Mối lương duyên trời đánh

Vừa tốt nghiệp cô đã bước chân ngay vào ngành nội thất, kiến trúc, đã gặp rất nhiều lại đàn ông, có người ăn mặc tùy tiện, có người ăn nói thô tục, có người tính khí nóng nảy, có người coi thường phụ nữ, lại còn có người độc mồm độc miệng. Còn người đàn ông nho nhã, dịu dàng, khiêm tốn, lịch sự như thế này, ngoại trừ Thẩm sư huynh phải lòng Tang sư tỷ ra thì gần như đã tuyệt diệt trên địa cầu này.
Thật ra, cô đã miễn dịch với những người đàn ông đẹp trai từ lâu, thế nhưng lại chẳng thể nào từ chối nổi người đàn ông phong độ ngời ngời như anh. Trái tim nằm trước ngực cô ngay từ lúc đầu đã không an phận, giờ đây lại càng đập mạnh hơn.
Cô thầm hét trong lòng: “Viên Nhuận Chi, mày tiêu đời rồi! Không ngờ lại phải lòng người đàn ông mới gặp chưa đến một phút, người đàn ông này lại còn là khách hàng của công ty…” Ngay vào khoảnh khắc nhận được ly nước mát, cô đã tiêu đời triệt để với người đàn ông trước mặt này. Cô đã trúng tiếng sét ái tình, hix.
Bị Viên Nhuận Chi nhìn chằm chằm, Kỷ Vũ Ngang cảm thấy hơi nghi hoặc, đưa tay lên sờ mặt mình rồi hỏi: “Trên mặt tôi có thứ gì kì lạ sao?”
Viên Nhuận Chi định thần lại rồi đáp: “À, không có, không có!”
Cô cắn chặt răng vào chiếc ly giấy. Thật sự ngại quáđi mất.Cô bắt đầu tự khinh bỉ chính bản thân mình. Kỷ Vũ Ngang mỉm cười dịu dàng rồi đáp: “Đã nói chuyên lâu vậy rồi, tôi vẫn chưa biết cô tên là gì?”
“Hả?À, tôi tên là Viên Nhuận Chi. “Nhuận” trong từ “Nhuận trạch[1]”, “Chi” trong từ “Chi hồ giả dã[2]””.
“Viên Nhuận Chi, cái tên nghe rất hay”.
 Trước lời khen của Kỷ đẹp trai, khuôn mặt của Viên Nhuận Chi lại ửng hồng. Cô đưa tay sờ lên mái tóc, mỉm cười ngốc nghếch nói: “Có thật không? Ha ha, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy người khác khen tên của tôi hay đấy. Thật ra, cái tên này là do dì tôi tùy tiện đặt cho. Hình như hôm ấy dì vừa hay đi qua một trường học, nghe thấy đám học sinh đang đứng đồng thanh đọc bài thơ Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ[3]:
Tùy phong tiềm nhập dạ
Nhuận vật tế vô thanh.
 (Nghĩa là: Đưa nhẹ một cơn bừng giấc thắm
Rơi ra từng sợi thấm cành khô.)
Cho nên dì mới đặt cái tên này cho tôi”.
“Dì của cô?” Kỷ Vũ Ngang ngây người đôi lát, một lúc sau dường như ý thức được điều gì đó, vội vàng tạ lỗi: “Nếu như có chỗ nào không phải tôi thành thật xin lỗi!”
Viên Nhuận Chi xua xua tay: “À, không có gì cả, tôi xuất thân từ gia đình đơn thân, mẹ tôi lại qua đời sớm, cũng chẳng có ấn tượng gì sâu đậm. Từ nhỏ dì đã nuôi tôi khôn lớn. Chỉ có vậy thôi, anh không cần phải xin lỗi gì hết!”
Cô lại nghiến chặt răng vào mép chiếc cốc giấy, bởi vì cô có cảm tình đặc biệt với Kỷ Vũ Ngang, cho nên cũng nói với anh nhiều hơn người khác đôi chút.
Kỷ Vũ Ngang gật gật đầu, nghĩ một hồi rồi hỏi thêm cô làm vị trí gì trong công ty? “Đi tìm kiếm thị trường? Hình như không có nhiều con gái chọn công việc tìm kiếm thị trường nội thất kiến trúc này?”
“Ồ, chức vụ hiện nay của tôi là Trợ lí Tổng Giám thị trường cũng chính là Trợ lý của Kỷ tổng. Quả thực không có nhiều phụ nữ làm ngành này, nhưng tôi cảm thấy cũng khá tuyệt, làm lâu cũng thành quen”. “Thì ra cô là Trợ lí của anh ta”.
 Kỷ Vũ Ngang tỏ ra hài lòng trước câu trả lời của Viên Nhuận Chi. “Vào thời buổi hiện nay mà cóđược người phụ nữ có khả năng chịu khổ, một người Trợ lí năng động như cô, Kỷ tổng đúng là có phúc quá!”
“Anh quá khen rồi…” Trước lời tán thưởng tiếp theo của Kỷ đẹp trai, khuôn mặt Viên Nhuận Chi lúc này lại phết màu hồng phấn, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp, sung sướng khó nói thành lời.
Kỷ Vũ Ngang mỉm cười, cầm bản đề án từ mặt bàn lên, tiện tay lật giở rồi nói: “Phiền cô trước khi quay về nói với Tổng kỷ một câu, tôi đọc qua đề án này trước, có điều gì không rõ tôi sẽ gọi điện thoại hỏi sau”.
 “Dạ được”.
Kỷ Vũ Ngang còn định nói gì đó nhưng di động lại vang lên.
“Thật ngại quá, tôi nghe cuộc điện thoại đã”. Khi anh mở điện thoại nhìn thấy số hiển thị trên màn hình, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, vội vã ấn nút nhận.
Viên Nhuận Chi nhìn thấy sắc mặt của anh không ổn, trong lòng bất giác cũng thấy lo lắng, thấp thỏm. Đầu bên kia không biết nói những gì, nhưng sắc mặt của anh càng ngày càng thêm khó coi, chỉ nghe thấy anh trả lời lại như sau: “Tôi đang ở ngay bên cạnh, tôi sẽ sang luôn, tôi sẽ sang luôn!”
 “Phập” một tiếng, Kỷ Vũ Ngang gập di động lại, vội vã đi ra phía cửa.
Chợt nhận ra Viên Nhuận Chi vẫn còn ở trong phòng anh vội vã quay người lại nói: “Thành thật xin lỗi, bây giờ tôi có chút việc phải ra ngoài trước!”
Nhìn thấy Kỷ Vũ Ngang bỗng nhiên hoang mang như vậy, Viên Nhuận Chi cũng không biết phải làm thế nào, không biết đặt tay ở đâu mới ổn.
Cô tốt bụng hỏi thăm: “Tôi có thể giúp đỡ được gì cho anh không?” Cô thấp thỏm lo lắng nhìn khuôn mặt đang căng thẳng của Kỷ Vũ Ngang.
Anh nhìn Viên Nhuận Chi rồi nói: “Cô đi theo tôi”. Nói xong anh liền nhanh chân bước ra ngoài.
 “Vâng”. Viên Nhuận Chi đáp lại rồi bước ra khỏi cửa, đuổi theo đến thang máy, đột nhiên nghĩ tới việc anh vẫn chưa đóng cửa, cô liền nói: “Anh vẫn chưa đóng cửa kìa!”
“Không cần bận tâm đâu”. Kỷ Vũ Ngang nhanh chóng kéo cô vào trong thang máy, ấn nút đi xuống. Viên Nhuận Chi nhìn anh, không nói lời nào.Tại sao anh lại có thể thiếu ý thức phòng chống trộm cắp như vậy chứ? Có điều như vậy thật sự rất là Man!
Cửa thang máy mở ra, Kỷ Vũ Ngang liền xông ra ngoài, Viên Nhuận Chi hít hơi thật sâu rồi nhanh chóng theo sau. Khi nhìn thấy nơi Kỷ Vũ Ngang muốn tới chính là Bệnh viện não khoa bên cạnh, Viên Nhuận Chi bất giác dừng chân lại.
Lẽ nào một người nào đó của anh chàng đẹp trai này đang ở trong? Nhìn bộ dạng vội vã, gấp gáp đó của anh, nhất định đó phải là một người vô cùng, vô cùng quan trọng với anh. Cảm giác đau xót, tiếc thương khó diễn tả bằng lời dần dần dâng trào trong lòng. Cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóng tiến về phía trước, đuổi theo bóng dáng to cao, vội vã trước mặt.
Kỷ Vũ Ngang chạy thẳng tới tầng ba khu C của bệnh viện, phía trước có một bác sỹ mặc chiếc áo khoác trắng bên ngoài bước tới.
“Cao tiên sinh!” Kỷ Vũ Ngang bước về phía Cao tiên sinh, bác sỹ chủ trị rồi vội vã nói: “Trước khi tôi đi, bà ấy vẫn khỏe mạnh mà, mới khoảng mười phút, tại sao đột nhiên lại như vậy?”
Cao tiên sinh vừa nói vừa giải thích: “Hôm nay, có một y tá thực tập tới, chưa quen thuộc lắm với tình hình ở đây. Nhìn thấy chú gấu bông nhỏ hàng ngày mẹ anh ôm hơi bẩn, nên định đưa đến phòng giặt để làm sạch đi. Kết quả lại khiến cho mẹ anh phát bệnh, hơn nữa cô y tá thực tập đó còn bị mẹ anh đè lên giường, dùng sức bóp cổ, suýt chút nữa là ngộp thở mà chết”.
“Tôi thành thật xin lỗi, cô y tá thực tập đó bây giờ thế nào rồi?” Kỷ Vũ Ngang nghe thấy bác sỹ nói vậy, trái tim trong lồng ngực cũng đập thình thịch mãnh liệt.
“Người phải nói xin lỗi là chúng tôi mới đúng, đây là lỗi của chúng tôi. Cô y tá thực tập kia không sao rồi, nhưng lúc này tinh thần của mẹ anh không ổn định lắm, chúng tôi sẽ phải tiêm thuốc trấn tĩnh cho bà, anh vào trong trước rồi bàn thêm”. Bác sỹ Cao mở cửa phòng bệnh ra.
Kỷ Vũ Ngang còn chưa bước vào trong đã nghe thấy tiếng la hét thất thanh vang lên: “Các người cút đi! Nếu như các người dám tới đây, tôi sẽ giết chết hết. Không ai được động đến đứa con của tôi. Cút đi! Cút đi…”
Viên Nhuận Chi theo sát phía sau Kỷ Vũ Ngang. Vừa bướcvào bên trong cô liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đầu tóc rối bù, thân hình gầy guộc đang áp người vào khung cửa sổ.
Tay phải bà ôm một chú gấu bông nhỏ màu trắng đã khá bẩn, tay còn lại cầm một ống kim tiêm, giơ về phía hai nam bác sĩ cùng với ba y tá rồi thét lớn: “Các người còn dám tới gần tôi sẽ giết hết. Giết chết hết các người!” Bác sĩ và y tá thấy Kỷ Vũ Ngang đến, tất cả đều đứng dẹp sang một bên.
Kỷ Vũ Ngang thận trọng đi về chỗ người mẹ của mình, bà Trang Vân Hà, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Vân Hà, là anh đây, Bình Viễn đây!”
Trang Vân Hà vừa nhìn thấy Kỷ Vũ Ngang đến lập tức thả ống kim tiêm trong tay ra. Bà mở to mắt nhìn thấy Kỷ Vũ Ngang bước tới, hoảng hốt ôm chặt lấy rồi bật khóc thành tiếng: “Viễn, anh vừa đi cái là bọn họ lại định cướp Vũ Ngang của chúng ta. Em nhất định không để bọn họ cướp đi Vũ Ngang đi, em sẽ giết chết hết bọn họ!”
Kỷ Vũ Ngang ôm chặt lấy mẹ, khẽ khàng vỗ phần lưng của bà rồi nói: “Có anh ở đây, bọn họ không dám cướp Vũ Ngang đi đâu.
Vũ Ngang vẫn luôn ở bên cạnh em đấy thôi, mãi mãi ở cạnh bên em, không một ai dám cướp thằng bé đi đâu!” Viên Nhuận Chi há hốc miệng nhìn về phía Kỷ Vũ Ngang, sau đó lại nhìn người phụ nữ trung niên thân hình gầy guộc đang nằm gọn trong vòng tay của anh, cảm thấy chẳng hiểu tình huống lúc này ra sao.
Bây giờ đang xảy ra chuyện gì thế? Tại sao bản thân cô lại có cảm giác đang xem một bộ phim tình yêu khổ sở của Hồng Kông? Kỷ đẹp trai tại sao lại xưng mình là “Bình Viễn”? Người phụ nữ kia tại sao cũng ôm lấy anh rồi gọi là “Viễn”? Lại còn nói là có người muốn cướp đi đứa con của họ -Vũ Ngang? Kỷ đẹp trai không phải chính là Kỷ Vũ Ngang sao?
 Bỗng nhiên, cô sực nhớ lại lời nói của bác sỹ khi nãy, bất giác vỗ nhẹ lên đầu, bây giờ cô đã biết người phụ nữ này là ai. Cô mím chặt môi, nhìn Kỷ Vũ Ngang bằng đôi mắt thương xót.
Đúng lúc này, ánh nắng mặt trời bên ngoài luồn qua tấm rèm tràn vào trong phòng, anh ôm chặt lấy người mẹ của mình. Hai người trông giống như đang tắm nắng, lại giống như đôi tình nhân ngọt ngào, ấm áp, khiến cô có cảm giác xót thương khó diễn tả bằng lời.
Kỷ Vũ Ngang đỡ mẹ mình ngồi lại trên chiếc giường, dỗ dành bà nằm xuống. Y tá cầm theo mũi thuốc an thần đã chuẩn bị trước đó bước vào phòng, Trang Vân Hà vừa nhìn thấy mũi tiêm, lập tức bật người ra khỏi giường, chỉ vào y tá rồi nói: “Mày định làm cái gì? Viễn đang ở đây, tao không sợ chúng mày đâu?”
Kỷ Vũ Ngang ôm chặt lấy mẹ mình, dịu dàng nói: “Vân Hà, bọn họ không phải là người xấu, họ đều là bác sỹ và y tá, em mau nhìn y phục họ mặc trên người kìa, đều là màu trắng cả. Em đang bị ốm, cho nên phải tiêm thuốc!”
Trang Vân Hà đưa mắt nhìn quanh về phía Viên Nhuận Chi, nhìn thấy chiếc áo phông, quần soóc bò của cô, lập tức trợn tròn mắt lên, chỉ vào cô rồi thét lên đầy kích động: “Y phục cô kia đâu phải là màu trắng? Cô ta nhất định là người xấu, muốn đến đây cướp đi Vũ Ngang của chúng ta!”
Bỗng nhiên bị Trang Vân Hà chỉ trỏ, Viên Nhuận Chi cảm thấy vô cùng kinh hãi, biết trước như vậy cô đã khoác tấm áo trắng bên ngoài rồi mới vào.
Bây giờ đi ra ngoài mặc chắc vẫn còn kịp, thế là cô liền quay người bước đi. Lúc này, giọng nói trầm ồm, dịu dàng của Kỷ Vũ Ngang lại vang lên: “Vân Hà, cô ấy không phải là người xấu, cô ấy là nhà cung cấp vật liệu cho anh, nghe nói em bị bệnh nên cũng đi theo sang đây thăm em”.
Viên Nhuận Chi nghe thấy lời này, lập tức quay người lại rồi bước tới trước giường: “Cô là Vân Hà đúng không? Xin chào, Kỷ tiên sinh chính là khách hàng VIP của công ty chúng tôi. Nghe nói hai người mới sinh được một em bé vừa đẹp trai vừa đáng yêu, cho nên tiện đường qua đây ghé thăm cô với em bé. Em bé của cô tên là Vũ Ngang đúng không? Đó là một cái tên rất hay, khí chất tuyệt vời, sau này lớn lên nhất định là một anh chàng đẹp trai, khiến bao cô gái phải chết mê chết mệt”.
Kỷ Vũ Ngang kinh ngạc đưa mắt nhìn về phía Viên Nhuận Chi, đôi mắt trong sáng của cô đang ra hiệu cùng anh. Trang Vân Hà nghe thấy lời tán tụng con trai Vũ Ngang của bà lập tức bế chú gấu bông nhỏ trong tay mình cho cô xem, vui vẻ nói: “Đúng thế, đúng thế. Vũ Ngang của tôi vừa ngoan lại vừa nghe lời. Có điều trước đó bị một người mặc áo trắng dọa cho sợ quá, vừa khóc vừa quấy. Tôi giận cô ta làm cho Vũ Ngang khóc, nên đã bóp cổ cô ta”.
Nói xong, Trang Vân Hà liền đưa tay về phía trước mặt Viên Nhuận Chi làm động tác như thể bóp cổ ai đó.
Trước một động tác nguy hiểm như vậy, Viên Nhuận Chi cảm thấy hơi hoảng sợ, khóe miệng bất giác co giật một hồi, thân hình dần lui về phía sau. Cô sực nhớ trong túi quần mình có một chiếc kẹo mút, vội vã lấy ra, rồi đưa cho Trang Vân Hà. “Này, cái này tôi tặng cho Tiểu Vũ Ngang, là kẹo mút của hãng Bất Nhị Gia đó. Tôi thích ăn mùi vị trà sữa, đảm bảo Tiểu Vũ Ngang ăn rồi sẽ hết khóc, hết quấy ngay thôi!”
Trang Vân Hà nhìn chiếc kẹo mút bọc đẹp bên ngoài, do dự một hồi rồi nói: “Có thật thế không?”
 Viên Nhuận Chi lập tức bóc lớp vỏ bên ngoài ra nói: “Không tin thì cô nếm thử coi”.
 Trang Vân Hà đưa đầu lưỡi ra liếm thử, mùi vị thanh nhạt của trà sữa dần tan trong miệng, bà vui vẻ nhận lấy chiếc kẹo mút, sau đó đưa cho chú gấu bông nhỏ màu trắng ăn. “Tiểu Vũ Ngang, mau nếm thử món kẹo mút dì tặng cho con này!”
Nghe thấy tiếng “dì”, Viên Nhuận Chi liền đỏ bừng cả khuôn mặt lên, không ngờ lại khiến Kỷ đẹp trai phải chịu thiệt thòi. Cô thật sự không hề cố ý…
Cô lén lút nhìn sang phía Kỷ Vũ Ngang, anh đang mỉm cười nhìn cô, đôi mắt thâm sâu, đen láy đang vui mừng, lấp lánh. Trái tim của Viên Nhuận Chi đang đập mãnh liệt trong lồng ngực. Trời ơi, Thượng Đế ơi, Thánh Mẫu ơi, cô cảm thấy như mình sắp ngộp thở vậy. Viên Nhuận Chi hít một hơi thật sâu. Cứ như vậy cô đứng trong phòng bệnh, nhìn Kỷ Vũ Ngang ở bên cạnh mẹ mình Trang Vân Hà, mãi cho tới khi tinh thần Trang Vân Hà dần dần ổn định lại, sau đó tiêm một mũi trấn tĩnh bà ngủ thiếp đi, anh mới đứng dậy.
Viên Nhuận Chi theo Kỷ Vũ Ngang ra bên ngoài. Giẫm chân lên bờ cỏ xanh mượt phía dưới, bọn họ nhanh chóng quay về phía trước tòa nhà NB bên cạnh, thời gian trôi qua thật quá nhanh! Cô mím chặt môi nhìn vào chiếc mũi của mình rồi lấy hết mọi dũng khí, liền nói với Kỷ Vũ Ngang đang đứng cách mình khoảng hơn một mét: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Tôi phải quay về công ty bây giờ!”
“Người nói lời cảm ơn phải là tôi mới đúng. Cảm ơn cô dã tặng cho mẹ tôi chiếc kẹo mút Bất Nhị Gia!” Kỷ Vũ Ngang đút hai tay vào túi quần, khóe miệng nhoẻn cười. “À, cũng không có gì”.
Viên Nhuận Chi lúc này mới cảm thấy mình thật ngốc nghếch, cô hoàn toàn không biết phải nói gì, đành ngô nghê đưa tay lên gãi đầu gãi tai.
Kỷ Vũ Ngang lại mỉm cười, bỗng nhiên tiếng điện thoại vừa quen thuộc vừa xa lạ vnag lên, nhìn ba chữ hiển thị trên màn hình, Kỷ Vũ Ngang bất giác nhíu chặt đôi mày nói: “A lô?”
Đầu dây bên kia điện thoại, người nào đó chẳng buồn chào hỏi, trực tiếp đi vào vấn đề: “Người phụ nữ mà tôi phái tới có ở bên chỗ anh không?”
Kỷ Vũ Ngang “ừm” một tiếng rồi đáp: “Có”.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, ngữ khí lại cứng rắn hơn trước vài phần: “Mau bảo cô ta nghe điện thoại!”
Kỷ Vũ Ngang cau chặt đôi mày, nghe khẩu khí này anh có thể nhận ra Kỷ Ngôn Tắc đang không vui. Kỷ Ngôn Tắc lấy theo họ mẹ, cũng có thể coi là người nhà họ Kỷ, đương nhiên cũng là một trong những quái thai của Kỷ gia. Kỷ Ngôn Tắc là một người kiệm lời, mỗi lần quay về nhà họ Kỷ, nói chuyện với người nhà tuyệt đối không có bất kì câu thừa thãi nào. Nhiều lúc giấu cảm xúc chân thực của bản thân rất kĩ, có lúc lại chẳng che đậy gì, chỉ nói một câu cũng đủ khiến cho cho cả nhà tức đến mức chết đi sống lại.
Còn người phải chịu đựng nhiều nhất chính là Kỷ lão thái gia, người chủ gia đình họ Kỷ, cũng là ông nội của Kỷ Vũ Ngang, ông ngoại của Kỷ Ngôn Tắc. Thời gian lâu dần, mọi người trong nhà đều kính trọng mà tránh xa Kỷ Ngôn Tắc, bởi vì tất cả đều biết được tính khí của vị thiếu gia này quái lạ, bất thường, khó dây.
Anh nheo nheo đôi mắt, liếc nhìn Viên Nhuận Chi, đưa tay ấn vào nút bật loa, đợi một lúc rồi đưa di động cho cô bảo: “Kỷ tổng bên công ty đang tìm cô đấy!”
“Hả?” Viên Nhuận Chi vô cùng kinh ngạc, lúc này vẫn còn nghiên cứu xem rút cuộc tại sao sắc mặt của Kỷ đẹp trai lại kì quái như vậy, bây giờ lại nghe thấy Kỷ Ngôn Tắc đang tìm mình, cô vỗ mạnh vào đầu mới sực nhớ ra mình để quên di động trong xe.
Thôi toi rồi, trước khi đi, Kỷ Ngôn Tắc đã dặn dò cô đi sớm về sớm, bây giờ cô đã dằn dứ ở đây biết bao lâu rồi, không hiểu tên khốn này lại nghĩ ra trò gì để giày vò cô đây? Vì đôi chút phần trăm doanh thu, làm người đến được độ như cô, bà nhà nó, thật sự bi thảm.
Cô nhận lấy chiếc di động, đặt bên tai nói: “A lô” Ai ngờ đầu dây kia truyền lại giọng nói bình thản như không, lãnh đạm của Kỷ Ngôn Tắc: “Viên Nhuận Chi, xin mời cô ngay lập tức quay về công ty cho tôi!”
Giọng nói lớn đột nhiên vang lên khiến cho cô đinh tai nhức óc, theo ý thức cô đưa di động ra xa khỏi tai mình, nếu như không nể tình đây là di động của Kỷ đẹp trai, cô nhất định sẽ vứt nó đi không chút do dự.
Tên khốn khiếp này đúng là bị thần kinh, bảo quay về công ty thì cô sẽ về ngay, cần gì phải nói lớn tiếng thế làm cô sợ hãi, may mà không có tiền sử bệnh tim mạch. Chỉ để tâm thầm rủa Kỷ Ngôn Tắc, cô hoàn toàn không ý thức được rằng, không phải Kỷ Ngôn Tắc đang lớn tiếng mà do di động đang để chế độ bật loa ngoài.
Cô dập điện thoại, cau chặt đôi mày, hít một hơi thở sâu rồi đưa trả chiếc di động cho Kỷ Vũ Ngang, ngần ngại nhìn anh mỉm cười rồi nói: “Thật ngại quá, tôi phải quay về công ty đây!” Nói xong, cô liền mở khóa rồi vội vã ngồi vào xe.
Làm anh em họ bao lâu nay, Kỷ Vũ Ngang chưa bao giờ thấy Kỷ Ngôn Tắc đối xử với phụ nữ như thế. Nghĩ vậy, anh bất giác nhìn lại kỹ càng người phụ nữ đang mỉm cười vô cùng đáng yêu nọ. Chiếc xe vừa mới khởi động, anh liền đưa tay ra, khẽ gõ vào cửa kính ô tô. Viên Nhuận Chi hạ cửa sổ xuống, tỏ ra nghi hoặc hỏi: “Kỷ tiên sinh, có chuyện gì thế?”
 Anh mỉm cười dịu dàng nói: “Liệu cô có thể nhớ rõ mười một chữ số không?”
“Hả?”Viên Nhuận Chi hoàn toàn mơ hồ.
“138 518 XXX XXX”.
 Nhanh chóng đọc số di động của mình ra, anh lại nhoẻn miệng cười dặn thêm: “Đi đường cẩn thận!” Nói xong, anh liền quay người đi vào bên trong tòa nhà.
138 518 XXX XXX…
“138 518 XXX XXX”. Viên Nhuận Chi ngây ngô đọc lại từng chữ số một trong dãy mười một chữ số nọ lần nữa, khi nhận ra rằng đây chính là số di động của Kỷ Vũ Ngang, cô bất giác trợn to mắt, một giây sau cô kích động mỉm cười sung sướng. Cô lập tức lấy di động ra định lưu lại số điện thoại này, chợt nhìn thấy bảy cuộc điện thoại nhỡ, mở ra xem, tất cả đều bắt đầu bằng số “138 518…”, có điều của tên Kỷ biến thái đáng ghét kia. Sau ngàn lần nguyền rủa dãy số này, nhập số của Kỷ Vũ Ngang rồi lưu lại, cô mới nhìn chiếc di động, mỉm cười ngốc nghếch, sau đó lái xe trở về công ty.
 
hết chương 5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui