Chương 04: Vinh quang
Niềm vui tới quá đột ngột, mãi đến khi Hoa Đình gọi điện thoại cho Hoa Hoả để hỏi tên thật của Một Quả Cherry, đặt quán cà phê, ngồi xe tới điểm hẹn. Khi một anh chàng đẹp trai cao mét tám đi đến trước mặt hắn, bước chân của hắn còn lảo đảo, cảm giác như đang nằm mơ.
Liên Thịnh kéo ghế ra ngồi xuống, vươn tay huơ huơ trước mặt hắn, cười nói, "Choáng váng rồi?"
Hoa Đình lấy lại tinh thần, sợ hãi than, "Sao giờ thằng nhóc cậu lại trở nên đẹp trai như thế! Đi Hàn Quốc chỉnh mặt rồi phỏng?"
Khoé môi Liên Thịnh cứng đờ, "Đi chết đi."
Thằng khỉ con ngày nào bây giờ cũng biến thành người ngợm đàng hoàng, Hoa Đình vui mừng thở phào một cái, sáp tới trái xem phải xét nghiêng ngó vài vòng không phát hiện ra dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ, bấy giờ mới yên lòng ngồi trở lại chỗ, "Nhiều năm không gặp như vậy, trông cậu ra hình ra dáng, lòng anh đây được an ủi ghê."
Liên Thịnh cười nói, "Nhiều năm không gặp, anh vẫn chú ý giữ gìn như cũ."
Hoa Đình cười khà khà mấy tiếng, "Đúng thế, đầu có thể rơi máu có thể chảy, nhưng cân nặng không thể thiếu."
Lúc này, nhân viên phục vụ mang menu đồ uống tới, Liên Thịnh tuỳ tiện lật một trang, tiện tay chỉ một loại trông thuận mắt, dịu giọng nói, "Cái này đi."
"Vâng, xin ngài chờ một lát."
Hoa Đình tới sớm hơn, đồ uống hắn gọi đã có rồi. Hắn cầm chén lên uống một ngụm, nhuận họng xong dùng tốc độ cực nhanh để nói, "Cậu rời chiến đội mấy năm xong đi làm cái gì rồi? Cơ thể khôi phục ổn chưa? Bà cậu với mấy chú mấy thím của cậu thế nào rồi?"
Sau khi Liên Thịnh rời khỏi chiến đội, gần 6 năm bọn họ không liên lạc với nhau, Hoa Đình có một bụng vấn đề muốn hỏi anh.
Liên Thịnh ôn hoà cười cười, vô cùng kiên nhẫn trả lời lần lượt các vấn đề của hắn, "Mấy năm nay em học đại học, chuyên ngành học có hơi hiếm, ra trường khó kiếm việc, bèn nghĩ trước tiên cứ làm streamer chơi đùa một chút. Thân thể đã không có gì đáng ngại nữa. Bà nội em qua đời rồi, sau khi bà đi thì em chuyển tới Thượng Hải, đã rất lâu không liên lạc với chú thím."
"Được được được, không liên lạc cũng được. Đám thân thích kia của cậu người nào cũng là quỷ hút máu, mỗi lần dính vào không hút cạn máu cậu thì không buông." Hoa Đình nói, "Không nói bọn họ nữa, anh thấy cậu mập hơi trước kia một chút, mấy năm nay cũng không tệ lắm đúng không?"
Liên Thịnh nhận cái ly nhân viên phục vụ đưa tới, nói khẽ, "Cảm ơn."
Sau đó nói với Hoa Đình, "Tạm được. Anh thì sao? Công việc không suôn sẻ? Chiến đội mà anh quản lý đã lăn lộn đến độ phải tìm chương trình livestream giải trí để phô bày trình độ của đội viên?"
"Đúng vậy." Hoa Đình nghe thế thở dài sầu não, "Có điều thật sự không phải vấn đề về phương diện kỹ thuật, mà là tài chính của chiến đội, thật sự không trụ được nữa."
Nuôi một chiến đội esport chuyên nghiệp, là hạng mục rất chi là đốt tiền, không có ai mất não đến độ đi làm công tử Bạc Liêu cả. Một chiến đội chuyên nghiệp có thể tồn tại được, đơn giản có hai điểm: Một là kỹ thuật vượt trội, có chiến tích, đạt thứ hạng cao trong giải đấu. Hai là đội viên có danh tiếng, có đề tài, có fan hâm mộ.
Nếu kỹ thuật của một chiến đội không có vấn đề, tất nhiên là không lo không có tài trợ.
Liên Thịnh nghi hoặc, "Sao lại nói thế?"
Hoa Đình cười khổ, "Thực ra chuyện này nói ra rất buồn cười, câu lạc bộ esport STV ban đầu do lão đại ngành giải trí Phương Hành lập ra cho con trai ông ta Phương Thành Tự chơi đùa, theo lý thuyết thì khẳng định không thiếu nguồn tài chính, hai năm trước cũng đúng là như thế. Biệt thự, đoàn đội, thiết bị các thứ của chiến đội đều là tốt nhất. Nhưng một năm gần đây, hình như vị kia ý thức được con của ông không chỉ là muốn chơi chơi với cái gọi là thể thao điện tử này, cậu ấy thật sự muốn dùng toàn bộ tinh lực và nhiệt tình để vùi đầu vào nó. Lúc này vị lão đại kia mới cuống lên, muốn rút tài chính của chiến đội, buộc con trai của ông ta đi du học."
"Nhưng Phương thiếu gia kia cũng cố chấp, cha cậu ấy rút tài chính của chiến đội, cậu ấy bèn nghĩ trăm phương ngàn kế tìm các bạn bè khác hợp tác cùng, để những phú nhị đại bạn của cậu ấy gia nhập, thậm chí tự mình ra bên ngoài kéo tài trợ. Nhưng với thân phận Phương thiếu gia, căn bản là người khác không tưởng tượng nổi cậu ấy lại còn cần người khác tài trợ, đổi cách nghĩ khác, giả sử thật sự có người có ý muốn tài trợ, thì cũng không có lá gan này đâu."
"Trước đó khi tay bắn tỉa Triệu Diệu còn ở trong đội, người tài trợ cho y không hề ít, chiến đội còn có thể miễn cưỡng duy trì. Dạo trước y rời đội vì tay dính chấn thương, nhà tài trợ cũng rút lui theo. Bây giờ tình hình tài chính của chiến đội căng thẳng cực kỳ, Phương thiếu gia bất đắc dĩ mới phải kí kết livestream với Hoa Hoả TV! Trước kia có bao giờ cậu ấy chịu uất ức như này đâu!"
Liên Thịnh đã hiểu, "Cho nên các anh tuyển streamer làm đội viên, chính là để giúp cậu ấy kéo tài trợ về cho chiến đội."
Hoa Đình thở dài, "Mặc dù hơi khó mở miệng, nhưng đúng là như thế."
Đúng là hắn muốn lợi dụng sự nổi tiếng của streamer để kéo tài trợ cho chiến đội, nhưng nếu người đó thật sự trở thành một thành viên của chiến đội, hắn cũng quyết không bạc đãi. Nhưng suy cho cùng chuyện này nói trắng ra chính là lợi dụng.
Nếu hôm nay người ngồi đối diện hắn là một người không quen biết, tất nhiên Hoa Đình sẽ không nói toẹt ra, nhưng Liên Thịnh không giống thế.
Hắn mang theo sự áy náy nhìn về phía Liên Thịnh.
Liên Thịnh lại cười cười trấn an hắn, vô cùng thấu hiểu, "Các anh làm như vậy thật ra cũng không sai. Chiến đội cần tài chính, cũng có streamer muốn vinh quang, theo nhu cầu đôi bên, không ai thua thiệt."
Liên Thịnh dừng một chút, "Có điều, em thì không phải vì danh dự, chỉ là vì em... giúp người quen một chuyện mà thôi." Anh nhíu mày, nghi hoặc nói, "Với cả, em còn chả biết giá trị thương mại hiện tại của em có đạt tới yêu cầu của anh không ý chứ."
Hoa Đình nhìn chàng trai thành thục dịu dàng vô cùng ở đối diện, đáy lòng cảm động, cảm kịch, vui mừng các thứ tình cảm xen lẫn nhau. Nếu không phải sợ Liên Thịnh đổi ý, Hoa Đình hận không thể nhào qua hôn anh một miếng.
Hắn vươn tay bắt lấy tay Liên Thịnh, trong mắt chứa lệ nóng, gọi, "V thần!"
Liên Thịnh ghét bỏ đẩy tay hắn ra, "Được rồi, nói chuyện thì nói chuyện, tuyệt đối đừng có đụng tay đụng chân."
Bày tỏ tình cảm bày được một nửa thì bị cưỡng ép ngăn lại, Hoa Đình đành phải dừng tay.
Hoa Đình rút miếng giấy ăn lau lau nước mắt, sau khi chờ cảm xúc lắng xuống, lại hỏi, "Lần này cậu tiến vào giới esport định dùng tên gì? Victory? Hay là đổi một tên khác?"
Liên Thịnh nghĩ nghĩ, "Victory đã xuất ngũ 6 năm trước rồi, để nó dừng ở năm đó đi. Lần này dùng chính tên thật của em, dù sao cũng không mấy ai biết Victory chính là Liên Thịnh."
Hoa Đình thất vọng, "Anh còn định, nếu V thần quay lại giới esport thì có thể thả tin tức ra, áng chừng toàn bộ giới thể thao điện tử đều phải run lên ba cái, anh sợ nhiều người vui đến ngất đi đấy."
Liên Thịnh hoài nghi, "Không thể nào, hai năm nay ngành thể thao điện tử phát triển mạnh mẽ như thế, lão tướng bất tử, xuất hiện tầng tầng lớp lớp tướng mới, còn mấy ai có thể nhớ một kẻ bị vỗ chết trên bờ cát năm ấy?"
Nháy mắt Hoa Đình như fan hâm mộ nhỏ bị người ta vũ nhục bản mạng (*), kích động, "Cậu không giống thế! Năm đó V thần là tay bắn tỉa đệ nhất đế chế CF, vua của súng, tay trái vinh quang, đã từng dẫn đầu chiến đội Trung Quốc hai lần đạt quán quân giải chung kết CF thế giới, trong ba năm thi đấu thì hai năm liên tục đều là MVP duy nhất của giải Châu Á Invitational! Bây giờ có bao nhiêu thanh thiếu niên đều tiến vào giới esport vì V thần? Cậu là ánh sáng của thể thao điện tử, là ngọn đèn chỉ đường, là hải đăng tối cao!"
(*) Bản mạng: Ngôn ngữ mạng, chỉ thần tượng - người yêu thích nhất trong những người mình yêu thích.
Liên Thịnh dùng tay che mặt, phì cười, "Được rồi được rồi, anh chém gió đến độ em sắp không nhịn được rồi."
Người khác đều mong con hơn người, còn Hoa Đình đây là "Con chính là rồng, nhưng con hổng chịu tin", hắn vừa mừng vừa lo thở dài, tận tình khuyên bảo nhắn nhủ, "Anh biết bình thường cậu ung dung tự tại đã quen, nhưng cậu cũng phải nhìn thẳng vào vinh quang mình từng đạt được có được không hả?"
Liên Thịnh cạn lời liếc mắt nhìn hắn, "Còn chửa ký hợp đồng đâu, quản lý Đình Đình đã bắt đầu dạy bảo rồi."
Hoa Đình tức sôi gan không có chỗ phát tiết, chỉ có thể bưng cốc lên uống một hớp nước đá lớn để giảm bớt nhiệt độ trong dạ dày.
Hắn đảo mắt chú ý tới Liên Thịnh cầm thìa bằng tay trái, nhớ tới lời Phương Thành Tự lúc trước, hỏi, "Bây giờ cậu dùng tay nào cầm chuột?"
Liên Thịnh sửng sốt một lát, "Tay phải."
Hoa Đình nhíu mày, bừng tỉnh ngộ ra, "Bảo sao lúc trước Tiểu Tự nói thao tác của cậu có chút kỳ quái. Sao thế? Tay trái không khôi phục hẳn?"
Liên Thịnh làm gì cũng thuận tay trái, ngay cả cầm chuột cũng thế, bây giờ lại đổi tay.
Hoa Đình thở dài.
Có những thói quen trời sinh dù cho sau này cố gắng thay đổi, chung quy lại vẫn không giống nhau.
Liên Thịnh buông thìa xuống, chậm rãi kéo ống tay áo bên trái lên, trên cổ tay trắng nõn gần kề động mạch chủ có một vết sẹo nhàn nhạt. Liên Thịnh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng một cái vào vết sẹo nhạt màu trắng kia, thấp giọng nói, "Về phần thân thể thì ổn rồi, còn về tâm lý... vẫn chưa ổn lắm."
Hoa Đình khép mi, cố gắng khắc chế xúc động muốn mắng chửi người, trấn an anh, "Trước kia là xui xẻo quá nên đụng phải tên điên buồn nôn. Bây giờ, bây giờ mấy thằng nhãi con trong chiến đội đều tốt cả, đơn thuần lại hoạt bát, chỉ là nói nhiều đến nỗi hơi đáng ghét."
Liên Thịnh thấp giọng cười cười, "Em biết, bọn họ đều vô cùng... thiện lương.''
Trong nhất thời bầu không khí hơi trầm lắng.
Một lát sau, đột nhiên Hoa Đình nhớ ra gì đó, cười trêu, "Đúng rồi, anh phải nói sớm cho cậu một tiếng, trong đội chúng ta có một nhóc là fan trung thành của V thần, trong phòng dán poster, trong máy tính có video thi đấu, không cho phép bất kỳ ai chửi mắng. Về phần đó là ai, đến lúc đó cậu gặp là biết."
-------
Tia sáng đầu tiên của sáng sớm xuyên thấu qua khe hở rèm của rọi lên giường, chiếu thẳng lên người Bell đang nằm chổng vó cuối giường.
Bell bị quấy rầy, bất mãn mở mắt ra, "grừ" một tiếng y hệt bồ câu, duỗi dài hai chân trước ưỡn cái lưng mỏi. Trước tiên là đứng dậy ưu nhã dò xét một vòng quanh cái cục nhô lên trên giường, sau đó nhảy xuống giường đi tới bếp ăn cơm.
Vừa đến phòng bếp, Bellmở to hai mắt xù lông lên với sàn nhà trống trơn. Nó "nghéo" một tiếng chạy vội về phòng ngủ, nhảy lên cái cục trên giường.
Vừa nhảy vừa gào.
Giồi ôi, cái tên nô tài ngu ngốc này tạo phản rồi! Thau cơm của bổn đại gia không có gì cả mà anh còn ở đây ngủ! Có phải cố ý muốn bỏ đói bổn đại gia đúng không! Không có thiên lý rồi! Ngược mèo rồiiiii!
Liên Thịnh đang tắm suối nước nóng trong mộng đến là dễ chịu, thình lình một cục lựu đạn giáng từ trên trời xuống trúng ngay ngực, nện vào khiến anh suýt ói ra máu.
Anh duỗi một cái tay từ trong chăn ra, xách gáy Bellném xuống dưới giường, chưa được một lát, nó lại không phục phi lên nhảy loạn cào cào.
Lặp lại như thế năm lần, cuối cùng Liên Thịnh chịu thua.
Anh híp mắt kêu rên, "Đại gia à, rốt cuộc mày muốn thế nào đây! Tao dậy, tao dậy còn chưa được hả!"
Bell kéo cuống họng kêu với anh một tiếng, như thể chịu nỗi uất ức gì ghê gớm lắm.
Mắt Liên Thịnh không mở ra nổi, nhăn nhíu mặt mày, mò lấy đại gia đang quậy trên người anh kẹp vào nách, dựa theo chỉ thị của nó xuống bếp xem xét tình huống.
Phòng bếp trống rỗng, thau cơm và bình nước của Bell không cánh mà bay.
Liên Thịnh giật mình, phản ứng đầu tiên là tưởng có trộm vào nhà. Lát sau đầu óc dần dần tỉnh táo lại, mới kịp phản ứng, hôm qua hành lý của anh và hành lý của Bell đã được đóng gói gửi tới căn cứ của chiến đội anh mới gia nhập.
Bell trong ngực còn đang phàn nàn ỉ ôi, Liên Thịnh vỗ nhẹ đầu của nó, cả giận nói, "Hôm qua lúc gửi đồ rõ ràng đã để lại đồ hộp cho mày sáng nay, thế đồ hộp đâu!"
"Meow!!! ... Méo?" Vốn dĩ Bell định kêu một tiếng thẳng thắn cây ngay không sợ chết đứng, đột nhiên ngoặt một cái.
Liên Thịnh thở dài, quạu nó, "Mèo tham ăn! Trừ ăn ra mày còn biết làm gì nữa không! Đêm qua ăn những hai hộp sao mày không bể luôn bụng đi? Chịu đói! Đợi đến nhà mới lại ăn tiếp."
Bell tự giác biết đuối lý, nhưng nó cũng là một con mèo có cốt khí. Nó lẩm bẩm một tiếng, nhảy khỏi ngực Liên Thịnh xuống chạy lên ghế sô pha làm một con mèo giận hờn.
Vừa qua mười hai giờ trưa, Liên Thịnh nhận được điện thoại Hoa Đình gọi tới.
"Chuẩn bị xong chưa? Bọn anh tới cửa tiểu khu chỗ cậu rồi."
Liên Thịnh nghe máy xong kẹp điện thoại ở giữa tai và bả vai, anh đứng trước Bell đang xù lông trừng mắt như gặp đại địch nhìn bao đựng mèo. Liên Thịnh thở dài, mệt tim nói, "Anh chờ một lát, đại gia nhà em không chịu đi, để em khuyên nhủ nó."
Hoa Đình loáng thoáng nghe thấy tiếng mèo kêu đầu bên kia, "Vẫn là cu mèo trước kia hả?"
"Ừ, bây giờ cu lớn rồi, được em nuông chiều thành đại gia." Liên Thịnh bị nó nháo tới nỗi hết cách. Anh ngồi xổm xuống đất, tìm thấy dưới gầm ghế sô pha một quả bóng, huơ huơ trước mặt Bell mấy lần, sau đó ném vào trong lồng.
Bell chưa từng chịu nổi dụ dỗ, vừa xông vào, cửa sắt sau lưng nó đã đóng lại.
Nhất thời sự hận thù sau song sắt khiến cả hai cha con đều chảy huyết lệ.