Lúc Trần Trường Phong hôn, anh đã chuẩn bị tinh thần bị cô đẩy ra, thậm chí là cho một cái tát.
Anh nhắm mắt, không phải vì đắm chìm, mà là không dám nhìn vào mắt cô, sợ nhìn thấy sự do dự, kháng cự, tức giận hay một tia miễn cưỡng nào đó.
Ngược lại, Trình Nặc lại trợn mắt nhìn anh.
Đó là biểu cảm tức giận của cô, nhưng lại bị nụ hôn bất ngờ của anh khiến cô “đứng hình”
Cô sững sờ, không phải đầu óc trống rỗng, mà là trong nháy mắt có rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu cô.
Đây là nụ hôn khi cả hai đều tỉnh táo, nụ hôn đầu tiên theo đúng nghĩa đen.
Phản ứng của cô thể hiện thái độ của cô đối với mối quan hệ của họ.
Đẩy anh ra, tiếp tục mối quan hệ mập mờ trước đây? Hay là hôn đáp trả, thừa nhận rằng cô đồng ý hẹn hò với anh?
Cô còn chưa đưa ra lựa chọn, Trần Trường Phong đã buông cô ra và tự mình lên tiếng: "Em không đánh anh, em thích anh."
Trình Nặc có chút bối rối, lại có chút bực bội, anh không thể hôn lâu thêm chút nữa sao?
Anh cho cô thêm chút thời gian suy nghĩ, tự mình đưa ra câu trả lời.
Cô không phản bác "sự tự luyến" của anh, chỉ cầm ly Americano đá lên, uống một ngụm to.
Vị đắng nhạt, chua nồng.
Dòng nước lạnh trôi xuống cổ họng, cô lạnh đến mức chỉ muốn nhanh chóng trở về quán cà phê để sưởi ấm.
Cô chạy nhanh như bay, chiếc váy đuôi cá xinh đẹp tung bay theo từng bước chạy, trông giống như nàng tiên cá nghe thấy tiếng chuông đồng hồ điểm nửa đêm, vội vàng ngồi lên xe bí ngô trở về biển cả, sợ muộn một chút sẽ biến thành bọt biển trắng xóa.
Tuy rằng cô chạy rất nhanh, nhưng Trần Trường Phong chỉ vài bước đã đuổi kịp, anh kéo cô lại, hỏi cô chạy cái gì?
Trình Nặc cố tình lạnh lùng nói: "Trần Trường Phong, em không thích anh như vậy, em đã đồng ý làm bạn gái anh chưa? Chưa đúng không.
Vậy anh đang làm cái gì vậy?"
Trần Trường Phong không bị vẻ mặt lạnh lùng của cô dọa sợ, cúi đầu nhìn cô: "Không thích sao? Vậy em hôn anh làm gì?"
Trình Nặc bị chọc tức, đấm anh một cái: "Ai hôn anh!"
Trần Trường Phong không thèm xoa ngực, giơ ngón trỏ lên miệng, suỵt một tiếng: "Em nhỏ giọng một chút, bố em ở cách đây mười cây số cũng nghe thấy đấy".
Trình Nặc: "Nghe thấy càng tốt, để ông ấy ném anh xuống biển cho cá ăn!"
Trần Trường Phong "chậc" một tiếng: "Em trẻ con nó vừa thôi?"
Trẻ con sao? Trình Nặc muốn nhét hết đá trong cốc cà phê vào cổ áo anh, cho anh biết thế nào là trẻ con.
Chủ đề cãi nhau của hai người thật nhạt nhẽo.
Nhưng Trần Trường Phong lại rất vui vẻ.
Đáng tiếc thời gian trôi qua quá nhanh, anh nhìn đồng hồ đeo tay, nói phải đi rồi, hỏi cô có tiễn anh ra sân bay không.
Trình Nặc giận dỗi, ban đầu định đi, bây giờ lại không muốn đi nữa.
Trần Trường Phong gật đầu: “Cũng được, trời tối rồi, em từ sân bay về nhà nguy hiểm lắm.
Đi thôi, chúng ta bắt taxi, em lên xe trước, anh tiễn em."
Bắt được taxi rồi, Trình Nặc lại có chút không cam lòng.
Cô nghĩ, nếu như lúc này Trần Trường Phong mặt dày, ngồi vào xe cô, bảo tài xế lái đến sân bay, thì có lẽ cô cũng đồng ý.
Nhưng Trần Trường Phong không làm vậy, anh nhét chiếc áo khoác của bố Trình Nặc vào cửa sổ hàng ghế sau để chắn gió cho cô, dặn dò: "Đến nhà, nhớ lấy áo xuống nhé." sau đó vẫy tay, bảo tài xế lái xe đi.
Trình Nặc ngồi trong xe, quay đầu nhìn Trần Trường Phong qua kính chắn gió sau, anh đang xem điện thoại, có lẽ đang gọi xe khác.
Cô cảm thấy hơi hụt hẫng, không biết có phải là không nỡ hay không, chỉ cảm thấy anh rời đi rồi, cả thành phố như trở nên lạnh lẽo.
Điện thoại rung lên, tin nhắn của Trần Trường Phong gửi đến, nói anh đã lên xe.
Trình Nặc không muốn không khí nặng nề, bèn gửi lại một sticker chú chó Husky "hóng chuyện": "Anh không kịp chuyến bay rồi."
Trần Trường Phong: "Muốn giữ anh ở lại thêm một đêm thì nói thẳng."
Trình Nặc: "Không ăn đòn nên ngông cuồng vậy à?"
Cô còn chưa tính sổ nụ hôn ở biển với anh, anh lại chủ động nhắc đến: "Xin lỗi, đột nhiên muốn hôn em."
Trình Nặc nhìn khung chat, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Anh lại gửi tin nhắn đến: “Lần sau, anh vẫn dám.”
Nhìn thấy giọng điệu mặt dày quen thuộc này, Trình Nặc cảm thấy từ lúc trả lời tin nhắn của anh, cô luôn cười, nên cơ mặt của cô hơi mỏi.
Cô cố tình nói lời cay độc: "Không sao, nụ hôn đầu năm mới mà, du học sinh các anh thoáng, em hiểu."
Trần Trường Phong im lặng một lúc lâu mới trả lời, ba tin nhắn liên tiếp, tốc độ trả lời của anh có lẽ tỷ lệ thuận với cơn giận của anh.
"Có lúc anh thực sự rất muốn hỏi em, em muốn gì."
"Muốn em dạy anh, nên yêu đương như thế nào."
"Nhưng bây giờ anh biết rồi, có vẻ như em cũng chẳng biết!"
Tin nhắn cuối cùng còn cố ý thêm dấu chấm than.
Cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ anh tức giận gõ bàn phím, chút khó chịu mơ hồ trong lòng cô cũng tan biến.
Trình Nặc khinh bỉ bản thân đúng là con gái lớn rồi không giữ nổi, mới về nhà hai ngày đã muốn quay về Thượng Hải.
Bố mẹ Trình không ai hỏi cô chuyện của cô và Trần Trường Phong, cứ như thể hôm đó anh thực sự chỉ đến công tác, tiện đường ghé thăm bạn bè.
Họ cũng không có ý kiến gì về việc cô đi hay ở, cô ở nhà, họ liền cố gắng ở nhà nhiều hơn, nấu cho cô đủ món ngon.
Cô nói muốn đi rồi, họ liền đi mua rất nhiều đặc sản gửi đến Thượng Hải cho cô trước, lại mua quà cáp giúp cô tặng mọi người trong nhà họ Trần.
Mãi đến khi cô sắp đi, mẹ Trình mới lên tiếng nhắc nhở: "Nếu đã yêu đương rồi, thì chuyển ra ngoài sống đi, lần trước bố con đến đó, thấy có căn hộ cũng được, con có thể thuê tạm."
Trình Nặc hiểu ý mẹ cô, bà sợ dì Du có ý kiến với cô.
Lần này cô không phủ nhận mối quan hệ của mình với Trần Trường Phong nữa, gật đầu nói con biết rồi.
Lúc này cô mới nhớ ra, hỏi thăm chủ nhà cũ xem việc sửa chữa nhà cửa tiến hành như thế nào rồi, có cần bù thêm tiền không.
Cô không định ở đó nữa, bởi vì quá nhiều ràng buộc phức tạp, lúc đó có rất nhiều hàng xóm đã nhìn thấy cô, tiếp tục ở lại không tiện lắm.
Chủ nhà cũ trả lời nói là việc sửa chữa rất tốt, còn cảm ơn "bạn trai" của cô.
Trước đây nhìn thấy người khác nói Trần Trường Phong là "bạn trai" của cô, cô đều thờ ơ, khinh thường, chẳng buồn giải thích.
Bây giờ nhìn lại hai chữ này, co lại cảm thấy ngượng ngùng.
Họ còn chưa nói đến chuyện yêu đương, nhưng trong lòng đều hiểu rõ, sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau, hay nói cách khác, bây giờ giống như đang yêu vậy, chỉ thiếu một lời hứa hẹn.
Ở nhà ba, bốn ngày, khi trở lại nhà họ Trần, Trình Nặc có cảm giác như đã trải qua cả một kiếp người.
Cô vẫn chu đáo như mọi khi, mua quà cho tất cả mọi người.
Duy chỉ có Trần Trường Phong nhận được một chiếc hộp rỗng.
Trần Trường Phong xem xét kỹ lưỡng, bên trong chiếc hộp giấy gói socola đặc sản trống rỗng, không có gì cả, ngay cả một tờ giấy cũng không có.
Anh bưng chiếc hộp đi tìm "người bán" để bảo hành
Trình Nặc thản nhiên nói với anh: "Trên đường đói bụng, ăn hết rồi."
Trần Trường Phong: "Hộp 16 viên! Không chừa cho anh một viên nào? Không phải em đang giảm cân sao, ăn nhiều socola như vậy?"
Trình Nặc kéo tay anh đặt lên eo mình, uất ức hỏi: "Em béo chỗ nào?"
Eo cô cũng chỉ to hơn đầu anh một chút, vóc dáng vũ công đẹp đến mức khiến người ta hoa mắt.
Trình Nặc mặc bộ đồ ngủ hai dây, tuy chiếc áo rộng thùng thình che khuất vóc dáng của cô, nhưng tay Trần Trường Phong bị kéo vào trong vạt áo, trực tiếp đặt lên eo cô, anh có thể tưởng tượng ra được vòng eo không chút mỡ thừa của cô đẹp đến nhường nào, bởi vì anh đã từng thấy.
Bàn tay như bị lò lửa thiêu đốt, anh rụt tay về, giọng điệu chất vấn cũng dịu dàng hơn rất nhiều: "Ý anh là, em cũng không cần phải ăn hết chứ, chừa cho anh một viên cũng được mà."
Anh quan tâm không phải là socola, mà là tấm lòng của cô.
Trình Nặc quay người lại, lấy ra một viên socola từ trong ngăn kéo tủ đầu giường: "Thôi được rồi, đúng là còn thừa một viên."
Trần Trường Phong lại không vừa lòng: "Nào có ai tặng quà như em vậy?"
Tuy nói vậy, nhưng anh vẫn giật lấy viên socola từ tay cô, như thể sợ muộn một chút, viên này cũng mất mạng, anh bóc giấy gói ném vào miệng, nhai chóp chép.
Trình Nặc hỏi anh: "Ngon không?"
Trần Trường Phong nuốt xuống, lấy chai nước khoáng từ trên tủ của cô, vặn nắp uống một ngụm súc miệng, rồi mới nói với cô: "Cũng được."
Trình Nặc biết anh không thích ăn socola, cô chỉ là thấy cái hộp đó đẹp thôi.
Cô nói với Trần Trường Phong: "Nếu anh không chọc em tức giận, mỗi ngày đều có thể đến nhận một viên socola."
Cô cho anh xem ngăn kéo của mình, bên trong còn rất nhiều kẹo, đều được gói rất đẹp.
Cô kiêng đồ ngọt, nhưng lại thích sưu tầm những thứ nhỏ xinh đẹp mắt.
Trần Trường Phong bất mãn hỏi: "Em đang huấn luyện chó đấy à?"
Trình Nặc xòe tay: "Chó không thể ăn socola, nghe nói ăn vào sẽ chết đấy."
Trần Trường Phong nhìn chằm chằm vào môi cô, tai đỏ bừng nói ra yêu cầu vô lý: "Anh không muốn cái đó, anh có thể đến chỗ em nhận thứ khác."
Giọng anh càng ngày càng nhỏ, Trình Nặc ngồi xuống ghế của mình, ngẩng đầu nhìn anh.
Cô biết anh đang nói gì, mặt cũng hơi nóng, nhưng vẫn có thể giả vờ: "Ồ, chỗ em còn có thứ tốt gì mà anh thèm muốn sao?"
Trần Trường Phong đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh to lớn như vậy, ngồi xổm xuống cũng chẳng thấp hơn cô ngồi là bao, mắt nhìn thẳng vào cô: "Em tưởng anh đang nói đến hôn hả? Đúng là anh muốn hôn em, ngoài hôn em ra, còn có những thứ khác, em có thể giả vờ không hiểu, hỏi anh còn có gì khác, anh sẽ nói cho em biết, anh còn muốn làm với em..."
Trình Nặc trực tiếp giơ chân, đạp vào vai anh một cái, đạp anh ngã ngồi trên đất, cắt ngang lời nói không biết xấu hổ của anh: "Trần Trường Phong, anh thật vô liêm sỉ."
Trần Trường Phong thuận thế nằm xuống sàn nhà, có sưởi ấm, không lạnh.
Anh nhìn trần nhà, lại liếc nhìn biểu cảm của Trình Nặc, tuy cô có chút xấu hổ và tức giận, nhưng chắc là không thật sự nổi giận, vì vậy anh lại nhìn lên trần nhà, cười nói: "Làm người vô liêm sỉ thật vui vẻ."
Trình Nặc lại cho người đàn ông vui vẻ này một đá: "Thôi được rồi, anh đi nhanh đi, sau này đừng ở trong phòng em quá mười phút, em không muốn bị người khác nói ra nói vào."
Trần Trường Phong lộ ra vẻ mặt khó hiểu, dường như đang nghĩ xem trong nhà này ai dám nói xấu cô.
Trình Nặc không muốn giải thích cho anh, cũng không giải thích rõ ràng, cô chỉ cảnh cáo anh: "Ở nhà, anh biết điều một chút đi.
Tóm lại, đừng nói những lời kỳ quái, cũng đừng đụng chạm vào em!"
Trần Trường Phong có chút tổn thương: "Anh rất không biết kiềm chế sao? Cách làm của em giống hệt lão Trương đối xử với cô bồ nhí của ông ta."
Trình Nặc: "Lão Trương là ai? Tại sao ông ta lại có bồ nhí? "Giới" của anh phức tạp thật đấy".
Trần Trường Phong: "Em đừng có đánh trống lảng, tại sao em lại sợ người ta nói?"
Trình Nặc: "Anh tự mình suy nghĩ đi? Để em ở nhờ nhà anh, chẳng lẽ bố mẹ anh muốn em và con trai của họ làm chuyện mờ ám sao? Nói ra chẳng phải rất khó nghe sao!"
Trần Trường Phong: "Ồ."
Anh lăn lộn trên đất một vòng, ngồi dậy, đại khái đã hiểu được nỗi lo lắng của cô, muốn an ủi cô rằng bố mẹ anh chắc là không để ý đâu, nhưng lại sợ bị cô hiểu lầm là anhkhông tôn trọng cô.
Vì vậy anh đành phải nói: "Vậy thì, lúc không ở nhà, thì "được" sao?"
Trình Nặc: "Được cái gì?"
Trần Trường Phong: "Có thể yêu đương."
Trình Nặc cũng không biết tại sao mình lại cười, nhưng chắc chắn không phải vì vui mừng, cô phát hiện mình vẫn rất coi trọng nghi thức.
Cô hỏi anh: "Trần Trường Phong, chúng ta đã bao giờ nói là muốn yêu đương đâu?"
Trần Trường Phong: "Em đừng vội, chúng ta đang thảo luận mà."
Trình Nặc bị tinh thần lạc quan của anh đánh bại, anh ta tự tin như vậy, chỉ bay một chuyến đến thành phố Cầm đã khiến cô cảm động muốn gả cho anh rồi sao?
Cô duỗi ngón trỏ ra, chọc chọc vào trán anh: "Thảo luận cái đầu anh! Nói rõ ràng ra, bây giờ là anh đang theo đuổi em, em còn chưa đồng ý."
Trán Trần Trường Phong lưu lại vết đỏ, anh có chút bất lực, không muốn chơi trò chơi mèo vờn chuột này nữa.
Trong lòng anh rõ như ban ngày, uất ức nói: "Không phải anh đang theo đuổi em, là em đang thả thính anh, lấy một cái hộp socola rỗng dụ dỗ anh."
Trình Nặc lập tức phủ nhận: "Em không có."
Trần Trường Phong: "Có hay không tự em biết rõ."
Trình Nặc bị anh kích động có chút tức giận, sao lại nói chuyện với giọng điệu đe dọa thế này?
Cô là người "ăn mềm không ăn cứng", định đuổi anh ra khỏi phòng mình.
Anh bỗng nhiên như con chó ngốc nhặt một góc của chiếc hộp socola xinh đẹp lên, nhét vào miệng, ngồi xổm trên đất ngẩng đầu nhìn cô nói: "Nào, nào, nào, giật cần câu đi, câu được rồi này."
Editor: Mây.