Chương 2. Duyên phận.
Muốn biết Liên Thịnh và Hoa Đình quen nhau như thế nào, thì lại phải quay về thời niên thiếu hết sức tùy hứng, ngạo mạn lại buông thả của Liên Thịnh.
Khi Liên Thịnh nhỏ hơn một chút, chừng mười bốn, mười lăm tuổi gì đó, vẫn còn là một cậu nhóc nghiện net theo phong trào, đú trend của thời đại, mỗi ngày ngoài giờ lên lớp đều ngâm mình ở tiệm nét với đám bạn xấu đánh hạng.
Lúc đó ngành thể thao điện tử trong nước vừa mới bắt đầu, con đường tuyển người của các chiến đội chuyên nghiệp vẫn thường là tìm nhân tài ở các tiệm net. Không thể không nói, cái cách vơ vét vô cùng kỳ quặc này giống hệt mama quản sự chọn hoa khôi trong số các cô nương ở câu lan (*) xưa.
(*) câu lan: Nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.
Cho nên khi Liên Thịnh thấy gã mập đối diện luôn nhìn mình với ánh mắt đầy thèm thuồng liền nổi hết cả da gà, suýt chút nữa đã gọi hội anh em ra úp sọt hắn lôi vào hẻm tẩn cho một trận.
Sau này, người quản lý chuyện nghiệp tận tụy Đình Đình hết lòng vì công việc đã mắng anh một trận. “Đây là ánh mắt tiếc người tài! Cậu có hiểu không hả! Với lại hồi đó cậu để kiểu tóc trẻ chow đú trend vàng hoe che mất nửa cái mặt y như miếng rèm cửa, tôi bị mù đâu mà mê cậu.”
Liên Thịnh liền lập tức bày tỏ: “Xin đừng đả kích các fangirl của tôi như thế chứ.”
Liên Thịnh ở chiến đội của Hoa Đình 3 năm, về sau do một vài nguyên nhân đặc biệt bị ép rời khỏi đội, lui khỏi giới esport.
Sau này lại đổi số, mất điện thoại, QQ bị hack gì gì đó, Liên Thịnh mất hết mọi phương thức liên lạc với mọi người. Trong thời đại nhịp sống vô cùng hối hả này, không còn giữ cách thức liên lạc cũng giống như đã cắt đứt quan hệ, nếu một người trong đó không cố gắng tới gần hơn thì mối quan hệ giữa hai người sẽ càng lúc càng xa.
Nhưng thật không ngờ rằng cái thứ kỳ diệu gọi là duyên phận này đã từng “gieo họa” cho quản lý Đình Đình vượt qua biển người tấp nập để gặp phải Liên Thịnh, nay lại một lần nữa “gieo họa” hắn.
---
Hai giờ sáng, chiến đội STV kết thúc huấn luyện hàng ngày, nhao nhao tắt máy chuẩn bị đi ngủ.
Khưu Phong tháo tai nghe, thấy đội trưởng Tiểu Tự của bọn họ chưa có vẻ là sẽ đi ngủ, bèn quan tâm hỏi: “Cậu không đi nghỉ à?”
Phương Thành Tự gật đầu: “Chưa đủ thời gian livestream tháng này.”
Bây giờ đã là cuối tháng, hợp đồng với bên nền tảng phát trực tiếp mỗi tháng tối thiểu 30 giờ mà Phương Thành Tự vẫn còn thiếu mười mấy tiếng nữa.
Khưu Phong nhìn thời gian livestream của mình: “Tôi cũng chưa đủ, hay chúng ta phát cùng đi. Đại Hải thì sao?”
Lâm Hải Xuyên vươn vai: “Tôi còn 2 tiếng nữa, nhân hôm nay bổ sung cho đủ luôn.”
3 người nhất trí, chiến đội STV lại vào game lần nữa.
Phương Thành Tự chọn bản đồ: “Sa mạc nhé.”
“OK”
Bản đồ thi đấu quốc tế của PUBG là Erangel, Miramar và Sanhok, cũng chính là map sẵn, map sa mạc và map rừng mưa.
Diện tích bản đồ sa mạc lớn hơn map sẵn 1/3, địa hình còn cực kỳ phức tạp, nên phần lớn các tuyển thủ đều không quen map sa mạc bằng map sẵn và rừng mưa.
Vì vậy nhanh chóng nhìn rõ địa hình map sa mạc, nhớ rõ vị trí xuất hiện của xe với vật tư, đưa ra kế hoạch tác chiến phù hợp là huấn luyện quan trọng nhất của họ gần đây.
Khưu Phong mở tủ lạnh lấy ba lon bò húc, đưa hai lon cho Phương Thành Tự và Lâm Hải Xuyên.
Phương Thành Tự nhận lấy, mở lon uống mấy hơi, tiếng mở lon truyền vào livestream qua microphone khi cậu vừa mở ra.
Chưa đầy một phút sau, số người xem trực tiếp tăng liên tục, một đám cú đêm như đang bao phòng trên Hoa Hỏa TV đưa cậu lên trang đầu trong nháy mắt.
“A a a a a! Khắp chốn reo mừng! Phương thiếu gia livetream rồi!”
“Hu hu hu bảo bảo, dì nhớ con quá!”
“Tui thấy cái gì đây! Cuối cùng con tui cũng online rồi, tui thài rồi!”
“Ca ca cầu nói mấy câu đi!”
“Tại sao cục cưng không mở camera, mama muốn nhìn con chút xíu thôi mà!”
“Mấy lầu trên nói cái gì đấy? Có liêm sỉ xíu đi! Oa oa oa, chồng ơi nhìn em đi!!!”
“Tôi tính ra tháng này thiếu gia mới livestream có 8 tiếng, nhất định ảnh sẽ bổ sung trong hai ngày này, a a a a, quả nhiên tôi đoán chuẩn vl, không uổng công tôi nằm chờ đến tận 2 rưỡi sáng!”
“Lầu trên cơ trí vl!”
“Cơ trí +1”
Phương Thành Tự ho nhẹ một tiếng, mặt không biểu cảm tắt tiếng bình luận, đánh dấu một vị trí trên bản đồ, lãnh đạm chỉ huy: “Khu biệt thự, nhảy!”
Khu biệt thự là một điểm loot đồ cao cấp ở map sa mạc, nhưng cũng là nơi rất nhiều người nhảy. Người chơi PUBG đều có một nhận định chung, đó là người có thể sống sót ra khỏi khu biệt thự chắc chắn đều giàu chảy mỡ.
(*) Khu biệt thự ở map sa mạc là Hacienda Del Patron - dinh thự nằm ở phía Đông thị trấn San Matin. Sở hữu lượng vũ khí lớn, chỉ cần lượn 1 vòng quanh tầng 1 cũng đủ vũ khí cho cả team 4 người chiến đấu, nhưng cũng rất nguy hiểm, nhiều cạm bẫy, rình rập.
Khưu Phong đã mở dù từ lâu, ở trên cao đếm đám người đông đảo phía dưới: “Có 3 đội nhảy khu biệt thự, 2 đội nhảy khu Saint-Martin.”
Lâm Hải Xuyên rơi xuống nhặt được một khẩu AKM, vô tình xử luôn hai người loot đồ bất hạnh chậm chân, chế giễu: “Hầy, quả nhiên ai cũng thích khu biệt thự, chỗ bé như mắt muỗi cũng nhảy được mười mấy người lận.”
Phương Thành Tự đáp xuống tầng 2, nhặt được một bình xịt gần đó, ngồi xổm trên đầu cầu thang tầng 2.
Sau mấy tiếng súng vang lên.
[island0_0 đã tiêu diệt zhsgsb bằng S686]
[island0_0 đã hạ wslra bằng S686]
[island0_0 đã hạ tldbshdx bằng AKM]
...
Thoáng chốc đã hạ được 5 mạng rồi.
Ba người dùng clone xếp hàng vào squad với một người qua đường ngẫu nhiên.
Người đồng đội qua đường kia đầy vẻ ngơ ngác nhìn thông báo đồng đội của bạn đã hạ người, sau khi sửng sốt mất mấy giây liền mở mic thán phục: “Oa bro số 1, đỉnh ghê!”
Phương Thành Tự không trả lời, còn Khưu Phong lại mở mic, vui vẻ đáp: “Cũng thường thôi, bạn tôi khó ở lắm, không dọa cậu chạy mất là được rồi.”
Người đồng đội này vui vẻ: “Không dọa gì hết, mấy bro, chúng ta lập đội luôn không?”
Nghe vậy Phương Thành Tự liền ngẩng đầu trừng mắt nhìn Khưu Phong, Khưu Phong nịnh nọt cười lại, mở mic nói giỡn một hồi, nói đến cả chuyện đánh xong sẽ đi ngủ luôn mới khiến người anh em kia từ bỏ ý định.
Phương Thành Tự và Lâm Hải Xuyên nhanh chóng xử lý sạch mấy đội ở khu biệt thự, bốn người lại loot đồ một lát rồi lái xe đi Saint-Martin.
Hơn mười phút sau, bốn người thuận lợi tiến vào bo cuối.
Vị đồng đội qua đường kia vừa vào bo xong đã chết mất, ba người lái xe được nửa đường thì hết xăng, đành phải xuống xe chạy bộ về phía mấy khu nhà.
Phương Thành Tự chỉ dẫn: “Vẫn còn 4 người nữa, dưới cái cây ở mỏm núi bên trái có một người đánh lẻ, mấy người còn lại có lẽ đang...”
Bỗng một tiếng súng vang lên, câu nói ngưng bặt.
Góc phải màn hình hiện lên thông báo bị giết.
[sheng đã hạ island0_0 bằng M24]
Ba người cùng ngẩn ra kinh ngạc.
Khưu Phong hít sâu một hơi, bị dọa đến nỗi tay cầm chuột phải run lên một cái, ngơ ngác: “Khoảng cách hơn 500 mét trong tình trạng di chuyển vẫn hehot được, người này thú vị đấy.”
Lâm Hải Xuyên ném bình xịt qua chỗ Phương Thành Tự bị bắn. “Đội trưởng, cậu bò ra sau tảng đá đi, tôi qua cứu.”
Vừa dứt câu, lại có một tiếng súng.
[sheng đã tiêu diệt island0_0 vì bắn hehot bằng M24]
Khưu Phong quăng chuột: “Bắn xuyên khói luôn? Mẹ nó hack đúng không!”
Phương Thành Tự thấy cái tên này, hàng mi khẽ chớp, vô thức xiết chặt con chuột trong tay, phủ nhận: “Không phải hack đâu. Trước khi ném bình xịt hắn đã thấy hướng di chuyển của tôi rồi.”
Khưu Phong tiếp tục kinh sợ: “Vậy thì khả năng dự phán của hắn cũng quá mức cho phép rồi.”
Lúc này bo đã tiếp tục thu hẹp, Lâm Hải Xuyên đành tự an ủi. “Có khi cũng chỉ là ăn may thôi. Đi đi, vào bo tiếp.”
Phương Thành Tự chỉ dẫn: “Vòng sang đỉnh núi bên trái.”
Khưu Phong xắn tay áo, không phục: “Không được, tôi còn lâu mới tin, tôi phải khô máu với nó đến cùng.”
Dứt lời liền cực kỳ cẩn thận bò từ sau tảng đá ra, vừa ló đầu, còn chưa kịp mở ống ngắm, 1 giây sau đã thấy bên tai vang lên tiếng súng quen thuộc.
[sheng đã hạ peakqiu bằng M24]
Nhân vật game của Khưu Phong ôm một bụng chua xót ngã xuống, biến thành hộp. Còn bản thân cậu ngồi trước máy tính thì ném chuột, ngã lên lưng ghế dựa, không thể tin nổi. “Bà mẹ nó! Tui còn chưa kịp mở ống ngắm luôn! Nó hack! Chắc chắn là hack luôn!”
Cũng không lâu sau.
[sheng đã tiêu diệt bigsea vì bắn hehot bằng M24]
[Xếp hạng: #3]
Lâm Hải Xuyên buông tay rất bất đắc dĩ.
Giọng Phương Thành Tự không cảm xúc. “Tự xem chiếu lại trận đi sẽ biết là không phải.”
Khưu Phong vốn đang tức giận mắng đối phương dùng tool hack, sau khi xem chiếu lại chỉ biết xám xịt mặt mày ngậm miệng.
Hắn méo miệng tức giận vài giây, rồi bỗng nhiên trở nên kích động. Hắn ra hiệu cho mọi người tắt mic, tháo tai nghe cực kỳ hưng phấn reo: “Tiểu Tự Tiểu Tự, có phải chiến đội chúng ta vẫn đang thiếu một tay bắn tỉa đúng không? Mời tên đó vào chiến đội đi!”
Lâm Hải Xuyên thấy được dăm tin tức có ích trong đám bình luận trên màn hình. “Đội trưởng, có fan bảo người tên sheng này là một streamer bên Hoa Hỏa TV, có vẻ còn rất nổi tiếng nữa.”
Mắt Khưu Phong sáng rực: “Vậy thì càng tốt, có tiếng tăm, không cần lo nguồn tài trợ nữa rồi.”
Hai người mở to đôi mắt tràn ngập kỳ vọng, tha thiết nhìn Phương Thành Tự.
Phương Thành Tự chợt nở nụ cười, xem ra tâm trạng không tệ, không định thừa nước đục thả câu nữa, nói thẳng với hai người: “Thật ra, hôm qua tôi với Hoa Đình đã chọn người này rồi, nhưng mà cậu ta vẫn đang suy nghĩ nên chưa nói với mọi người.”
Khưu Phong vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá rồi!”
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thể tin nổi. “Chúng ta quá có duyên với hắn luôn! Này có phải chính là kiểu hữu duyên thiên lý năng tương ngộ sao?”
Lâm Hải Xuyên cười nói: “Là hữu duyên thiên lý hehot cậu.”
Ba người nhanh chóng bỏ qua chuyện này, vào trận tiếp theo.
[island0_0 đã gia nhập đội]
[pealqiu đã gia nhập đội]
[bigsea đã gia nhập đội]
...
[sheng đã gia nhập đội]
Khưu Phong sửng sốt một chút, sau đó liền không kìm được mà “a a a” ra miệng.
Lâm Hải Xuyên cũng không nhịn nổi phải cười nói: “Chà, cậu làm được lắm.”
Khưu Phong đưa tay phải đặt lên ôm lấy ngực trái, hô hấp đồn dập tựa như thiếu dưỡng khí. “A! Cái cảm giác quỷ gì cứ như bị ai bắn một phát súng vào tim là chuyện gì đây!”
Bộ dạng hệt như fan cuồng gặp được thần tượng chân ái đời mình vậy.
May mà ba người đã tắt mic từ trận trước vẫn chưa mở lại, bằng không ngày mai kiểu gì cũng lên hotsearch, đại loại như “Đội viên Peak của STV bị streamer sheng đến từ Hoa Hỏa TV hehot cả thể xác lẫn tinh thần, hai người rơi vào bể ái tình” gì gì đó.
Vẻ mặt Phương Thành Tự bỗng trầm xuống, tâm trạng đột nhiên xấu đi, liếc Khưu Phong. “Đừng nói nhảm nữa, tôi đang mở mic livestream đấy.”
Đám comment bay đầy màn hình bày tỏ: gạt người, làm gì mở đâu.
Khưu Phong ổn định lại, giơ tay ra hiệu OK.
Tai nghe truyền đến tiếng của đồng đội số 4. “Hello, có nói chuyện được không?”
Ngay lập tức Khưu Phong lại mất hết liêm sỉ đổ khỏi cần cưa, khóc meo meo, ngẩng đầu nói với Phương Thành Tự và Lâm Hải Xuyên: “Hu hu hu, cậu ấy không chỉ có kỹ thuật đỉnh mà giọng cũng siêu hay luôn.”
Sau đó liền mở mic, vui sướng có phần vồn vã đáp lại: “Được chứ được chứ.”
Liên Thịnh cười nhẹ. “OK, mấy người chọn chỗ nhảy đi.”
Khưu Phong vẫn vui vẻ như trước “Tới liền.” Sau đó liền đổi giọng. "Số 1 chọn đi."
Lâm Hải Xuyên lén nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của Phương Thành Tự, nén cười trêu chọc. “Ấy dà, có mới nới cũ kìa. Đội trưởng, vị trí được cả đội cưng chiều của cậu sắp không giữ được rồi kìa.”
Phương Thành Tự hừ lạnh một tiếng.
Bốn người đều đang phát livestream, Khưu Phong cố gắng kìm nén không cho mình lộ ra sự hâm mộ quá đà, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được. “Số 4 số 4 ơi, trận trước cậu ăn gà à?”
Liên Thịnh trả lời. “Không, tôi bị #1 hạ.”
Khưu Phong vô cùng tiếc hận: "Không sao đâu, cậu một chọi ba đã đỉnh lắm rồi."
Liên Thịnh nghi hoặc: “Làm sao cậu biết tôi một chọi ba?” Chẳng lẽ là fan vừa xem anh livestream sao?
Khưu Phong hớn hở kể: “Trận ban nãy tụi tui cũng vào bo cuối, là cậu bắn chết cả ba tụi tui đó.”
Liên Thịnh hít một hơi, chưa bao giờ anh nhìn thông báo hạ địch cả, càng không nhớ được tên người đã bị anh bắn chết. Giờ thì hay rồi, đồng đội ghép trận này lại là kẻ địch trận trước, rõ là khó xử.
Liên Thịnh Liên Thịnh cười gượng. “À các cậu là đội nấp sau tảng đá phải không, ha ha, ngại quá.”
Khưu Phong khoát tay cắt ngang. “Có gì đâu mà ngại, trên chiến trường esport thì phải nói chuyện bằng thực lực.”
Phương Thành Tự mở mic, ngắt lời độc thoại của Khưu Phong, lạnh giọng chỉ huy. “Pecado, nhảy.”
Bốn người nhảy khỏi máy bay, Khưu Phong vẫn mở dù đầu tiên, lơ lửng trên không báo cáo tình hình. “Hai đội nhảy Pecado, một đội nhảy khu nhà máy(*).”
(*) Power Grid.
Liên Thịnh nghe thấy giọng điệu vừa chuyên nghiệp vừa quen thuộc này, không hiểu tại sao anh luôn cảm giác hình như mấy người đồng đội này của anh khá lợi hại. Anh liếc nhìn đám bình luận, quả nhiên đã bắt đầu điên cuồng.
“Wait, tui không nhìn nhầm chứ? Quả Tử ghép trận với Phương thiếu gia rồi hả?”
“Tui vừa vào phòng livestream của Thiếu gia, không sai đâu!”
“Trùng hợp thế! Quả là lương duyên trời ban đó nha!”
“Trận trước giết sạch bọn họ, trận này ghép đội với nhau, đây là nghiệt duyên mới đúng.”
“Bình thường Quả Tử lánh đời lắm, không rõ ảnh có biết Phương thiếu gia với chiến đội của cậu ấy không nữa.”
Liên Thịnh tắt mic game, hỏi mọi người trên livestream: "Chiến đội? Bọn họ là chiến đội chuyên nghiệp à?"
“Đúng thế đúng thế.”
“Đây đều là clone, còn acc chính của họ là ISLAND, PEAK, RIVER, đều là tuyển thủ chuyên nghiệp cả đó.”
Liên Thịnh lại tiện miệng hỏi thêm. “Vậy tên chiến đội bọn họ là gì vậy?"
“Hình như là STV á.”
Liên Thịnh sững sờ.
Tiếp tục lại lúng túng part 2.