Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai


Ansel thân vương trông coi huyết tộc hơn mười nghìn năm, tuy vạn năm mâu thuẫn với giáo hội là điều không thể thiếu được, nhưng, mỗi lần nảy sinh mâu thuẫn với giáo hội, Ansel luôn có thể xử lý hoàn mỹ.

Vừa không khiến giáo hội được chỗ tốt gì, cũng sẽ không khiến huyết tộc có tổn thất lớn gì.
Có thể nói, trong vạn năm này, một cái là vì giáo hội và huyết tộc đều cần nghỉ ngơi dưỡng sức, cái còn lại cũng liên quan rất lớn đến tài quản lý của Ansel.
Cũng có thể nói, Ansel thân vương là một vị thân viên xứng chức nhất, tinh thần trách nhiệm mạnh nhất trong mọi huyết tộc.

Nhưng mà, chính là sự xứng chức và tinh thần trách nhiệm của hắn, cản trở những trưởng lão tham lam đó, trong vạn năm, bọn hắn cũng không có được bao nhiêu chỗ tốt, mà còn bị thân vương bệ hạ hạn chế không cho phép vượt giới hạn, thậm chí vì huyết thống tinh khiết, càng không cho phép con cháu bọn hắn tùy ý chấp nhận* loài người biến thành người trường thọ.
*chấp nhận: đây là một thuật ngữ trong giới vampire, tiếng anh gọi là embrace, có nghĩa là quá trình chuyển đổi một bạn đời con người thành vampire (mình ko biết trong tiếng việt gọi là gì nên mình dịch từ tiếng anh sang (.

_ .))
Điều nàyđồng nghĩa với, gia tộc bảy đại trưởng lão sẽ giảm rất nhiều người trường thọ, bọn hắn cho rằng thân vương cố ý suy yếu thực lực của bọn hắn, để cho hắn có thể đạt được quyền thế lớn hơn, cũng tiện cho các đại gia tộc có thể bị hắn nắm trong tay.
Không thể không nói, thành ngữ nghi người trộm rìu này rất dễ diễn giải tâm tư mấy vị trưởng lão.

Hoặc nên nói là, có lẽ bọn hắn muốn tìm một cái cớ quang mình chính đại cho sự mưu phản của mình thôi.
Bảy đại trưởng lão lén trao đổi với giáo hoàng của giáo hội, bọn hắn chỉ cần thân vương bệ hạ rơi vào giấc ngủ say, hơn nữa có thể giam cầm hắn là được.
Hành động lần này của bảy đại trưởng lão không thể nghi ngờ là bảo hổ lột da, bọn hắn giao dịch với con hồ ly giảo hoạt kia, làm sao có thể không bị làm thịt?

Yêu cầu của giáo hoàng là, gã sẽ cung cấp máu có thể khiến cho thân vương bệ hạ rơi vào ngủ say đặc thù, cũng cung cấp hai sợi bạc giam cầm duy nhất của giáo hội.
Bảy đại trưởng lão tuy chỉ mong mỏi quyền lực lợi ích, nhưng cũng không có nghĩa là não của bọn hắn không nghĩ tới những thứ khác.

Bạc giam cầm là vũ khí của mấy Thánh kỵ sĩ vạn năm sử dụng, nghe nói bạc giam cầm này là Mithril* nguyên khối được ngâm qua nước thánh mà Thần ban thưởng, sau đó sẽ đem đi rèn đúc.
*Mithril: một loại kim loại trong tiểu thuyết hư cấu của nhà văn J.R.R Tolkien, kim loại này màu bạc và rất lấp lánh, rắn như thép và dẻo như đồng chuyên dùng rèn vũ khí
Năm đó cũng chính là bạc giam cầm này khiến cho hai vị thân vương ba đời một chết một bị thương, tuy Thánh kỵ sĩ cùng với giáo hoàng của giáo hội cũng bỏ mạng, nhưng đây cũng không thể xóa đi tâm lý sợ hãi đối với bạc giam cầm của mấy vị trưởng lão.
Bạc giam cầm đối với giáo hội mà nói có ý nghĩa cực lớn, lúc này giáo hoàng nói thẳng muốn đưa bạc giam cầm cho bọn họ, nếu nói trong đó không có gì mờ ám thì bảy đại trưởng lão không tin.
Nếu giáo hoàng dám nói ra, đương nhiên là có chuẩn bị, gã yêu cầu rất đơn giản, sau khi thành công gã muốn một chai máu của thân vương, chỉ muốn máu của thân vương thôi.
Nghe nói là muốn lấy máu của thân vương, mấy đại trưởng lão cũng do dự thật lâu.

Bây giờ thân vương bệ hạ là huyết tộc duy nhất được sinh tự nhiên, độ trân quý máu của hắn cũng có thể tưởng tượng được.

Giáo hoàng nói thẳng muốn máu của thân vương, trong đó nhất định có bí mật gì không thể cho người biết.
Nhưng mà, giáo hoàng có thể nói cho bọn hắn mình lấy máu của thân vương để làm gì? Vậy dĩ nhiên là không thể, người ta đã nói thẳng rồi, các người muốn thì sẵn lòng, tôi giúp các người khiến cho thân vương ngủ say, nếu như không muốn, vậy thật xin lỗi, mời về cho.
Bảy đại trưởng lão cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý yêu cầu của giáo hoàng, vì vậy, cùng ngày bọn hắn cầm máu thánh nữ ngâm Mithril trở về huyết tộc, máu này có chứa bí dược còn là vào trong yến hội ba ngày sau, để thân vương bệ hạ tự mình uống vào.
Bí dược kia cũng không phải lập tức có hiệu lực, chờ yến hội kết thúc, thân vương bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, sau đó mới ngủ.


Thân vương bệ hạ ngủ rồi, thẳng đến huyết chiến lần thứ hai của huyết tộc và giáo hội mới bị ép tỉnh lại, đương nhiên, tỉnh lại lần nữa chính là Thiệu Khiêm vội liều chết.
Huyết chiến lần thứ hai của huyết tộc và giáo hội rất là thảm thiết, giáo hoàng uống máu của thân vương mình lấy được, biến thành quái vật nửa người nửa huyết tộc, dù là vậy, lực lượng thuần chủng bốn đời cũng không thể khinh thường, hắn cơ hồ dùng lực của một người đánh bảy vị trưởng lão chạy trốn tứ phía, cuối cùng cực kỳ bất đắc dĩ cưỡng ép tiêu hủy bạc giam cầm, muốn thả ra thân vương bệ hạ bị bọn hắn giam cầm.
Nhưng mà, dù bọn hắn liều mạng đến hơi thở cuối cùng thả thân vương bệ hạ thì có thể thế nào? Năm đó giáo hoàng cho bọn hắn máu chứa bí dược, làm sao có thể không động tay chân bên trong? Cộng thêm thân vương bệ hạ bị bạc giam cầm trói buộc hơn hai mươi năm, lúc đó yếu ớt vô cùng.
Thiệu Khiêm ban đầu bị buộc nghênh chiến giáo hoàng, nhìn gương mặt nửa hoàn hảo nửa thối rữa của gã quả thật rất buồn nôn.

Huống chi sau khi giáo hoàng thấy hắn, tham lam trong mắt có làm sao cũng không che giấu được, biểu tình kia giống như khi nhìn thấy mỹ vị mê người mà thèm nhỏ dãi.
Ban đầu tình huống cụ thể đối chiến với giáo hoàng Thiệu Khiêm dĩ nhiên không nhớ rõ lắm, nhưng nó cũng không trở ngại hắn nhớ mình bị giáo hoàng cắn mấy cái, cuối cùng không thể nhịn được nữa đau đớn tự bạo.
Ban đầu trở về tinh hải Thiệu Khiêm vẫn còn sợ hãi trong lòng, cảm giác căng ra từ trong ra ngoài lúc tự bạo quá đáng sợ, thật sự khiến hắn trong thời gian thật dài đều không thể bình tĩnh.
Ban đầu hình như hắn còn thề, đời này cũng không muốn đến thế giới hãm vãi chè này nữa?
Nhưng mà, bây giờ hắn lại tới.

Vận khí này, đúng là không có một ai.
Có điều, nếu đã tới, hơn nữa bạn đời nhà hắn cũng đã tìm thấy mình trước, khẳng định không thể cứ như vậy rời đi.

Hơn nữa, hắn còn muốn tìm mấy tên khốn nạn kia tính sổ nữa mà? Đừng tưởng rằng cuối cùng mấy tên khốn kiếp kia cưỡng ép mở bạc giam cầm là coi như chuộc tội rồi, hắn cũng tình nguyện những người này không mở ra bạc giam cầm, nói không chừng hắn không thể chết thảm như vậy.
Bị người khác ép ngủ say, sau đó vào thời khắc nguy hiểm lại thả người ra làm con chốt thí, các người sao không lên trời luôn đi? À, nói sai rồi, đám không biết xấu hổ này sau cùng cũng lên trời, cũng sắp bị bạc giam cầm đốt thành cặn bả.

Nhưng mà, dù bọn hắn cuối cùng bị đốt thành tro cũng không thể che giấu sự thật mưu hại thân vương.

Thiệu Khiêm tự nhận không phải là quân tử gì, hắn từ trước đến giờ theo tôn chỉ có cừu báo cừu có oán báo oán, nếu đám lão bất tử muốn gây sự, vậy hắn cũng sẽ không yếu thế.
Quyết định rồi, cũng tiếp nhận xong kịch tình, ý thức của Thiệu Khiêm liền đi ra ngoài.

Lần này, cơ thể tựa hồ đồng bộ cùng ý thức, khi ý thức thanh tỉnh, đồng thời hắn cũng mở mắt, vừa vặn thấy viên tròn tròn trên ngực người nào đó.
“Tỉnh rồi?” Người đàn ông vẫn không dám ngủ, lúc nào cũng đang quan sát mỗi cử động của con dơi trên ngực, cho nên, ngay khi hắn mở mắt đã vội vàng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái? Thì mau mau nói cho anh.”
Thiệu Khiêm vỗ cánh đứng lên, nhìn đầu ngón tay người đàn ông đưa tới thì quạt cánh một cái, hiển nhiên, con dơi không có sức lực gì, ngón tay của người đàn ông không những không có dừng lại, ngược lại còn theo động tác của hắn nhéo cánh hắn.
Thiệu Khiêm thu cánh lạ, trực tiếp biến thành hình người, chỉ là, lúc này cơ thể hắn còn hơi nhũn, sau khi biến thành hình người liền nằm trên người người đàn ông, một hồi lâu cũng không bò dậy nổi.
Dĩ nhiên, người đàn ông hiển nhiên cũng không thể để hắn bò dậy mà nhỉ? Đối với thân vương bệ hạ vùi vào lòng, người đàn ông hoan nghênh vô cùng, móng vuốt trực tiếp mò tới ngang hông Thiệu Khiêm, tay còn không biết xấu hổ vỗ vỗ mông Thiệu Khiêm: “Cơ thể còn chưa khôi phục, biến thành hình người có khó chịu hay không?”
Mặc dù anh nói như vậy, nhưn biểu cảm chỉ mong bạn đời vẫn giữ hình người trên mặt kia là sao đây?
“Lấy móng vuốt của anh ra.” Thiệu Khiêm tì má lên ngực người đàn ông, tóc ngắn màu vàng hơi xoăn rơi lên ngực người đàn ông, mang cho người đàn ông một xúc cảm khác thường.
“Hôm nay là anh cứu em.” Người đàn ông đáng trống lãng mở miệng nói: “Cũng là anh đánh lùi truy binh, vì thế anh còn bị thương.”
“…” Thiệu Khiêm thật là muốn cười ha ha vào mặt y, còn bị thương, công phu nói dối của anh đúng là càng ngày càng cao thâm.
“Cho nên, em phải bồi thường cho anh.” Người đàn ông nói rồi nở một nụ cười đê tiện: “Anh tên là Anthony, từ nay về sau là bạn đời của em.”
“…” Anh trực tiếp quá ha.

Anh quyết định thẳng thắn như vậy, có hỏi ý kiến người trên ngực anh chưa?
“Sau này anh gọi em là Sel có được hay không?” Anthony nâng mặt Thiệu Khiêm lên, chu môi hôn trán Thiệu Khiêm một cái: “Mặc dù những người khác đều gọi em là thân vương bệ hạ, nhưng anh nhưng hy vọng có thể có một cái tên thân mật dành riêng cho anh.”
“Cút sang một bên.” Thiệu Khiêm thật muốn mắng chết y, bạn đời nhà mình hình như càng lúc càng bệnh nặng, hơn nữa bản lĩnh tự biên tự diễn cũng càng ngày càng nghiêm trọng, đúng là không phải là một hiện tượng tốt.

“Vừa rồi em không phản đối, anh coi như em đồng ý.” Anthony ôm nách Thiệu Khiêm kéo người lên trên một chút, thả người ở cổ cọ xát gò má hắn: “Còn đói không? Lúc nãy em cũng không ăn bao nhiêu.”
Thiệu Khiêm lại không quên lúc mình hút máu đã bất tỉnh, giờ nói trong đó không có gì mờ ám hắn khẳng định không tin: “Lúc đầu anh bỏ cái gì trong máu mình?”
Phải biết, ở thế giới này, huyết tộc thân vương có thể nói là tồn tại đứng trên đỉnh thế giới bóng tối, đối với thứ có thể làm cho hắn bị ép ngủ say, nhất định không phải đơn giản.
“Giáo hội có một loại bí dược, là dùng máu ba đời làm thuốc dẫn, nghe nói có thể thả vào bất kỳ một huyết tộc bốn đời nào.” Người đàn ông cũng không có giấu giếm: “Nhưng, loại bí dược này rất khó có được, dù giáo hội thì cũng chỉ có ba phần mà thôi.”
Thiệu Khiêm tính sơ, ban đầu Ansel là vì uống trúng bí dược này nên bị ép ngủ say, sau đó hôm nay hắn lần nữa ngủ say, như vậy là dùng hết hai phần.

Nhưng, trong giáo hội làm sao mà có máu ba đời?
“Máu ba đời lấy từ cuộc đại chiến vạn năm trước.” Anthony không chờ Thiệu Khiêm mở miệng đã nói thẳng: “Bạc giam cầm tuy nói một sợi dây xích, nhưng nó lại có đặc thù lõm, có thể tồn trữ một ít máu.”
Vừa nói như vậy thì đã hiểu, máu ba đời đối với bất kỳ huyết tộc mà nói đều là một loại áp chế, cho nên, ban đầu thân vương bệ hạ ngủ say cũng có thể hiểu được.
“Thật may chỉ có ba phần.” Thiệu Khiêm đầu tựa lên vai Anthony thở dài nói: “Nếu có nhiều, huyết tộc chẳng phải sẽ rối loạn nội bộ?”
“Chờ mấy ngày nữa, anh trộm phần cuối cùng ra .” Anthony hôn hôn đỉnh đầu Thiệu Khiêm nói: “Bây giờ dã tâm của giáo hoàng rất lớn, gã muốn được trường sinh, càng muốn có được sức mạnh vô hạn tiếp cận với Thần.

Nghe nói máu của huyết tộc xuất xứ từ Thần Ma sa ngã, dù là sau đó thần lực trong máu đã pha loãng không ít, nhưng chung quy so với loài người thì tốt hơn nhiều.

Theo đạo lý mà nói máu ba đời phù hợp với niệm tưởng của gã hơn, nhưng mà, máu ba đời còn lại trong giáo hội đã bị chế thành bí dược, đối với gã căn bản không có bao nhiêu tác dụng.

Cho nên, gã mới có thể giao dịch với mấy lão bất tử kia.”
“Gã đã lấy được máu của em.” Thiệu Khiêm lạnh lùng nói: “Không được chấp nhận (embrace) đã muốn sử dụng thuần huyết, đúng là không biết sống chết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận