Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Trở Thành Kẻ Bị Tình Nghi


Tình cảnh này đối với Tưởng Thiên Du mà nói thì rất quen thuộc, xem ra hiềm nghi của Chu Nhã so với sự tưởng tượng của cô còn lớn hơn không ít, rốt cuộc loại phục vụ như 24/24 được cảnh sát theo dõi không phải ai muốn cũng được đâu =))).
Sắc mặt Tưởng Thiên Du vẫn như thường đi về nhà, bây giờ có chút khó khăn rồi đây, ban đầu cô còn định tối nay tới Anh Hoa Uyển xem một lúc, nhưng xem tình hình bây giờ không được khả quan lắm.
Tưởng Thiên Du bắt đầu thong thả, chậm rãi thái cà rốt trong phòng bếp.
Sau khi bỏ cà rốt vào trong nồi thịt bò hầm, trong đầu Tưởng Thiên Du bỗng nảy ra một suy nghĩ, cô nghiêng đầu lau tay vào khăn lau trên giá, trên gương mặt xinh đẹp mỹ lệ của Chu Nhã chợt lộ ra một nụ cười nhìn thế nào cũng thấy kì quái
Đêm khuya.
Trên con đường nhỏ trong tiểu khu đã vô cùng vắng vẻ, trừ bỏ thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu của chó hoang, mèo hoang, thì thời điểm còn lại không gian đều vô cùng yên tĩnh.
Cạch!
Một cánh cửa nhà bị người dùng sức đóng lại, tạo nên tiếng vang khá to, hàng đèn cảm ứng trên hiên cũng vì vậy mà sáng lên.
Ánh đèn chiếu sáng một vùng xung quanh cửa nhà, nếu ai nhìn vào thì sẽ thấy một cô gái mặc một bộ đồ bó sát màu đen, đầu đội mũ lưỡi chai cũng màu đen, người này không ai khác ngoài người vừa ăn no uống đủ, sau đó thay một bộ đồ thể thao - Tưởng Thiên Du.
Sau khi cô ra ngoài còn đứng tại chỗ ngó nghiêng xung quanh một lúc, bộ dáng lén lút đó khiến người khác không thể không nghĩ linh tinh.
Ngay sau đó, cô nhanh chóng ra khỏi tiểu khu, lên một chiếc taxi rồi nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Hơn nửa giờ sau, xe taxi dừng lại ven đường, Tưởng Thiên Du xuống xe đứng ở ven đường nhìn phương hướng xung quanh, ngay sau đó đội mũ áo khoác lên đầu, đi thẳng vào sâu trong con hẻm nhỏ.
Ngõ nhỏ bên này là một khu cũ của thành phố Giang Thành, đường đi loằng ngoằng lại phức tạp, thêm nữa nơi này đã lâu không được tu sửa, đèn đường đều đã hỏng hết, khiến cho đường đi càng thêm khó khăn.
Ban đêm yên tĩnh khiến tiếng thở gấp càng thêm rõ ràng, hai dáng người chạy tới từ hai hướng khác nhau, đều dừng lại ở nút giao, hai người không khỏi âm thầm nhìn nhau một cái, từ trên mặt đối phương cùng thấy sự bất an và lo lắng.
Không do dự quá lâu, một người trong đó lấy điện thoại trong túi quần ra, vài giây sau trầm giọng nói với người bên kia điện thoại: "Kỳ đội, chúng tôi...!đều bị cắt đuôi!"
Kỳ Tử Ngang đang ở Cục cảnh sát thành phố Giang Thành, sau khi nhận được cuộc điện thoại này, cơn buồn ngủ lập tức biến mất hơn nửa: "Vị trí?"
Bên tai là giọng nói dồn dập của người đàn ông qua điện thoại, anh nhanh chóng đi tới, ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm bản đồ của thành phố Giang Thành, sau khi đánh dấu vị trí hai cảnh sát đụng mặt nhau, anh nhíu chặt mày, trầm mặc hồi lâu.
Mấy phút sau, Kỳ Tử Ngang bỗng ném con chuột trong tay xuống, túm lấy áo khoác đang vắt trên ghế, bước nhanh ra ngoài.
"Là Anh Hoa Uyển!"
............
Gâu gâu gâu gâu! Ngao ô!!!
Tiếng chó hoang kêu liên tục không ngừng làm cho không khí vốn hơi lạnh càng trở nên âm u, khiến người khác nổi da gà.

Bảo vệ đang trong ca trực trong phòng bảo vệ cạnh cổng ra vào Anh Hoa Uyển từ trên giường ngồi dậy, dùng đôi mắt buồn ngủ quan sát bốn phía.
Bên trong khuôn viên tiểu khu vẫn chưa hoàn thiện hệ thống ánh sáng, chỉ có thể mờ mờ thấy những tán cây sẫm màu đong đưa trong gió.
Anh Hoa Uyển vừa mới chính thức bắt đầu giao bán phòng chưa được bao lâu, ban ngày cũng chỉ có một bộ phận nhỏ chủ nhà tới giám sát việc thiết kế nội thất, còn khuôn viên thì vẫn chưa được hoàn thiện, nhìn qua có hơi hoang vắng.
Bảo vệ bỗng nhớ tới việc hơn nửa tháng trước ở đây vừa xảy ra án mạng, sống lưng không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh, chửi thầm vài tiếng rồi xoay người mở hét đèn xung quanh, sau đó nằm trên giường xem điện thoại, tất nhiên không hề biết lúc này tiểu khu đã nhiều thêm vài người.
Kỳ Tử Ngang dẫn theo hai đồng sự tìm kiếm xung quanh khu vực Đinh Thiên Lãng bị sát hại tuy nhiên ba người tách ra tìm kiếm một lúc lâu mà vẫn không phát hiện cái gì.
"Tà môn! Cô ta có thể chạy đi đâu được chứ?!" Người đàn ông vừa gọi cho Kỳ Tử Ngang hồi nãy nóng nảy gãi đầu mấy cái, mặt mày ủ rột.
Tiếp theo, một cảnh sát khác nhìn qua có chút lớn tiếng mở miệng: "Liệu phải chăng chúng ta đã bị chơi? Tôi thấy nơi này không hề có dấu vết chứng tỏ mới có người tới."
Lúc trước thi thể của Đinh Thiên Lãng là do nhân viên của công ty bất động sản phát hiện, xác nằm trong vườn hoa còn chưa kịp gieo trồng bên kia.
Đại khái là bởi vì vị trí nơi này khá hẻo lánh, lại còn là sau lưng tòa chung cư, cho nên 2 ngày sau thi thể mới được phát hiện.

Lúc cảnh sát tới hiện trường điều tra, trên người Đinh Thiên Lãng đã bị phủ một lớp mỏng bùn đất, trải qua bước đầu kiểm tra, pháp y phán định thời gian tử vong là 10 giờ đêm ngày 7 tới 1 giờ sáng ngày 8.

Nguyên nhân tử vong là do rơi từ tầng cao xuống, thông qua bùn đất trên người nạn nhân, cảnh sát bước đầu loại bỏ khả năng nạn nhân tự sát, rất nhanh đã xác định được hiện trường gây án là căn hộ 1903 bên trên vườn hoa này.
Sau khi nghe hai đồng sự nói xong, Kỳ Tử Ngang thu hồi ánh mắt đang nhìn hiện trường vụ án, sau đó lại đi dạo một vòng xung quanh nơi này, không có biểu tình dư thừa nâng cằm về phía hai cảnh sát.
Không bao lâu sau, ba người từng người rời khỏi Anh Hoa Uyển, sau đó tụ họp lại trước con đường lớn đối diện cổng tiểu khu.
Bỗng nhiên, bước chân Kỳ Tử Ngang chợt dừng lại, hai người đang đi sau anh nâng mắt nhìn theo tầm mắt của Kỳ Tử Ngang, hầu như đồng loạt thốt lên: "Kỳ đội, kia không phải......!"
Đó là một cửa hàng bán vịt quay khuya, mà thân ảnh nhỏ xinh bọn họ tốn công tìm kiếm mãi mà không được đang cầm trong tay một túi cổ vịt, cánh vịt, lườn vịt, đang đẩy cửa bước ra.
Tưởng Thiên Du mới ra khỏi cửa quán, vừa bước về phía trước hai bước đã nở một nụ cười kinh ngạc: "Cảnh sát Kỳ?"
Đôi tay Kỳ Tử Ngang vấn đút trong túi áo khoác, nhìn cô gái có gương mặt xinh đẹp không kém các minh tinh trong các chương trình trên tivi đứng cách đó vài mét, miễn cưỡng áp sự tức giận cuồn cuộn trong lòng ngực xuống, sắc mặt như thường, mở miệng: "Chu tiểu thư, đã trễ thế này còn đi dạo ở bên ngoài sao?"
"Thèm ăn mà thôi, nhưng không ngờ rằng khuya thế này mà vẫn có thể tình cờ gặp được anh." Tưởng Thiên Du chậm rãi trả lời, thuận tay giơ túi đồ vừa mua được trong tay lên.
"Tình cờ?" Kỳ Tử Ngang cười như không cười, xoay đầu lại nhìn bảng trước cổng tiểu khu bên kia, ba chữ to 'Anh Hoa Uyển' được ánh đèn chiếu sáng, rọi xuống mặt đất tạo nên một mảng sáng xanh trên đường.
Sự việc đã phát triển tới mức này rồi, anh không tin đêm nay Tưởng Thiên Du náo loạn đến đây chỉ để mua cổ vịt.
"Thật là tình cờ, vậy mà có thể gặp được Chu tiểu thư ở đây, nhưng cũng giúp chúng ta tiết kiệm được không ít thời gian." Kỳ Tử Ngang cười, chỉ là ý cười không lan tới đáy mắt, đáy mắt anh vẫn lãnh đạm lạnh lùng như cũ: "Vừa hay vụ án của Đinh Thiên Lãng cũng xảy ra ở gần đây, việc điều tra của cảnh sát cũng có không ít tiến triển, vài chỗ cần tới sự phối hợp của Chu tiểu thư, mời cô cùng chúng tôi tới Cục cảnh sát một lúc."
Tưởng Thiên Du nghe vậy dường như có chút giật mình, rũ mắt nhìn thoáng qua đồng hồ: "Hiện tại?"
"Hiện tại."
"Được." Ngoài dự đoán, Tưởng Thiên Du đáp ứng rất sảng khoái, điều này không ngoài ý muốn khiến ba người đối diện đều giật mình.
Kỳ Tử Ngang nhíu mày, nâng mí mắt, đối diện ánh mắt Tưởng Thiên Du.
Tưởng Thiên Du lại có vẻ rất thoải mái: "Phối hợp với công việc của cảnh sát là một trong những nghĩa vụ bắt buộc của công dân."
"Anh thấy có đúng không, cảnh sát Kỳ?"
___
Be: Bộ này tầm 120c, tôi định đăng trong 1 bộ luôn, nên chắc từ chương sau sẽ không tách 1c thành 2c ngắn nữa.

Nhưng mà 1 tuần tôi đăng 3 4c hoi nha:< dài quá, tui edit hong kịp.

Với từ 13/3 - 18/4 tui hong update chương nha, vì tui phải đi học quân sự ấy.

Hic.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui