Bữa tối kết thúc trong cơn thịnh nộ bất lực của Trần Trường Phong và sự hóng hớt của mọi người.
Sau bữa tối, Trần Trường Phong lại bị bố dẫn vào thư phòng.
Trình Nặc ngồi trên ghế sofa, cầm cuốn sách Sudoku của Lý Hạo Hành, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía thư phòng, thầm nghĩ: Xem ra, Trần Trường Phong thật sự có tiền đồ rồi, càng ngày càng được chú Trần trọng dụng.
Hôm nay, Trần Dịch An không luyện đàn, cậu không biết đang suy nghĩ gì, cũng ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Trình Nặc, lấy một bàn cờ vua, tự chơi với chính mình.
Trình Nặc ngồi ngay bên cạnh, nhưng cậu cũng không mời cô chơi cùng, mỗi người tự làm việc của mình.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng, bọn họ cũng trò chuyện vài câu.
Trần Dịch An: "Bao giờ chị đi lưu diễn?"
Trình Nặc: “Sau khi làm phù dâu xong, chắc là mấy ngày nữa, bây giờ chị đang tập luyện ở nhà văn hóa.”
Trần Dịch An cầm quân cờ, ngập ngừng hỏi: "Chuẩn bị cho đám cưới thuận lợi chứ?"
Trước đây, Trình Nặc luôn dịu dàng với Trần Dịch An, nhưng hôm nay, không biết tại sao cô lại khó chịu, giống như lúc Trần Trường Phong hỏi cô, cô lạnh lùng đáp: “Sao chị biết được? Cũng đâu phải là chị kết hôn.”
Trần Dịch An đặt quân cờ xuống, nghiêng đầu, nhìn biểu cảm của cô, mỉm cười: "Chị, chị hung dữ quá."
Trình Nặc cũng nhận ra giọng điệu của mình hơi gay gắt, cô liền đổ lỗi cho câu đố Sudoku trong tay: "Bài toán này chắc chắn sai rồi, chỉ còn thiếu hai số mà giải mãi không ra."
"Để em xem nào." Trần Dịch An nhích người về phía cô, nhìn vào quyển sách.
Lúc Trần Trường Phong bước ra khỏi thư phòng, anh nhìn thấy hai người đầu kề đầu, tay chạm tay, đang thì thầm gì đó với nhau.
"Trần Dịch An!" Anh gầm lên.
"Hả?"
Trần Trường Phong vẫn hùng hổ: "Tối qua em có chơi game của anh không? Thẻ game "Tiên Kiếm Kỳ Hiệp 3" của anh biến mất rồi!"
Trần Dịch An gãi đầu, tối qua ba người bọn họ đi uống rượu, làm gì có chuyện thẻ game.
“Ở chỗ em, lần trước em đã nói với anh rồi mà, em lấy chơi.” Trình Nặc lên tiếng.
Trần Trường Phong nhìn Trình Nặc: "Đưa cho anh, hôm nay anh muốn chơi."
“Hôm nay em cũng muốn chơi, đến đoạn gay cấn rồi.”
Trần Trường Phong đút tay vào túi quần, đi về phía phòng cô: "Em có thời gian chơi đâu, thôi được rồi, anh tự lấy."
Trình Nặc nhảy dựng lên, đuổi theo anh: "Này, anh có văn hóa không vậy? Không được lục đồ của em."
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Trần Trường Phong bước nhanh hơn, còn tranh luận: "Thứ nhất, anh không phải là này."
Trình Nặc bị câu nói đùa nhạt nhẽo của anh chọc cười: “Anh tên là Sở Vũ Đàm à?”
Trần Trường Phong kiêu ngạo “hừ” một tiếng.
Khi đến trước cửa phòng cô, Trình Nặc đã đuổi kịp anh.
"Thứ hai, đó không phải là đồ của em, là của anh."
Trình Nặc: "Ồ, lúc này thì anh lại phân biệt đồ của anh, đồ của em rồi."
Nói xong, cô đẩy cửa bước vào phòng, tức giận lấy thẻ game ra khỏi máy, ném vào người Trần Trường Phong, sau đó sập cửa lại: “Của anh đấy!”
Bình thường, họ thật sự không phân biệt đồ của ai với ai, nhất là những thứ như thẻ game, ai muốn chơi cũng được.
Trần Trường Phong có chút hối hận.
Anh thường xuyên chọc giận Trình Nặc, nhưng không phải lúc nào cũng hối hận ngay lập tức.
Nhưng lần này, anh cảm thấy mình giận dỗi vô cớ.
Tiếng bước chân lộp cộp, Trần Dịch An cũng đi lên lầu, nhìn thấy anh trai đang ủ rũ đứng trước cửa phòng Trình Nặc, cậu khôn ngoan lùi xuống dưới nhà.
Trần Trường Phong muốn gõ cửa, nhún nhường một chút, trả thẻ game cho Trình Nặc.
Nhưng trong lòng lại có chút ấm ức, "trò đùa" của mẹ trên bàn ăn khiến anh bực bội, vừa nãy, bố anh lại kể cho anh nghe về những người dưới trướng ông nội có thể trọng dụng, cuối cùng, ông nghiêm túc nói với anh, thực sự nên cân nhắc việc kết hôn chính trị.
Anh cảm thấy bố mẹ thật vô lý, lại thấy bản thân thật nực cười, còn Trình Nặc thì vô tâm, chỉ biết mê muội một tên Ảnh đế lắm chuyện, mặc kệ anh sống chết.
Đứng một lúc, Trần Trường Phong cảm thấy chán nản, liền quay về phòng mình.
Cuộc chiến tranh lạnh vô hình lại bắt đầu.
May mà cả hai đều bận rộn công việc, nên mọi người cũng không nhận ra điều gì bất thường.
Trần Trường Phong đang chờ Trình Nặc hết giận, hoặc là cho anh một cái cớ để xuống nước, anh sẽ lập tức làm lành.
Còn Trình Nặc lại cảm thấy mình không còn giận nữa, cũng không buồn, không vui.
Cô và Trần Trường Phong là oan gia ngõ hẹp, không thể nào hòa thuận được quá một phút, cô không nên hy vọng hão huyền nữa.
Lần nói chuyện tiếp theo, lại là ở đám cưới của người khác.
Đội phù rể cùng chú rể đi đón dâu, bị đội phù dâu làm khó dễ, phải chơi đủ trò chơi.
Trần Trường Phong nhận chiếc cốc giấy bịt kín mà Trình Nặc đưa cho, giống như Võ Đại Lang nhận bát thuốc của Phan Kim Liên, hai người nhìn nhau, sau đó anh cắn răng uống cạn.
Là cà phê pha với Hoắc Hương Chính Khí Thủy.
Ban đầu, mọi người định cho mù tạt, dầu ớt vào cà phê, nhưng Trình Nặc đề nghị cho Hoắc Hương Chính Khí Thủy, mọi người đều đồng ý, cảm thấy như vậy kinh khủng hơn.
Chỉ có Trần Trường Phong là uống một hơi cạn sạch, sau đó còn giơ ngón tay cái: “Ngon!”
Chú rể cảm động ôm chầm lấy vai Trần Trường Phong, liên tục gọi "anh cả tốt".
Những trò chơi khác cũng rất vui vẻ, Trần Trường Phong thậm chí còn đeo tai thỏ, nhảy theo nhạc của nhóm nhạc nữ.
Trình Nặc không muốn cười, nhưng cô không nhịn được, trong rất nhiều bức ảnh, cô cười rạng rỡ hơn cả cô dâu.
Tiệc cưới được tổ chức vào buổi tối, ban ngày, sau khi đón dâu xong, mọi người đều đến nhà cô dâu, sau khi làm lễ ra mắt họ hàng xong, đội phù dâu và đội phù rể tạm thời ăn cơm, nghỉ ngơi ở nhà cô dâu.
Đám con trai không có việc gì làm, liền tụ tập lại chơi game.
Còn đội phù dâu phải chụp ảnh cùng cô dâu.
Trình Nặc không muốn cướp spotlight của Khả Ni, cô chỉ chụp vài bức ảnh chung, sau đó đến phòng khách ngồi chờ.
Ở đó, cô nhìn thấy Trần Trường Phong.
Dù sao đây cũng là nơi xa lạ, mặc dù cô đã trò chuyện rất vui vẻ với những người phù dâu, phù rể khác, nhưng khi nhìn thấy Trần Trường Phong, cô mới cảm thấy thật sự thoải mái.
Cô đi thẳng đến bên cạnh anh, hỏi anh đã ăn cơm chưa.
“Chưa, anh vừa đi bắn pháo hoa.”
Trình Nặc cảm thấy anh cũng không nhiệt tình với công việc phù rể này, chỉ đơn giản là thích bắn pháo thôi.
“Em muốn ăn gì? Anh gọi cho.” Trần Trường Phong lấy điện thoại ra, định gọi cho nhà hàng, nhưng bị Trình Nặc ngăn lại.
Hôm nay là ngày cưới của người khác, bọn họ không nên quá phô trương, cướp spotlight của cô dâu, chú rể.
“Lúc nãy, em có nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi ở ngoài kia, chúng ta ra đó xem thử nhé?”
“Được.”
Mọi người đều đang nghỉ ngơi, không ai phát hiện ra hai người mất tích.
Hai người sóng vai đi ra ngoài.
Khu biệt thự này rất rộng, nhiệt độ trong nhà và ngoài trời chênh lệch khá lớn.
Lúc ra ngoài, Trình Nặc không mặc áo khoác, chiếc váy voan màu hồng này không thể cản gió.
Không cần cô dặn dò, Trần Trường Phong đã tự giác cởi áo vest ra, khoác lên vai cô.
May mà lúc này là buổi trưa, ánh nắng chan hòa, nhiệt độ cũng không thấp lắm, nếu bọn họ đi nhanh về nhanh, chắc sẽ không bị cảm lạnh.
Đi bộ thêm vài phút, bọn họ bước vào siêu thị.
Hai người đứng trước quầy hàng, chọn đồ ăn vặt.
Trình Nặc đang kiểm soát cân nặng để chuẩn bị cho vở kịch múa, món nào cô cũng cầm lên xem bảng thành phần dinh dưỡng, sau đó lại đặt xuống.
Trần Trường Phong đi theo sau cô, thu dọn những món đồ mà cô bỏ lại, cho vào giỏ.
Cuối cùng, cô chỉ mua trứng trà và vài xiên đậu phụ, konjac.
Còn Trần Trường Phong thì ôm một túi đồ ăn vặt to tướng.
Sau khi thanh toán xong, anh chỉ vào chiếc bàn dài cạnh cửa sổ, hỏi cô: "Ăn xong rồi về nhé?"
Trình Nặc gật đầu, ngồi xuống, quay lưng về phía cửa sổ, chậm rãi ăn trưa, mỗi miếng cô đều nhai rất kỹ.
Cho dù cô ăn chậm đến đâu, thì cũng chỉ có vài miếng thức ăn, chẳng bõ bèn gì.
Vì vậy, Trình Nặc chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Trường Phong xử lý núi đồ ăn vặt, món này ăn hai miếng, món kia cắn một miếng, thử thách sức chịu đựng của cô.
Cô tức giận: "Anh có phải cố ý...!ưm."
Lời tố cáo còn chưa kịp nói ra, Trần Trường Phong đã nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng cô.
Trình Nặc im lặng nuốt xuống, ừm, đồ ăn vặt đúng là ngon thật!
“Chỉ cần em ăn đủ nhanh, cơ thể em sẽ không kịp phản ứng là em đã ăn gì.
Hơn nữa, em chỉ ăn mỗi thứ một miếng, có bao nhiêu calo chứ?” Trần Trường Phong dụ dỗ cô bằng những lý lẽ ngụy biện.
Trình Nặc cảm thấy hôm nay miệng chó này nhả ra toàn ngọc ngà.
“Hơn nữa, em không thể ăn kiêng mãi được, thỉnh thoảng phóng túng một chút, tốt cho trao đổi chất.” Trần Trường Phong lại đút cho cô một miếng bánh đậu phộng.
Nghĩ đến cơ ngực, cơ bụng, cơ bắp của anh, Trình Nặc quyết định tin lời anh.
Cứ như vậy, cô ăn mỗi món một miếng.
Sau đó, Trình Nặc kiềm chế cầm chai nước khoáng lên uống, tâm trạng cô trở nên vui vẻ vì được ăn đồ ăn vặt.
Sau khi cô ăn xong, Trần Trường Phong cũng không ăn nữa, anh cho số đồ ăn vặt còn lại vào túi giấy, nói muốn mang về nhà cho Lý Hạo Hành.
Trình Nặc: "Hạo Hành còn phải cảm ơn anh đấy?"
Trần Trường Phong: "Không cần, người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường là như vậy đấy."
Trình Nặc đột nhiên nhớ đến món chân giò mà Hạo Hành thích ăn, nhìn Trần Trường Phong, cô cảm thấy có chút buồn cười.
Trần Trường Phong thấy cô cười, liền cho rằng hai người đã làm hòa, anh cũng cười theo, nhưng không ngờ cô lại trừng mắt nhìn anh.
Anh thật sự không hiểu nổi cô.
Tiệc cưới buổi tối rất long trọng, ban đầu, Trình Nặc tưởng rằng khách mời bên nhà trai sẽ đông hơn, dù sao thì bác Triệu cũng là nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh, nhưng không ngờ, số lượng người thân, bạn bè bên nhà gái cũng không kém cạnh, rất nhiều người là học trò của ông nội La Khả Ni.
Trình Nặc thầm nghĩ, xem ra, đây không phải là truyện cổ tích Lọ Lem gả vào hào môn, mạng lưới quan hệ của nhà họ La mới là thứ mà nhà họ Triệu coi trọng.
Mặc dù La Khả Ni đã kể tội Triệu Tông Kỳ tùm lum, nhưng tại hôn lễ, bọn họ lại trở thành một cặp trai tài gái sắc.
Lúc hai người đứng trên sân khấu, nói lời thề nguyện, khiến cô - một người ngoài cuộc cũng phải rơi nước mắt.
Cho dù là tình yêu giả dối, thì trong bối cảnh cảm động như vậy, cũng khiến người xem rung động.
“Đừng khóc nữa, khóc nữa, người ta tưởng em đến cướp rể đấy.” Không biết từ lúc nào, Trần Trường Phong đã đứng bên cạnh cô, anh lấy chiếc khăn tay trong túi áo vest ra, đưa cho cô, "Lau nước mũi đi."
Trình Nặc trừng mắt nhìn anh, cô đâu có chảy nước mũi, đồ đáng ghét!
Cô trừng mắt nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, không hiểu sao lại khiến Trần Trường Phong cảm thấy tim đập nhanh hơn, thật kỳ lạ.
Nhưng lời nói của anh khiến cô nhớ đến bạn gái cũ của chú rể mà La Khả Ni từng nhắc đến.
Cô đứng bên cạnh sân khấu, nhìn xuống phía dưới, tìm kiếm thanh mai trúc mã của Triệu Tông Kỳ, cô muốn biết cô ấy có khóc hay không.
Tiếc là đèn trên sân khấu quá sáng, phía dưới tối om, không nhìn rõ.
Trình Nặc kéo tay áo Trần Trường Phong, bảo anh cúi xuống, sau đó nhỏ giọng hóng hớt: "Anh có nghe nói Triệu Tông Kỳ có mối tình đầu không? Hình như là thanh mai trúc mã, họ Trần, hôm nay cũng đến dự đám cưới cùng gia đình."
Trần Trường Phong xoa cằm, suy nghĩ một lúc: "Không phải là Trần Dịch An đấy chứ?"
"..." Nếu không phải đang ở trên sân khấu, Trình Nặc nhất định sẽ thay mặt Dịch An tặng cho anh trai mình hai cú đá.
Nhiệm vụ của phù dâu, phù rể vẫn chưa kết thúc sau khi khai tiệc, họ còn phải tháp tùng cô dâu, chú rể đã thay lễ phục, đi cụng ly, nhận lời chúc phúc của mọi người.
Những người phù dâu, phù rể khác đều đã ngồi xuống ăn cơm, còn Trần Trường Phong thì được bác Triệu đặc biệt quan tâm, phải đi cùng con trai mình đến từng bàn để cụng ly, làm quen với mọi người.
Cũng là để giúp Trần Trường Phong gây dựng mối quan hệ.
Trần Trường Phong nắm lấy cổ tay Trình Nặc, không phải năn nỉ, cũng không phải ra lệnh, mà rất tự nhiên, muốn cô đi cùng anh: "Nếu em thấy anh say, thì dắt anh vào phòng nghỉ ngơi nhé."
La Khả Ni cũng muốn Trình Nặc đi cùng, cô nắm tay nũng nịu, Trình Nặc liền đồng ý.
Nói là cụng ly, nhưng thật ra trong ly rượu đều là nước, chỉ có vài giọt rượu.
Nhưng xoay vòng hơn trăm bàn, đừng nói là cô dâu, ngay cả phù dâu, phù rể thỉnh thoảng uống thay cũng có chút choáng váng.
Người nhà họ Trần ngồi ở bàn VIP, họ không ăn lâu, liền rời tiệc trước.
Lúc này, Trình Nặc và Trần Trường Phong không có ai chăm sóc, chỉ có thể dựa vào nhau, mặt đỏ bừng, cười gượng với những người đến chào hỏi.
Trình Nặc gục ngã trước, tửu lượng của cô kém, lại còn uống rượu khi đói bụng, lúc này, đầu cô đau như búa bổ, cô vịn vào tay Trần Trường Phong, nói: "Em muốn ngủ."
Trần Trường Phong uống nhiều hơn cô, nhất là lúc nãy, không biết kẻ ngốc nào đã lấy nhầm ly, khiến anh tu một ly rượu trắng, lúc này, ngay cả mí mắt anh cũng nóng ran.
Anh lắc đầu, cũng chẳng quan tâm đến việc hôm nay đã hoàn thành nhiệm vụ phù rể hay chưa, nắm tay Trình Nặc, đi ra ngoài: “Ngủ.”
Editor: Mây.