Trình Nặc nhìn Trần Dịch An, cô không trực tiếp trả lời "có" hoặc "không", mà bình tĩnh ăn một quả cherry: "Anh ấy chọc giận chú Trần, bị đuổi ra ngoài rèn luyện cũng tốt."
Trần Dịch An rút khăn giấy lau tay, không tiết lộ thêm gì nữa: "Chị, chị đừng hòng moi tin tức từ em, không phải chuyện gì to tát đâu.
Nhưng mà, nếu anh trai không muốn nói với chị, thì em cũng sẽ không nói, lừa em cũng vô ích."
Nghe vậy, Trình Nặc lập tức thay đổi sắc mặt, biến thành chị đại hung dữ, véo tai Trần Dịch An đòi hỏi sự thật: "Em nói nửa chừng là muốn làm ai chết đây? Hôm nay em nói cũng phải nói, không nói cũng phải nói, nếu không chị sẽ nói với Trần Trường Phong là em tỏ tình với chị, còn ôm chị nữa, ờ, hay là nói em hôn chị luôn đi."
Trần Dịch An: "...!Lời nói dối vô nhân tính như vậy mà chị cũng nói ra được sao?"
Trình Nặc: "Nói nhanh lên, nếu không người bị đánh vào mông hôm nay sẽ là em đấy."
Trần Dịch An bị cô uy hiếp bằng lời nói cộng thêm hành hạ về thể xác, để bảo toàn tính mạng, đành phải bán đứng anh trai mình: "Hình như có người bịa đặt vu khống chị hay gì đó, anh ấy đánh người ta, sau đó bố em giải quyết ổn thỏa, điều kiện trao đổi là anh ấy ngoan ngoãn ra nước ngoài ở vài năm."
Trình Nặc hoàn toàn không biết chuyện này, nghe xong, cô sững người, buông tay.
Trần Dịch An nhanh chóng nhân cơ hội trốn sang sofa bên kia, sợ ở gần chị gái này, cô lại nói bậy bạ khiến anh trai đánh cậu.
Sau khi nói ra, trong lòng cậu có chút hối hận, dù sao đây cũng là chuyện của anh trai, nếu anh trai không muốn nói với Trình Nặc, chắc chắn là có lý do, bây giờ, cậu lại lỡ miệng, tiết lộ bí mật, thật là không nên.
Trần Dịch An muốn Trình Nặc giả vờ như không biết, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Trình Nặc rõ ràng muốn hỏi cho ra nhẽ, cậu ta lại đành phải nói với cô: “Những gì em biết, em đã nói hết rồi.
Chuyện này, gia đình em chưa bao giờ nhắc đến.
Lúc đó, em đang đi học, em cũng không biết nhiều, đều là lén nghe bố mẹ nói, sau đó tự suy đoán, nếu chị muốn biết thêm, thì hỏi anh trai em đi.”
Dù sao cậu ta cũng không thoát khỏi số phận bị anh trai mắng một trận.
Có tiếng động ở cửa, là Lý Du Du đã về.
Trần Dịch An nhìn thấy người thân, cuối cùng cũng có cớ để trốn, trong đầu suy nghĩ xem có cách nào để tránh anh trai hay không.
Trình Nặc cũng thu lại biểu cảm, ngoan ngoãn chào hỏi dì Du, lấy đặc sản mua về giới thiệu từng món cho bà.
"Được rồi, được rồi, để dì Trương cất đi, ngày mai làm cho dì ăn." Lý Du Du nắm lấy tay cô, nhìn xung quanh không có ai, mới cẩn thận hỏi: "Ở bên ngoài, có bị người ta bắt nạt không? Có thiệt thòi gì không?"
Trình Nặc lắc đầu.
Cô muốn nói là Trần Trường Phong đã làm quá lên rồi, nhưng lại cảm thấy như vậy là đang phản bội anh, cô im lặng, lắc đầu thêm một lần nữa.
Trông cô như thể bị oan ức rất nhiều.
Lý Du Du không hỏi thêm chi tiết nữa, dù sao thì đứa con trai nóng tính của bà chắc hẳn đã giải quyết xong người và việc rồi.
Dưới sự hướng dẫn của dì Du Du, Trình Nặc vào bếp giúp bà nấu cơm, chuẩn bị bữa tối.
Vì đã được phu nhân dặn dò trước, Trần Thế Vũ hôm nay không để Trần Trường Phong tăng ca, cùng ông đi xe về nhà.
Trần Thế Vũ vào cửa trước, nhìn thấy Trình Nặc liền gật đầu, trước khi đi thay quần áo nói với vợ: "Xe bị nổ lốp, Trường Phong đang thay lốp."
Lý Du Du khó hiểu: "Thay lốp? Nó biết thay sao?"
Trần Thế Vũ: "Nó nói nó biết."
Trình Nặc cảm thấy buồn cười, cô muốn đi xem anh thay lốp xe như thế nào, cô thay giày, bấm thang máy, cửa vừa mở, Trần Trường Phong xuất hiện.
Anh vừa mới giúp tài xế thay lốp được một lúc, đột nhiên phát hiện ra xe của Trình Nặc, đoán được là cô đã về, liền ném cờ lê chạy về nhà.
Trên tay dính dầu nhớt, sợ làm bẩn quần áo của cô, Trần Trường Phong không ôm cô, chỉ liếc nhìn phòng khách một cái, cảm thấy không có ai nhìn thấy, liền nhanh chóng hôn lên môi cô một cái, sau đó lùi lại.
"Sao anh lên nhanh vậy?" Nhìn thấy anh, Trình Nặc mới nhận ra, cô rất nhớ anh.
Nếu không phải không đúng lúc, không đúng chỗ, thì cô nhất định sẽ dựa vào người anh.
Trần Trường Phong không trả lời cô, ngược lại hỏi: "Sao em không nói với anh là em sẽ đến?"
Trình Nặc: "Em muốn đến thì đến thôi."
"Trường Phong! Đi rửa tay trước đi, cơm nguội hết rồi!" Lý Du Du gọi anh từ phòng ăn, sợ hai người bọn họ lề mề ở cửa quá lâu, bị bố anh trách mắng.
Dạo này, Trần tổng rất khó ở với con trai.
Trình Nặc lén véo má anh một cái, sau đó chạy vào bàn ăn ngồi trước.
Trên bàn ăn, Lý Du Du giới thiệu với chồng món nào là do Trình Nặc làm, thật ra cô cũng không góp sức nhiều lắm, đều là dì giúp việc chuẩn bị sẵn nguyên liệu, cô chỉ xào nấu qua loa.
Trần Thế Vũ đối với đứa con trai ngỗ nghịch thì lạnh nhạt, đối với Trình Nặc vẫn luôn hòa nhã, khen món hải sâm xào hành của cô nấu vừa lửa, vị cũng ngon.
Trần Trường Phong không nói gì, chỉ ăn hết nửa đĩa những món mẹ anh nói là do Trình Nặc làm.
Trần Thế Vũ: "Nhìn bộ dạng ăn như chưa từng được ăn cơm của con kìa, ai bỏ đói con?"
Trần Trường Phong liền nhân cơ hội mách lẻo: "Mẹ, trưa nay bố giao cho con nhiều việc lắm, không cho con ăn cơm!"
Lý Du Du bênh chồng nói: "Chắc là bố con thấy con gần đây béo lên, muốn kiểm soát chế độ ăn uống thôi."
Trần Trường Phong nghẹn họng, anh béo chỗ nào!
Cảm nhận được bầu không khí quen thuộc của gia đình, Trình Nặc cảm thấy sự bất an trước đó đã tan biến.
Sau bữa tối, Lý Du Du giao Lý Hạo Hành cho chồng dạy kèm, bà dắt ba đứa con chơi mạt chược.
Lý Du Du vừa uống nước hồng sâm, nháy mắt với Trình Nặc: "Vẫn là có con ở đây tốt hơn, con không có ở đây, bọn chúng cũng không chơi với mẹ.
Con ở bên ngoài có thoải mái không? Không thoải mái thì về nhà ở, chúng ta không nói với bố mẹ con biết là được."
Trình Nặc vừa xếp bài vừa trả lời dì Du: "Cháu ở rất thoải mái, khi nào rảnh cháu sẽ đến thăm dì nhiều hơn."
Trần Trường Phong dưới gầm bàn khẽ đá chân cô, ý là cũng đến thăm anh nhiều hơn.
Trình Nặc giơ chân giẫm lên giày của anh, không cho anh nhúc nhích.
Trần Trường Phong liền rút chân ra khỏi dép lê, giẫm lên giày của cô, âm thầm đấu sức.
Trần Dịch An bơ đẹp hành động của hai người, cậu chăm chú nhìn bài, lên kế hoạch xem làm cách nào để trốn vài ngày, tránh mặt anh trai.
Thời gian không còn sớm, mấy đứa nhỏ lần lượt "cống nạp" một ít tiền mạt chược, dỗ dành Lý Du Du vui vẻ, sau đó Trình Nặc xin phép về nhà.
Lý Du Du: "Muộn thế này rồi, Trường Phong con đưa con bé về đi."
Trần Trường Phong: "Vâng ạ!"
Anh chỉ đợi câu nói này thôi.
Vì Trình Nặc lái xe đến, nên Trần Trường Phong trực tiếp ngồi vào ghế phụ.
Trình Nặc: "Không phải anh đưa em về sao?"
Trần Trường Phong: "Vậy em qua đây, anh lái."
Trình Nặc: "Thôi, em lái, nhưng mà như vậy anh về bằng cách nào? Bắt xe à?"
Trần Trường Phong: "Nhẫn tâm quá, muộn thế này rồi em không giữ anh ở lại qua đêm sao?"
Trình Nặc khởi động xe, im lặng một lúc: "Nhà em không có chỗ ngủ, anh muốn ngủ sofa à?"
Cửa gara mở ra, xe lái ra ngoài, đi qua vườn, cổng, sau đó lên đường lớn.
Lúc này, Trần Trường Phong mới lộ bản chất, anh đặt tay lên đùi cô, sờ soạng: "Nếu em muốn ngủ trên sofa, thì anh sẽ ngủ sofa."
Trình Nặc không rảnh trả lời anh, cũng lười mắng anh, đạp ga tăng tốc về nhà.
Đến cổng khu chung cư, Trình Nặc nhìn thấy một bưu kiện, được gói trong túi giấy của hiệu thuốc.
Cô tò mò, nhặt lên, xem có phải giao nhầm hay không.
Kết quả nhìn thấy người nhận là "anh Trần" và số điện thoại đuôi của Trần Trường Phong.
Trình Nặc dùng vân tay mở khóa, đưa túi cho Trần Trường Phong hỏi anh: "Cái gì vậy?"
Trần Trường Phong trực tiếp xé bao bì, lấy ra hộp bao cao su bên trong, lúc nãy trên xe anh đã đặt hàng: "Em tưởng là gì?"
Trình Nặc nhìn thấy con số lớn kia, ho khan một tiếng: "Em tưởng anh mua thuốc Hoắc Hương Chính Khí."
Trần Trường Phong từ phía sau áp sát lại, vòng tay qua ngực cô, cúi đầu hôn lên vành tai cô: "Cũng cần, đúng là có chút nóng trong người."
Trình Nặc không nghĩ đến việc dắt anh về nhà để làm chuyện đó, trong lòng cô vẫn còn vướng bận, nhưng hai người ở chung một căn phòng, lại không làm gì, có vẻ không hợp lý.
Cô phải thừa nhận, từ lúc gặp anh tối nay, cô đã mong muốn được anh ôm, được anh hôn.
Chuyện cũ cũng quan trọng, nhưng không quan trọng bằng người trước mặt là anh.
Trình Nặc xoay người, chủ động nhón chân ôm cổ anh, từng bước đẩy anh, đẩy đến sofa.
Trần Trường Phong ngồi xuống, một tay kéo khóa áo khoác ra, ngửa đầu dựa vào lưng ghế sofa, cười hỏi cô: "Thật sự muốn ngủ sofa à?"
Ánh mắt Trình Nặc liếc về phía chiếc hộp bạc anh mua: "Lát nữa anh về à?"
Trần Trường Phong kéo cô ngồi lên đùi mình: "Em không cho anh về thì anh sẽ không về."
Trình Nặc: "Đừng đổ lỗi cho em, em bảo anh về đấy."
Trần Trường Phong đã cầm điện thoại lên, liếc nhìn cô một cái: "Bắt anh về anh cũng không về."
Anh gọi điện thoại cho mẹ mình: "Sóng Nhỏ về nhà rồi, con đến công ty luôn, còn một số vấn đề trong bản kế hoạch, tối nay con không về nhà, ngủ lại công ty, vâng con biết, có chăn."
Mấy ngày nay thỉnh thoảng anh cũng ngủ lại công ty, mẹ anh tin hay không thì anh không quan tâm, dù sao lý do này cũng đủ chính đáng.
Trình Nặc nghe anh nói chuyện điện thoại, nghịch cúc áo sơ mi của anh, ngón tay luồn vào lỗ cúc áo sờ làn da trên cổ anh.
Trần Trường Phong cúp điện thoại, nắm lấy tay cô: "Giải quyết xong."
Trình Nặc cố tình hỏi: "Sao cảm giác anh nói dối rất thành thạo vậy? Chẳng lẽ trước đây lúc tăng ca ở công ty cũng có thư ký nhỏ bé nào đó ở bên cạnh sao?"
Trần Trường Phong: "Thư ký nhỏ bé? Anh không thích nhỏ, anh thích to."
Giọng điệu anh nghiêm túc, như đang thảo luận về sở thích tuổi tác, nhưng tay anh lại không đứng đắn, lời nói cũng biến chất.
Trình Nặc cảm thấy ngón chân tê tê, là kiểu ngứa ngáy không thể nào gãi được.
Cô muốn làm gì đó để lấp đầy khoảng trống trong lòng, vì vậy cô nâng mặt anh lên, hôn anh, dịu dàng dùng mũi cọ cọ vào mũi anh: "Vậy tối nay anh còn muốn đến công ty không?"
Trần Trường Phong: "Đến công ty cái gì nữa."
Trình Nặc: "Ồ, vậy chúng ta còn nhiều thời gian."
Nghe vậy, Trần Trường Phong liền phấn chấn, anh chủ động nằm xuống sofa, ôm eo kéo cô lên người mình, che mặt giả vờ e thẹn: "Đúng vậy, xin đừng thương tiếc đóa hoa yếu ớt là anh, tùy ý xử lý anh đi!"
Suy nghĩ của Trình Nặc nhảy vọt, cô không bật cười, mà hỏi anh: "Sao anh lại biết thay lốp xe?"
Trần Trường Phong: "Hả? Cái đó rất đơn giản mà, hồi đi học anh có một chiếc xe cà tàng để đi lại, thường xuyên hỏng hóc, mấy lỗi nhỏ anh đều tự sửa."
Bố anh ném anh ra nước ngoài không phải để anh hưởng thụ, ăn mặc chi tiêu đều giống như du học sinh bình thường, anh cũng học được kha khá kỹ năng sống.
Trình Nặc miêu tả lông mày của anh: "Anh ở nước ngoài có vất vả không?"
Trần Trường Phong: "Cũng không hẳn là vất vả, chỉ là có lúc rất nhớ nhà."
Nói đến đây, anh kéo ngón tay cô xuống hôn một cái: "Cũng nhớ em."
Trình Nặc: "Nói xem, nhớ em cái gì?"
Trần Trường Phong nhấc cô lên, ẩn ý.
"Em dám nghe, anh không dám nói."
Trình Nặc không biết đàn ông sau khi nếm thử trái cấm, thì đầu óc chỉ toàn là chuyện đó sao? Nhưng cô thật sự cũng muốn, cô cong người, dựa vào lòng anh, nhìn anh, hỏi: "Vậy anh dám làm không?"
Trần Trường Phong vì tình yêu, đành phải mặt dày một lần.
Lúc lý trí quay trở lại, Trần Trường Phong nhớ lại những câu mà cô hỏi, anh cảm thấy có vấn đề.
"Có phải có người nói gì với em không? Mẹ anh? Dịch An?"
Đầu óc hỗn loạn của Trình Nặc lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều, bán đứng em trai anh không chút do dự: "Dịch An nói, anh vì em mới đánh người ta, vì em mới bị bố anh đuổi ra nước ngoài."
Trần Trường Phong sẽ không lừa dối cô, anh thừa nhận: "Nói như vậy cũng được, nhưng mà bố anh đã sớm nhìn anh không vừa mắt rồi, chỉ mượn cớ dọa anh thôi."
Trình Nặc hỏi: "Anh đánh ai?"
Trần Trường Phong: "Lưu Phong."
Trình Nặc suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra người này, cô dùng biệt danh để gọi anh ta: "Đội trưởng đội bóng rổ hồi cấp ba của chúng ta?"
Trần Trường Phong: "Ừ."
Hồi cấp ba, đội trưởng đội bóng rổ theo đuổi cô, thiếu nữ cấp ba rất dễ rung động, cô đã cá cược với người ta, nói nếu anh ta có thể giành chức vô địch trong trận đấu thì cô sẽ làm bạn gái anh ta, vì muốn xem anh ta thi đấu mà cô còn bỏ lỡ buổi biểu diễn năm mới của Trần Trường Phong, khiến Trần Trường Phong giận dỗi suốt một thời gian dài.
Nhưng sau đó bị Trần Trường Phong mách lẻo với bố Trình, Trình Nặc liền quay đầu là bờ, chia tay với tên đội trưởng đội bóng rổ kia.
Sau đó, cô không gặp lại người đó nữa, cũng không nghe tin tức gì về anh ta, chỉ nhớ là hình như anh ta thi đỗ vào cùng trường đại học với cô.
Trình Nặc tính toán thời gian, lúc đó Trần Trường Phong vẫn đang học lớp mười một, chế giễu một câu: "Anh giỏi thật đấy, còn dám đánh cả học sinh lớp trên."
Trần Trường Phong im lặng.
Cô lại hỏi:“Tại sao anh lại đánh anh ta? Anh ta tung tin đồn gì? Nói anh ta yêu đương với em?”
Trần Trường Phong vẫn im lặng.
Trình Nặc liền đoán mò: "Nói đã ngủ với em? Không lẽ là nói em phá thai vì anh ta?"
Trần Trường Phong không muốn nghe chủ đề này: "Chuyện đã qua rồi, em nhắc đến làm gì? Không nói nữa."
Nhưng Trình Nặc lại rất muốn biết "bí mật" về mình, cô đưa ra điều kiện: "Anh nói cho em biết đi, anh nói rồi, anh muốn làm gì em cũng đồng ý."
Trình Nặc làm nũng còn nguy hiểm hơn cả đánh người.
Trần Trường Phong không giấu diếm được nữa, đã nói đến nước này rồi, đành phải kể lại chuyện năm đó cho cô nghe: "Hôm đó, em sinh nhật, vừa thi đại học xong, phải trở về trường, anh đến trường em, muốn giúp em chuyển đồ.
Trước siêu thị trong trường có một bãi đất trống, có ghế để ngồi, anh ngồi đó chờ em, nghe thấy Lưu Phong nói chuyện với người khác về em, nói những lời không hay, còn nói chụp được ảnh nóng của em, muốn cho người khác xem, anh liền đánh anh ta một trận, ném điện thoại của anh ta."
Trình Nặc vô cùng kinh ngạc: "Không thể nào?"
Trần Trường Phong: "Ừ, anh ta bỏ tiền ra thuê người photoshop."
Trình Nặc không biết nên nói gì.
Trần Trường Phong cũng không muốn nói gì với cô, anh đã nói rõ mọi chuyện, bây giờ đến lúc đòi phần thưởng rồi.
Anh ghé vào tai Trình Nặc, nhỏ giọng nói với cô một tư thế.
Trình Nặc: "Ồ, không làm đâu."
Trần Trường Phong: "!! Sao em nói mà không giữ lời! Không phải đã nói là nghe theo anh sao?"
Trình Nặc: "Đúng vậy, nghe rồi, em đã nghe thấy rồi, nhưng chưa chắc đã phải làm theo lời anh."
Trần Trường Phong:...!Một người bất lực như vậy, có nơi nào để tố cáo không...
Editor: Mây.