Lục Đạc phát hiện mấy hôm nay mỗi khi ngồi một mình, anh lại cười ngớ ngẩn.
Anh cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi.
Anh thích Hồ Tuyền.
Nhưng sau khi biết điều này, anh lại hay nhớ tới cô gái họ Đồng chưa từng gặp gỡ.
Cô ấy vì bản thân mình hoặc vì cha mình nên phải đối mặt với khốn cảnh tương tự với Hồ Tuyền.
Anh càng thấu hiểu Hồ Tuyền thì càng hiểu nổi khổ của những cô gái ấy.
Vậy là hôm qua, nhân dịp tan ca sớm anh đã nhờ người đi tìm hiểu tình hình gần đây của cô ấy.
Dù chẳng biết có giúp được gì không nhưng biết chút tình hình, anh cũng sẽ yên lòng hơn.
Anh nhìn vào đồng hồ, đã sắp đến giờ phải đi dự tiệc rượu buổi chiều rồi.
+++
Hồ Tuyền đang xếp đồ ở cửa hàng quần áo.
Nghĩ tới việc sáng nay con bé Liên Thanh bảo cha lại đang tìm mối cho mình, cô chẳng biết phải làm sao ngoài việc buồn rầu.
Đôi lúc cô nghĩ hay cứ thẳng thắn với cha, nói hết việc mình đi làm và Lục Trấn Chi ra.
Nhưng chung quy, nó sẽ thành một trách nhiệm đối với Lục Trấn Chi.
Cô đang mải buồn rầu nên chẳng nghe thấy tiếng khách gọi.
Quý bà trung niên kia thấy cô cứ ngơ ra đó thì nổi giận, đẩy cô:
– Cô đứng đờ ra đó làm gì? Tôi đang hỏi cô đấy!
Bị đẩy sang bên, Hồ Tuyền phải bám vào chiếc giá bên cạnh để không bị ngã.
Sau khi đứng dậy, cô mỉm cười hỏi:
– Xin lỗi cô, cô hỏi gì thế ạ? Cô cần cháu lấy giúp món gì ạ?
Quý bà kia mím môi để lộ ra những đường vân sâu hoắm bên trên rồi bĩu môi đầy khinh miệt, còn to tiếng đáp trả:
– Tôi hỏi là bộ này còn không, nếu còn thì lấy giúp tôi một bộ.
Bạn tôi còn đang đợi ngoài kia nên cô có thể nhanh chân hơn không?
– Vâng.
Hồ Tuyền mỉm cười với bà ta:
– Phiền cô đợi một lát ạ.
Đang tìm bộ đồ đó, cô chợt nghe tiếng xỉa xói sau lưng:
– Cái ngữ sa đọa!
Bàn tay đang lấy đồ của cô khưng lại, rồi cô lại nghe quý bà đứng sau lưng nói với người bạn đi cùng mình rằng:
– Còn trẻ thế này làm gì chả được? Mấy đứa có học đâu cần phải đi làm mấy việc như này!
Dù đã cố nói nhỏ nhưng Hồ Tuyền vẫn nghe rõ vẻ khinh miệt trong giọng nói của bà ta:
– Mấy đứa không có lòng tự trọng lại ham làm những công việc rẻ mạt thế này.
Đám con gái này á, có khi còn chửa hoang hay là…
Hồ Tuyền không phải người nóng tính, mà thường ngày cô rất thông minh, luôn thờ ơ trước những kẻ ngớ ngẩn thích sinh sự này.
Nhưng có lẽ vì cô vốn đã phiền chán cái cuộc sống nhếch nhác, không thể làm gì khác được này nên những câu nói đầy ác ý đằng sau đã khơi dậy ngọn lửa cháy rực trong lòng cô!
Cô quơ lấy chiếc móc áo bằng gỗ ở bên, quay lại đánh vào đầu con mụ già nhưng mất nết ấy!
Bà ta đã quen thói hoạch họe nên đâu ngờ một nhân viên nho nhỏ lại có thể to gan như thế.
Trong khoảnh khắc ngỡ ngàng ấy, bà ta quên cả việc la đau, mãi đến khi nhận thấy có thứ chất lỏng đặc sệt chảy từ đỉnh đầu xuống, bà ta mới giơ tay lên sờ.
Trông thấy vết máu trên tay, bà ta mới rõ mình vừa bị một nhân viên đánh.
Bà tay giơ tay toan tát Hồ Tuyền:
– Mày ăn gan hùm mật gấu…
Vung được một nửa, tay bà ta bị một bàn tay khác giữ lại.
Trong cơn thịnh nộ, chẳng biết ai dám ngăn cản mình, bà ta quay ngoắt lại xem.
Nhác thấy người đó, bà ta sửng sốt: Lập ủy Lục?
Anh ta đứng ở ngoài cửa với mấy người đàn ông khác cơ mà?
Lục Đạc cau mày giữ cánh tay của bà ta và quay sang hỏi Hồ Tuyền:
– Chuyện là thế nào?
Từ ngày quen biết Lục Trấn Chi đến nay, Hồ Tuyền luôn thấy anh xử sự nhẹ nhàng như gió xuân chứ rất hiếm khi cau mày, tức giận như giờ.
Bởi vậy cô chợt tỉnh táo lại, suy nghĩ xem hành động của mình có quá đáng không.
Nhưng sau khi suy nghĩ, cô nhận được kết quả là có cho cô quay lại quá khứ, cô cũng vẫn đánh mụ già phát ngôn khắm lặm này.
Thế là cô nhìn thẳng vào mắt Lục Trấn Chi, thản nhiên nói:
– Em đánh bà ta.
Rồi cô giơ chiếc móc treo áo bằng gỗ trong tay lên:
– Bằng cái này.
Cô gái thành thật này! Lục Đạc suýt bật cười nhưng đã kiềm lại và quay sang nói với quý bà kia:
– Bà Trần đánh bạn gái tôi trước mặt mọi người là vì lý do gì? Bà có thể giải thích cho tôi nghe không?
Bà Trần ngẩn ra.
Bao nghi hoặc về việc tại sao Lập ủy Lục lại chạy vào đây đã bay lên tận mây xanh.
Mình bị đánh cơ mà! Đầu còn chảy máu đây này! Mấy người này không nhìn thấy à?
Mà sao con bé nhân viên này lại thành bạn gái của Lục Đạc?
Người bạn đi cùng bà ta giỏi ba phải nên đã lùi ra sau và giữ im lặng khi thấy bà ta đụng phải Lập ủy Lục.
Lục Đạc có biết được đôi điều về gia đình ông Trần, nên vừa rồi khi đứng đợi ở ngoài với bạn một lúc lâu mà không thấy ra, anh ngó vào trong thì phát hiện ngay vấn đề.
Chức vụ của ông Trần kia không lớn nhưng điệu bộ lắm, còn hay quan hệ nhố nhăng từ hết hầu gái trong nhà đến nhân viên cấp dưới và nhân viên phục vụ bên ngoài.
Bởi vậy anh chỉ mỉm cười đầy ẩn ý rồi nói nhỏ với bà Trần:
– Nhân viên phục vụ trên đời này nhiều lắm, bà đâu đề phòng hết được.
May sao đàn ông thì chỉ có một thôi.
Tôi khuyên bà nên về nhà sớm, tránh mất cả chì lẫn chài.
Nhìn nét mặt xanh mét của bà ta, anh bồi thêm:
– Dạo này thành tích của ông Trần bình thường lắm.
Bà đoán xem sau kỳ khảo sát, ông ấy có được chuyển công tác đi nơi khác không?
Nghe những lời ghê gớm này của anh, Bà Trần hoảng sợ chạy mất dép.
Quay lại nhìn Hồ Tuyền đang ngơ ngác nhìn mình, Lục Đạc giơ tay nắm lấy cổ tay Hồ Tuyền và cầm lấy chiếc móc áo cô vẫn nắm trong tay, còn mỉm cười bảo:
– Em còn giữ hung khí là định đợi cảnh sát đến bắt về đồn à?
Hồ Tuyền cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.
– Sao em lại khóc?
Lục Đạc giơ tay lau những giọt lệ trên má cô rồi đùa:
– Ban nãy em chưa đánh đủ hả? Hay anh bắt bà ta về cho em đánh thêm trận nữa nhé? Đảm bảo bà ta sẽ đứng yên cho em đánh.
Hồ Tuyền vốn không phải người thích khóc, bởi khóc có ích gì? Ngã ở đâu, cô sẽ tự bò dậy từ đó chứ khóc cho ai xem?
Nhưng giờ đây nước mắt chẳng sao dừng được.
Khi đôi mắt đã ửng hồng, cô mới nghẹn ngào:
– Em đã cố gắng lắm rồi.
Nhưng tại sao chứ?
Nghe cô nói vậy, tim Lục Đạc nhói đau.
Đúng thế, cô đã rất cố gắng mà sao những người đó, từ đàn ông đến phụ nữ đều mang thái độ khắc nghiệt với phái nữ như vậy?
Anh khẽ ôm lấy cô như ôm một chiếc lông vũ giữa những dãy quần áo.
Anh nói bằng thứ giọng thật nhẹ ở bên tai cô:
– Em nói rất phải.
Sự phát triển của xã hội vốn chẳng phải để kỳ thị, coi thường con người mà để con người được sống tốt hơn, sống vui vẻ hơn.
Nếu xã hội phát triển mà lại có người phải chịu bất công và sự kỳ thị hơn cả trước thì đó là lỗi của xã hội và những người xung quanh.
Họ phải thay đổi.
Em đã làm rất rất tốt rồi.
Anh an ủi bờ lưng run lên vì khóc của cô.
Sau khi tan tầm, Hồ Tuyền đi theo Lục Đạc đến nhà anh để tiếp tục công việc sửa soạn tài liệu.
Buổi chiều khi Hồ Tuyền chuẩn bị về nhà, trước vẻ ấp úng của cô, Lục Đạc chỉ bảo:
– Để anh tiễn em.
Mây đen kéo đến như vũ bão.
Hồ Tuyền ngoảnh lại cười với anh:
– Anh về đi, trời sắp mưa rồi! Em có mang ô đây.
Lục Trấn Chi im lặng một hồi lâu rồi nói:
– Anh có mấy câu muốn nói với em.
– Nói gì ạ?
Hồ Tuyền nhận thấy nét mặt anh hơi lạ.
– Trấn Chi là tên tự của anh.
Anh hay xưng hô với bạn bè bằng tên tự nên hôm đó mới buột miệng nói cho em.
Tên chính thức của anh… chỉ có một chữ “Đạc”.
Lục Đạc.
Thế chẳng phải là…
Mặt Hồ Tuyền tái đi.
Lục Đạc nghiêm túc nhìn cô, hỏi thật nhẹ như sợ cô chạy mất:
– Em là Đồng Thục Thận, đúng không?
Có giọt mưa rơi xuống cạnh chân cô tạo thành một vệt xám đậm to như hạt đậu trên mặt đất.
Cô nhắm nghiền mắt lại, không thể nói rõ tâm trạng của mình lúc này.
Một lúc lâu sau, cô mới đáp:
– Đúng vậy.
Hai người đứng nhìn nhau và đều im lặng.
Giọt mưa ngày càng rơi mau và đan thành một màn mưa mỏng.
Lục Đạc thở dài, bước tới cởi áo khoác che mưa cho cô:
– Ô của em đâu?
Hồ Tuyền lấy ô ra, tự mở chứ không mượn Lục Đạc giúp đỡ:
– Em cần tỉnh táo hơn đã.
Nói xong cô vẫn cười:
– Em rất xin lỗi vì đã lừa anh.
Lục Đạc không nói gì.
Giữa những hạt mưa nặng trĩu, anh nhìn cô biến mất trong màn mưa..