa trẻ chưa trưởng thành đó vậy mà sinh một đứa nhỏ, vấn đề là chỉ biết sinh mà không biết nuôi, căn bản là không cố gắng hoàn thành trách nhiệm làm mẹ chút nào. Chẳng trách được phải đổi người mẹ, không biết làm mẹ kiểu gì, đáng thương nhất là đứa nhỏ. “Nhiệm vụ của tôi là gì? Còn nữa cái người đàn ông phụ bạc kia sao cũng gọi là Đoạn Phi Phàm vậy? Là người tôi vừa gặp mặt không?” Hứa Linh có cảm giác tên giống nhau vậy không phải là trùng hợp. “Nhiệm vụ chính của kí chủ là bảo vệ đứa nhỏ có thể khỏe mạnh lớn lên, nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng mười ngàn tích điểm.
nhiệm vụ ẩn giấu là dẫn dắt thôn phát triển, để số nhiều người trẻ có thể trở về, loại bỏ hiện tượng những đứa nhỏ bị bỏ rơi, nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng năm mươi ngàn tích điểm, kỹ năng song một điểm, kỹ năng cơ thể một điểm.” “Nhiệm vụ chính thất bại kí chủ thì sinh mệnh sẽ kết thúc, nhiệm vụ ẩn giấu thất bại không có trừng phạt.
Còn về Đoạn Phi Phàm cũng sẽ cùng với kí chủ tiến vào cùng một thế giới, anh ta có thể trợ giúp cô hoàn thành nhiệm vụ.” Hệ thống giải thích. “Anh ta bắt buộc đi theo sao?” Hứa Linh đoán có phải bản thân liên lụy đến Đoạn Phi Phàm không. “Phải, anh ta sẽ theo kí chủ cùng tiến vào các thế giới, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sau cùng sẽ giống với kí chủ tỉnh lại.” Hệ thống không nghi ngờ trả lời. “Được thôi, kỹ năng cuộc sống chọn tăng một điểm ngành trồng trọt, kỹ năng cơ thể tăng một điểm thể lực.” Hứa Linh không tiếp tục khó xử vấn đề Đoạn Phi Phàm nữa, nếu đã bắt buộc cùng nhau thì cùng nhau thôi.
Khi có được ký ức của nguyên chủ Hứa Linh cảm thẩy ở thôn Thủy Nguyệt rất hợp trồng các loại trái cây và rau củ, mà phát triển ngành trồng trọt cần có sức lực, cho nên chọn tăng ngành trồng trọt và thể lực. “Đã xong, hoàn thành tăng điểm kỹ năng của kí chủ, lập tức tiến vào thế giới đầu tiên.” Hứa Linh cảm thấy trước mắt một bóng đen, mất đi ý thức. Đợi khi cô ấy mở mắt lại phát hiện bản thân đang nằm trên tấm giường gỗ bị hỏng, dưới giường có một tấm chăn mỏng, chăn đắp trên người cũng vài năm chưa giặt rồi, gối đầu cũng nhìn không ra sắc hoa ban đầu. Hứa Linh ngồi dậu quan sát bốn phía, tường làm bằng gạch vuông, trên đất vứt lung tung giấy vệ sinh và tạp chất, bên tây giường có một cái tủ quần áo bị thiếu chân, được đỡ bằng những viên gạch vỡ, quần áo bên trong cũng lộn xộn trộn thành một đống. Phía bắc giường có một bàn gỗ, còn có một cái ghế, trên bàn để một số các loại quần áo và đồ chơi trẻ sơ sinh, kế bên bàn có cái tủ bát, phía trên có một lớp bụi đen kịt. Trong phòng thứ đáng giá nhất là cái ti-vi màu đối diện giường, trừ nó ra thì không còn gì nữa. Hiện tại là tháng 4 năm 2017, đứa bé mới được sáu tháng, thật may hiện giờ nguyên chủ với Đoạn Phi Phàm chỉ là cãi nhau, còn chưa đánh đứa bé, không thôi đứa bé nhỏ như vậy thật là đáng thương! Đột nhiên một trận khóc từ giường truyền đến, nhìn qua thì ra là đứa bé tỉnh rồi, đang khóc tìm mẹ đây. Đứa bé mới sáu tháng ốm ốm nhỏ nhỏ, mặt cũng hóp lại rồi, còn đang mặc cái áo bông dày của mình làm, không biết trên người làm sao nổi lên mấy mụn nhọt, nhìn vào trông rất đáng sợ.Đứa bé đói chui vào lòng Hứa Linh, đầu cứ hướng về ngực, chắc là muốn uống sữa rồi. Nhìn thấy đứa bé khóc thương bám lấy, Hứa Linh cũng không lo xấu hổ nữa, vén áo lên cho đứa bé uống sữa, đứa bé gấp gáp bắt đầu dùng sức hút, nhưng chỉ uống được vài ngụm thì hết sữa rồi, đứa bé gấp cứ khóc mãi, vẫn không từ bỏ lại hút tiếp, được một hồi trán đầy mồ hôi rồi. Hứa Linh nhìn đứa bé khóc cứ lắc đầu, dáng vẻ rất đáng thương, liền muốn tìm cái gì đó cho nó ăn. Mà trong nhà không có sữa bột, còn có thể ăn gì đây? Đúng rồi, trứng hấp chắc có thể ăn. “Bảo bối ngoan nha, đừng khóc đừng khóc nữa, mẹ đi làm trứng hấp cho con ăn a!” Hứa Linh vụng về ôm đứa bé khóc không ngừng nhè nhẹ vỗ sau lung nó, chuẩn bị ra ngoài tìm trứng gà. Đứng lên mới phát hiện cánh tay nguyên chủ rất nhỏ, dáng người cũng rất ốm yếu, xem ra sau khi sinh xong em bé thì chưa có bồi dưỡng qua, dáng người rất yếu ớt, Hứa Linh vui mừng vì bản thân đã chọn tăng thể lực bản thân, không thì dựa vào thể chất của nguyên chủ chắc làm nông không nỗi luôn. Vào nhà bếp thấy có trứng gà, còn có trứng gà ta, nhưng khi nhìn lên trên bếp cái chảo sắt lớn vậy hơi khó khăn.
Bản thân vốn không biết nấu ăn, mà giờ phải làm sao? Đứa bé còn đang hăng khóc không ngừng, Hứa Linh ôm đứa bé đứng trong sân đang phát rầu, nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn người đến ăn mặc thì cay mắt. Người đến là Đoạn Phi Phàm, ngoại hình cũng không tồi, mặt như búp bê trắng trắng hồng hồng, tóc bay trong gió màu hoàng kim, trên người mặc áo phông lửng màu xanh nhạt, phía dưới mặc chiếc quần jean thủng lỗ màu trắng, dưới chân xỏ dép ngòn, nguyên người như trung nhị thiếu niên. Bây giờ đầu toàn mồ hôi bước đến chỗ Hứa Linh, trong mắt tràn đầy sự kinh hoàng và không thể tin. Xác nhận được ánh mắt, đây chính là người cùng mình đến đây, Đoạn Phi Phàm không sai rồi. “Tôi biết anh cảm thấy không thể tin, nhưng chúng ta đã xuyên không rồi, đợi lát tôi giải thích với anh, bây giờ vấn đề quan trong trước là để đứa bé ngừng khóc đã!” Hứa Linh giờ không có sức để giải thích nhiều như vậy, sắp bị đứa bé khóc làm nổ não rồi. “Sao vậy? Sao khóc lớn như vậy?” Đoạn Phi Phàm chỉ có thể tạm đè xuống nghi hoặc, nhìn đứa bé khóc hoài không ngừng này hỏi..