Buổi sáng hôm sau tỉnh lại Vân Lộ Tinh thấy được đồ ăn vặt mà mình vẫn nhớ nhung.
Không phải là phần đã ném lại ngày hôm qua, mà là sữa chua vị dâu tây và kem.
Vân Lộ Tinh cũng không hỏi có từ đâu đến, chỉ làm kẻ ăn không ngồi rồi tận chức mà thôi.
Cô vui vẻ cầm sữa chua ăn, trông như một chú hamster đáng yêu.
Bởi vì ăn uống quá mức vui vẻ mà cô thậm chí quên mất Kỳ Phong Miên đã nói với mình cái gì.
Uống xong sữa chua, Vân Lộ Tinh thoải mái nằm trên sofa, cuối cùng cũng nhớ ra người nửa đêm qua vất vả khó nhọc đem thức ăn về cho mình.
Cô liếc nhìn Kỳ Phong Miên, người ta đang quay lưng về phía này viết viết vẽ vẽ gì đó.
Vân Lộ Tinh kéo tay áo Kỳ Phong Miên, nhỏ giọng hỏi: "Kỳ Phong Miên nè, anh ăn hông?"
Động tác trong tay anh vẫn không dừng, đầu cũng không quay chỉ đơn giản hỏi 1 câu.
Trong giọng nói tựa hồ tức giận.
Vân Lộ Tinh cũng không giận, cô mềm mại đáp: "Sữa chua vị dâu nè."
Đôi mắt cô cong lên: "Rất ngọt đó." Giọng nói chân thành, phảng phất như thật sự thuận miệng mà nói, bút trong tay Kỳ Phong Miên ngừng lại 1 chút.
Vân Lộ Tinh ngồi trên sofa, dịch mông đến gần anh, cô mời gọi: "Anh không muốn nếm thử hả?"
Kỳ Phong Miên đột nhiên quay đầu, đè Vân Lộ Tinh xuống, đôi mắt thâm thúy đối diện với hai con ngươi lấp lánh của cô.
Anh vươn tay, đầu ngón tay quẹt nhẹ trên cánh môi cô, sau đó nhẹ nhàng cho vào trong miệng mình.
Kỳ Phong Miên cong môi, giọng nói thấp thấp: "Ừ." Đúng là rất ngọt.
Vân Lộ Tinh chớp mắt, nói: "Thật vậy sao?" Cô vươn đầu lưỡi thăm dò.
Cô điên cuồng ám chỉ: "Nếu mà mỗi ngày đều có sữa chua vị dâu tây thì em sẽ luôn ngọt ngào như vậy đó."
Kỳ Phong Miên nhớ lại tình cảnh mình bị Vân Lộ Tinh bỏ qua, cười cười.
Anh nhéo mặt cô, cười đến đẹp trai, nói: "Không cần."
Tay làm nũng thiện nghệ - Vân Lộ Tinh: "...????"
Lúc này Kỳ Phong Miên mới cầm tờ giấy vừa viết, dịu dàng hỏi Vân Lộ Tinh: "Muốn chọn cái nào?
Anh tươi cười đẹp đẽ, Vân Lộ Tinh còn chưa rõ mình thua ở chỗ nào.
Cô mịt mờ lại gần nhìn vào dòng chữ quen thuộc trên giấy.
Trong lòng vẫn thắc mắc mình đã làm sai điều gì khiến Kỳ Phong Miên từ chối yêu cầu của cô.
Chỉ cần một hộp sữa chua vị dâu là được một cái hôn ngọt ngào...!Chẳng lẽ do cô không ngọt ư?
Vân Lộ Tinh lâm vào hoài nghi bản thân.
Thế nhưng khi vừa nhìn tới dòng chữ màu đen bắt mắt trên giấy, hết thảy câu hỏi liền có đáp án.
Hàng chữ to đùng bắt mắt đứng ngay giữa giấy --《 tuyển tập một trăm cách thức tuẫn tình 》
Vân Lộ Tinh chậm rãi dùng một loại ánh mắt khó hiểu pha lẫn thất bại nhìn Kỳ Phong Miên, cạn lời.
Cô sâu kín nói: "Vì sao lại viết thứ này? Em đã sống lại rồi mà." Ngày hôm qua rõ ràng cô đã rất nghiêm túc an ủi Kỳ Phong Miên, kết quả không ngờ đối phương vẫn không buông tha ý định kỳ quái này.
Nỗ lực sống sót ở thế giới này không tốt sao, vì sao một hai phải bi quan tiêu cực tìm chết nhw vậy.
Vân Lộ Tinh nhỏ giọng cường điệu: "Có phải anh không thích em không?" Thế nên mới luôn muốn mình chết, còn tiếc đôi ba hộp sữa chua.
...!Vân Lộ Tinh bỗng nhiên cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng.
Nhất định là thế.
Kỳ Phong Miên nhìn Vân Lộ Tinh, ánh mắt anh thâm tình cùng yêu chiều, bất đắc dĩ cười.
Nhưng anh trước sau không thừa nhận, cũng không nói lý do muốn tuẫn tình.
Nhưng Vân Lộ Tinh lại nghe thấy đáy lòng anh đang thở dài, dùng thứ giọng dịu dàng nói:
- - [ chính là vì quá thích ]
- - [ nên mới sợ mất đi lần nữa.
]
Không phải mỗi lần tử vong đều có thể sống lại và tương ngộ lần nữa.
Thế nên không bằng lúc này chết đi, tránh cho bi kịch cũ lặp lại.
Sau khi nghe được tiếng lòng Kỳ Phong Miên, nội tâm Vân Lộ Tinh cảm thấy bệnh của anh càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhưng cô nghĩ lại, bỗng cảm thấy ý nghĩ kỳ quái của Kỳ Phong Miên hình như cũng đúng đúng.
Ngay tại thời điểm Vân Lộ Tinh tự hỏi về triết lý nhân sinh, Kỳ Phong Miên đã kéo tay ép cô tiếp tục đọc tờ giấy kia.
Anh hỏi: "Em thích loại nào?"
Vân Lộ Tinh cũng rất nghiêm túc nhìn một lần, sau đó chỉ vào số 1: "Cắt cổ tay rất đau đó."
Kỳ Phong Miên nhíu mày, không muốn cô khó chịu, vì thế rất tự nhiên nói: "Thế thôi bỏ cái số 1 này đi."
Vân Lộ Tinh chỉ vào số 2, đặt ra nghi vấn: "Trong nhà có thuốc ngủ sao?"
Kỳ Phong Miên đáp: "Còn thừa nửa lọ." Có một khoảng thời gian Kỳ Phong Miên bị chứng lo âu dẫn tới mất ngủ vô cùng nghiêm trọng, bởi vì anh làm việc tại bệnh viện nên rất dễ dàng lấy được loại thuốc này.
Nhưng mấu chốt ở chỗ là: "Đủ cho cả hai chúng ta sao? Trên nguyên lý thì hẳn là đủ, rốt cuộ thì sau mạt thế cũng chả có ai rảnh rỗi đưa bọn họ đi rửa ruột, vậy nên dù cho không đủ thì không có người cứu vẫn chết như thường.
Vân Lộ Tinh ngây thơ kể chuyện xưa khủng bố: "Nhỡ đâu không đủ liều, một người chết một người sống thì sao?"
Kỳ Phong Miên hoàn toàn không thể tiếp thu viễn cảnh Vân Lộ Tinh miêu tả ra, không đợi cô nói xong anh đã ngắt lời: "Cái tiếp theo."
Vân Lộ Tinh tựa vào lòng anh, nhìn tiếp.
"Chết đuối sao? Nghe nói sau khi chết rất khó nhìn, thi thể bị sưng phồng, em không muốn đâu."
"Thắt cổ cũng rất xấu đi, đầu lưỡi lòi ra ngoài, nghe nói còn đại tiểu tiện mất khống chế...!Nếu là nhảy lầu, nhà của chúng ta cũng không cao lắm, lỡ như ngã xuống không chết biến thành tàn tật thì sao."
Kỳ Phong Miên trầm mặc, nhíu mày, hiển nhiên anh chưa nghĩ tới điểm này.
Vân Lộ Tinh cực kỳ nghiêm túc, nói: "Hơn nữa mấy cách này quá đau, tuẫn tình hẳn phải là chuyện vui sướng chứ, sao có thể đau đớn như vậy? Thế nên anh vẫn nên xem lại xem có phương thức nào không đau đi!"
Kỳ Phong Miên đã sớm nhìn ra Vân Lộ Tinh cố tình từ chối, nhưng xét thấy cô nói rất có đạo lý, mà anh cũng muốn nhìn xem Vân Lộ Tinh có thể cà chớn đến trình độ nào, vậy nên mới hứng thú phối hợp diễn cùng cô nàng.
Vì thế Kỳ Phong Miên cố ý giả bộ suy tư, ngay tại thời điểm Vân Lộ Tinh đắc ý lộ ra biểu cảm may mắn thoát chết, anh mới như chợt bừng tỉnh nói: "Ở bệnh viện có thuốc tiêm."
Vân Lộ Tinh lặng lẽ thở phào, giả vờ bất đắc dĩ đáp: "Vậy không còn cách nào khác ngoài việc chờ có cơ hội chúng ta tới bệnh viện lấy." Dù sao cứ dỗ Kỳ Phong Miên trước đã.
Hôm nay lại là một ngày nỗ lực không tuẫn tình!
Kỳ Phong Miên nghĩ nghĩ, ác liệt nói: "Không cần, bây giờ anh trở về lấy." Nói xong anh đứng dậy lấy chìa khóa xe.
Vân Lộ Tinh sững sờ tại chỗ, biểu cảm ngây dại.
Từ từ, kết cục này không phải điều cô muốn!
Cô trơ mắt nhìn Kỳ Phong Miên sấm rền gió cuốn thu dọn đồ đạc, la lớn: "Không thể."
Kỳ Phong Miên nghi hoặc nhìn cô, hơi nhướng mày.
Vân Lộ Tinh ra sức động não, nỗ lực cầu sinh: "Bất luận là cách chết gì thì cuối cùng thi thể của chúng ta vẫn sẽ bị zombie ăn.
Em không muốn trở thành đồ ăn của chúng đâu, thế nên anh nghĩ luôn biện pháp để xác chúng ta không bị ăn đi."
Cô cảnh giác mà nói: "Em tuyệt đối không chấp nhận việc hỏa thiêu đâu."
Kỳ Phong Miên nhướng mày, hơi khó hiểu hỏi: "Chúng ta đều đã chết rồi thì thi thể còn quan trọng sao?"
Vân Lộ Tinh đứng trên sofa, tay chống nạnh, hùng hồn nói: "Em mặc kệ.
Em không muốn thành một bộ phận trong thân thể bọn quái vật kia đâu."
Nghe Vân Lộ Tinh nói, Kỳ Phong Miên nhíu mày.
Vốn dĩ anh chỉ cố ý trêu Vân Lộ Tinh nhưng nghe cô nói vậy, bỗng nhiên anh cũng có chút để ý thi thể của anh và Vân Lộ Tinh.
Anh và cô thuộc về nhau, sinh thời là thế, sau khi chết cũng là thế, những thứ quái vật ti tiện đấy đương nhiên không xứng động vào.
Trên mặt Kỳ Phong Miên xuất hiện biểu tình trầm tư, Vân Lộ Tinh đúng lí hợl tình nói: "Tóm lại, đợi chừng nào anh tìm được hướng giải quyết của vấn đề này thì chúng ta đi lấy thuốc tiêm tuẫn tình."
Kỳ Phong Miên bị cô chọc cười, nhịn không được vạch trần: "Em chính là không muốn chết."
Vân Lộ Tinh làm bộ không nghe thấy.
Cô nắm bàn tay nhỏ, nói: "Trước đó chúng ta phải nỗ lực sống sót."
Cô nhìn anh: "Bây giờ mình nên đi tìm thức ăn thôi." Trải qua sự dạy dỗ của Kỳ Phong Miên, Vân Lộ Tinh đã ý thức được làm cá mặn ở mạt thế rất khó sống, chỉ dựa vào một người là chuyện không đáng tin nhất!
Nhỡ đâu có một ngày anh ta muốn mình đói chết, sau đó tuẫn tình thì sao?
Vì vậy Vân Lộ Tinh quyết định từ bỏ hình tượng bệnh nhân tâm thần cá mặn, dốc lòng một phen! Cô muốn tự lực cánh sinh, tự cung tự cầu, tự nuôi sống chính mình!
Cô rất kích động hỏi Kỳ Phong Miên: "Hôm nay anh lấy đồ ăn vặt ở đâu thế? Là siêu thị dưới chân núi sao? Chúng ta đi lấy thêm một chút đi."
Kỳ Phong Miên nhìn Vân Lộ Tinh tràn ngập ý chí phấn đấu, mỉm cười nói: "Bây giờ sao?"
Vân Lộ Tinh nhìn sắc trời: "Đúng vậy, ngay bây giờ!"
Ô tô khởi động, Vân Lộ Tinh nắm dao phay Kỳ Phong Miên cho, hỏi: "Chúng ta thực sự muốn lái xe đi à?"
Sau mạt thế, quái vật cực kỳ mẫn cảm với âm thanh và mùi hươnh, tính chất thân thể của chúng khác nhau, có quái vật tốc độ rất nhanh nhẹn, xe không thể so với nó.
Đời trước Vân Lộ Tinh chính là bị một con quái vật đột nhiên xuất hiện giết chết trên xe.
Kết hợp với ý tưởng muốn chết của Kỳ Phong Miên, Vân Lộ Tinh cực kỳ hoài nghi động cơ của anh.
Kỳ Phong Miên phát động ô tô, liếc xéo cô, đáp: "Từ nơi này xuống tới chân núi hơn 10 phút đi xe, đi bộ nửa tiếng."
Vân Lộ Tinh nhìn tay chân nhỏ bé của mình, ngoan ngoãn câm miệng.
Biệt thự dưới chân núi có cảnh sắc rất đẹp, hoa đào bay lả tả đầy đất, Vân Lộ Tinh ngồi trên xe nhìn cây đào ven đường.
Kỳ Phong Miên hỏi cô: "Thích hoa đào à?"
Vân Lộ Tinh biểu tình nghiêm túc: "Không, em thích quả đào."
Cô nói: "Mấy cái cây này thật lớn, hoa nở cũng thật đẹp, thế nên trái đào nó kết ra chắc chắn cũng rất ngon."
Kỳ Phong Miên chuyển động tay lái, từ từ mà nói: "Ừ."
Vân Lộ Tinh nói tiếp: "Vậy nên chúng ta phải ăn nó! Bằng không cây đào phát hiện trái cây nó tạo ra không có ai ăn, nhất định sẽ rất đau lòng."
Còn vài tháng nữa cây mới kết quả, đến lúc đó lại có lý do để không tuẫn tình!
Vân Lộ Tinh tự cảm thấy mình thông minh tuyệt vời!
Xe ngừng trước cửa hàng, Kỳ Phong Miên nhìn cô một cái: "Thật khó cho em phải nghĩ ra nhiều lý do để không tuẫn tình như vậy."
Mỗi một lần Vân Lộ Tinh đều mang cho anh một niềm kinh hỉ mới.
Làm anh thỉnh thoảng cũng cảm thấy bọn họ cứ sống thế này cũng không tồi.
Vân Lộ Tinh mặt không biểu cảm, mạnh miệng: "Em không có."
Kỳ Phong Miên xách rìu xuống xe, cách cửa kính nhìn cô, cười như không cười: "Không sao.
Đợi lát nữa trở về anh chặt cái cây kia làm quan tài cho chúng ta, vậy là thi thể sẽ không bị quái ăn ăn, cây cũng không buồn vì không ai ăn trái của nó nữa."
Nói xong anh lững thững đi mất, bóng dáng phóng khoáng không kiềm chế được.
Vân Lộ Tinh tức giận ôm lấy con dao phay nhỏ của mình..