Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai


Chỉ chốc lát Thiệu Khiêm đã thu thập thỏa đáng, hắn đi tới tủ quần áo mở tủ, tiện tay cầm ra hai món mặc lên người: “Tối nay em đưa bạc giam cầm cho giáo hoàng?”
“Sao em đi được?” Anthony nghe vậy cau mày nói: “Bây giờ cơ thể em tạm thời còn chưa khôi phục, trực tiếp đi gặp giáo hoàng có bao nhiêu phần thắng đâu.”
“Nếu em đã quyết định làm như vậy, thì đương nhiên là có chỗ dựa.” Thiệu Khiêm mặc chỉnh tề đi tới trước mặt Anthony hôn má y một cái: “Đến lúc đó anh đừng có lộ mặt.”
“Không…” Anthony mới vừa muốn cự tuyệt đã bị Thiệu Khiêm ngăn miệng, y hơi dừng lại, lập tức trở tay ôm Thiệu Khiêm cong đầu lưỡi hôn.
“Nghe lời, em có thể giải quyết.

Bây giờ anh nghĩ biện pháp làm tan rã thế lực của giáo hoàng.” Thiệu Khiêm tin tưởng bạn đời nhà hắn lúc này nhất định sẽ đã ăn mòn thế lực giáo hoàng không ít, bằng không cũng không có khả năng tìm được cơ hội táy máy tay chân trong máu quý của giáo hoàng.
“Giáo hoàng đang say lòng nghiên cứu máu của em, nghe nói mấy ngày nay còn có chút mặt mũi, lúc này gã căn bản cũng không có bao nhiêu thời gian quản những chuyện khác.” Chính là vì nguyên nhân này, Anthony thánh tử trên bề nổi của giáo hội mới có thể nhàn nhã như vậy.
Thiệu Khiêm nghe vậy hơi nhíu mày, sau đó như cười như không nhìn bạn đời nhà hắn rõ ràng có chút chột dạ: “Gã có chút mặt mũi, anh nhất định đánh không được?”
Anthony đảo tròng mắt, trực tiếp cười ha hả cho qua.

Thiệu Khiêm còn không hiểu y? Nhìn bộ dáng kia của y thôi cũng biết không cần hỏi nữa, có chút bất đắc dĩ liếc xéo: “Lát nữa anh thời tìm một thợ rèn tin được, kêu chế tạo sợi dây xích mô phỏng theo bạc giam cầm.”
“Được.” Anthony không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.


Bạc giam cầm này nếu rơi xuống vào tay y, dĩ nhiên là không muốn trả lại, nhưng thân vương bệ hạ nhà y ý kiến hay quá, đem đồ giả trở về, cũng tiện cho giáo hoàng bên kia thả lỏng cảnh giác, thời khắc mấu chốt nói không chừng còn có thể cho gã một kích trí mạng.
“Hôm nay em cần trở về Van Lindberg một chuyến.” Thiệu Khiêm cau mày nói: “Ta biến mất lâu như vậy, Dellien nhất định rất gấp.”
Dellien là tùy chức trung thành của thân vương bệ hạ, ban đầu hắn và mấy bá tước vẫn luôn không từ bỏ việc tìm thân vương bệ hạ, nhưng thẳng đến đại chiến lần thứ hai bọn họ đều không thể tìm được, cuối cùng thân vương bệ hạ tuy bị thả ra, nhưng khi đó Dellien cùng mấy vị bá tước khác đều đều chết trận.
Đây chẳng phải là điều thân vương Ansel tiếc nuối?
Anthony còn có thể để bạn đời nhà y tự trở về Van Lindberg? Y cơ hồ không chút nghĩ ngợi đã trực tiếp ôm lấy người: “Anh muốn đi theo em.”
“Đương nhiên rồi.” Vất vả lắm mới gặp gã này, Thiệu Khiêm thật sự không muốn nhanh như vậy cả hai liền tách ra.

Nhưng mà, y đã lâu ngày không xuất hiện trong giáo hội không sao chứ?
“Anh vẫn ở bên ngoài, giáo hoàng không có ý kiến?” Thiệu Khiêm cau mày hỏi: “Nếu như gã nhận ra điều gì, đến lúc đó lỡ như bất lợi với anh…”
Thiệu Khiêm không thèm để ý giáo hoàng có thể phát hiện cái gì hay không, chẳng qua hắn chỉ lo lắng bạn đời nhà mình có thể vì thế mà gặp nguy hiểm hay không.
“Yên tâm, gã chỉ mong anh không trở về.” Đối với giáo hoàng mà nói, thánh tử của giáo hội chỉ cần giống như vật cát tường ở chỗ mình nên ở là được, chỉ cần y không gây rối, giáo hoàng cũng sẽ không quản thúc nhiều.

Đương nhiên, gã cũng không phải rất yên tâm về hành vi thường xuyên ra ngoài của Anthony, trên căn bản Anthony vừa ra khỏi cửa, sẽ có người theo dõi là được.
Nhưng, những thám tử giáo hoàng phái tới, đều bị Anthony an bài thế thân hết rồi.
“Vậy thì tốt.” Thiệu Khiêm gật đầu một cái.


Sau đó đi tới bên cạnh bạc giam cầm bị Anthony tiện tay vứt bỏ, dùng lực linh hồn bao trùm trên tay, cầm lên ném vào không gian trong hệ thống: “Chúng ta đi thôi.”
Anthony nhìn bạc giam cầm biến mất không khỏi sửng sốt, y cảm thấy, cảnh tượng này rất quen thuộc, người đứng cách đó không xa chờ y khiến y có cảm giác rung động khác thường, lại có chua xót nữa, vô hình cảm thấy trong lòng có chút tức giận, giận hắn tại sao không tin mình, không chịu nghe mình giải thích…
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Anthony chỉ còn lại cảm xúc chua xót, tức giận, thậm chí ủy khuất trong lòng, ánh mắt nhìn Thiệu Khiêm lại hơi đỏ.
Thiệu Khiêm bị hành động của Anthony làm cho có chút sửng sờ, tựa hồ hắn cũng không có nói gì mà, sao giờ lại đột nhiên bày vẻ sắp bị bỏ rơi?
“Anthony?” Thiệu Khiêm đi tới trước mặt Anthony, đầu tiên là đưa hai tay ra ôm vai y, sau đó trán nhẹ nhàng tựa trên vai y: “Sao vậy anh? Nghĩ tới điều gì không vui à?”
“Sel, em sẽ không rời xa anh đúng không?” Anthony nghĩ tới chuyện này cảm thấy trong lòng đau đớn, làm y có suy nghĩ u ám muốn xoa người này vào ngực.

Thậm chí suy nghĩ phải biến thân vương bệ hạ nhà y thành lệ thuộc mình trong đầu càng không thể khống chế thoát ra.
“Rời xa anh, em có thể đi đâu?” Đầu Thiệu Khiêm tựa trên vai Anthony khẽ cọ: “Đối với em mà nói, anh là tất cả của em.”
Đối với Thiệu Khiêm mà nói, bạn đời mỗi một thế giới đều bầu bạn với hắn là tất cả của hắn, hắn thật không biết, nếu như không có người này mỗi đời mỗi kiếp bầu bạn, mình sẽ biến thành hình dáng gì.
“Sel.” Anthony nghe được lời Thiệu Khiêm nói sự hung ác kỳ lạ trong lòng từ từ bình phục lại.

Y ôm chặt Thiệu Khiêm mũi hung hăng ngửi cổ hắn một cái: “Anh yêu em, rất yêu rất yêu.”

“Em biết.” Thiệu Khiêm vô hình trung vuốt lông, sau đó dùng lực vỗ lưng Anthony: “Bây giờ, chúng ta nên đi thôi.”
“Được.” Anthony buông Thiệu Khiêm ra, nhanh đến tủ quần áo, lấy một cái áo trùm màu đen ra cho Thiệu Khiêm mặc vào, mà y thì thu lại tất cả đinh bạc trong phòng sau đó biến thành con dơi màu đèn trốn lên người Thiệu Khiêm.
Chỉ là ấy nơi ngài đây chui vào có phải sai sai hay không? Áo Thiệu Khiêm mặc rõ ràng có mấy cái túi, gã này thế nào cũng phải chui vào trong áo người ta, hai cái móng vuốt túm vải ngực, lưng dán ngực Thiệu Khiêm, lúc đi đi bộ, cơ thể còn có thể theo động tác ma sát… ma sát…
Thiệu Khiêm có chút bất đắc dĩ đỡ trán, nhưng hắn cũng lười vạch trần người này, nếu muốn ở đây, vậy thì cứ ở thôi.
Sau khi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, sau đó theo chỉ dẫn của Anthony đi ra ngoài thành phố.

Thành phố này tương đối hẻo lánh, đa phần là vì gần với địa bàn của huyết tộc, cho nên dân số cũng ít đến đáng thương, chỉ có một vài người không có tiền rời đi nên ở lại.
Dĩ nhiên, lúc này Thiệu Khiêm lúc này cũng không có bao nhiêu tâm tư quản người thành phố này làm gì, sau khi hắn ra khỏi thành phố, vận dụng tốc độ của huyết tộc đến trình độ cao nhất, hắn chạy nhanh cơ hồ chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh lướt qua mà thôi.
Khi đến gần Van Lindberg, Thiệu Khiêm nhận ra chung quanh ẩn núp mùi xa lạ thì trên mặt lộ ra một nét cười nhạt, khí thế thuộc về người thống trị cao nhất của huyết tộc không chút nào cất giữ thả ra ngoài, ép những huyết tộc núp trong bóng tối phải nằm bò ra đất không dám có động tác.
Thiệu Khiêm hoàn toàn không để ý tới huyết tộc bị khí thế của hắn dọa đến choáng váng, khi hắn đến gần Van Lindberg thì dừng lại, cởi áo trùm đen khoác trên người vắt trên khuỷu tay, khí thế trên người hoàn toàn không thu liễm, cứ bước từng bước vào Van Lindberg.
Mà cách đó không xa trong Van Lindberg thoáng qua mấy cái bóng đen, bọn họ dừng lại ở cửa lâu đài, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ kích động, nhưng bọn họ cũng không nghênh đón, chẳng qua chỉ kích động lại thêm cung kính đứng hai bên cửa Van Lindberg, nghênh đón thân vương bệ hạ đã biến mất mười năm dài.
“Hoan nghênh ngài trở về, thân vương bệ hạ, của tôi.” Đứng phía ngoài cùng tay phải của Dellien đặt lên ngực hơi khom người chào, đôi mắt mang theo tầm mắt nóng bỏng chăm chú nhìn Thiệu Khiêm không buông.
Bên này hắn cao hứng gọi, người nào đó trốn trong áo Thiệu Khiêm lại không vui.

Cái gì gọi là thân vương bệ hạ của mi? Đây rõ ràng chính là của nhà y, là của nhà y.
Người nào đó mất hứng rất muốn trực tiếp nhảy ra, nhưng mà thân vương bệ hạ nhà y lại một tay đè y không cho y nhúc nhích, điều này làm Anthony cực kỳ tức tối, y cảm thấy mình rất cần muốn ra ngoài tuyên bố chủ quyền.
Nhưng mà, Thiệu Khiêm có thể cho y chui ra vào lúc này? Vậy khẳng định là không được.


Hắn gật đầu với mấy người tại chỗ một cái, sau đó dẫn đầu tiến vào Van Lindberg.
Những người khác nhìn thân vương bệ hạ đi vào, mỗi người đều mang biểu tình kích động đi vào theo, chỉ có Dellien đứng tại chỗ, tầm mắt nóng bỏng vẫn nhìn chằm chằm vào Thiệu Khiêm đang đi vào Van Lindberg.
Chờ thân vương bệ hạ đi vào ngã rẽ rồi, Dellien mới như phục hồi tinh thần vội vàng tiến vào trong.

À, khi tiến vào, còn không quên dặn một số người trừ khử mấy con côn trùng bên ngoài.

Thân vương bệ hạ nhà hắn mới vừa trở lại, nhất định không thể để những thứ không biết chết sống kia quấy rầy sự thanh tịnh của bệ hạ.
“Thân vương bệ hạ, mười năm qua ngài rốt cuộc đã đi đâu?” Thiệu Khiêm vừa ngồi xuống ghế chủ vị, bên cạnh thì có một người đàn ông anh tuấn tóc vàng lo lắng nói: “Mấy năm nay chúng tôi từ đầu đến cuối đều đang tìm tung tích ngài, nhưng kết quả lại không tìm được.”
“Ansar ngồi xuống trước, ta từ từ nói cho mọi người.” Trên mặt Thiệu Khiêm lộ vẻ tươi cười trấn an mọi người: “Nhưng mà, sao mọi người biết mà đều có mặt ở Van Lindberg?”
Mỗi vị bá tước hầu tước đều có lãnh địa của mình, không dưới tình huống bất ngờ bọn họ sẽ không tự tiện rời khỏi đất phong của mình.

Mình trở lại, chuyện này người biết cũng không nhiều, những tùy chúc thân vương đúng lúc đến đây lại khiến Thiệu Khiêm có chút bất ngờ.
“Có người gửi tin cho chúng tôi, nói ngài vài hôm nữa sẽ trở về, chúng tôi mới từ đất phong của mình chạy tới.” Ansar rất sợ Thiệu Khiêm hiểu lầm vội vàng giải thích: “Chúng tôi chẳng qua chỉ quá mức quan tâm ngài, bằng không cũng sẽ không tự tiện rời khỏi đất phong của mình.”
“Ta không có trách tội mọi người.” Thiệu Khiêm vội nói: “Người biết ta thoát khỏi vòng vây cũng không nhiều, cho nên nhìn thấy mọi người đều ở đây nên thấy có chút kỳ quái thôi.”
Thiệu Khiêm nói thẳng mình thoát khỏi vòng vây, điều này làm cho sắc mặt mọi người nhất thời trở nên có chút khó coi, sát ý lại mất khống chế tràn lan, trong lúc nhất thời đồ trưng bày trong Van Lindberg cũng phát ra tiếng vỡ vụn do không chịu nổi gánh nặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận