Mối lương duyên trời đánh

Viên Nhuận Chi hoàn toàn hỗn loạn trước tình hình trước mắt:
“Tôi đâu phải sinh viên của trường Đại học Sư phạm các người? Tại sao lại phải theo ông tới Phòng giáo viên?”
Cô là cựu sinh viên của Đại học H, chẳng có gì liên quan đến ngôi trường này hết.
“Không phải sinh viên trường này, hậu quả lại càng thêm nghiêm trọng, chỉ cần một trong hai đứa là sinh viên ở đây là được!”
Ông chú xếch ngược mày lên, nhìn về phía Kỷ Ngôn Tắc nãy giờ im lặng, bình thản như không rồi nói: “Cậu ở khoa nào, lớp nào?”
Kỷ Ngôn Tắc không hề trả lời câu hỏi của ông chú này, mà quay người nhìn về phía sau. Viên Nhuận Chi cũng quay người nhìn theo, thấy một đôi nam nữ y phục xộc xệch, tay nắm tay, đang nỗ lực chạy về con đường nhỏ bên trái. Cô bỗng nhiên hiểu ra mọi thứ, thì ra ông chú này được trường đại học phái tới để truy quét những đôi sinh viên kia.
Cô bất cẩn ngã lên người Kỷ Ngôn Tắc, vô duyên vô cớ thành hành vi thiếu đạo đức… Thanh danh một đời của cô… nay còn đâu!
Ông chú nhìn thấy đôi sinh viên kia liền thét lớn tiếng: “Hai đứa kia đừng có chạy!”
Nói xong liền đuổi theo. “Đi thôi!”
Kỷ Ngôn Tắc vốn đứng một bên không nói câu nào nãy giờ đột nhiên giơ tay ra, kéo lấy tay của Viên Nhuận Chi rồi chạy xuống dưới.
Viên Nhuận Chi ngây người ra, tiếp đó hiểu ngay ý đồ, liền nhanh chân theo bước của Kỷ Ngôn Tắc thoát khỏi chốn thị phi này.
Khi ông chú kia kịp nhận ra liền vừa đuổi theo vừa thét: “Hai cô cậu kia mau đứng lại, còn chạy nữa là hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn đấy!”
Viên Nhuận Chi vừa chạy thục mạng, vừa quay đầu lại vui vẻ đáp: “Lại đây, lại đây này, tôi là sinh viên Khoa Nông Lâm trường Đại học H đấy. Có bản lĩnh thì ông chú đuổi tới trường Đại học H mà tìm tôi, ha ha… ha ha…”. Tiếng cười của cô vô cùng phô trương và vang vọng.
“Đại học H? Thì ra là sinh viên Đại học H! Thảo nào mà lại ngang ngược như thế! Được! Hai đứa cứ đợi đấy! Hai đứa tên là gì?” Ông chú vẫy vẫy đôi tay bụ mỡ của mình, vất vả đuổi theo.
“Tôi có rất nhiều bí mật, nhưng không nói cho ông biết, không cho ông biết, quyết không... nói cho ông biết… Lại đây nào, ông chú cố gắng lên, chạy nhanh lên…”. Viên Nhuận Chi vô cùng hứng khởi đối đáp, vừa hát vang ca khúc tự chế, vừa quay đầu nhăn mặt thách thức ông chú kia.
“Cô nhóc kia, tôi nói cho mà biết, hậu quả thật sự… vô cùng… vô cùng nghiêm trọng đấy!”
Nghe thấy tiếng cười phô trương của Viên Nhuận Chi, khóe miệng của Kỷ Ngôn Tắc khẽ nhếch lên, bất giác càng nắm chặt thêm bàn tay của cô, chân lại càng thêm nhanh bước tiến về phía trước. Dần dần không còn nghe thấy tiếng thét, tiếng thở hổn hển của ông chú lúc nãy, Kỷ Ngôn Tắc mới chậm bước lại.
Viên Nhuận Chi vẫn còn chìm đắm trong trận chiến khốc liệt vừa xong, vẫn đang quay đầu lại, không hề ý thức được người phía trước đã dừng lại, vậy nên bất giác dập cả người vào thân thể của anh: “Ây da…”
Kỷ Ngôn Tắc lại khẽ kêu một tiếng, chán nản trợn trừng mắt lên, người phụ nữ này dường như cố tình đâm sầm vào bên vai phải của anh.
Viên Nhuận Chi đưa tay sờ lên chiếc mũi đang đau nhói, ngước mặt lên vừa hay bắt gặp đôi mắt màu hổ phách biết cười của Kỷ Ngôn Tắc. Không biết tại sao, đột nhiên cô cảm thấy đôi mắt phía trước mình thật quá hoàn mỹ, giống như một viên đã quý đang tỏa sáng lấp lánh.
Bốn mắt nhìn nhau một vài giây, cô mới kịp nhận ra mình lại ngây ngất trước anh nên bất giác cúi đầu xuống, nhìn thấy bàn tay mình đang được anh nắm chặt, cô nhanh chóng rút tay lại, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Để tình huống lúc này bớt ngại ngùng, cô liền ngẩng đầu lên, bật cười lớn tiếng: “Mẹ ơi, đúng là lâu lắm rồi không gặp phải chuyện gì buồn cười như thế này. Lần đầu tiên tôi gặp phải ông chú kém cỏi như thế, còn lâu mới bằng được mấy bác bảo vệ của trường mình ngày xưa. Ha ha… ha ha…”
Người ta thường nói vui quá hóa buồn! Bởi vì cô cười quá khoa trương nên vết thương bên khóe miệng bỗng toác lớn hơn, máu tươi bật ra khá nhiều.
 Kỷ Ngôn Tắc cau chặt mày lại, không suy nghĩ nhiều, bất giác đưa tay lên lau vệt máu tươi bật ra hộ cô.
Ngón tay tiếp xúc với khóe miệng của cô dường như mang theo dòng điện lưu, khiến cho cơ thể của Viên Nhuận Chi giật nảy lên, hai mắt trợn to, cả người đứng đờ ra đó, không động đậy gì.
Ngón tay đang chạm vào khóe miệng cô cũng bất động theo, không hề rời khỏi vị trí, tiếp tục đờ ra đó. Lại một dòng điện lưu truyền đi khắp cơ thể của Viên Nhuận Chi, phần sau lưng cứng đờ không cử động nổi, cô nín thở lại, không dám động đậy linh tinh, hai mắt hoảng loạn đưa đi tứ phía, không dám nhìn về phía anh.
Một chiếc bóng khẽ vụt qua trước mắt. Viên Nhuận Chi lùi về phía sau một bước, lớn tiếng gọi người ở phía sau lưng Kỷ Ngôn Tắc: “Tiểu Dạ Ca!”
Hơi ấm trên ngón tay đột nhiên biến mất, đôi tay đột nhiên cheo leo giữa không trung, thần sắc của Kỷ Ngôn Tắc bỗng sầm hẳn lại. Nghe thấy Viên Nhuận Cho kêu lên, anh từ từ thu tay lại, đút vào trong túi quần. Triệu Dạ Quần lặng lẽ đứng một bên hút thuốc ở chỗ gần đó nghe thấy tiếng thét liền trợn trừng mắt lên, đúng là bó tay toàn tập với cô!
Con nha đầu này sao lại ngốc đến thế, cứ tưởng rằng cô sẽ biết tận dụng cơ hội này mà gần gũi, thân thiết hơn cùng Kỷ tổng. Khoảng thời gian trước, nghe nói bạn trai mới hẹn hò đã phản bội cô, không biết con nha đầu này xui xẻo hay là may mắn nữa đây? Thời buổi này, đàn ông tốt không nhiều, khó khăn lắm công ty mới xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi vừa có học vấn, vừa đẹp trai tuấn tú, lại có khá nhiều tiền bạc. Con nha đầu ngốc nghếch này chẳng biết nắm lấy thời cơ gì cả. Đúng là uổng hết bao công sức Triệu Dạ Quần bỏ ra để giúp sức. Bây giờ thì hay rồi, lôi luôn cả anh xuống nước!
Anh dập điếu thuốc đi, bước lại gần hai người, nhoẻn miệng cười nói: “Ây da, anh nói nghe này Chi Chi, em chạy đi đâu thế? Làm anh với Kỷ tổng chạy đôn chạy đáo để tìm!”
Viên Nhuận Chi đi qua chỗ Kỷ Ngôn Tắc với bộ dạng thần kì, bí hiềm, chạy tới chỗ của Triệu Dạ Quần, rồi thì thầm bên tai anh: “Tiểu Dạ Ca, em nói cho anh nghe, em đã nhìn thấy rồi chụp được ảnh rồi, chỉ tiếc là bức ảnh đó đã bị một tên đàn ông đáng ghét xóa mất. Chết toi rồi, di động của em đâu rồi ấy nhỉ?”
Cô bỗng nhiên vỗ lên đầu, chợt nhớ ra di động của mình đã bị Kỷ Ngôn Tắc tịch thu, vội vã quay người lại nói: “Này, Kỷ tổng, bây giờ có thể trả lại di động cho tôi được chưa?”
Kỷ Ngôn Tắc quay đầu lại, nhìn cô một cách lạnh lùng rồi lấy từ trong túi ra một chiếc di động màu hồng nhỏ nhắn, dễ thương có điều không đưa lại cho cô mà vẫn nắm chặt trong tay. Số tóc xòa xuống trước trán che đi đôi mắt màu hổ phách, vậy nên Viên Nhuận Chi không thể đoán được cảm xúc của anh, cũng không dám tiến lại gần, đành phải đưa tay ôm lấy chiếc miệng đang nhói đau, đứng tim tại chỗ chờ xem anh định làm gì.
Kỷ Ngôn Tắc từ từ bước lại gần, nhìn thẳng vào cô, lạnh lùng nói: “Viên Nhuận Chi, tôi cảnh cáo cô lần đầu, sau này mong cô hãy chú ý đến hành vi và thân phận của mình. Cô đang làm ngành marketing nội thất chứ không phải phóng viên báo ảnh. Nếu như cô cảm thấy vô cùng hứng thú với ngành đó, vậy đề nghị cô hãy chuyển sang nghề phóng viên chụp ảnh trộm. Sau này còn để việc tương tự xảy ra, tôi sẽ không chỉ xóa ảnh không thôi đâu mà sẽ trực tiếp đập nát đi cái di động này ra đấy!”
Nói xong, anh liền vứt chiếc di động về phía Viên Nhuận Chi quay người bước về ô tô. Viên Nhuận Chi căng thẳng bắt lấy chiếc di động, nếu như bất cẩn để rơi xuống đất, thì ba ngàn nhân dân tệ của cô sẽ bay theo khói mây mất. Cô tuyệt đối không để cho chuyện này xảy ra!
Cô đau lòng cầm chiếc di động lau lau trước ngực, may mà đến lúc này nó vẫn bình an vô sự. Ánh mắt bất giác nhìn thấy khóe miệng Kỷ Ngôn Tắc cũng đang chảy máu, thế là cô liền thét lớn: “Này, Kỷ tổng, miệng anh chảy máu rồi kìa!”
Kỷ Ngôn Tắc bỏ hết ngoài tai, kéo cửa ô tô, ngồi vào ghế lái phụ. Viên Nhuận Chi cất chiếc di động đi, ngước mắt lên nhìn thấy bóng dáng của anh, khóe miệng bất giác run run phát ra tiếng “hừ…”, vị máu tanh tanh tan ra trong miệng, đôi tai cũng theo thế mà đỏ bừng lên.
Bỗng nhiên, Triệu Dạ Quân cảm thấy mình đúng là ngu ngốc nên đưa tay đập nhẹ vào miệng. Trước đó đôi môi của Viên Nhuận Chi cũng chảy máu, khuôn mặt của nha đầu này cũng đang đỏ bừng lên, thảo nào sắc mặt của Kỷ tổng lại sầm sì như vậy, nhất định đang trách bản thân tại sao lại đập môi vào nhau để lại bằng chứng của gian tình. Triệu Dạ Quân ảo não tát nhẹ mình một cái.
“Tiểu Dạ Ca, anh đang làm cái gì đấy?” Viên Nhuận Chi cảm thấy hơi ngần ngại, thực lòng không thể nào chịu nổi, bóp cổ anh một cái rồi trách tội: “Tất cả đều tại anh hết, anh biết rõ em đang ở trên Hậu Sơn làm những gì, tại sao không đích thân đi tìm mà lại bảo anh ta đi tìm chứ? Anh không biết là khó khăn lắm em mới chụp được bức ảnh kia, thế mà bị anh ta xóa mất rồi!”
“Anh bảo cậu ấy đi tìm lúc nào chứ?”Triệu Dạ Quần đích thực là tình ngay lý gian, có oan mà không biết phải kêu thế nào.
Rõ ràng là Kỷ tổng tự mình đòi đi tìm, anh cũng chẳng thể nào ngăn cản mà nói: “Kỷ tổng, anh đừng có tới đó!” Anh nhìn thấy dáng vẻ tức giận đùng đùng của Kỷ tổng, như kiểu nhất định phải lôi cô về mắng cho một trận tơi bời vậy nên đương nhiên không dám nói gì nhiều. Tiếp sau đó, anh đi theo Kỷ tổng lên trên núi tìm một hồi lâu mà không thấy, còn khuôn mặt của Kỷ tổng hiện rõ sự lo lắng, anh cảm thấy có gì đó không ổn. Hai con người này nhất định có điều gì đó ám muội, thế là anh đã đưa ngay ra quyết định, quay lại chỗ đậu xe, lặng lẽ đợi hai người.
Theo kinh nghiệm ngang dọc trên giang hồ nhiều năm nay, sắc mặt Kỷ tổng sầm sì là vậy, nhất định là đang tức giận con nha đầu kia vô cùng. Anh thật sự khâm phục chiếc đầu ngốc nghếch của nha đầu Nhuận Chi, nên cũng đành phải hồ đồ theo, anh tức giận gõ mạnh một phát lên đầu heo của Viên Nhuận Chi rồi nói: “Con nha đầu ngốc nghếch, đi về thôi!”
Viên Nhuận Chi bĩu bĩu môi, đi về phía ô tô.
Lúc về đến công ty đã là giờ tan làm, cùng Kỷ Ngôn Tắc quay về phòng làm việc, không khí cứ quái lạ thế nào ấy. Viên Nhuận Chi không dám ngước mắt lên nhìn đôi môi của Kỷ Ngôn Tắc, chỉ sợ nhìn anh ta thêm chút nào là cô lại mường tượng lại cảnh tượng ngã lên người anh. Hôm nay thật sự quá hỗn loạn.
Cô vội vã thu dọn đồ dùng, quay sang nói với anh một câu: “Kỷ tổng, tôi về nhà trước nhé!”
 Sau đó cô vội vã bước ra khỏi phòng làm việc. Kỷ Ngôn Tắc nghe thấy giọng nói của cô, hai tay đang thu dọn đồ đạc cũng dừng lại, tay trái ôm lấy vai phải, ra sức nắn bóp, bất giác cau chặt đôi mày. Xem ra bên vai phải của anh phải mất một thời gian khá dài mới có thể bình phục được.
 
Lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc, anh liền ngước mắt lên nhìn thấy Tang Du đang đứng bên ngoài cửa. Anh liền chào một tiếng: “Tang tổng”.
“Cậu còn chưa tan làm sao?” Tang Du cầm theo một chai rượu xoa bóp, đặt lên bàn, nhìn thấy khóe miệng anh bị thương liền vô cùng hứng thú: “Hả? Cậu em đẹp trai, buổi trưa nay thấy vẫn còn bình thường cơ mà, đi đến Đại học Sư phạm một chuyến, khóe miệng liền bị thương là sao? Xem ra mấy sinh viên nữ bên Đại học Sư phạm còn nhiệt tình, cuồng dại hơn cả bên Đại học H của chúng ta đấy nhỉ. Cậu nhất định phải giữ gìn sức khỏe, thành phố của chúng ta có rất nhiều trường học. Nếu như cứ đến một trường học lại bị thương ở miệng một lần, chị e rằng Bộ Lao động Xã hội nhất định sẽ tính sổ với chị đấy, nói rằng chị ngược đãi nhân viên”.
Kỷ Ngôn Tắc nhoẻn miệng lên nói: “Nhìn chị cả mặt hừng hừng gió xuân thế, tôi lại cảm thấy người phải chú ý giữ gìn sức khỏe là Thẩm Tiên Phi sư huynh mới đúng!”
Bị Kỷ Ngôn Tắc sư đệ kiêm cấp dưới âm thầm mỉa mai vậy, Tang Du đột nhiên thẹn thùng ra mặt. Nếu như không biết sư đệ từ trước đến nay mồm miệng đều độc địa như thế, nhất định cô sẽ đạp cho một cước vào giữa mặt.
Cô khẽ ho vài tiếng, đưa chai rượu xoa bóp ra trước mặt anh rồi nói: “Mồm miệng cậu giữ lại chút đức cho con cháu đi, cẩn thận không mất tiền thưởng cuối năm đấy. À, đây là rượu xoa bóp của Ngô Ký. Hôm nay nghe bên Bộ phận Thi công nói vai phải của cậu bị thương, thật không ngờ vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân vẫn còn kéo thêm một phần thương tích đớn đau. Đích thực là lần đầu tiên nhìn thấy!” Nói gì thì nói, cô cũng không thể nào để cấp dưới chiếm thế thượng phong về lời nói được.
Kỷ Ngôn Tắc cầm lấy chai rượu xoa bóp đặt vào trong cặp đựng tài liệu rồi mỉm cười nhìn Tang Du: “Cảm ơn chị!”
 “Ừm, đi về trước đi, bye…”
“Bye…”
Viên Nhuận Chi quay về căn nhà nhỏ bé của mình, vứt túi sang chiếc ghế sofa gần đó, ngả cả người lên trên giường, vùi mặt vào trong chăn cho tới khi không thể nào thở nổi nữa cô mới lồm cồm chui ra, thẫn thờ ngồi trên giường.
Không biết tại sao, cả đầu cô lúc này toàn là hình bóng của Kỷ Ngôn Tắc: cảnh tượng cô ngã đè lên người Kỷ Ngôn Tắc rồi Kỷ Ngôn Tắc kéo cô bỏ chạy, cảnh tượng cô đâm sầm vào người anh ta, lại còn hình ảnh anh ta đưa tay gạt vết máu bên khóe miệng cho cô. Những cảnh tượng này lần lượt tái hiện lại trong đầu cô, khiến cô cảm thấy như sắp sửa bùng nổ hoàn toàn.
 Viên Nhuận Chi lại chui vào trong chăn một lần nữa, đập mạnh vào đầu mình mấy phát rồi nói: “Ây dô, xin mày đấy, liệu có thế đừng nghĩ đến tên biến thái đó được không…”
Nhất định là nụ hôn chết tiệt kia đã khiến cô phiền não đến độ này. Thế nhưng tại sao anh lại đưa tay lên gạt vết máu bên miệng cho cô, lại còn nhìn cô bằng ánh mắt ấy? Ánh mắt đó cô chỉ thấy xuất hiện trên khuôn mặt của Thẩm Tiên Phi sư huynh, thế nhưng đối tượng của Thẩm sư huynh chính là Tang Du sư tỷ… Lẽ nào cô đã bị ảo giác?
Cô lắc đầu điên cuồng, hôm nay nhất định cô đã bị cảm nắng. Cô bật mạnh khỏi giường, xông thẳng vào nhà vệ sinh, mở vòi nước ra, không ngừng vẩy nước lên mặt, sau đó lại vùi mặt vào trong nước, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên.
Cô chống tay lên bệ rửa mặt, nhìn hình ảnh của mình trong gương rồi lẩm bẩm một mình: “Viên Nhuận Chi, nhiệt độ ngoài trời hôm nay quá cao, mình lại phải đi một quãng đường dài như vậy cho nên mình đã cảm nắng, hắn ta cũng đã cảm nắng, mọi người đều bị cảm nắng, vậy nên mới xuất hiện một loạt các ảo giác đó. Nhất định là như vậy…”
 Cô luôn miệng lẩm bẩm hai từ “cảm nắng”. Sau khi tắm xong, cô liền trèo lên giường, ôm lấy chiếc chăn mỏng mùa hè, đấu tranh tư tưởng một hồi lâu rồi mới chìm vào giấc ngủ.
hết chương 6


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui